Người đăng: soitieutu
Sau hai tháng huấn luyện từ khi nhập học trôi qua.
Lúc này Leon đang đứng trong khu rừng đen và giống như trở thành một người
khác. cả người nó toàn vết máu, quần áo rách bươm gần như chẳng che đậy được
gì làm lộ cơ thể chi chít vết thương lớn nhỏ, có chỗ đang lành có chỗ đang
chảy máu, quanh người Leon tỏa ra thứ khí tức nguy hiểm sau khi giết nhiều
sinh vật sống mà có.
Nó bị Gin ném vào rừng đen và phải sống trong đó hai mươi ngày ngay sau khi
cải tạo cơ thể hoàn tất, với yêu cầu chỉ dùng tay không để đối phó với những
con thú to lớn nguy hiểm trong đó.
Gin lột sạch những thứ mà Leon mang trên người rồi ném cho nó một bộ đồ vải
thường sau đó cho nó thoa một loại thuốc có mùi kì lạ và thứ mùi đó sẽ hấp dẫn
những con thú trong rừng đen.
Leon đối mặt với sự đuổi giết không ngừng nghỉ của những con vật biến dị từ
sáng cho tới sáng hôm sau.
Dùng tay không đánh nhau, Leon chưa bao giờ thấy mình điên cuồng đến vậy nhưng
cảm giác thì rất kích thích.
Leon biết nó thích cảm giác đó, Gin cũng không phải bỏ mặc Leon ở trong này mà
ầm thầm ẩn giấu bên cạnh theo dỏi, mỗi khi nó bị đánh hấp hối cô ta sẽ mang nó
đi chữa trị rồi lại ném trở lại đàn thú.
Leon không có có nhiều oán hận với Gin bởi mạng nó nhiều lần là do Gin cứu và
nó đã mạnh hơn sau mỗi trận chiến.
Không có nhiều kĩ xảo, chỉ có một mục đích là tìm ra điểm yếu kẻ địch và tận
dụng năng lực cùng sức mạnh cơ thể giải quyết kẻ địch nhanh nhất trước khi bị
bao vây bởi nhiều con thú khác đó là những gì Leon học được.
Leon bị ép phải dùng tất cả tiềm năng của mình nếu nó không muốn trải qua cảm
giác đau đến muốn chết trong mỗi lần chữa thương đầy bạo lực của Gin.
Leon đi ra khỏi rừng đen trở về nhà gỗ.
Nó nhảy xuống hồ nước trước nhà để tẩy sạch vết máu trên người nhưng không
cách nào tẩy được khí tức đầy mùi máu vẫn tỏa ra quanh người nó.
Gin gọi đó là sát khí và lần này trở lại nó sẽ được học ẩn mình đi để trở
thành kẻ vô hại trong mắt người khác cùng kĩ thuật chiến đấu.
Cô ta không dạy Leon chiến đấu như thế nào mà chỉ là người dẫn dắt để khai phá
hết tiềm năng ma nó có.
Nước trong hồ bị nhộm đỏ một góc khi máu dính trên người Leon loang ra, có máu
đọng của thú rừng cũng có máu từ vết thương đang bắt đầu khép lại trên người
nó.
Sau khi tắm xong Leon lên bờ chờ Gin tới.
Những con thú nhỏ sống quanh hồ vốn quen thuộc với Leon lúc này cũng chạy ra
xa khỏi chỗ của nó sợ hãi nhìn lại.
Leon đọc được suy nghĩ của mấy con thú cười khổ, cả mấy con thú dữ trong rừng
đen còn phải lui lại khi cảm thấy sự tồn tại của Leon thì nói gì mấy con thú
vô hại ở đây.
Gin xuất hiện từ phía khu rừng, cô ta ném trả những thứ đã lột trên người Leon
lại cho nó.
Leon bình thản quay đi thay bộ đồ của mình rồi trở lại nhìn Gin chờ bài học
tiếp theo.
Gin không thích người khác hỏi nhiều, với cô ta chỉ có mệnh lệnh và chấp hành.
“Cậu đã hoàn thành bài huấn luyện sinh tồn. Mục đích của bài huấn luyện là để
cậu rút ra những bài học cho riêng mình trong sử dụng sức mạnh của bản thân.
Nhưng thứ cậu đối mặt chỉ là những con thú ngu ngốc, vì vậy từ hôm nay đến
cuối khóa, cậu sẽ học thực chiến với ta.
Ta không có động tác võ thuật nào như bên ngoài thế giới của người phàm để dạy
cậu cả, cái mà cậu cần làm là nhìn cách mà ta tấn công và tìm cách để ngăn cản
và đánh trả.
Mỗi ngày, buổi huấn luyện sẽ ngừng khi cậu đánh trúng điểm yếu trên người ta,
đầu, gáy, bụng và sống lưng là điểm yếu, yên tâm ta không bị thương đâu vì cậu
còn yếu lắm.
Mặc cái này vào, nó là áo giáp da ngăn cản phần nào sát thương tránh việc ta
đánh gẩy xương cậu làm trể nảy thời gian.”
Gin lấy một cái áo giống áo chống đạn cho Leon mặc. “sẵn sàng chưa? bắt đầu”.
Leon lập tức bị đánh bay hơn mười mét lăn lông lốc trên đất ngay khi chưa kịp
phòng thủ.
Lần này nó mới biết Gin mạnh thế nào, Gin không tấn công tiếp mà chờ Leon đứng
dậy mới lao tới đấm vào mặt nó.
Leon giơ tay chặn lại nhưng cánh tay Gin chợt đổi hướng ngoặc xuống bụng lại
đánh bay nó đi lần nữa.
Leon bò dậy chủ động tấn công, ngay khi nó vọt tới muốn đấm vào ngực Gin thì
Gin cũng tăng tốc lướt qua Leon.
Leon buộc phải nhảy lui lại vì so tốc độ nó không nhanh bằng Gin, so lực lượng
nó cũng yếu hơn, nếu bị áp sát một cách bị động thì nó chỉ lam bao cát.
Gin vẫn tiến lên và đấm tới tấp về phía mặt của Leon trong khi nó cực lực dùng
tay ngăn chặn thỉnh thoảng đá trả đòn.
Tốc độ của hai người trên bải đất nhanh đến hoa mắt chỉ thấy được ảo ảnh của
cánh tay và chân đá ra.
Leon lại bị đá vào ngực bay đi, nó chưa có cơ hội nào để tấn công vào điểm yếu
của Gin, cô ta giống như đoán trước nó sẽ tấn công ở đâu và chuyển hướng thế
nào.
Lần thứ năm mươi Leon bị đánh bay, nó lại bật dậy tiếp tục chịu đòn.
Trong lúc bị Gin đánh thì Leon cũng học được cách để đánh lừa đối thủ và
chuyển hướng tấn công ra sao.
Có nhiều đòn nhử hơn trước khi đánh vào một vùng nào đó, nhìn một nơi nhưng
đánh vào một nơi khác.
Năng lực hệ linh hồn có tinh thần lực mạnh mẽ rất có ích để kiểm soát xung
quanh vì vậy không cần phải dùng mắt để quan sát, có khi mắt là thứ đánh lừa
chính bản thân.
Leon đỡ một cú đấm của Gin trượt dài trên đất. Nó đã cảm thấy thấm mệt vì liên
tục dùng tốc độ nhanh nhất của cơ thể để chống chịu.
Gin đã sống rất lâu và cô ta có một cơ thể mạnh khủng bố mà Leon không cách
nào so sánh ngay cả khi Gin chỉ dùng một phần nhỏ sức mạnh của mình.
Nếu muốn đánh trúng Gin trừ khi nó đánh lừa được cô ta và đó là lúc mà Gin ra
tay phản đòn lộ sơ hở.
Leon di chuyển liên tục quanh Gin và ra đòn.
Nó tăng nhanh dần tốc độ của bản thân để chi phối khả năng phán đoán của đối
thủ.
Ngay khi Leon đấm về mặt của Gin thì cô ta đưa tay đỡ thì leon dùng tay khác
đấm về phía bụng, Gin lại gạt ra và muốn đá tạt để ép Leon lui lại như khi Gin
nhấc chân thì Leon chợt quay người quét chân trụ của Gin làm cô ta nhảy bật
lên không lui lại.
Leon chờ là lúc này, chỉ trong một giây Leon giẫm mạnh xuống đất lao tới trực
diện thực hiện một cú đá mạnh vào bụng Gin buộc Gin phải đỡ văng ra xa.
Leon lại chạy đua với tốc độ bay đi của Gin để đến sau lưng cô ta thực hiện
một cú chém trúng gáy.
Gin ngừng lại nhìn Leon
“Có lẽ cậu cần học một chút về tăng độ dẻo của cơ thể để có sức bật và ứng
biến tốt hơn. Bây giờ là buổi trưa, ta sẽ dạy cậu mười ba động tác biến đổi cơ
thể để trở nên dẻo dai. Bây giờ ta sẽ dạy một lần và cậu sẽ ghi nhớ sau đó lập
lại.
Không được vội vã, phải từ tốn, chậm rãi, kết hợp với với hô hấp hít thở chậm
rãi và sâu, cảm nhận xung quanh, hãy nghĩ mình là một phần của tự nhiên, hòa
vào không khí, hòa vào cảnh vật xung quanh .Đó là cách cậu thu lại khí tức
trên cơ thể mình.”
Gin bắt đầu vừa thực hiện từng động tác vừa chậm rãi hướng dẫn Leon.
“Đầu tiên là chậm rãi ngã người ra sau trong khi vẫn đứng thẵng đến khi đầu
chạm đất và giữ trong tư thế đó. Cảm nhận biến hóa trong cơ thể mình, cơ bắp
nơi nào được sử dụng thì tập trung cải tạo nó.”
“Tiếp theo từ động tác một, chống hai tay dựng đứng cơ thể, chân trên cao và
chuyển dần sang nâng cơ thể bằng những ngón tay, rồi một tay, đến một ngón và
thay đổi liên tục từng ngón.
Ngón tay là vũ khí của ma cà rồng, phải làm nó thật cứng và linh hoạt có sức
chịu đựng”
Gin tiếp tục thực hiện những độc tác uốn dẻo căng hết cơ bụng đến cơ lưng rồi
đến thu người lại như quả bóng mà các diễn viên xiếc thường làm. Gin chuyển
sang ngồi bó gối, xoay lưng ra sau xoay vặn cánh tay mình gần như trật khớp
trông thật kinh dị.
Leon cố gắng nhớ hết những động tác mà Gin dạy, nhìn cô ta thực hiện không có
gì khó nhưng hẵn sẽ không dể nhất là cú xoạt chân thẳng ra rồi xoay vặn thêm
để tăng độ dãn.
Gin làm mẫu hết mười ba động tác tăng độ dãn và dẻo dai, đứng dậy nói tiếp
“cậu có thể bắt đầu với bất cứ động tác nào trước cũng được chỉ cần trong một
tuần phải học xong. Bắt đầu đi, ta sẽ giám sát”
Nói rồi Gin lại nhảy lên chỗ ngồi quen thuộc trên cây trong khi Leon bắt đầu
với xoạc chân và ép cho thật căng.
Cảm giác đau đớn khi cơ và gân chân bị tổn thương nhưng ma cà rồng có khả năng
hồi phục nhanh để thích nghi. Nó cần chịu đựng là sẽ quen.
Có lúc Leon cảm thấy nó có xu hướng tự ngược khi mà cơ thể nó lúc nào cũng có
những vết thương từ khi được Gin dạy.
Leon phải tốn gần hai giờ để chân nó quen dần với sự co dãn quá giới hạn.
Tiếp theo là trò lộn ngược không tay, xương lưng của Leon kêu răng rắc khi nó
ép cơ thể ngã ra sau quá mức, cơ đùi và bụng cũng nóng lên căng cứng, lại là
một lần cải tạo lại cơ bắp.
Gin ngồi trên cây nhìn Leon luyện tập thỉnh thoảng nhắc nhở
“phải gập xuống thấp hơn”
“chân thẳng ra”
“nâng bụng cao lên, có gãy xương thì cũng có người chữa cho câu lo cái gì”.
Cứ như vậy Leon lại trải qua sự tra tấn bởi những cơn đau.
Buổi sáng đánh nhau với Gin tới buổi trưa tự hành hạ mình tới tối. Leon nhận
ra sự khác biệt khi cơ thể nó dẻo dai hơn khi đánh nhau với Gin, nó có thể chỉ
cần lách người một chút để tránh đòn thay cho phải nhảy lui lại như lúc trước.
Cơ thể nó như cái lò xo, dãn càng nhiều thì phản đòn càng mạnh.
Leon trong khi luyện những ngón tay bằng cách trồng chuối thì nó cũng để bản
thân tìm kiếm cảm giác hòa vào xung quanh để ẩn mình đi. Năng lượng trong cơ
thể nó chìm sâu vào bên trong cả những năng lượng tự nhiên phát tán ra ngoài.
Khi ý niệm thả lỏng, quên đi bản đi mình tồn tại Leon đã giấu được sát khí của
mình.
Nó cũng không nhận ra được điều đó bởi nó chìm vào trạng thái vô thức trong
khi một tay chống đựng ngược cơ thể.
Leon tìm được cảm giác mà Gin nói, bản thân là không khí, là hư vô bình thản,
nhẹ nhàng, bay bỗng như những cơn gió.
Leon chợt mở mắt nhìn lại mình, sát khí của nó bị thu vào trong, bị giấu đi mà
không phải tan biến.
Nó nhắm mắt lại điều chỉnh lại trạng thái, sát khí lài ào ra, lại biến mất.
Nó đã làm được, giấu đi khí tức của bản thân, trở nên vô hại như một cơn gió
nhẹ.
Một đôi chân xuất hiện trước mặt Leon. Nó quay lên nhìn Gin hỏi
“Em giấu khí tức của mình đi thế này đã đạt tiêu chuẩn chưa?”
“Tạm được. Vì cậu không có năng lực của hệ Ảnh nên không thể biến mất hoàn
toàn nhưng lẫn vào môi trường xung quanh và chỗ đông người không ai chú ý thì
tạm chấp nhận được.
Sắp hết ba tháng, ta muốn kiểm tra tinh thần lực của cậu tiến triển thế nào”
Gin lui lại nhường chỗ trống.
Leon đứng dậy lấy ra túi bi sắt, Gin biết nó có chiếc nhẫn nên cũng không cần
che giấu.
Túi da mở ra Leon nhắm mắt lại, từng viên bi sắt bay lên xoay quanh người nó,
một viên, mười viên, hai mươi viên,…tám mươi viên, mặt của Leon hơi tái đi, mồ
hôi lấm tấm …chín mươi viên. Leon cắn răng muốn tiếp tục thì Gin ngăn lại
“Được rồi, đừng cố sức nếu không linh hồn cậu sẽ bị thương. Bị thương linh hồn
là một điều phiền phức”
Những viên bi sắt bay lơ lững xung quanh người Leon có chút run rẫy và chao
đảo quay trở lại túi da. Gin nhặt túi bi sắt cất đi rồi lấy ra một cái hộp
giấy ném cho Leon, nó mở ra “là bộ bài”.
Gin chỉ bộ bài nói “cậu dùng cái này để luyện tập sau này, đừng lười biếng,
linh hồn cậu sẽ tiếp tục phát triển theo tuổi thọ.
Nói thật, lúc ta bằng tuổi cậu chỉ nâng lên được mười viên bi thôi. Linh hồn
cậu vì lí do nào đó bị biến dị làm ta có chút hứng thú, nhưng ta ghét phiền
toái, đó là lí do ta ở trong này mà không phải ngoài kia.
Năng lực hệ linh hồn mỗi gia tộc sẽ khác nhau, ta không hỏi năng lực của cậu
là gì. Cậu cần biết rằng khi mà gặp một người có năng lực hệ linh hồn đừng tùy
tiện chiến đấu với họ, nhẹ sẽ bị thương, nặng sẽ chết, vì vậy mà người có năng
lực hệ linh hồn trẻ tránh đi khi gặp cùng hệ.
Trong khắp các khu rừng nguyên thủy trên thế giới có những loài thực vật và
động vật giúp tăng sức mạnh hệ linh hồn.
Nếu cậu muốn mình mạnh hơn thì tìm chúng. Ngày mai ta sẽ kiểm tra tất cả những
gì cậu học được. Nếu vượt qua, ta sẽ có một bất ngờ nho nhỏ dành cho cậu” Gin
rời đi.
Leon nhìn bộ bài trong tay, những quân bài giống như làm từ nhựa nhưng lai
giống như từ sợi kim loại rất dẻo và bền.
Nó ném tất cả quân bài lên không và chúng bắt đầu lơ lững rồi theo những cái
vẫy trên ngón tay của Leon mà bay lượn, xoay tròn.
Leon phát hiện tinh thần lực có thể biến một vật mỏng manh như chiếc lá thành
thứ sắc bén khi tập trung truyền sức mạnh tinh thần vào nó và cho nó xoay tròn
đến một mức độ nào đó.
Những lá bài bay ra cách Leon mười mét rồi trở lại, khi khống chế nhiều mục
tiêu thì tầm khống chế bị giảm mạnh.
Leon cất những lá bài đi tiếp tục trồng chuối đến tối rồi nghỉ ngơi. Gin nói
kiểm tra tất cả sẽ bao gồm chiến đấu và năng lực huyết mạch giống như một cuộc
chiến thực sự nên nó cần giữa bản thân ở trạng thái tốt nhất.