Lột Xác


Người đăng: soitieutu

Con tàu rời khỏi đất liền chậm rãi chạy ra vùng nước sâu để tăng tốc.

Leon đứng trên mép đá chỗ mà con tàu sẽ đi qua nhìn thấy Tuyết gọi lớn

“Tuyết, anh sẽ đến tìm em. Đừng có lười biếng ham ngủ nữa nếu không em sẽ
không được theo anh đi khắp nơi đâu”

Tuyết vui mừng khi nhìn thấy Leon đến tiễn mình bắt tay làm loa nói lớn

“Em chờ anh tới”

Con tàu tăng tốc lướt đi. Leon nhìn theo con tàu đi vào màn sương mù mới chạy
về bắt đầu luyện tập.

Những ngày sau của Leon chỉ có một việc duy nhất là luyện tập mọi lúc và mọi
nơi.

Tinh thần lực của Leon được nó sử dụng đến cạn kiệt rồi lăn ra ngủ ngay giữa
rừng khi quá mệt mỏi.

Việc lập đi lập lại việc dùng hết rồi bổ xung giúp cho tinh thần lực của Leon
tiến bộ rõ rệt, nó đã có thể điều khiển hai mươi viên bi sau mười ngày tập
luyện chăm chỉ.

Ngoài tinh thần lực thì cơ thể của Leon cũng mạnh mẻ không ít sau nhiều ngày
chạy bộ và uống máu của thú từ rừng đen.

Một tháng luyện tập một mình của Leon qua đi.

Sáng Leon chờ Gin tới để kiểm tra.

Nó đoán Gin sẽ lại tấn công bất ngờ nên đề phòng nhìn xung quanh. Leon nhắm
mắt đứng trên bải đất trống và cảm nhận từng biến hóa xung quanh.

Chỉ cần có năng lượng khác thường nó sẽ nhận ra.
Như Leon dự đoán, sự trở lại của Gin bắt đầu từ sự tấn công bằng năng lượng ẩn
giấu dưới đất, một con rắn lớn do năng lượng từ tinh thần lực của Gin hóa
thành bao lấy Leon và muốn nuốt chửng nó.

Leon không để con rắn có cơ hội, tinh thần lực tạo thành một lá chắn bảo vệ
quanh cơ thể sau đó một phần khác chuyển hóa thành một sợi roi lần theo con
rắn lớn tìm tới vị trí của Gin đang ẩn nấp.

Gin bị sợi roi phát hiện cũng tạo lá chắn bảo vệ mình.

Leon chuyển sang dùng cách khống chế tinh thần lực quấn quanh con rắn hư ảo do
Gin khống chế để quấy nhiễu chờ cơ hội tấn công.

Con rắn lớn bị năng lượng của Leon làm cản trở không tấn công được nên lui lại
rồi chuyển thành một hình dạnh mảnh nhưng đậm đặc năng lượng giống một cây kim
đâm vào lồng năng lượng bảo vệ của Leon.

Đầu Leon đau nhức dữ dội với cú tấn công chọc thủng lá chắn.

Nó phải dồn năng lượng lại nhưng không cách nào chống lại sợi năng lượng bị cô
đặc lại của Gin.

Ngay khi Leon cảm thấy vô lực thì Gin tản đi năng lượng của mình sau đó đột
ngột xuất hiện sau lưng Leon tấn công.

Leon nhảy lên hai mét quay người đá tạt ra sau rồi mượn đà chuyển sang hướng
khác.

Gin tránh cú đá của Leon, giẫm lên đất lướt tới chỗ nó sắp chạm đất.

Leon đã mất điểm tựa và nó đang rơi tự do không cách nào tránh một cú đấm trực
diện.

Nó co hai tay đỡ cú đấm rồi bị đánh văng ra hơn mười mét sau đó lại phải đỡ
những cú đánh khác của Gin khi cô ta bám sát phía sau.

Gin rất mạnh, cũng rất nhanh, Leon dùng tinh thần lực chuyển về mắt để có thể
bắt kịp động tác của Gin nhưng cơ thể lại không theo kịp ý thức của nó thành
ra Leon chỉ có thể nhìn mình bị đánh trong vô vọng.

Leon bị đấm trúng mặt văng đi trượt trên đất, cú đấm làm nó thấy xương hàm
mình gần như bị gẩy, môi cũng bị dập, máu mằn mặn bắt đầu rĩ ra qua khóe
miệng.

Gin ngừng lại nhìn Leon tỏ ra không hài lòng

“Phản ứng quá chậm, dùng sức mạnh thuần túy của cơ thể thì chỉ có thể làm bao
cát cho người ta đánh.

Tuy nhiên cậu đã ngoan ngoãn làm theo những gì ta nói vì vậy hôm nay chúng ta
sẽ học cách làm thế nào để phản xạ nhanh hơn.

Đừng có đơ ra nữa, thả lỏng, nhắm mắt lại, đến khi cảm nhận được sự tồn tại
của từng sợi cơ trên người rồi chuyển sang cảm nhận dòng máu đang di chuyển.

Lúc cậu đã tìm được cảm giác của cả hai thì dùng ý niệm khống chế máu dồn ép
phá hỏng từng mạch máu nhỏ rồi lập tức chữa trị sau đó chuyển dần tới mạch máu
lớn rồi chuyển sang khống chế từng sợi cơ trên cơ thể mình làm nó co dãn hết
cỡ thậm chí là đứt cũng được, là từng sợi cơ mà không phải là cả một bó cơ.

Sau khi đã phá bỏ một sợi cơ thì khống chế máu chuyển về đó để cải tạo phần cơ
bắp bị tổn thương.

Cứ như vậy đến khi cậu chỉ cần nghĩ thì cơ sẽ làm việc theo ý cậu. Đó là bước
căn bản ban đầu. Cậu có mười ngày để cảm nhận và làm những gì ta nói. Hôm nay
không phải luyện chạy nữa, hãy chuyển sang tìm hiểu cơ thể mình đi.”

Leon nhắm mắt và làm theo những gì Gin hướng dẩn.

Nó cảm thấy sự tồn tại dòng máu đang chảy trong cơ thể mình, máu như những
dòng sông phân nhánh rồi hợp lại tuần hoàn thông qua tim, lần theo những mạch
máu lớn Leon tìm tới những mao mạch nhỏ rồi nhỏ hơn sau đó bắt đầu quá trình
phá hủy rồi tái tạo.

Cái cảm giác ngứa râm ran và đau nhức mỗi khi mạch máu bị dồn ép vỡ tan làm
Leon có chút chịu không nỗi, mặt nó vốn tái nhợt lúc này lại càng tái hơn.

Cũng có lẽ chỉ có ma cà rồng mới dám làm cái việc đi phá vỡ mạch máu của mình
như Leon đang làm, máu bị tràn ra khi mạch máu bị vỡ không chảy loang khắp nơi
mà co cụm lại như có sinh mệnh rồi giúp tái tạo mạch máu mới sau đó chầm chậm
thẩm thấu trở lại tạo thành một mạch máu mới dẻo dai và khỏe hơn.

Leon mất năm ngày để thay mới toàn bộ mạch máu trên cơ thể mình và sự đau đớn
mà nó gánh chịu cũng tăng lên nhiều lần khi mà mạch máu lớn khó vỡ hơn những
mạch nhỏ.

Năm ngày sau Leon chuyển sang cảm nhận bó cơ rồi đi sâu hơn là những bó nhỏ
rồi tới sợi cơ nhỏ xíu.

Tinh thần lực được tăng cường giúp nó rất nhiều trong việc cảm nhận sâu từng
chi tiết trong người.

Leon nằm đó và chìm vào thế giới rộng lớn trong chính cơ thể mình, một thế
giới phức tạp và rắc rối.

Tinh thần lực được sử dụng nhiều lần trong từng chi tiết nhỏ làm Leon nhanh
chóng mệt mõi nhưng cứ sau mỗi lần như vậy thì tinh thần lực lại trở nên mạnh
và dễ khống chế hơn một chút.

Leon vừa thay xong một bó cơ ở cánh tay, nó mở mắt ra, nắm tay lại rồi đấm
nhanh về phía trước, tốc độ đúng là nhanh hơn trước rất nhiều nhưng ngay sau
đó nó ôm cánh tay gào lên thảm thiết.

Cảm giác đau gấp trăm lần so với với mấy lần bị lũ bọ ngựa chém tơi tả trong
rừng.

Gin nhảy từ trên nhánh cây xuống đi tới kiểm tra cánh tay của Leon.

Phần da dưới tay chổ bắp tay bị chảy máu trong và có dấu hiệu bị đứt đoạn, đó
là phần cơ giáp với đoạn cơ mà Leon vừa cải tạo xong.

Gin nhìn Leon lạnh nhạt mắng

“Ngu xuẩn, cậu nghĩ một bó cơ vừa được cải tạo là muốn làm gì thì làm sao? Bó
cơ được cải tạo nhanh hơn nhiều lần những bó cơ khác, nếu nó hoạt động một
mình sẽ làm những cơ khác bị đứt, may mắn không phải là đứt gân, nếu không thì
vào viện nằm mấy ngày rồi. Lần sau đừng có thử những gì mà ta chưa nói.”

Gin lấy dao rạch một đường chỗ bị chảy máu để lấy máu bị ứ đọng sau đó lấy lọ
thuốc bột màu đỏ rắc lên vết thương, vết thương trên tay Leon bắt đầu lành lại
nhanh chóng rồi kết vảy.

“Hôm nay học tới đây. Tối nghỉ ngơi mai sẽ khỏi. Khi nào cậu chưa cải tạo hết
cơ bắp của mình thì đừng có chạy, nhảy hoặc làm việc gì cần tốc độ”

Gin lấy ra một cái áo khác ném xuống cạnh Leon nói tiếp “thay cái áo này vào,
ba trăm ký, đảm bảo sẽ khống chế tốc độ trong mấy ngày này”

Leon không nói gì lấy áo mới mặc vào. Nó thầm trách Gin không nhắc sớm vụ sử
dụng tốc độ, dường như cô ta cố ý cho nó chịu đau đớn.

Gin rời đi, và Leon bắt đầu cuộc sống của một người phàm, thậm chí là chậm
chạp hơn cả một ông già yếu ớt.

Leon thử cử động cánh tay vừa bị rách cơ. Có thể hoạt động lại nhưng còn hơi
đau.

Nó lấy túi máu uống mấy ngụm rồi đi về nhà gỗ nghỉ ngơi. Vác cái áo nặng trịch
trên người làm nó lười di chuyển.

Leon đặt tên con kiến đen đuôi dẹt mạnh nhất còn sống tới giờ là King, lúc này
King đã chén sạch hủ kiến mới bắt mấy ngày trước và đang nhìn Leon như chờ đợi
có máu mới để uốn.

Leon lại cắt tay nhỏ máu vào trong hủ kiến mới cho lũ kiến cắn giết nhau rồi
thả con King vào thu dọn chiến trường.

Con King đã có cái đầu to bằng ngón tay cái của Leon và bắt đầu có trí tuệ ban
đầu gần bằng Fira, Fira trong thời gian uống máu của Leon cũng có vài thay đổi
nhỏ, ngọn lửa màu đen trên bụng nó đã chuyển sang màu đỏ sẫm yêu dị, trí tuệ
cũng tăng lên một bậc, nếu bây giờ nghe con Fira phát ra tiếng người thì Leon
cũng không quá bất ngờ.


Máu Lai - Chương #32