Bài Học Mới


Người đăng: soitieutu

Hôm sau, Leon chuẩn bị sẵn sàng để bị đánh nhưng Gin không tấn công như hai
ngày trước mà từ tốn tiến lại cách Leon khoảng mười mét nhìn chằm chằm nó,
chợt Leon cảm thấy đầu đau dữ dội như có từng nhát búa đang đập phá bên trong.

“Dùng tinh thần lực để tự vệ” Gin thấy Leon chỉ biết ôm đầu chịu đau đành nhắc
nhở.

Leon không biết làm cách nào để dùng tinh thần lực tự vệ, nó phủ tinh thần lực
bảo vệ quanh đầu như một chiếc bong bóng ngăn cản luồng năng lượng phóng tới
từ Gin.

Lớp tinh thần lực mỏng manh của Leon không thể chịu nỗi một đòn khi Gin tăng
mạnh cường độ tấn công buộc Leon phải dùng năng lực của mình phản kích mặc dù
nó cũng không biết dùng tinh thần lực tấn công người khác thế nào.

Sơi tinh thần lực của Leon phóng tới như một con rắn muốn đâm vào đầu Gin thì
giống như bị bàn tay vô hình khác bóp chặt không thể khống chế nữa.

Leon buộc phải tản tinh thần lực đi rồi phân ra thành nhiều sợi nhỏ hơn lao
tới tấn công, có lẽ vì phân tâm đối phó sự tấn công của Leon mà Gin đã tạm
buông bỏ tiếp tục hành hạ Leon với sức mạnh từ tinh thần lực của mình.

Gin cảm thấy kiếm tra đã đủ nhảy lui lại khỏi tầm tấn cong của Leon rồi cũng
tản đi công kích của mình nhìn Leon tán thưởng:

“Khá lắm, tinh thần lực mạnh mẽ như vậy, hẵn là năng lực của cậu thuộc hệ linh
hồn, một hệ hiếm có. Ta cũng là năng lực hệ linh hồn nhưng tinh thần lực bẩm
sinh của ta không mạnh như cậu.

Hôm nay chạy bộ để buổi trưa tiến hành, buổi sáng chúng ta sẽ học làm sao hiểu
rõ về năng lực của mình. Bây giờ cậu nhắm mắt lại, dùng tinh thần lực cảm nhận
biến hóa xung quanh hoặc dồn về hai mắt đề nhìn thấy biến hóa xung quanh đến
khi thấy được ta tấn công như thế nào mới kết thúc. Cậu nhìn thấy càng trể thì
chịu đau đớn càng lâu. Bắt đầu”

Leon như lời Gin nói mở mắt tập trung tinh thần lực về mắt tăng thị lực và
nhìn ra dao động năng lượng bên ngoài, phải mất một lúc thì Leon mới có thể
xem như kiếm soát được việt khống chế tinh thần lực hỗ trợ cho đôi mắt.

Trên người Gin có một loại sóng dao động màu đen tuy rất nhạt nhưng có thế
nhìn thấy.

Leon chợt ôm đầy rên lên một tiếng khi cảm thấy đầu nó như bị châm đâm từng
hồi, mỗi lần cách nhau ba mươi giây.

Leon tập trung hơn vào dao động trên người Gin, một dòng năng lượng rất nhàn
như sương khói màu đen vờn quanh người nó như con rắn chờ cắn con mồi.

Đã phát hiện ra cách mà Gin công kia, Leon tìm cách ứng phó.

Nếu nhìn thấy được vậy sẽ ngăn được, Leon phân ra một phần tinh thần lực va
chạm vào co rắn màu đen mờ ảo kia.

Con rắn đen rung động sau cú va chạm với sợi tinh thần lực của Leon, thừa cơ
hội đó Leon tăng mạnh tinh thần lực quấn quanh con rắn khống chế làm nhiễu và
cắt đứt liên hệ giữa nó với Gin.

Gin mỉm cười “tốt lắm, chỉ trong thời gian ngắn ngủi cậu đã phát hiện cách mà
ta tấn công và có cách ngăn chặn. Vậy nếu không phải một sợi tinh thần lực mà
là một đám thì sao?”

Leon nghe Gin nói bắt đầu đề phòng. Sợi năng lượng màu đen lấy Gin làm trung
tâm sau đó như mọc rễ chia ra nhiều sợi nhỏ thừa cơ Leon không để ý đâm vào
đầu nó.

Não bị năng lượng xấu xâm nhập gây phản ứng đau đớn, lần này tốc độ tấn công
của Gin nhanh hơn.

Leon dùng tinh thần lực tạo một lá chắn bao quanh đầu bảo vệ não, nơi nào bị
tấn công nhiều thì sẽ chú ý dồn sức bảo vệ nơi đó.

Gin thấy những tơ nhỏ không có tác dụng gộp lại làm một lớn hơn sau đó đập
mạnh vào lá chắn mỏng manh của Leon.

Leon bị đánh choáng váng nhưng đã kịp thời nhìn thấy biến hóa của năng lượng
từ Gin cũng dùng tinh thần lực dồn lại quấy nhiễu Gin tấn công.

Gin tản năng lượng đi “không tệ, có thể nhìn thấy biến hóa của ta kịp thời ứng
phó, nhưng nếu cậu gặp đối thủ mạnh hơn nhiều thì dây dưa như vậy chỉ làm cậu
kiệt sức nhanh hơn.

Cách để phòng thủ tốt nhất của một năng lực hệ linh hồn là tấn công, đập tan
đối thủ trước khi hắn kịp nắm thế chủ động. Cậu phải có sự kiểm soát tốt đối
với năng lượng của mình. Sức mạnh của cậu bắt nguồn từ sức mạnh tinh thần hay
còn gọi là niệm lực vì vậy hãy dùng nó cho thuần thục như một cánh tay thuận
khác của cậu.

Muốn làm được điều đó thì bắt đầu từ những điều đơn giản nhất.”

Gin lấy ra một cái túi da lớn ném xuống cạnh Leon

“Trong túi là bi sắt, cậu bắt đầu từ dùng tinh thần lực của mình nâng một viên
bi sau đó là nâng lên cùng lúc nhiều viên đến khi nào dùng hết bi trong túi.

Như vậy là đủ tiêu chuẩn để gọi là thuần thục. Đó là cách tôi huấn luyện trước
đây. Trong một tháng đầu cậu sẽ luyện thể lực và tinh thần lực, tháng thứ hai
sẽ có bài học mới.

Mỗi ngày tăng một vòng và không giới hạn thời gian. Hôm nào đi học chưa chạy
xong thì tạm ngưng về chạy tiếp. Hai ngày trước cậu uống là thuốc thích ứng,
nó không còn tác dụng với cậu. Muốn nhanh chóng mạnh lên thì tìm tới khu rừng
đen lấy máu, máu của mấy con thú càng mạnh thì giúp cậu thích nghi với cường
độ luyện tập càng nhanh.

Nơi đó cách chỗ này ba giờ chạy bộ xuyên qua khu trừng phía trước về phía tây.
Một tháng sau tôi sẽ trở lại kiểm tra. Nếu cậu lười biếng thì phòng y tế sẽ có
chỗ cho cậu sau một tháng nữa”

Gin đe dọa rồi quay người rời đi.

Leon mở túi da trên đất, bên trong đựng đầy bi sắt to bằng hai ngón tay và có
cả trăm viên bi trong túi.

Bài tập buổi sáng là chơi với bi sắtm Leon dùng tinh thần lực lấy từng viên bi
ra nhưng khi lấy viên bi khác thì viên bị đang bay rớt xuống.

Leon tập phân tinh thần lực ra thành nhiều nhánh đồng nghĩa nó phải làm chủ và
biết rõ tất cả hoạt động riêng lẻ của từng nhánh.

Chưa bao giờ Leon cảm thấy mệt mỏi về tinh thần như vậy,sau cả buổi luyện tập
đã có bốn viên bi trôi lơ lững cùng một lúc và đó cũng là cực hạn của Leon.

Nó muốn tăng viên bi thứ năm nhưng bốn là quá sức chịu đựng rồi. Leon đành
phải chuyển sang khống chế những viên bi sắt bay theo quỷ đạo khác nhau.

Leon cảm thấy nó giống như có sáu cánh tay, hai tay thật và bốn tay vô hình.
Đến trưa cả người Leon ướt đẫm mồ hôi và nó thèm một giấc ngủ hơn bao giờ hết.

Trưa, Leon lại tranh thủ chạy sớm để tối còn đi học. bảy mươi mốt vòng là bài
tập bắt buộc.

Hôm này Leon cảm thấy ý chí nó không còn mạnh như hôm qua khi mà sự mệt mỏi
tinh thần ập đến.

Không có Gin bên cạnh giáp sát nhưng Leon vẫn dốc sức chạy đến vòng thứ bảy
mươi mốt và nó gần như gục xuống ngất đi.

Leon lấy túi máu ra uống mấy ngụm rồi dùng cách làm mình đau đớn để tỉnh táo,
cứ khi nào muốn ngủ thì nó sẽ để kiến đen đuôi dẹt cắn một cái, cú cắn của con
kiến sẽ làm Leon cảm thấy đau nhức cả buổi.

Nếu tối không có tiết học thì có lẽ Leon đã lăn ra ngủ ngay và luôn.

Leon nhảy xuống hồ nước bên cạnh nằm trong đó, trong nước không có con gì nguy
hiểm, nó đã kiểm tra hôm qua.

Nước lạnh có chút tác dụng làm Leon tỉnh táo một chút. Nó nằm trong nước để
bản thân không ngủ say khi ngạt thở lại trồi lên. Leon chờ đợi từng phút để
tới giờ học bởi nó sẽ được ngủ.

Sáu giờ Leon ngồi trong lớp và mặt nó tái nhợt còn người ướt sũng như vừa từ
dưới hồ lên. Tuyết lo lắng hỏi

“Anh bị sao vậy?”

Leon cười mệt mỏi

“Hôm nay có bài tập mới, rất mệt, rất muốn ngủ. Chút nữa anh ngủ quên em mang
anh ra nhà gỗ trong rừng cạnh hồ nước giúp anh nhé”

Thầy giáo bước vào, Ông ta trạc năm mươi và là người châu á

“Tôi là Lâm, giáo viên tiếng Trung Quốc. Hôm nay chúng ta sẽ học tất cả các
ngôn ngữ ở vùng đất đầy bí ẩn này kể cả vùng tự trị. Nội dung học có chút
nhiều nên các bạn sẽ ngủ lâu đấy. bắt đầu”

Leon gục xuống chìm vào giấc ngủ khi giáo viên bắt đầu buổi dạy, nó mơ nhiều
thứ, nhiều thân phận khác nhau đến khi giáo viên kết thúc buổi học thì Leon
vẫn còn ngủ. Lâm bước tới kiểm tra Leon cười nói

“Cậu ấy chỉ là thiếu ngủ nên ngủ gật, không có gì nguy hiểm. Để tôi mang cậu
ấy đến phòng y tế nghỉ ngơi”

“Không cần đâu ạ, anh ấy nhờ em mang về nhà rồi” Tuyết nhận nhiệm vụ.

“Ồ, vậy à, vậy thì nhờ em rồi” Lâm nhìn Tuyết một cái rồi bước ra khỏi phòng.

Tuyết đỡ Leon lên lưng mình rồi cõng nó tìm ngôi nhà gỗ trong rừng. Vừa vào
rừng một đoạn thì thấy được hồ nước lớn đi thêm một đoạn thì thấy nhà gỗ.

Tuyết đẩy cửa bước vào trong nhà gỗ, đặt Leon lên giường rồi quay sang châm
lửa vào cái đèn trên bàn mới nhìn thấy rõ những thứ trong phòng.

Những chai lọ thủy tinh đựng côn trùng, ống nghiệm đựng dung dịch cùng nhiều
loại thuốc ma thuật bị bày đầy một góc.

Tuyết tò mò nhìn con kiến đen biến dị đang cắn xé đồng loại rồi nhìn con Fira
giống như đang ngủ tò mò.

Tiếng phì phì dưới giường làm Tuyết phát hiện một cái lồng đựng rắn độc, lũ
rắn Tuyết hơi nhăn mặt nhìn Leon đang ngủ say oán trách:

“Sao anh chơi với mấy thứ nguy hiểm không vậy, thảo nào trong rừng anh toàn
dùng độc”

Gió thổi vào phòng làm cánh cửa gỗ kêu kẻo kẹt, Tuyết đi lại cạnh Leon đang
ngủ say sưa, cỡi áo khoác của mình đắp lên người nó rồi quay ra khép cửa lại.

Tuyết trở lại gần đến nhà trọ thì nghĩ tới Leon đang ở trong rừng, lúc này
Leon rất yếu ớt, chỉ một con thú hoang cũng đủ giết chết nó.

Càng nghĩ càng thấy không yên tâm, lúc Tuyết về tới cửa phòng thấy cô mình thì
vội nói

“Cô, con có việc phải vào trường, tối con không sẽ không trở lại, đừng chờ cửa
con”

Tuyết nói xong thì quay phắc lại chạy đi làm người phụ nữ đứng ở cửa cũng ngơ
ngác một lúc gọi với theo nhưng Tuyết đã chạy mất dạng.


Máu Lai - Chương #30