Người đăng: soitieutu
Tới giờ học, giáo viên bước vào lớp, đó là một phụ nữ tầm sáu mươi mang kính
gọng vuông gần như che khuất nửa khuôn mặt cô ta và ăn mặc như một người phàm
người Anh những năm sáu mươi.
Người phụ nữ đứng trên bụt giảng hắng giọng
“Tôi là Alisa giáo viên dạy tiếng Anh cho các trò, từ giao tiếp ngôn ngữ, chữ
viết, động tác cơ thể biểu cảm, ngữ điệu và những phong tục cần biết.
Những ngày sau sẽ do những giao viên khác dạy. Giờ tôi sẽ điểm danh ai có tên
thì giơ tay. Liu, Ena, Peter, Leon, Tuyết,… vắng một trò, nếu sau này có khiếu
nại gì thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm.
Được rồi, các trò hẵn sẽ tự hỏi chúng ta học thế nào, xin trả lời chỉ việc ngủ
là được, cho đến khi hết tiết học. tôi bắt đầu nhé”
Cô Alisa đẩy gọng kính lên rồi nói một tràng thứ ngôn ngữ chả ai hiểu là gì “a
ma nag hi gha sha ma mi…” và búng tay.
Tất cả học sinh trong lớp bao gồm đứa có linh hồn biến dị như Leon đều gục
xuống bàn và bắt đầu nằm mơ.
Trong mơ Leon thấy mình được sinh ra trong một gia đình người Anh và nó bắt
đầu học từ những tiếng gọi ba, mẹ đơn giản nhất.
Leon không có suy nghĩ trong mơ, nó chỉ được mặc định ghi nhận và không nghĩ
ngợi gì. Học xong bi bô tập nói rồi tập đi, cứ như vậy tới khi học lên trung
học, và tỉnh lại.
Leon vỗ vỗ đầu có chút đau và vẫn còn mơ màng. Khá lâu sau mới ở nghe Tuyết
bên cạnh hào hứng
“Thật tuyệt vời, em thấy mình là một đứa trẻ nhưng hình ảnh những người trong
mơ rất mơ hồ và em chỉ nhớ mỗi việc liên quan đến tiếng Anh. Có cảm giác mình
là một dân bản địa người Anh”
Những người khác cũng xì xầm đến khi cô Alisa lên tiếng “tốt rồi, tất cả các
trò đã học xong buổi học hôm nay, lúc đầu có chút không quen như sau một đêm
ngủ dậy thì sẽ thấy tiếng Anh là tiếng mẹ đẻ của các trò, không chỉ tiếng Anh
những ngôn ngữ khác cũng sẽ như vậy. Tan học.”
Cô Alisa rời đi, những người khác cũng ra ngoài. Tuyết kéo theo Leon với vẻ
hứng thú nói
“Chúng ta đi dạo đi, tới mười giờ mới giới nghiêm trong trường, em có chút tò
mò nơi này buổi tối thế nào”
Leon đi theo Tuyết đi khắp nơi trong lâu đài, kí túc xá bị cấm vào, thư viện
không vào được vì không có thẻ học sinh, khu hành lang cấm bị tường ma thuật
chặn, chỉ còn nhà ăn là đến được và có chút thú vị.
Tuyết ngồi cạnh Leon nhìn cái thực đơn cùng hướng dẩn sử dụng
“Muốn gọi món ăn thì nói vào chuông bên cạnh sau đó trả tiền đúng số lượng
hoặc thừa nếu không phải là học sinh của trường, thức ăn sẽ được mang ra kèm
tiền thừa. Chúc quý khách ngon miệng”
Leon hứng thú với trò này
“Bò bít tết tái, sống 7 phần” nó nói vào chuông rồi bỏ một đồng vàng vào cái
chuông đó.
Đồng vàng như rơi vào hố không đáy mất tiêu. Leon thò tay vào lại chạm vào đáy
chuông rồi cảm thán
“Thật kì lạ”.
Tuyết thấy vậy cũng gọi món ăn của nó “kem lạnh, bánh gato” ăn tối bằng món
này không biết khuya nó có mò dậy ăn thêm không? Leon nghĩ.
Ngay khi Leon chờ phục vụ thì một cái đĩa thịt bay vèo ra xoay tròn phía trên
bàn rồi chầm chậm hạ xuống, cái chuông bên cạnh rung từng chập cùng tiếng kêu
leng keng đến khi Leon nhất nó lên thì rơi ra ba đồng bạc tiền thừa.
Trên đĩa là thịt bò tái như yêu cầu của Leon. Thức ăn của Tuyết cũng ra đến,
nó híp mắt ăn kem khen ngon không ngớt
“Quá tuyệt rồi, ăn kem ở đây về nhà làm sao mà ăn vô mấy món kia chứ”
Ăn no, Leon lại bị Tuyết kéo đi tới những chỗ khác. Trong lâu đài không còn gì
tham quan nữa. Bọn họ đi ra sân thì thấy ánh đèn đường cùng đom đóm bay lấp
lòe khắp nơi như một bầu trời sao.
“Woa, đep quá!” Tuyết chụp một con đóm đóm vào tay rồi thả nó đi.
Càng ra gần bờ hồ thì đom đóm càng nhiều. Khi ra đến bờ hồ thì thấy nhiều cặp
học sinh năm bốn, năm năm ngồi cạnh nhau trò chuyện, có cặp còn công khai hôn
nhau không chút ngại ngần.
Tuyết đỏ mặt kéo Leon chạy ra một chỗ ít người ngồi xuống bải cỏ nhìn đom đóm
bay lên từ mặt nước.
Những con đom đóm nơi này lại sinh ra dưới nước và khi chúng trưởng thành sẽ
bay lên bờ rồi lại xuống nước khi trời sáng.
Leon nhìn thấy mặt Tuyết vẫn còn đỏ cười trêu
“Xấu hổ à, nơi này việc hôn nhau là bình thường, học sinh năm bốn cũng đã mười
sáu. Anh còn biết mấy đứa bạn học hồi đó mới có mười hai đã có bạn gái rồi”
“Nơi của em tuy là học trò yêu sớm nhưng cũng không công khai hôn nhau như
vậy, xấu hổ chết được” Tuyết lí nhí ôm mặt trả lời.
Thấy Tuyết giấu mặt xấu hổ Leon cũng không trêu nữa. Tuyết có nước da trắng,
hơi nhợt nhạt nhưng khi xấu hổ vẫn đỏ hồng nhìn rất đẹp.
Leon ngơ ngác nhìn con bé một lúc mới lúng túng quay đi khi Tuyết chợt quay
qua nhìn nó hỏi
“Anh nhìn gì vậy?”
“Không có gì, đâu có nhìn gì đâu” Leon bối rối nói dối. Nó thấy tim đập nhanh
bất bình thường kể từ sau khi thành ma cà rồng.
Tuyết nhìn Leon nghi ngờ “Thật không, nhìn anh lạ lạ làm sao ấy”
Leon điều chỉnh cảm xúc làm mặt lạnh tanh trở lại quay qua nhìn Tuyết
“Lạ là lạ làm sao, anh vẫn vậy”
“Ờ” Tuyết thỉnh thoảng quay qua nhìn Leon rồi lại nhìn xuống mặt hồ gợn sóng
lăn tăn lấp lánh dưới ánh sáng của những con đom đóm im lặng không nói gì.
Đến gần giờ giới nghiêm Leon đưa Tuyết ra cổng
“Anh có chổ ở trong khu rừng đằng kia nên anh sẽ không ra ngoài. Em về cẩn
thận nhé. Tối mai gặp”
Tuyết nhìn Leon một cái cười “em là ma cà rồng, anh cứ làm như em còn là người
phàm không bằng, mai gặp”
Đợi Tuyết rời đi, Leon định vào trong thì San từ trong chòi gác nhô đầu ra
trêu
“Bạn gái nhỏ hả, hai con ma cà rồng con cũng xứng đôi đó chứ, con bé trông dể
thương giống con gái ta hồi nhỏ”.
“Đâu có, chỉ là bạn thường thôi, tụi cháu mới còn nhỏ xíu” Leon lãng tránh đi
vào trong.
“Ha ha, ta thấy không ít thằng nhóc nhỏ hơn cậu nhưng đả đổi mấy cô bạn gái
rồi đó. Đừng chạy, ở lại nói chuyện với ta một chút mà” tiếng bác gác cổng San
cười ha hả phía sau.
Trở lại nhà gỗ, Leon châm lửa thắp sáng cái đèn dùng mỡ động vật, nó có phần
khó hiểu khi mà nơi nào trong trường cũng có ma thuật bao gồm cả đèn đuốc
nhưng trong căn nhà gỗ này không có hình bóng của ma thuật ở đó, có lẽ là thói
quen của Gin.
Mùi mỡ gắt làm Leon có chút không quen nhưng miễn cưỡng chấp nhận. Leon khép
cánh cửa không có chốt khóa lại chắn gió rồi nằm trên giường nhắm mắt lại vừa
ngủ vừa cảnh giác xung quanh. Nó cần phải tiêu hóa hết những thứ được nhồi
nhét vào trong đầu khi nãy.
Leon chợp mắt tới gần sáng thì thức dậy. Nó cần chuẩn bị ăn sáng để có sức mà
chạy 70 vòng quanh hồ hơn 100 km và mang trên người 150kg. Leon uống mấy ngụm
máu sau khi ăn lưng lửng bụng, ăn no thì khỏi phải chạy luôn.
Đúng 7giờ thì Gin tiếp tục đánh lén như hôm qua nhưng Leon hôm nay có chuẩn bị
kéo dài được gần một phút thì bị đánh bay đi lăn lông lốc trên cỏ, những con
thú nhỏ nhìn Leon mang theo vẻ thương hại.
Cú đá của Gin khá đau nhưng không ảnh hưởng bao nhiêu cho buổi chạy, Gin vừa
sửa lại yêu cầu, hôm nay Leon phải chạy 70 vòng và giới hạn là tới 12h trưa và
quá mười phút thêm một vòng.
Leon có áp lực lớn bắt đầu chạy giữ thể lực và hít thở đều. Đến năm mươi vòng
Leon có cảm giác bằng bốn mươi vòng hôm qua, mười vòng cuối Leon chạy bằng
niềm tin ý chí giống một cái máy lập trình sẵn.
Vòng cuối cùng vừa xong Leon ngã ra đất thở, mọi thứ xung quanh xoay vòng vòng
một lúc mới thấy đỡ hơn.
Leon ngồi dậy đi lại thả lỏng như hôm qua sau đó Gin lại ném tới một bình nước
cho nó rồi rời đi.
“Cô ta không nói bài tập ngày mai là gì thì có thể sẽ thay đổi”
Leon đoán thầm, rồi uống cạn bình nước giống như hôm qua, lại treo bình nước
lên chỗ cũ rồi quay lại nhà gỗ chăm sóc mấy con côn trùng.
Lúc này Leon cảm thấy như cả người nó bắt đầu ngứa ran và nóng bừng lên, từng
sợi cơ như bắt đầu co giật từng đợt, hôm nay nó mệt hơn hôm qua và có lẽ ngày
mai lại mệt hơn nữa.
Buổi tối là tiết học tiếng Ai Cập với một ông thầy người Ai cập trong bộ áo
trùm kín. Học xong Tuyết lại kéo Leon đi ăn tối, con bé thích món kem nơi này.
Leon đang gặm bánh mì với thịt bò hầm thì Tuyết đưa muỗng kem đã múc đầy vun
tới trước mặt nó nháy mắt nói
“Ăn thử không, ngon lắm á”
Leon lắc đầu nhưng Tuyết có vẻ không muốn cho nó lựa chọn, muỗng kem vẫn giữ
khư khư trước mặt Leon, chẵng còn cách nào nó đành nuốt hết thức ăn rồi há
miệng ăn hết kem lạnh trên cái muỗng to làm ê cả hàm răng
“Em không sợ nước bọt của anh có độc à”
Tuyết cười lộ hai cái răng nanh nhỏ múc kem ăn nói
“Em là ma cà rồng, anh thấy ma cà rồng nào bị nước bọt giết bao giờ chưa”
Leon nhún vai, Tuyết vẫn giống một đứa con nít. Hai đứa ra lại bờ hồ hôm qua
ngồi nhìn đom đóm, Tuyết chạy quanh hồ mang về một bó cỏ dài mảnh với hoa dại
màu tím nở buổi tối
“Giúp em kết cái vòng hoa nào”
“Làm vòng hoa? Anh đâu biết” Leon nhún vai
“Thì làm mới biết chứ, dể ợt”
Tuyết dùng cỏ cọng lớn quấn vào nhau rồi làm cái khung sau đó mới xỏ hoa dại
được cắt ra rồi lại quấn bằng sợi cỏ, cứ như vậy có sự giúp đỡ vụng về của
Leon thì cái vòng hoa cũng làm xong.
Tuyết đội vòng hoa lên đầu chỉnh lại cho ngay ngắn rồi lấy một cái máy ảnh
trong túi phía sau nói ngó dáo dác xung quanh hạ giọng với vẻ lén lút nói
“Cũng may là em mang máy ảnh theo, trong này cấm chụp ảnh đó, giờ thì khi nào
em nói sẵn sàng thì tạo dáng nhé”
Tuyết đặt cái máy ảnh đã chỉnh thời gian tự chụp lên nền đất cho có thể chụp
được hai đứa quay lưng về phía bờ hồ đầy đom đóm.
“Rồi, mười giây tự chụp, lại đây ngồi im ,cười” Tuyết chợt ôm lấy cổ Leon chen
tới trước cười tạo dáng trong khi Leon há hốc, trố mắt ngạc nhiên khi con bé
chợt ôm cổ mình thì máy ảnh lóe lên.
“Hai trò kia, dám mang máy ảnh vào trường, màu đứng lại nộp máy ảnh ra”
Có tiếng của giám thị từ xa, Tuyết nháy mắt tinh nghịch kéo Leon chạy nhanh ra
cổng.
Ma cà rồng mà chạy thì phù thủy cũng bó tay, giám thị tức giận lầm bầm mắng
rồi trở vào trường.
Thấy đã an toàn Tuyết cười khúc khích nhấn nút trên máy ảnh, một tấm ảnh màu
trượt ra, con bé nhìn tấm ảnh ôm bụng cười sặc sụa
“Nhìn cái mặt anh ngố không chịu được. tấm này của anh, về nhà em sẽ rửa tấm
khác từ thẻ nhớ. Nhớ giữ kĩ đó”
Leon nhận tấm lấy ảnh, trong ảnh Tuyết ôm cổ nó cười tươi xinh xắn với cái
vòng hoa tím phát sáng trên đầu, trong khi mặt nó thì trông buồn cười vô cùng,
xung quanh đom đóm bay tạo khung cảnh lung linh huyền ảo. Leon cười cất tấm
cảnh vào nhẫn. Tuyết vẫy tay chào Leon rồi nhảy lên xe ngựa rời đi. Leon cũng
tranh thủ quay lại nhà gỗ trước khi San lại trêu chọc.
Nằm trên giường Leon nhìn lại tấm ảnh khi nãy, tim nó chợt đập nhanh hơn, cảm
giác thật lạ, cái cảm giác mà nó chưa từng có trước kia.