Một Quyết Định- Một Sinh Mệnh


Người đăng: soitieutu

Sáng Leon gọi Tuyết dậy để chuẩn bị lên đường khi mà lũ thú đã bắt đầu quay về
tổ.

Không biết khu rừng đen này rộng bao nhiêu nên Leon quyết định đi xuyên qua
khu rừng vì theo nửa tấm bản đồ mà nó có được thì đó là vùng đất nằm sâu bên
trong.

Hiện tại thì Leon và Tuyết chỉ mới có nửa bản đồ có đánh chữ F, còn lại là
mảnh rời A, D, E. Có lẽ phải tìm một nhóm khác để trao đổi nhưng sẽ là những
ngày cuối cùng nếu như họ vẫn chưa tìm được đủ mảnh ghép cần thiết.

Leon chạy băng băng trongHai đứa trẻ chạy sâu hơn vào rừng.

“Có tiếng đánh nhau bằng ma thuật” Leon chợt khựng lại giữa đường vểnh tai
lắng nghe âm thanh phía trước.

Có một nhóm phù thủy bốn người đang vây quanh một con nhện lớn, tuy con nhện
không lớn thái quá như con heo rừng hay con hổ làm Leon gặp nhưng cũng có thể
đứng ngang tầm với một người lớn.

Nhóm phù thủy ném những quả cầu lửa và lưỡi đao gió đánh về phía con nhện buộc
nó phải nhảy bật lên để né tránh, con nhện có phần e ngại ma thuật ma nhóm phù
thủy ném tới, những vết thương đang chảy máu của nó hẵn là họ gây ra.

“haha, chút nữa thôi là nó tiêu đời rồi, lần này không biết sẽ có bao nhiêu
mảnh ghép đây” một phù thủy trong nhóm cười ha hả khi thấy con nhện bị họ đánh
cho máu vung vãi khắp nơi, chợt tiếng cười im bặt.

Con nhện đã phản kích, màu trên lưng nó đã chuyển sang màu xanh và bắt đầu
phun những bãi nước bọt màu xanh về phía gã phù thủy gần nhất cũng là gã phù
thủy vừa cười đắc thắng kia.

Nước bọt của con nhện có tính ăn mòn, gã phù thủy bị dịch nhầy màu xanh dính
vào ngực bắt đầu lăn lộn trên đất gào thét, khói đang bốc lên từ chỗ tay gã
đang cố lau đi thứ dịch nhày dính như keo trên người.

Thấy gã phù thủy đồng bạn đã nằm bất động, ba gã phù thủy còn lại cũng sợ hãi
lui lại cách con nhện một đoạn nhưng con nhện dường như không có ý định bỏ qua
cho họ.

Nó nhảy lên một thân cây gần đó rồi liên tục phun ra những bãi dịch nhầy dinh
dính có tính ăn mòn cực mạnh, lại thêm một gã phù thủy bị dính phải dịch nhầy,
may mắn là gã chỉ bị đánh trúng chân.

Không chút do dự, gã phù thủy bật nắp dây chuyền trên cổ rồi dùng sức bóp nát
mặt dây chuyền mỏng manh gã đeo trên ngực.

Ánh sáng màu lam lóe lên, gã phù thủy đã biến mất ngay khi có hai bãi dịch
nhầy bay sượt qua chỗ gã vừa đứng, con nhện cũng thoáng khựng lại khi con mồi
của nó không thấy đâu nữa.

Tranh thủ lúc con nhện còn đang tự hỏi thì một phù thủy khác cũng biến mất
trong khu rừng đen, lúc này chỉ còn lại một gã phù thủy trạc ba mươi tuổi.

Gã phù thủy quay đầu ra sức chạy xa khỏi con nhện, gã hi vọng sẽ thoát khỏi
nó, chỉ cần thoát khỏi nó thì những mảnh ghép kia tất cả đều là của gã.

Con nhện cũng phát hiện con mồi của nó đang chạy trốn, nó liên tục dùng tám
cái chân như một bộ lò xo bậy nhảy qua những thân cây để đuổi theo con mồi
đồng thời không ngừng phun lấy dịch nhầy về phía đó.

“Anh không định giúp ông ta sao?” Tuyết đứng bên cạnh Leon ở trên một nhánh
cây lớn nhìn theo phía con nhện đã đi khuất hỏi.

“Tại sao chúng ta phải giúp họ, họ sẽ biết ơn chúng ta sao? Với lại ông ta vốn
có thể tự cứu lấy mình” Leon nhìn theo chỗ con nhện vừa biến mất nói tiếp:

“Có lẽ đã tới lúc chúng ta xuất hiện, trên người con nhện kia hẵn là có mảnh
ghép”
Gã phù thủy không biết mình đã chạy bao xa, có lẽ là rất xa cũng có lẽ là chỉ
một đoạn ngắn, chân gã đã nhấc không nỗi, phổi gã cũng bắt đầu nóng bừng khô
khốc, gã ngừng lại nhìn về phía sau rồi chống vào một gốc cây thở dốc

“Phù ..phù, thoát, thoát rồi, hà hà, kho báu sẽ là của mình, chỉ vài mảnh ghép
nữa thôi”

Ngay khi gã phù thủy đang ảo tưởng lúc mình nhận được chứng nhận thợ săn thì
trên đầu gã, con nhện khổng lồ đang thả ngược trên một sợi tơ trượt xuống, nó
không lập tức tấn công mà giống như một kẻ thích đùa dai, đung đưa ngay phía
trên gã phù thủy và dùng ba con mắt nhìn gã với vẻ thương hại.

“Có mùi gì vậy?” Gã phù thủy ngửi được mùi lạ bắt đầu cảnh giác nhìn quanh,
rồi gã chợt ngẫng đầu nhìn lên phía trên, đôi mắt gã trợn trừng há hốc lắp bắp
không nói thành lời, tay gã quơ quào tìm mặt dây chuyền nhưng con nhện đã nhào
lên người gã cùng với hàm răng sắc lẹm.

Tiếng thét cuối cùng của gã phù thủy vang lên thì cũng vừa lúc che giấu âm
thanh lá cây kêu xào xạc khi Leon tìm tới gần đó.

“Là lúc này” Leon khóa chặt con nhện đang ngấu nghiến cắn xé con mồi, khóe môi
nó khẽ nhếch, đôi mắt nó trở nên lạnh lẽo, không chút do dự, Leon lao thẳng
xuống từ độ cao hơn hai mươi mét, lưỡi kiếm sáng lóe lên dưới ánh nắng.

Sau một tiếng vang trầm đục cùng tiếng chạm đất nặng nề của Leon, con nhện bị
cắt đôi bởi lưỡi kiếm sắc bén, máu màu xanh trên người nó phún ra bắt đầu ăn
mòn lấy những thứ mà chúng bám vào.

Leon nhanh chóng nắm lấy cái xác của gã phù thủy xấu số kéo ra ngoài rời khỏi
khu vực đang nghi ngút khói bốc mùi khét lẹt tanh hôi.

Lúc Tuyết chạy tới thì chỉ thấy Leon đang lục tìm gì đó trên người của gã phù
thủy, vừa định hỏi thì Leon lôi ra một sắp mảnh ghép

“Không ngoài dự đoán của anh, đúng là phải có lí do thì gã mới cố ý nán lại,
xem như giúp chúng ta tiết kiệm thời gian, a quên mất, còn con nhện” Leon lật
đật chạy tới dùng lưỡi kiếm đẩy cho con nhện lật ngữa ra đất nhưng không tìm
thấy chiếc hộp hay mảnh ghép nào cả.

“Thế này là sao nhỉ, bọn họ sẽ không vô cớ đánh nhau với con nhện” Leon nhìn
sang cái xác cảu gã phù thủy trầm ngâm.

“Có thể là họ cần lấy mảnh ghép bị con nhện canh giữ” Tuyết hơi tái nhợt khi
thấy cái chết của mấy gã phù thủy cũng lên tiếng.

“Phải rồi, có thể là vậy, con nhện,..nhện, là chỗ mà con nhện giăng bẫy, em
chạy đi tìm xem gần chỗ lúc nãy có cái bẫy hay hang nhện nào không” Leon quay
sang Tuyết căn dặn rồi đi tới cạnh cái xác của gã phù thủy lật mặt dây chuyền
của gã lên rồi đứng từ xa ném một viên sỏi tới đánh vỡ mặt dây chuyền để đưa
cái xác của gã ra ngoài mới quay lại chỗ những cái xác khác làm tương tự.

“Xin lỗi vì đã không cứu các người nhưng mỗi người cần chịu trách nhiệm cho
quyết định của mình không phải sao” Leon thì thào như nói với ai đó rồi cũng
lao vào rừng tìm kiếm.

Một con chim săn mồi lớn đảo quanh trên bầu trời, nó lướt qua sát những ngọn
cây và đảo mắt như đang săn lùng con mồi.

Leon không muốn bị con chim kia nhắm vào đành phải lách ra sau một tán cây để
ẩn nấp, lúc này nó có chút bận tâm Tuyết có bị con chim to lớn phía trên phát
hiện hay không, khoảng cách giữa những gốc cây quá thừa để con chim bay lượn
bên dưới những tán lá rậm rạp, nếu bị con chim nhắm vào thí đó là một phiền
toái lớn.

Con chim như phát hiện con mồi, nó kêu một tiếng vang vọng rồi sà xuống chui
xuyên qua tán lá rậm rạp, lúc này Leon mới nhìn rõ bộ dạng của con chim, nó
hẵn là họ nhà ưng nhưng có sải cánh tới năm, sáu mét.

Điều mà Leon lo lắng có lẽ đã xảy ra, con chim ưng đang lao về phía mà Tuyết
chạy đi khi nãy.


Máu Lai - Chương #21