Người đăng: soitieutu
Trong lúc mà Leon đang chiến đấu cùng con hổ biến dị thì bên ngoài khu rừng
đen, nhóm giám khảo đang vây quanh một quả cầu thủy tinh lớn quan sát diễn
biến của cuộc thi.
“Lần này có vài người không tệ” Một nữ phù thủy trầm trồ đánh giá.
“Đúng là lần này tư chất của thí sinh tốt hơn năm trước, có tiềm năng nhất là
đứa bé da đen kia, tốc độ phản ứng rất nhanh lại thuần thục ma pháp, đó là một
hạt giống không tệ để bồi dưỡng” một lão phù thủy râu dài cũng gật gù nói.
“Tôi chỉ thấy hứng thú với đứa nhỏ người phàm, hẵn nó là hậu duệ của kị sĩ,
không chừng sau này chúng ta có thêm một kị sĩ rồng” một ông lão phù thủy khác
đánh giá.
“Thật ra thì hai đứa nhỏ ma tộc cũng không tệ, mặc dù thiếu kinh nghiệm chiến
đấu nhưng cũng rất có tố chất, tôi e là ma tộc lại có một thế hệ mới đáng để
lo ngại” Owin trầm giọng nhìn cảnh Leon đang chiến đấu với con hổ nói.
“Tôi nghĩ là chúng ta không cần phải bận tâm về đám ma tộc làm gì, ngày nào họ
còn chưa biết đoàn kết thì ngày đó họ chỉ là những kẻ bị lưu đày đáng thương”
“Dù nói là vậy nhưng chúng ta cũng cần để mắt tới họ, nhất là sau vụ việc lần
trước, nếu không phải…”
Gã phù thủy chưa nói hết câu thì bị Owin ngắt ngang với vẻ tức giận
“Pentoni, ông nên biết mình đang nói gì, chuyện năm đó tốt nhất là ông đừng để
lộ nếu không thì ông biết hậu quả rồi đó, vẫn chưa phải lúc cho cuộc chiến”
“Vâng thưa ngài” Gã phù thủy gọi là Pentoni biến sắc mặt vội khúm núm lui lại
một góc im bặt.
Ở một nơi rất xa về phía đông của thế giới, trong một khu rừng trúc bạt ngàn
tồn tại một dãy nhà dựng lên bằng trúc lợp cỏ tranh, giữa bãi đất trống có hai
người đang chiến đấu, đó là một người trung niên trạc gần bốn mươi và một
thiếu niên khoảng mười sáu có nét cương nghị.
Họ không dùng vũ khí mà chỉ dùng quyền cước, điểm đặc biệt là cách mà họ tấn
công, mỗi quyền mỗi cước đều chỉ nhằm một mục đích là triệt hạ kẻ địch, chỉ
một kích không trúng họ sẽ biến mất rồi lại xuất hiện ở một vị trí khác tìm
thời cơ để ra đòn.
Tiếng da thịt giữa tay và chân chạm vào nhau chan chát rồi một tiếng hự đau
đớn phát ra từ người thiếu niên, cậu ta đi đánh bay ngược ra sau rồi lăn vòng
trên đất mới chật vật bò dậy.
“Con đã không tập trung, có chuyện gì sao?” Người đàn ông tỏ vẻ không hài lòng
nghiêm khắc nhìn sang gã thiếu niên mặt tái nhợt bên cạnh.
“Tại sao ba lại để Tuyết đến đó, chẳng phải ba nói hiện tại bên ngoài không an
toàn sao?” gã thiếu niên ôm ngực tỏ vẻ không hiểu hỏi.
“Ta đã cho cô của con theo bảo vệ nó”
“Nhưng…”
“Đủ rồi, ta biết mình cần làm gì, Tuyết cũng là một thành viên trong gia tộc
và nó cũng có trách nhiệm của mình” Người đàn ông nhìn xoáy vào thanh niên
trước mặt rồi quay lưng rời đi.
Trở lại với Leon, với tấn công gần sát bên của con hổ thì Leon đã không nhảy
lùi để tránh mà lại nhào về trước chui thẳng tới dưới ngực của con hổ và trong
tay nó lúc này là thanh kiếm mẻ tưởng chừng đã vô dụng, thanh kiếm được Leon
nắm chặt rồi chọc thẳng vào ngực con hổ.
Cú lao tới của con hổ cộng với sức mạnh của Leon làm thanh kiếm dễ dàng xâm
xuyên vào ngực con hổ, lại thúc mạnh chuôi kiếm đâm sâu gần tới tận chuôi thì
Leon dùng cả hai tay giữ lấy chuôi kiếm và lướt tới trước.
Lưỡi kiếm mẻ cắt một rãnh dài dưới bụng con hổ làm máu tuôn ra xối xả, con hổ
đau đớn gầm rú, nó muốn nhào tới tấn công Leon nhưng dường như quả tim của nó
đã bị thương, nó loạng choạng lừ mắt nhìn sinh vật nhỏ bé trước mặt rồi không
cam lòng ngã xuống, đôi mắt nó vẫn man dại lại có vẻ gì đó bất đắc dĩ khi cái
chết đang tới gần.
Leon vội vã hứng lấy máu của con hổ bỏ vào trong nhẫn rồi mới đi vào trong
hang, trên người con hổ nó không tìm thấy chiếc chìa khóa nào, có thể trong
hang sẽ có chút manh mối.
Mùi trong hang đá làm Leon nhíu mũi, thứ mùi thịt và máu lâu ngày bị phân hủy
tràn ngập trong không khí, Leon phải nín thở để chạy thẳng vào tận cuối hang
đá thì gặp một động đá rộng hơn mười mét, phía trên động đá có một cái khe khá
lớn để ánh sáng chiếu vào trong, ở một góc động là một cái hố nước nhỏ.
Leon có chút tò mò tiến lại chỗ hố nước, ánh nắng chiếu qua khe nứt rọi xuống
hố nước sói sáng tận đáy, phía dưới đáy nước là một chiếc hộp óng ánh màu
đồng.
“Cuối cùng thì cũng tìm thấy” Leon cầm lấy chiếc chìa khóa màu bạc nằm trong
hộp đồng mừng rỡ thì thầm, nó cũng quay lại tìm kiếm khắp trong động đá một
lúc mới thất vọng rời đi, mùi trong này làm nó sắp chịu không nỗi.
Con hổ đáng thương bị Leon lột da rồi xẻ thịt, thịt của nó chất đầy một góc
trong chiếc nhẫn được Leon xem như lương thực dự trữ.
Trở lại chỗ hẹn, Tuyết hò reo một lúc khi nhìn thấy chiếc chìa khóa trên tay
Leon mặc dù không phải con bé tìm được, Tuyết cũng có chút bất mãn việc Leon
tự hành động một mình.
“Đáng lẽ anh nên đợi em, nếu như lần trước thì…” Nói tới đây Tuyết bỏ lững
giữa chừng.
“Khi đó anh không biết trong hang là con gì, với lại nếu anh rời đi thì cũng
đâu biết tìm em ở chỗ nào, chúng ta không có nhiều thời gian để kéo dài như
vậy” Leon cười giải thích.
“Em mặc kệ, lần sau có đánh nhau thì anh phải đợi em” Tuyết tỏ vẻ không có
thương lượng nói.
“Được, được, lần sau sẽ có phần của em” Leon nhún vai chịu thua rồi chuyển chú
ý sang cái hộp trên tay khi chìa khóa được tra vào vừa khít.
Sau một tiếng “cách” nhỏ thì nắp hộp bật ra, phía trong là năm mảnh bản đồ rời
rạc nhưng cùng một loại F, Leon có chút bất mãn lầm bầm trong khi ráp những
mảnh rời với nhau:
“Lẽ ra phải nhiều hơn thế, để có được nó thì chẵng khác nào phải đánh nhau với
hai con thú lớn thậm chí là cả một đàn heo rừng”
“Dù sao thì chúng ta cũng có hơn một nửa tấm bản đồ rồi còn gì” Tuyết cười
nhìn Leon an ủi.
Leon nhún vai rồi chuyển chủ đề.
“À lần này anh lấy được một túi máu lớn và cả một đống thịt hổ, hẵn là đủ cho
chúng ta ăn trong mấy ngày kế tiếp, trước tiên kiếm chỗ nướng thịt ăn đã”
Cách chỗ của Leon không xa, Sky cũng vừa săn được một con báo biến dị tìm được
chìa khóa mở chiếc hộp của mình.
“Cuối cùng thì cũng được một nửa bản đồ, nhưng bây giờ chưa phải lúc động tới
họ” Sky nhớ tới những nhóm phù thủy mà anh từng gặp trong rừng thì thầm.
Rid cùng đồng đội cũng tìm được nhiều mảnh nhỏ bản đồ. Họ hợp lại cũng được
một phần ba bản đồ và đang tìm những mảnh khác.
Anna không may mắn, nhóm của cô ta chỉ tìm được những mảnh rời rạc của nhiều
bản đồ khác nhau. Những nhóm phù thủy khác cũng có chút thu hoạch.
Leon vừa ăn xong món thịt hổ nướng, không ngon như nó nghĩ nhưng năng lượng
trong đó lại khá dồi dào.
Nó nhắm mắt cảm nhận những dòng năng lượng đang được chuyển đi khắp cơ thể
mình, ma cà rồng có hệ tiêu hóa rất đặc biệt, thức ăn rất nhanh chóng bị phân
giải và chuyển thành năng lượng rồi dự trữ trong máu và máu sẽ đảm nhiệm tái
tạo hay cường hóa cơ thể.
Có càng nhiều năng lượng thì cơ thể của Leon sẽ được cải tạo trở nên dẻo dai
hơn cũng mạnh hơn.
Tuyết thấy Leon đột ngột biến ra những thứ linh tinh như cái túi da đựng máu
hay thanh kiếm hoặc thuốc…có vẻ tò mò nhưng không hỏi tới. Leon thấy Tuyết
không hỏi cũng cười không giải thích, xem như một thỏa thuận ngầm.
Hai đứa trẻ tìm kiếm xung quanh đến tối thì cũng đi vào sâu hơn trong rừng
đen. Cây cối bên trong to lớn hơn bên ngoài và những sinh vật cũng nguy hiểm
hơn.
Chúng phải ngừng lại để tìm một nhánh cây lớn nghỉ ngơi. Khu rừng đen buối tối
trở nên cực kì nguy hiểm khi bên dưới tiếng gầm gừ của thú ăn thịt lùng sục
khắp nơi, bên trên những tán lá thì lũ côn trùng vẫn thường đảo quanh săn mồi.
Leon không biết đám phù thủy sẽ sống như thể nào trong khu rừng này, nó cũng
có chút lo lắng cho Anna, dù sao thì cũng là con gái của Jack.
Tuyết gác đầu lên cái túi đeo lưng nằm trên nhánh cây lớn trong khi Leon canh
gác bên cạnh, hỏi
“Ngày mai chúng ta sẽ đi đâu?”
“Chưa biết, mai rồi tính,có nửa tấm bản đồ rồi, nếu gặp những nhóm khác biết
đâu chúng ta có thể trao đổi với họ tìm phần còn thiếu”
“Họ sẽ chịu đổi không?”
“Có lẽ có, hoặc là họ sẽ muốn cướp, ai biết được, nhưng nếu ai muốn cướp của
chúng ta thì anh sẽ để họ phải hối hận.”
Leon ngồi tựa vào thân cây nhìn vào màn đêm nói tiếp
“Không biết tên Sky đi một mình đã tìm được bao nhiêu rồi và cả thằng phù thủy
khó ưa Rid”
“Nếu như gần hết thời gian mà chúng ta chưa tìm được bản đồ cần thiết thì
sao?” Tuyết lại hỏi
“Vậy thì đành phải chặn cướp thôi. Ngủ đi, mai sẽ có nhiều việc phải làm” Leon
lấy túi máu uống một ngụm rồi nói với vẻ không mấy lo lắng.
Tới khi nghe tiếng thở đều đều của Tuyết thì Leon mới lấy hủ kiến và con nhện
ra cho chúng ăn, Leon đặt tên con nhện là Fira, có lẽ vì trên lưng nó giống
hệt một ngọn lửa màu đen.
Leon có chút lo lắng mỗi khi đặt con nhện lên bàn tay mình nhưng cái cảm giác
sợ sệt lại làm Leon thích thú, Leon thử dùng ý niệm ra lệnh cho con nhện bò
vòng quanh những ngón tay rồi bắt đầu giăng tơ ở lòng bàn tay của nó.
Fira không nhả tơ như những con nhện khác, nó phun ra sợi tơ từ miệng với
khoảng cách khá xa và có thể thu lại khi nó muốn, giống như hút một sợi mì.
Chơi chán thì Fira nhảy khỏi tay của Leon rồi nó bắt đầu đánh đu ở bên dưới
nhánh cây như đang bắt đầu giăng bẫy, Leon cũng lười để ý tới nó.
Trên tay của Leon xuất hiện một xấp lá nó hái được lúc chiều, những chiếc lá
xoay tròn rời khỏi tay của Leon rồi bay thẳng tới một gốc cây gần đó, chiếc lá
gãy nát rồi rơi xuống đất.
“Sức mạnh tinh thần vẫn chưa đủ hay khả năng khống chế của mình còn yếu” Leon
nhìn chiếc lá đang trôi nổi trước mặt thì thầm.
Thêm vài chiếc lá bị Leon dùng tinh thần lực bao lấy rồi dẫn dắt xoay tròn
nhanh hơn rồi bay tới đập vào một gốc cây, kết quả vẫn là thất bại.
Trên tay Leon con dao găm lại xuất hiện, nó bắt đầu trôi nổi lơ lững trước mặt
Leon rồi bay vòng quanh thân cây sau đó lao thẳng về phía thân cây đối diện
găm vào trong đó, mặc dù sức mạnh thua xa so với việc Leon tự dùng tay đâm vào
nhưng đó vẫn là một khởi đầu không tệ.