Chiếc Nhẫn Bạc - Vào Rừng


Người đăng: soitieutu

Trước một ngôi nhà gỗ ven rừng trong thị trấn nhỏ ở bắc Mỹ, một đứa bé trai đi
qua lại với vẻ bối rối cùng sự lo lắng hiện rõ qua những bước chân ngập ngừng
lập lại việc xoắn những ngón tay đã trắng bệch với nhau như một thói quen.

Thằng bé đã đứng ở nơi này khá lâu, ánh mắt nó thỉnh thoảng ngó chừng vào nhà
như đang chờ đợi điều gì đó sắp đến.

Dưới ánh nắng cuối hè, khuôn mặt con lai mang nét á đông có màu da trắng nhợt
nhạt của đứa bé như bắt đầu tỏa sáng lấp lánh một cách kì lạ với mái tóc nâu
hơi dài phủ qua đôi mắt màu hạt dẻ tinh nghịch.

Thằng bé chừng mười hai tuổi có vẻ săn chắc và khỏe mạnh ngoại trừ việc nó sở
hữu màu da tái nhợt so với những đứa trẻ khác trong bộ đồng phục đi học màu
xanh nước biển.

Trong nhà có tiếng hắng giọng một người đàn ông làm đứa bé giật thót

“Leon, sao con không vào nhà mà đứng ngoài đó làm gì vậy, lại gây chuyện ở
trường à?”

Leon đảo mắt như đang tìm lời giải thích với vẻ gấp gáp rồi cười méo xẹo đẩy
cửa bước vào

“Dạ không, à ý con là cô chủ nhiệm muốn gặp ba”

Nói tới đây Leon ngập ngừng một thoáng rồi hạ giọng lí nhí:

“Đáng ra con phải báo cho ba biết từ hôm qua nhưng khi đó ba đang bận nên…à…ừm
thôi được rồi. Con nói thật vậy, lần này con lỡ tay đấm một thằng lớp trên gẫy
hai cái răng và một thằng bị gẫy mủi.

Con không cố ý nhưng bọn nó tìm mọi cách trêu chọc con và con cũng không biết
tại sao lúc này con hay dể nổi cáu và hơi mạnh hơn bình thường một chút”

Jack nhìn thằng bé đang tỏ ra ngoan ngoãn biết lỗi trước mặt cũng không biết
nên nói gì nữa mặc dù ông đã quá quen với mấy vụ như thế này

“Đây là vụ thứ mấy trong tháng nhỉ. Lần trước giáo viên của con đã nói, nếu
con lại tái phạm thì ta sẽ phải tìm một trường mới cho con.

À khoan, con nói con lúc này hay nổi cáu và mạnh hơn? Mạnh hơn cả lúc trước và
dể cáu hơn thường ngày?”
Jack tỏ ra lo lắng chạy đến bên cạnh vội vã vạch cổ áo Leon ra để kiểm tra
hình xăm vòng tròn cùng những biểu tượng kì bí màu tím sẫm to bằng quả trứng
ngỗng trên ngực trái của nó.

Hình xăm đã nhạt đi và gần như sắp biến mất. Leon khó hiểu nhìn sắc mặt của
Jack đang bồn chồn lo lắng hỏi:

“Có chuyện gì sao ba? Có vấn đề gì với con à?”

Jack có thói quen đi lại và kéo ria mép của mình khi đang nghĩ một chuyện gì
đó phức tạp. Leon quá quen với việc này rồi nên ngồi xuống thong thả dùng bữa
trưa của mình trong khi chờ ba nó nghĩ điều gì đó ra.

Jack ngừng lại trước khi Leon ăn xong bữa trưa. Ông thở dài một cái rồi nhìn
Leon cười có vẻ khó coi

“Ba nghĩ chúng ta nên chuẩn bị dọn nhà lần nữa. Lần này chúng ta sẽ vào rừng
và khi nào vấn đề của con được giải quyết chúng ta sẽ trở lại”

Leon sững sốt ngậm một họng thức ăn vội nuốt rồi hỏi

“Tại sao ạ? Con nghĩ chuyện lần này không phức tạp lắm, cùng lắm thì con lại
chuyển trường nhưng vì sao phải vào rừng? Vậy con làm sao có thể đi học?”

Jack nhanh tay thu dọn hành lí trong phòng trả lời một cách ngắn gọn:

“Rồi con sẽ biết, ta không nghĩ con lại thức tỉnh sớm hơn dự kiến. Còn vụ đi
học thì để sau tính. Con cũng dọn những thứ mình sẽ mang theo nhanh lên. Chúng
ta sẽ rời đi ngay”

Leon thấy ba nó vội cũng ngoan ngoãn thu dọn đồ của mình “nếu chúng ta biến
mất như vậy người ta sẽ cho rằng chúng ta mất tích, cảnh sát sẽ tìm chúng ta”

“Ờ ha, người phàm thật phiền phức. được rồi con cứ chuẩn bị đi. Ba sẽ trở lại
ngay”

Jack vọt ra khỏi nhà như một cơn gió. Leon trừng mắt nhìn cánh cửa đang đung
đưa khép lại. Ba nó từ lúc nào trở nên nhanh như vậy? Leon thầm nghi hoặc

“Người phàm mà ba nói là ý gì nhỉ?”

Leon từng cảm thấy ba đang giấu nó nhiều chuyện. Leon chỉ biết mẹ của nó mất
sau khi sinh nó ra. Ba từng mang nó đến thăm mộ của mẹ ở Anh ngoài ra thì nhà
nó không còn người thân họ hàng nào khác, kể cả bạn cũ của ba nó cũng không có
nốt.
Từ nhỏ thì Leon đã rất khác người, nó mạnh hơn những đứa trẻ cùng tuổi, dể
nóng và hay đánh nhau. Nó có màu da tái nhợt có vẻ bệnh ngay cả khi nó phơi
nắng cả tháng cũng không đen được thêm chút nào.

Nó có mũi và tai thính như loài chó. Đặc biệt nhất là nó dể kích động khi ngửi
thấy mùi máu. Leon gần như là không có bạn bởi chiến tích đánh nhau từ lúc
chập chững biết đi của mình.

Leon nhớ mơ hồ là lúc mới biết chạy thì nó đã túm một thằng nhóc lớn hơn nó
đến hai tuổi và nện thằng bé đó một trận ra trò chỉ vì tranh giành một món đồ
chơi. Lần đó Jack phải tốn kha khá tiền để bồi thường làm ông cứ mãi đau lòng
than thở mỗi khi Leon gây chuyện.

Người lớn không muốn con mình chung chạ với thằng nhóc có xu hướng bạo lực như
vậy nên Leon không có đứa bạn nào cả, danh tiếng hư hỏng của Leon đã lan ra
gần như toàn trấn nhỏ này rồi.

Leon đã rất cố gắng kiềm chế cơn giận dữ nhưng chỉ giống như nén một chai nước
ngọt có ga, càng nén thì nó bùng nổ càng dữ dội.

Trong khi đợi Jack trở lại, Leon đang phân vân có nên mang cái ván trượt của
nó theo hay không thì Jack xuất hiện.
Jack vác trên lưng một cái túi vải lớn quá khổ gần như gấp đôi cơ thể của ông
ta chen vào cửa rồi hối thúc

“Chuẩn bị xong cả rồi chứ? Cái túi hơi nặng, ba nghĩ là con sẽ có thể giúp ba
một chút. Lấy cái nhẫn con đang đeo trên cổ ra đi. Con cũng nên làm quen với
một thế giới khác rồi”

Leon ngơ ngác kéo sợ dây chuyền bạc treo một cái nhẫn cũng màu bạc ra cầm
trong tay “nó dùng làm gì ạ?”

Jack đưa Leon con dao găm của mình “cắt một giọt máu trên tay, nhỏ vào rãnh
trên nhẫn, con sẽ biết nó dùng làm gì”

Cái nhẫn bạc có những rãnh tạo thành họa tiết lạ và phức tạp dẫn máu của Leon
lan ra rồi sáng lên.

Leon nhìn chằm chằm vào cái nhẫn trên tay kinh ngạc, tay nó run rẫy vì kích
động lẫn sợ hãi, cái nhẫn đang hút giọt máu của nó rồi trở lại bình thường.

Leon lấp bấp nhìn Jack hỏi “nó là cái gì vậy, vì sao nó hút máu của con, còn
có cảm giác quen thuộc rất kì lạ”

Jack thấy chiếc nhẫn chấp nhận Leon cũng thở phào nhẹ nhõm
“Con thử tưởng tượng đến một khoảng không gian trong chiếc nhẫn và nói thầm
“mở ra” xem. Ta chắc là con sẽ có điều ngạc nhiên”

Leon làm theo những gì ba nó nói, một lần chưa có gì xảy ra, hai lần cái nhẫn
vẫn trơ trơ, Leon nhìn Jack lần nữa như để xác định là ông không phải đang
trêu đùa nó.

Đến lần thứ ba, lần này Leon chăm chú hơn và dẹp những suy nghĩ linh tinh khác
sang một bên.

“Thành công”

Leon nhảy cẫng lên hò reo vui sướng khi nó thấy được thứ gì đó. Mắt nó trợn
lên không tin được nhìn chiếc nhẫn trên tay

“Con thấy một kho đồ, núi vàng,giá sách, những thanh kiếm cổ, áo giáp, những
khối đá nhiều màu, và rất nhiều tiền của nhiều nước cùng với những đồng tiền
cổ”

Jack nghe nói đến vàng mắt sáng lên nhưng sau đó tắt lịm

“Bây giờ con cầm cái túi lớn này và nghĩ cất nó vào trong không gian kia khi
nào muốn lấy ra thì con cũng chỉ cần nghĩ nhìn thấy nó và muốn mang nó ra
ngoài, cách dùng cũng không khó”

Cái túi lớn biến mất rồi xuất hiện, lại biến mất. Leon như phát hiện món đồ
chơi thú vị ném sạch những thứ nó đang phân vân có mang theo hay không vào
trong nhẫn

“Ba có muốn con cất đồ giúp ba không”

Jack lắc đầu “không cần, trong túi của ba có vài thứ sẽ dùng gấp trên đường.
Con dọn những thứ có thể mang theo như nồi, hay chăn niệm gì đó nếu như không
gian còn đủ. Sẽ là một chuyến đi dài đấy”

Leon chạy khắp nơi ném những thứ mà nó cho là cần thiết vào nhẫn, đáng tiếc là
không gian không còn trống để ném vào một cái giường nếu không thì nó cũng
mang theo luôn rồi.

Jack thấy Leon đã chuẩn bị xong dẫn nó bắt đầu vào rừng. Họ đi gần nửa ngày
thì thấy cây càng lớn rậm sạp hơn ánh sáng không thể chiếu đến mặt đất bao
nhiêu làm khu rừng trở nên u ám đáng sợ.

Bọn thú rừng ăn cỏ cảnh giác nhìn hai kẻ xâm nhập đến khi họ đi qua mới tiếp
tục tìm lá non. Leon cũng thường hay chạy vào rừng chơi nhưng nó chưa bao giờ
đi xa đến vậy.

Tối đó hai người họ bị kẹt lại giữa rừng khi mà bóng tối đến sớm hơn dự kiến,
Jack không có vẻ gì là lo lắng, ông tìm củi khô chất thành đống rồi khẽ vẫy
tay và ngọn lửa bùng lên.

Leon vẫn quan sát Jack từ nãy giờ, nó há hốc trợn mắt nhìn ông một lúc lâu mới
căng thẳng nhìn ông nói:

“Con nghĩ là ba hẵn muốn cho con biết, về chiếc nhẫn này và cả hình xăm trên
ngực của con”

Leon kéo chiếc nhẫn đang đeo trên cổ ra đung đưa trước mặt Jack như đang chờ
đợi.

Jack hắng giọng rồi trầm ngâm như đang tìm một lời giải thích, ánh mắt nôn
nóng của Leon làm ông phải nói điều gì đó vào lúc này

“À…ờ…Leon này, con là một ma cà rồng”

Jack như đang chờ phản ứng của Leon nhưng vẻ bình thản của Leon làm ông thất
vọng với sự chờ đợi nhìn vẻ sững sốt nhảy cẫng lên kêu gào của nó với một tin
nặng kí như vậy.

Lúc này chỉ còn tiếng ngọn lửa nổ lách tách cùng với hai chiếc xúc xích đang
nhỏ dầu xì xèo trên than, Leon chống cằm nhìn chằm chằm vào Jack.

Jack lại kéo hàng ria mép không còn mấy sợi râu của mình và bắt đầu kể về
chuyến đi săn vào mười ba năm trước.

“…Chuyện là như vậy đó…sau khi con được sinh ra thì mẹ con cũng qua đời vì
kiệt sức, bà ấy rất yêu con, chiếc nhẫn là thứ duy nhất mà bà ta để lại cho
con”

Đêm đã khuya, Leon nằm tựa vào cái túi đồ mà Jack mang theo để tiêu hóa những
gì mà Jack kể khi nãy.

“Không biết mẹ mình trông thế nào, ba nói mình giống mẹ vậy mẹ cũng có mái tóc
nâu và mắt màu hạt dẻ, mẹ rất xinh đẹp, ba thừa nhận điều đó thì hẵn là mẹ rất
đẹp, đẹp hơn mẹ của đám nhóc trong trường, hừ, bọn chúng có gì để khoe chứ, mẹ
mình là đẹp nhất”


Máu Lai - Chương #2