Người đăng: soitieutu
Đêm phủ xuống, khu rừng đen như sống lại bởi tiếng gọi của các loài thú bắt
đầu ra ngoài kiếm ăn, thỉnh thoảng có tiếng rống của con thú ăn thịt nào đó,
tiếng côn trùng kêu rĩ rã ồn ào hơn cả bên ngoài.
“Đói quá” Tuyết xoa xoa cái bụng xẹp lép từ chiều nhìn sang Leon đang nằm gọn
trên một nhánh cây lớn rồi quay sang chú ý động tĩnh xung quanh mới thả người
nhảy xuống chỗ con rắn còn đang thoi thóp những hơi thở cuối cùng.
Cũng không ngại máu rắn vấy bẩn bộ đồ đang mặc, Tuyết cúi xuống hứng lấy dòng
máu sắp cạn khô trên cổ con rắn tới khi cảm giác đói giảm đi mới đưa tay rút
con dao trong vết thương của con rắn ra làm nó uốn éo đau đớn rít lên.
Sức sống của con rắn làm Tuyết e ngại nhưng lúc này không phải lúc để bận tâm
tới nó, Tuyết mang theo con dao găm và nhặt thanh kiếm mà Leon bỏ lại trên đất
nhảy trở lại chỗ của Leon đang nằm.
Leon chưa có dấu hiệu nào tỉnh lại trong khi càng về khuya thì thú ra ngoài
săn mồi càng nhiều, Tuyết ngồi tựa vào gốc cây đặt nắm chặt con dao găm trong
tay chờ đợi.
“vù…vù…vù”
“tạch…tạch…tạch”
“Có thứ gì đó đang bay về hướng này” Tuyết dùng đôi mắt đỏ ngầu màu máu để
nhìn xoáy vào màn đêm về hướng phát ra âm thanh.
Bàn tay đang nắm dao găm của Tuyết bất giác nắm chặt khi Tuyết thấy thứ vừa
xuất hiện ở những nhánh cây gần đó.
Những con bọ ngựa biến dị cao hơn một mét đang liếm láp đôi gai xương của
chúng như đang làm sạch vũ khí cho một đợt đi săn, Tuyết bắt đầu lo lắng, có
tới ba con bọ ngựa và chúng đã bao vây họ vào giữa.
Tuyết không hề nghi ngờ khả năng quan sát trong bóng đêm của lũ bọ ngựa, điều
con bé hi vọng lúc này là Leon lập tức tỉnh lại nhưng có vẻ đó là một hi vọng
xa vời.
Lũ bọ ngựa đã chuẩn bị xong, chúng nhún người nhảy vào không trung rồi bay tới
chỗ nhánh cây là Tuyết và Leon đang ẩn nấp.
Đã không có đường lui Tuyết buộc phải chiến đấu nếu không thì bọn họ sẽ trở
thành thức ăn cũa đám bọ ngựa kia, Tuyết cũng nghĩ tới bóp nát mặt dây chuyền
để đưa Leon và bản thân thoát đi nhưng có lẽ đó không phải là điều mà Leon
muốn.
Tuyết căn răng xốc Leon lên lưng rồi bám vào thân cây nhảy xuống đất, ở trên
cao chiến đấu với lũ bọ ngựa biết bay không phải là quyết định khôn ngoan.
Leon được đặt tựa vào một gốc cây lớn, Tuyết hai tay cầm lấy thanh kiếm lớn,
miệng ngậm lấy cán dao găm đứng chắn phía trước Leon chờ đợi những con bọ ngựa
tấn công.
Lũ bọ ngựa có chút bất ngờ khi con mồi chọn đất liền để lẫn trốn, nhưng cho dù
ở đâu thì hai sinh vật nhỏ vé kia vẫn sẽ trở thành thức ăn.
Một con bọ ngựa tỏ vẻ không kiên nhẫn lao thẳng về phía Tuyết đồng thời thực
hiện một cú chém hình chữ X bằng đôi đao xương của nó, Tuyết cũng giơ kiếm
chắn lấy cú tấn công của con bọ ngựa rồi thừa lúc nó chưa kịp thu hồi đao
xương, nghiêng người lách tới bên hông con bọ ngựa dùng thanh dao găm ngậm
trên miệng đâm mạnh vào vùng cổ không có giáp xương bảo vệ của con bọ ngựa.
Lưỡi dao bị kéo mạnh, cổ con bọ ngựa đứt lìa làm đầu của nó gục xuống, máu màu
xanh trong suốt cũng phún lên.
Tuyết vừa thở phào thì cảm thấy sau lưng đau nhói, con bé chỉ kịp nhào tới
phía trước để né tránh cú tấn công của một con bọ ngựa vừa xuất hiện.
Máu từ trên lưng Tuyết tuôn ra qua vết cắt khá sâu chéo qua lưng, nếu không
phải Tuyết nhanh chóng tránh đi thì có lẽ vết thương đã làm con bé mất đi khả
năng chiến đấu.
Không để Tuyết nghỉ ngơi, một con bọ ngựa khác cũng đã tham gia vào tấn công,
nó nhảy bật từ trên cao xuống phía sau Tuyết định thực hiện một cú đánh lén
tiếp theo nhưng lần này Tuyết có đề phòng.
Tiếng gió phía sang vừa vang lên thì thì Tuyết đã quét lưỡi kiếm về phía đó,
con bọ ngựa cũng không chậm nó dùng đao xương chắn cú chém của Tuyết, ánh lửa
lóe lên nổi bật giữa đêm tối.
Con bọ ngựa bị đánh văng đi rồi chật vật lấy lại thăng bằng giữa không trung,
nó nghiến đôi hàm răng keng kéc như đang tức giận rồi lại lao tới.
Lũ bọ ngựa có lớp vỏ xương rất cứng, những cú chém của Tuyết chỉ đánh bay
chúng mà không gây vết thương chí mạng nào, sau cả buổi quần nhau với hai con
bọ ngựa, Tuyết cũng chém đứt chân trước của một con bọ ngựa, đánh gẫy hai chân
của con còn lại nhưng con bé cũng bị thương không ít, trên đao xương của lũ bọ
ngựa có nước bọt của chúng cũng là một loại chất độc gây ảo giác, chân và ngực
Tuyết có hai vết đứt dài thấy cả xương nhưng nhờ sức sống mạnh mẽ của ma cà
rồng mà con bé vẫn cầm cự.
Tuyết nắm chặt thanh kiếm lớn đã bị mẻ nhiều chổ thở gấp, đôi tay nắm kiếm
cũng run bần rật vì mệt mõi vì chiến đấu cũng vì kháng cự lại chất độc đang
thấm vào người.
Con bọ ngựa lại lao tới, cú chém ngang của nó đánh bay lưỡi kiếm mà Tuyết đang
cầm đi sau đó quét lưỡi đao xương còn lại về phía cổ của Tuyết.
Tuyết nhìn lưỡi đao đang lướt tới gần trong gang tấc mang theo vẻ tuyệt vọng,
lúc này muốn thoát đi cũng đã muộn.
Ngay lúc Tuyết nhắm chặt mắt chờ đợi cái chết thì một tiếng vang trầm đục vang
lên cùng một loạt âm thanh khác làm Tuyết ngạc nhiên hé mắt nhìn xung quanh
lần nữa rồi há hốc không thể tin vào mắt mình.
Leon đang đứng trước mặt Tuyết còn con bọ ngựa kia đã nằm xụi đơ trên đất,
giáp trước ngực nó đã bị vỡ nát, đầu cũng bị vặn ngược ra phía sau, nó đã chết
.
“Còn lại để cho anh, em nghỉ ngơi đi, đợi một lát anh giúp em băng bó” Leon
quay lại nhìn Tuyết cười mang theo vẻ xin lỗi nói.
“Em không sao” Tuyết gắng gượng tựa vào gốc cây cười đáp lại.
Leon không nói gì nữa mà lướt tới cạnh con bọ ngựa còn lại đá bay nó đi sau đó
xuất hiện ở phía sau lưng tóm lấy đầu nó xoay mạnh, đầu con bọ ngựa đã bị tách
rời.
Tuyết có chút sững sờ nhìn cách Leon giết con bọ ngựa, khí tức trên người Leon
có gì đó khác đi nhưng Tuyết không nói rõ được là khác như thế nào.
Xử lí xong những thứ vướng bận, Leon kéo con rắn còn hấp hối lại chỗ Tuyết rồi
vung kiếm chặt đôi người nó ra, sức mạnh của Leon dường như được tăng lên so
với lúc trước, máu lần nữa tóe ra nhưng không nhiều bằng lúc Leon uống.
“Uống đi, nó sẽ giúp em khỏe lại” Leon mang con rắn lại gần Tuyết quan tâm
nói.
Không có nhiều kháng cự, Tuyết học theo Leon lần trước từng ngụm lớn uống lấy
máu rắn, con rắn lần này đã được giải thoát khi mà bị Leon vắt cạn máu trên
người.
Mùi máu đã thu hút những con thú săn mồi tìm tới, Leon nhặt lấy dao găm và
thanh kiếm gần như hỏng hoàn toàn kia rồi ôm lấy Tuyết lao đi vào đêm tối.
Từ trên cao Leon quan sát đàn sói đang tìm cách xé xác con rắn xấu số và những
con bọ ngựa bên dưới, chúng là những con sói to lớn khác thường, con nhỏ nhất
cũng gần bằng một con bò mộng, Leon không chắc mình sẽ an toàn khi đối đầu với
chúng nếu không thì Leon đã nhào xuống bắt một con để lấy máu cho Tuyết uống
rồi.
“Đáng lẽ em phải thoát đi mà không phải liều mạng như vậy” Leon vừa nói vừa xé
toạc chiếc áo không còn tác dụng che đậy nào trên người Tuyết rồi dùng nước
rữa sạch vết thương cùng vết máu trước ngực và sau lưng cùng trên chân rối đắp
thuốc sau đó mới băng bó,những thứ này Leon mang theo không ít, Leon không hề
có ý định che giấu sự tồn tại của chiếc nhẫn không gian.
Tuyết đỏ mặt ngượng ngùng xấu hổ khi Leon tiến hành tẩy rửa vết thương hơn là
quan tâm Leon lấy nước sạch từ đâu ra, nếu không phải nhìn thấy ánh mắt không
chút cảm xúc của Leon thì Tuyết thậm chí muốn tự mình băng bó, dù sao thì con
bé cũng đã mười ba tuổi.
Thuốc mà Leon mang theo đều là thuốc mà Jack chuẩn bị cho nó, hiệu quả không
cần phải bàn cải, chỉ trong chốc lát thì những vết thương của Tuyết bắt đầu
tái sinh, chẵng bao lâu nữa thì vết thương cũng sẽ biến mất.
“Yên tâm những vết thương này sẽ không để lại sẹo đâu, chừng ngày mai là sẽ
lành lại”
Leon nhìn vẻ mặt kì lạ của Tuyết nhún vai cười an ủi.
“Anh có thể quay lưng đi một lát không? Em cần thay đồ” Tuyết lí nhí nhìn Leon
nói.
“a,à ừ, được, tất nhiên rồi”
Leon xoay chỗ khác, lúc này Leon mới nhớ tới hành động khi nãy của mình có
chút đường đột, dù gì thì người ta cũng là con gái, Leon lén liếc nhìn vẻ mặt
của Tuyết khi con bé đã thay đồ xong thấy không có biểu hiện gì mới thở phào
một hơi.
“Có lẽ đó là di chứng của việc sống trong rừng quá lâu” Leon tìm cớ để giải
thích cho chính mình.
Đêm đã dần chuyển về sáng nhưng trong rừng vẫn là một màu đen sâu thẳm, Leon
không ngủ mà tựa lưng vào thân cây cảnh giác nhìn xung quanh trong khi Tuyết
gác đầu lên đùi nó ngủ ngon lành, con bé đã gần như kiệt sức trong trận chiến
khi nãy.
Leon cúi xuống nhìn gương mặt Tuyết gần trong gang tấc, cái cảm giác quen
thuộc là lạ kia lại xuất hiện, có lúc Leon cho rằng Tuyết là em gái mình nhưng
dường như điều đó là không thể, có lẽ ba nó và Tuyết hay gia tộc của Tuyết có
mối quan hệ nào đó.
“Một lúc nào đó mình sẽ tìm ra sự thật”