Trận Chiến Đẫm Máu


Người đăng: soitieutu

Trời sáng, 32 người còn dự thi xếp hàng chờ bài thi kế, nhờ có giúp đỡ của
những phù thủy trị liệu mà vết thương trên người họ đã gần như khỏi hẵn.

Tuyết có vẻ không mấy kiên nhẫn, con bé cứ thỉnh thoảng ngoái nhìn về phía
ngoài rừng như hi vọng tìm thấy người nào đó rồi hét toáng lên vui mừng khi
thấy một tấm thảm bay nhỏ xíu ở cuối chân trời đang bay về hướng này.

“Họ đến, họ đến rồi kìa, trên tấm thảm bay đó, ủa sao lần này nhiều người
vậy?”

“Anh có cảm giác lần thi này sẽ không đơn giản như những lần trước”

Leon nheo mắt đánh giá nhóm người trên thảm bay vừa đến, đa phần trong số họ
là người già, khí tức tên người họ làm Leon cảm thấy nguy hiểm.

Khi mà tấm thảm bay vừa hạ xuống thì một ông lão đầu hói chống gậy đi tới, một
tay ông ta cầm một cái hộp màu bạc có đính ngọc rubi sáng lấp lánh, bước tới
giới thiệu:

“Ta là Owin thợ săn cấp tám cũng là trưởng lão thứ mười của hội đồng thợ săn.
Bốn người phía sau cũng là thợ săn cấp tám. Họ là những thợ săn có nhiều cống
hiến cho thế giới và đủ năng lực để làm giám khảo lần này.

Hôm này sẽ bắt đầu thử thách cuối cùng trong kì thi năm nay. Nội dung thi là
săn tìm kho báu, kho báu sẽ giống như chiếc hộp trên tay của ta. Sẽ có chín
kho báu được giấu trong khu rừng đen.

Nhiệm vụ của các người là tìm ra nó, làm mọi cách để có nó. Trong bài thi này
mỗi người sẽ kí giấy miễn truy cứu trách nhiệm nếu không may chết bên trong.

Mỗi người sẽ có một dây chuyền dịch chuyển. Khi bỏ cuộc hoặc nguy hiểm đến
tính mạng hãy bóp vỡ mặt dây chuyền và sẽ được dịch chuyển trở ra.

Hãy nhớ kì thi thợ săn hàng năm đều có tổ chức nhưng mạng thì chỉ có một.
Trong khu rừng bị nguyền rủa là những sinh vật bị hắc ám ăn mòn biến dị cực kì
nguy hiểm.

Hiện tại ai bỏ cuộc có thể bước ra không cần kí giấy cam kết. Gợi ý của bài
thì là sẽ có những mãnh ghép chỉ dẫn đến kho báu.

Chúng nằm trên người những con thú hoặc hang động, dưới khe nước, ngọn cây, tổ
chim, và những nơi người ta ít chú ý đến nhất, thử thách càng khó thì thành
quả càng lớn. Thời gian tiến hành bài thi là bảy ngày. Có ai muốn hỏi không?”

“Có thể cướp manh mối từ người khác không thưa ngài”

“Có thể”

“Làm sao chúng tôi biết các kho báu có bị tìm hết hay chưa”

“à ta quên mất. Khi các kho báu tìm được hết thì viên đá trên ngực các vị sẽ
chuyển sang màu đỏ.”

“Bên trong chúng tôi có tìm được thức ăn hay không?”

“Có thể săn thú, chúng tuy bị hắc ám hóa nhưng chỉ mạnh và nguy hiểm, thịt
chúng có chút tác dụng đặc biệt bất ngờ đấy”

“Chúng tôi tổ đội cùng nhau được không?”

“Nếu như các vị tin tưởng đồng bạn thì cứ tự nhiên nhưng hi vọng là không ai
phải hối hận.

Không ai hỏi nữa à? Vậy thì bước sang kí giấy cam kết rồi nhận dây chuyền dịch
chuyển”

Leon đi lại gần Tuyết nghiêm túc nhìn nó “Em muốn vào hay chờ năm sau. Em còn
rất trẻ”

“Em sẽ vào, em nghĩ mình sẽ thử một chút, không được thì ra ngoài”

“Vậy thì theo sát anh. Chúng ta sẽ tìm những chỉ dẫn rồi chia ra tìm kho báu”

“Cảm ơn anh” Tuyết cười nhìn Leon.

Không có ai bỏ cuộc vì họ có sợi dây dịch chuyển, có thể xem như một lá bùa
giữ mạng. Leon cũng nhận được sợi dây có mặt kim loại có nắp đậy. Bên trong là
một mặt đá mỏng màu lam rỗng chứa chất lỏng và những hoa văn kì bí.

Leon đảo mắt nhìn quanh thì thấy Anna kết bạn với một nhóm phù thủy đi vào
rừng đen, Sky đi một mình, Rid kết bạn cùng một nhóm phù thủy khác.

Những người nhận được mặt dây chuyền và tìm được tổ đội xong đều vội vã chạy
vào rừng tìm manh mối. Ai vào trước sẽ có lợi.

Leon đưa Tuyết một con dao găm “giữ lấy, có lúc sẽ hữu dụng hơn móng tay của
em đó”.

Bọn họ cẩn thận tiến vào khu rừng đen kì bí. Leon dùng tinh thần lực quét xung
quanh, bên ngoài không có sinh vật nào, cả một con giun cũng không có.

Khi vào sâu hơn, khu rừng bắt đầu có dấu hiệu của sự sống nhưng những sinh vật
đã bị biến đổi thành một loài kì lạ.

Tuyết và Leon vừa đi vừa cẩn thận kiếm tra từng ngóc ngách trong rừng, đột
nhiên Leon lách tới bên cạnh Tuyết ôm lấy con bé rồi giẫm mạnh xuống đất lao
lên bám chặt vào một thân cây gần đó.

Ngay dưới chỗ mà họ vừa đứng có một nhóm sinh vật lạ giống như giun nhưng có
cái đầu đầy răng như giác hút và to lớn dị thường trồi lên táp liên tục vào
không khí, dịch nhờn tiết ra từ miệng và da của chúng làm mặt đất như bị hóa
lỏng trở thành bùn nhão, có lẽ đó là cách mà chúng di chuyển bên dưới mặt đất
cứng rắn.

“Chúng là con gì vậy?” Mặt Tuyết tái nhợt, có lẽ sợ những thứ thân mềm xấu xí
là bệnh chung của con gái ngay cả với ma cà rồng.

“Có lẽ là giun biến dị, chúng ta cần cẩn thận hơn, em có thể di chuyển trên
cây chứ?”

Leon nhìn sang Tuyết như để xác nhận nhưng rồi ũ rũ khi thấy cái lắc đầu,
không biết Tuyết trở thành ma cà rồng như thế nào nữa.

Không nói gì, Leon để Tuyết bám trên lưng rồi dùng móng tay bắt đầu leo lên
cao tìm cánh cây để nhảy sang những cây khác.

Cũng may là lũ giun gớm ghếc chỉ xuất hiện ở phía ngoài còn khi vào sâu bên
trong thì chúng gần như tuyệt tích, Leon và Tuyết có thể xuống đất và tiếp tục
tìm kiếm.

Leon từng nhìn thấy những con giun bị giết trên đường đi, nó đoán là tác phẩm
của những phù thủy đi trước, nhưng đa phần phù thủy chọn cách dùng thuật trôi
nổi bay qua chỗ đàn giun.

Nếu giun đất đã to như vậy thì những loài khác có thể sẽ không nhỏ chút nào,
Leon bắt đầu cảm thấy áp lực, nó cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm chiến
đấu.

Trên đường những mảnh ghép đã bị lấy hết, Leon và Tuyết đành phải rẽ sang
hướng khác để tìm kiếm.

Con dao lưỡi đen cũng được Leon nắm trong tay đề phòng sẵn sàng tấn công bất
cứ thứ gì lao ra từng những bụi rậm, cả khu rừng là một màu đen, rất khó để
phát hiện những thứ nguy hiểm ẩn nấp trong đó.

Nếu không phải e ngại Tuyết bên cạnh nó muốn dùng thanh gươm lớn trong nhẫn
hơn. Leon tìm được một mảnh ghép mối giống như một phần của bản đồ trong một
hốc cây trên cao.

Cần phải tìm những mảnh khác thích hợp để ghép lại. Muốn như vậy phải tìm thật
nhiều mảnh bản đồ khác. Cướp đoạt một nhóm phù thủy đi cùng nhau gần như không
thể nên Leon tạm thời dẹp ý định đánh lén của mình.

Leon ngồi trên nhánh cây nhìn quanh kiểm tra nơi nào có thể giấu mảnh bản đồ.
Nó quên hỏi có bao nhiêu manh mối trong rừng. Nếu không có nhiều thì đánh nhau
là điều không tránh được.

“anh Leon, phía trên kia có thể có gì đó” Tuyết chỉ Leon một cái tổ chim lớn
trên đỉnh ngọn cây cao.

Chỗ đó rất khó leo lên nhưng không phải quá khó với một đứa dùng tinh thần lực
thay cho tay như Leon. Nó quét tầm nhìn qua chỗ tổ chim, đúng là có một mảnh
bản đồ. Leon leo lên cạnh tổ chim lấy mảnh bản đồ, gió thổi qua làm ngọn cây
đung đưa làm nó có cảm giác cây sắp ngã.

Mảnh rời thứ hai không khớp nhau. Hai đưa nhỏ chạy sâu hơn vào bên trong,
những mảnh ghép không dễ tìm, Leon lúc này mới biết tại sao người ta lại dùng
tới bảy ngày để tiến hành bài thi.

Trời bắt đầu tắt nắng, mà nắng thì cũng chẵng chiếu xuống mặt đất bao nhiêu
nhưng nó làm khu rừng trở nên âm u hơn.

Ngay lúc mà Leon định đi tìm con thú nào đó để săn làm bữa tối thì có tiếng
phì phì từ trên cây làm nó chú ý.

Tuyết tái mặt nấp sau Leon khi mà một con rắn lớn như cái thùng nước từ từ
trườn xuống dọc theo thân cây đại thụ, Leon ước lượng con rắn trước mặt dài ít
cũng hơn mười mét và có thể nó chẵng thua gì con rắn của thời tiền sử.

Con rắn giống như đang tò mò với hai con mồi nhỏ bé trước mặt, đôi mắt màu
xanh lá với tròng mắt dựng đứng lạnh lẽo nhìn xuống hai đứa nhỏ trong khi nó
nhấc đầu chầm chầm bò tới.

Chiếc lưỡi màu đỏ tía thò ra thụt vào làm Leon cảm thấy sự nguy hiểm cùng cực,
lần đầu nó cảm thấy mình không tự tin khi đứng trước một kẻ địch, nó muốn bỏ
chạy nhưng chợt nhớ tới lời của Owin, thành quả tương xứng với thử thách và
con rắn trước mặt rõ ràng là một thử thách không hề nhỏ.

“Em có muốn thử một chút không, cơ hội tìm thấy những mảnh ghép lớn có thể nằm
trên người tên to xác kia” Leon vẫn nhìn chằm chằm vào con rắn nói khẽ như sợ
làm con rắn đột ngột tất công.

“Anh có chắc không? Có thể sẽ có nguy hiểm, em không giỏi chiến đấu trực diện”
Tuyết tỏ vẻ lưỡng lự nhưng cũng có chút rục rịch muốn thử.

“không biết, nếu gặp nguy hiểm thì chúng ta chạy, nó to như vậy hẵn là sẽ
không quá nhanh” Leon ước lượng sự chênh lệnh hai bên nói.

“Được, vậy thì chúng ta sẽ thử” Tuyết bước ra đứng song song với Leon nhìn con
rắn đầy chiến ý.

“Giữ cái này, em sẽ cần dùng nó, anh sẽ thu hút chú ý của nó, em tìm cơ hội
đánh vào sau gáy nó, đâm vào giữa những đốt xương sống” Leon khẽ chuyển con
dao găm sang tay Tuyết căn dặn rồi lấy thanh kiếm dài có lưỡi rộng cỡ một bàn
tay trong nhẫn ra dưới sự kinh ngạc của Tuyết.

Leon không giải thích gì, nó không để con rắn nắm thế chủ động nên chọn tấn
công trước, lại dùng tới cách dịch chuyển theo chữ Z để đối phương không thể
phán đoán lúc nào nó tấn công và tấn công từ phía nào.

Con rắn cũng đung đưa đầu theo mỗi lần Leon di chuyển rồi khi Leon tới trong
tầm tấn công nó phóng đầu tới thực hiện một cú táp với hai chiếc nanh độc và
hàng răng sắc bén.

Leon toát mồ hôi với cú táp nhanh và chuẩn của con rắng, chỉ một tí nữa thôi
là nó đã bị táp trúng, mùi tanh hôi lẫn hơi độc tạt vào mũi Leon làm nó thoáng
mơ hồ nhưng đã kịp tỉnh lại trước khi con rắn thực hiện một cái tát bằng đầu
quét ngay qua chỗ mà Leon đứng.

Cách thức tấn công của một con rắn khổng lồ không biết đã sống bao nhiêu năm
khác hẵn với những con rắn thông thường, nó không chỉ tám và còn dùng cơ thể
như một vũ đi để đập, quét vào con mồi.

Leon không chút nghi ngờ về sức mạnh của cú quét bằng đầu của con rắn bởi thân
cây bằng thân người mà con rắn vừa va phải đã rung lên bần bật như sắp gẫy.

Tuyết nhìn Leon né tránh những cú tấn công của con rắn bắt đầu nôn nóng sốt
ruột, nó vẫn chưa tìm thấy cơ hội tấn công nào.

Leon vừa tránh đi cú táp của con rắn thì nó cũng vung kiếm chặt ngang cổ của
con rắn, với sức của một ma cà rồng thì cú chặt kia thừa sức cắt đôi một gốc
cây thế nhưng con rắn chỉ bị đập lảo đảo một chút và chỗ bị chặt kia chỉ để
lại vết vảy bong tróc cùng máu rướm ra một chút.

Con rắn không chỉ có sức mạnh biến thái mà cả khả năng phòng ngự cũng không
kém chút nào, Leon vẫn không cam lòng từ bỏ, nó không cho con rắn thời gian để
kịp ngóc đầu dậy, lại một cú chặt hết sức vào chỗ đã bị thương của con rắn
nhưng vì không luyện tập với vũ khí nên cú đánh của Leon bị trượt đi một chút.

Leon vẫn không ngừng lại, lần này nó xoay người một vòng rồi nện lưỡi kiếm vào
đầu của con rắn, ánh lửa tóe lên, lưỡi kiếm và đầu con rắn dội ngược lại, chỗ
khóe tay của ngón cái và ngón trỏ của Leon cũng bị rách toạc, máu bắt đầu nhỏ
giọt.

Nhìn cây kiếm bị mẻ đi một lổ lớn khóe miệnh của Leon co giật, nó trừng mắt
nhìn con rắn đang quằn quại trên đất, cú đánh khi nãy đã làm con rắn chịu đau
đớn thậm chí là bắt đầu mơ hồ dù nó không bị thương bao nhiêu.

“Vẫn chưa đủ” Leon cắn răng nắm chặt thanh kiếm trên tay, đôi mắt nó chuyển
sang màu đỏ, khí chất trên người Leon hoàn toàn thay đổi,

Leon khóa chặt con rắn trong tầm mắt, chuyển động của con rắn giống như chậm
lại, sau một cú giẫm mạnh xuống đất, Leon phóng bật lên cao rồi xoay người một
vòng như tăng theo động lực cho lưỡi kiếm.

Lưỡi kiếm lao xuống chỗ dưới cổ con rắn với khí thế như trời giáng, lại một
tiếng vang trầm đục vang lên, máu nóng từ cổ con rắn tóe ra phun lên mặt của
Leon.

Leon chưa kịp mừng rỡ thì chiếc đuôi của con rắn đã đập tới đánh bay nó đi gần
mười mét đập vào một gốc cây rồi bất động, lúc này Leon có cảm giác như mình
vừa bị một chiếc xe phân khối lớn tông phải, xương trên người nó dường như vỡ
nát, nó muốn bò dậy nhưng không còn chút sức lực nào.

Con rắn vẫn còn quằn quại, cú chém khi nãy của Leon đã làm nó bị thương nhưng
chưa đủ để giết chết nó, ánh mắt của rắn nhìn Leon lạnh lẽo, lúc này điều nó
duy nhất nó muốn là giết Leon, Tuyết bị con rắn bỏ qua, trong mắt nó thì Leon
mới là sự nguy hiểm thực sự.

Tuyết thấy Leon bị đánh bay hét lên thảng thốt muốn lao tới đỡ lấy nhưng đã
không kịp, nhìn Leon nằm bất động trên đất Tuyết nắm chặt con dao găm trong
tay rồi quay sang nhìn con rắn cũng đang bò dậy.

Máu từ trên cổ của con rắn vẫn tiếp tục chảy, con rắn cũng đã suy yếu, nó định
lao tới kết liễu Leon thì một bóng đen lướt qua người nó và nó cảm thấy có thứ
gì đó vừa chui vào trong cổ của nó.

Tuyết đã dùng tới sức mạnh của huyết mạch gia tộc, con bé xuất hiện ngay bên
cạnh con rắn vào dứt khoát cắn ngập lưỡi dao vào trong cổ họng của con rắn,
nột nửa cánh tay của con bé cũng đã đâm sâu vào miệng vết thương trên cổ con
rắn, lưỡi dao cũng đã đụng tới xương cổ.

Khẽ chuyển tay, mũi dao đã tìm được khe hở của đốt sống, ánh mắt của Tuyết
cũng trở nên lạnh lẽo thúc mạnh cán dao, con rắn muốn cúi đầu nhìn sinh vật
nhỏ bé vừa tấn công mình nhưng cơ thể đã không chịu nghe nó điều khiển.

Con rắn gục xuống bên chân của Tuyết, ánh mắt nó vẫn mang theo vẻ bàng hoàng
lẫn sợ hãi, nó sợ hãi cái chết đang tới gần, lưỡi dao đã cắt đứt tủy sống của
nó, lúc này nó chỉ là một con rắn sắp chết đáng thương.

Thấy con rắn đã thoi thóp, Tuyết lại xoay lưỡi dao một cái nữa mới rút tay ra
ngoài nhưng lưỡi dao vẫn giữ nguyên trong đó, con bé không chắc con rắn có khả
năng tự hồi phục hay không.

Không bận tâm con rắn nữa, Tuyết chạy tới cạnh Leon thấy nó vẫn còn có thể
cười nhợt nhạt nhìn mình mới thở phào

“Anh làm em lo muốn chết, anh ổn chứ?”

“không chết được nhưng chắc phải nghỉ ngơi một chút, anh không biết bị gãy mấy
cái xương trong đó nữa”

Leon thì thào trả lời rồi nhìn sang con rắn đang uống éo giãy chết gần đó nói
tiếp

“hi vọng máu của nó sẽ giúp anh nhanh hồi phục hơn nếu không thì lần này lỗ
nặng rồi”

Tuyết phì cười nhìn Leon vẫn còn có thể so đo mới chạy lại kéo lấy con rắn lại
gần Leon rồi giúp nó uống máu đang tuôn ra từ chỗ vết thương.

Leon cũng không ngại máu đổ khắp người mình, nó hớp từng ngụm lớn rồi nuốt vội
sau đó lại uống, có lẽ đây là lần đầu Leon uống một lúc nhiều máu đến vậy, máu
được đưa vào cơ thể sau đó bị phân giải chuyển sang thành máu tinh luyện rồi
bắt đầu chữa trị cơ thể cho Leon, phần cặn bã bị loại ra ngoài thông qua lỗ
chân lông, lúc này cả người Leon toàn là máu, dần máu bắt đầu khô thì Leon
giống như đang bị một lớp vỏ xần xùi bao bọc.

Không biết đã uống bao nhiêu máu, Leon bắt đầu thấy mơ màng rồi ngoẹo đầu sang
một bên ngủ say.

Tuyết nhìn Leon ngủ một cách ngon lành đành cười ném con rắn sang một bên rồi
mang Leon nhảy lên một nhánh cây trên cao rồi chời trời sáng.


Máu Lai - Chương #17