Một Đêm Không Ngủ


Người đăng: soitieutu

Ánh mắt của Leon trở nên lạnh lẽo với tròng mắt chuyển sang màu đỏ như máu, đó
là trạng thái chiến đấu cao nhất của Leon nhưng nó không thích dùng tới trạng
thái này bởi vì khi đó nó gần như không có tình cảm mà chỉ có khát vọng giết
chóc.

Thấy Leon lại lao tới thằng nhóc da đen tỏ ra tự tin trước tấm khiên ma thuật
nó vừa thay mới đang chắn trước người nhưng lần này mũi đao trên tay Leon
không bị ngăn lại mà đâm ngập tận chuôi vào tấm khiên sau đó tấm khiên mờ đi
trông thấy giống như sắp tan biến.

Không để thằng nhóc da đen phản ứng, Leon ném con dao trên tay đi rồi co thành
nắm đấm nện thẳng vào tấm khiên không còn bao nhiêu tác dụng che chở.

Tấm khiên chịu một cú đấm của Leon hoàn thành sứ mệnh của nó rồi tan biến
nhưng nó chỉ hấp thu một phần sức mạnh của Leon, phần còn lại thằng nhóc da
đen phải lãnh trọn.

Thằng nhóc da đen trúng cú đấm vào ngực bay ra sau rồi đập vào một gốc cây
lớn, nó vẫn trợn mắt không tin được những gì vừa xảy ra, lúc này cơn đau mới
ập tới, nó phun một ngụm máu, mặt tái nhợt như người chết cố giẫy dụa đứng lên
triệu tập lưỡi đao gió nhưng Leon đã lướt tới trước mặt tóm lấy cổ nó đập vào
gốc cây phía sau.

Ngọn lửa màu đen đã tan biến khi không có người điều khiển, trận chiến kết
thúc, Leon bắt được đối thủ của mình và bây giờ là lúc nó trả thù.

“Mày vừa dùng ma thuật gì?”

Leon nới lỏng tay ra nhìn thằng nhóc trước mặt hỏi.

“hà hà, sao tao phải cho mày biết. Mày dám giết tao sao?”
Thằng nhóc da đen nhe răng cười khinh khỉnh không có chút nào sợ sệt mặc cho
những tơ máu vẫn chảy qua khóe môi nhỏ xuống ngực áo của nó.

Leon rất ghét nụ cười của thằng nhóc này định đấm cho nó một cái nhưng với bộ
dạng nửa chết nửa sống của nó bây giờ thì chịu một cú đấm nữa chắc nó sẽ chầu
ông bà

“Giết mày thì đúng là không cần nhưng đấm mày rụng mấy cái răng để khỏi cười
nữa thì có thể. Mày muốn thử không? Tao nghe nói tay chân có thể nối nhưng
răng thì không, à mà mày có thể đi tròng răng giả, hẵn sẽ đẹp hơn răng cũ”

Nụ cười trên mặt thằng nhóc da đen cứng lại, nó có chút e ngại nhìn vào mắt
Leon rồi ủ rũ chịu thua

“Là lửa địa ngục”

Leon cười đắc ý “thế phải tốt hơn không, khi mày không giở cái kiểu cười ngạo
nghễ kia ra nhìn cũng không tệ. Lửa địa ngục là gì, vì sao nó bám theo tao?”

“Lửa đốt cháy linh hồn, tao khống chế được hướng bay của nó.”

Thằng nhóc da đen nghe Leon nói tức giận muốn kháng cự nhưng cổ nó bị tóm đau
hơn đành ngoan ngoãn.

“Mày tên gì?” Leon nhìn số đeo trên ngực nó híp mắt cười.

“Rid, mày muốn cướp của tao à, vậy thì lấy đi, năm sau tao lại thi tiếp” Rid
thả lỏng không quan tâm nữa nói.

“Không, tao đủ rồi. Nếu mày không tấn công tao thì tao cũng không định kiếm
mày đánh nhau. Tao đang nghĩ sẽ xử lí mày thế nào. Nếu tao thả mày thì mày nợ
tạo một lần, được chứ” Leon thả lỏng tay ra nói.

Rid xụi đơ tựa vào gốc cây mới hổn hển nói

“Muốn tao nợ một con ma cà rồng à, nằm mơ đi. Tao ghét lũ ma cà rồng. Nếu
không có bọn mày thì thế giới này tốt đẹp hơn nhiều”

“Mày có thù với ma cà rồng ?”

“Cả nhà tao bị lũ đồng loại của mày giết”

“à .Thành thật chia buồn cùng mày. Nhưng tao chưa giết ai bao giờ.”Leon tỏ ra
ái náy nói.

“Rồi thì mày sẽ giết, có tên nào không giết người đâu. Bọn mày giống nhau cả,
khi nào mày bị treo truy nã chính tao sẽ là người tóm mày. Chờ đi” Rid nhìn
Leon như nhìn một kẻ tội đồ thương hại nói.

“Nhìn cái mặt của mày lúc này thật muốn đấm cho mày một cái nhưng thôi. Mày
không có cơ hội bắt tao đâu. Mày nợ tao một lần” Leon nhảy lui lại rồi vọt vào
rừng đi mất.

Rid xoa xoa chỗ bị tóm trên cổ, chưởi mắng thô tục rồi cũng lê bước đi nơi
khác tìm chỗ dưỡng thương “phải mạnh hơn, nếu muốn trả thù. Mình bị một thằng
ma cà rồng mới sinh đánh bại, thật là nhục”

Leon chạy quanh khu rừng tìm xem những trận chiến ma thuật đến trưa thì khu
rừng yên tĩnh rất nhiều.

Những ai đủ thẻ rồi thì tìm chỗ nấp chờ ngày mai trở ra còn ai chưa đủ thì ẩn
nấp lập kế hoạch chờ cơ hội.

Trời đã sắp tối, Leon tìm một chỗ đủ cao để nghỉ ngơi chờ kế thúc bài thi. Nó
lấy túi máu ra uống mấy ngụm bổ xung thể lực rồi nằm trên nhánh cây lơn nhắm
mắt lắng nghe những biến động xung quanh.

Những người bị thương hoặc ngất đều được mang đi bằng thảm bay. Trong rừng giờ
chỉ còn khoảng năm mươi người. Họ đều trốn trong bóng tối hoặc tiếp tục săn
lùng tìm những thẻ số cuối cùng.

Ban đêm trong rừng thoáng yên lặng được một lúc thì có tiếng chim chóc bị
hoảng sợ dáo dác bay lên ở phía tây, lại có đánh nhau.

Cách chỗ của Leon một khoảng khá xa là một nhóm phù thủy năm người tụ tập cùng
nhau quanh một đống lửa để nướng thức ăn, luật của cuộc thi là không tổ đội
nhưng không cấm họ tụ tập lại ở một nơi nào đó.

Một gã phù thủy trạc gần bốn mươi băng bó những vết thương trên người lo lắng
nhìn vào bóng đêm nói

“Họ sẽ không liều mạng ra tìm chúng ta chứ?”

“Tôi nghĩ là sẽ không, chúng ta có năm người, nếu họ không tổ đội thì chẵng có
ai có thể đe dọa tới chúng ta”

“Cũng không hẵn, nghe nói đợt thi này có mấy tên quái vật mạnh thái quá, không
ít người bị họ hạ một cách dễ dàng.” Một gã phù thủy trẻ bên cạnh phản bác.

“Dù sao vẫn phải cẩn thận, đừng ai đi lẻ quá xa nếu không thì chúng ta cũng
không cách nào giúp”

Đêm đã khá khuya, thỉnh thoáng có tiếng đánh nhau làm cho đám phù thủy nơm nớp
lo sợ, một cơn gió nhẹ thoáng qua, cơn buồn ngủ ập tới làm họ cố giương mắt để
tỉnh táo, có gã còn tự tát cho mình mấy cái để tỉnh ngủ, những kẻ khác ném cho
bản thân những ma thuật duy trì tỉnh táo nhưng cơn buồn ngủ vẫn ập tới.

Bắt đầu có tiếng thở phì phò, tiếng ngáy nho nhỏ, một phù thủy không chịu được
tựa vào gốc cây ngủ say.

Đám phù thủy dù không ngủ nhưng họ đã rất mệt mõi, phản xạ của họ cũng trở nên
chậm chạp ngay lúc này Tuyết đã xuất hiện ngay bên cạnh phù thủy đã ngủ đánh
ngất ông ta rồi vác ông ta lên lưng lao vào bóng tối trong sự sững sốt của mọi
người.

“Chuyện…chuyện gì vừa xảy ra?” một gã phù thủy lắp bắp.

“bị bắt rồi, ngu ngốc, đáng đời”

“tôi nghĩ là đứa nhỏ kia đã dùng cách nào đó làm chúng ta buồn ngủ, có lẽ nó
đã chờ bên cạnh rất lâu rồi”

“nó còn trở lại chứ?” một phù thủy vỗi vỗ vào hai má để tỉnh táo hỏi.

“không biết, chúng ta chỉ có thể chờ thôi”

Trời hừng sáng, khá nhiều người đã di chuyển tới gần chỗ tập trung, có người
đã đủ thẻ yêu cầu nhưng vẫn có người còn thiếu, họ muốn chặn đường ra để cướp.

Leon chọn di chuyển trên những nhánh cây để tránh đi đám phù thủy bên dưới, nó
khó bị phát hiện cũng như tấn công hơn khi cách mặt đất quá tầm đánh của ma
thuật.

Những vụ va chạm dồn dập kéo dài đến khu vực nhà gỗ. Ai chỉ thiếu một thẻ bài
đều liều mạng chặn cướp và những ai đang đủ thì liều mạng giữ thẻ bài của
mình.

Có vài người bị thương nặng được mang đi. Còn vài phút nữa đến sáu giờ, Leon
nhảy xuống đất chạy về phía khu tập trung.Tiếng pháo rít lên lần nữa rồi nổ
tung báo hiệu đã hết giờ.

Mọi người phải có mặt ở khu tập trung điểm danh. Không còn ai được tấn công
nữa, những người ẩn nấp lần lượt đi ra khỏi rừng, có người hào hứng vui vẻ, có
người chán nãn thất vọng.


Máu Lai - Chương #15