Người đăng: soitieutu
Con đường trước lâu đài vắng tanh, Leon phải chạy bộ khá xa để tìm một chiếc
xe ngựa đưa mình về quán trọ “ngõ cụt”.
Bụng nó có chút đói, Leon gọi cho mình một khối thịt bò tái sống trước khi trở
lại phòng.
Jack đang đọc sách ma thuật. Ông chưa bao giờ để mình nghỉ ngơi quá lâu.
Thấy Leon trở lại, Jack cười hỏi nó về chuyến du lịch hôm nay. Những con ma mà
Leon kể làm Jack thích thú.
“Bà lão ngoài vườn là ai vậy ba? Những con ma nói bà đã sống rất lâu”
“Theo ta biết thì bà ta cũng là một con ma, một con ma từng là phù thủy hùng
mạnh có thể ngưng kết linh hồn tạo ra thật thể”
Jack nhớ lại những câu chuyện trước kia
“Ma có thể có cơ thể của mình một lần nữa khi mà họ đủ mạnh và sống rất lâu.
Nhưng không có nhiều người muốn sống như vậy, họ thường hoàn thành nguyện vọng
của mình rồi tan biến chứ không vướng lại sống vật vờ trong sự bất tử vĩnh
hằng với cô độc.
Họ không thể gặp ánh nắng chiếu vào, cũng không thể đến gần con người vì họ sẽ
vô tình làm linh hồn người khác bị thương.”
Ngày hôm sau, Leon theo Jack đi đăng kí tham gia cuộc thi thợ săn mỗi năm được
tổ chức một lần.
Tòa nhà của liên đoàn thợ săn nằm cạnh khu rừng rậm rạp ở phía tây hòn đảo.
Nhìn bên ngoài có chút giống một lâu đài nhỏ, bên trong giống một sở cảnh sát
với cảnh dẫn tội phạm bị bắt đi tra hỏi cùng với những tốp người ta vào làm
nhộn nhịp.
Leon theo Jack đến cạnh một chiếc bàn bên trái của căn phòng lớn. Nơi đó có
nhiều người đang tụ tập chờ đến lượt mình.
“Khi làm thợ săn con sẽ chọn làm việc cho liên đoàn hay là làm thợ săn tự do.
Con sẽ được huấn luyện cơ bản trước khi trở thành thợ săn chính thức nhưng
phải trả tiền học phí”
Jack nhỏ giọng nhìn những người đang bận rộn nói nhỏ.
Nhờ có giấy xét duyệt từ trước nê Leon chỉ mất vài phút để ghi rồi ra ghế chờ.
Buổi trưa sẽ cuộc thi sẽ bắt đầu, không có giới hạn tuổi tác, chỉ cần có năng
lực và có sự đảm bảo của một thợ săn sáu sao trở lên.
Leon thấy xung quanh có khoảng gần hai trăm người đang chờ giống mình. Chỉ có
năm đứa trẻ chưa trưởng thành giống nó.
Jack vừa gặp lại bạn cũ đã bị kéo đi uống rựu tâm sự. Leon nhìn thấy Tuyết
cũng vừa đăng kí thủ tục xong, con bé chỉ đi một mình mà không có người phụ nữ
lần trước bên cạnh.
Tuyết cũng nhìn thấy Leon ngay khi vừa ra khỏi đám đông, con bé reo lên vui
sướng chạy về phía Leon ngồi xuống ở chiếc ghế bên cạnh dồn dập hỏi
“Anh Leon, đã đăng kí rồi chứ.?Anh có biết chúng ta sẽ thi gì không?”
“Không biết, dù là gì thì anh cũng chả lo” Leon tự tin nói.
“Đề thi thay đổi hàng năm và được cam kết giữ bí mật nên em không hỏi được gì
từ anh của em. Hi vọng là họ sẽ cho đánh nhau để loại bỏ.”
Tuyết hào hứng nhìn những người xung quanh như đang ước lượng mức độ đe dọa
của họ.
Leon nhìn đứa con gái có vẻ thích đánh nhau bên cạnh lắc đầu cười nói
“Phù thủy rất mạnh, rất khó đề phòng họ cũng như tấn công khi mà họ được bảo
vệ vởi khiên ma thuật”
Tuyết nghe vậy sờ sờ cằm như một ông cụ
“Vậy thì đánh ngất họ trước khi họ dùng ma thuật. Em chưa gặp phù thủy trẻ
tuổi nào có thể uy hiếp mình cả”
Con bé rất tự tin. Leon nhìn Tuyết sát bên cạnh khẽ nhíu mài, cảm giác quen
thuộc lại xuất hiện. Tuyết và nó hoặc gia tộc nó có quan hệ gì.
“Em đến từ gia tộc nào vậy Tuyết” Leon chợt hỏi.
Tuyết nghi hoặc nhìn Leon “gia tộc à, ừm, nói với anh cũng không sao, cũng
không phải bí mật gì . Em họ Diệp, Diệp Thiên Tuyết, trước kia em họ Lí”
“Họ Lí, họ Diệp vậy thì họ nào mới làm cho mình thấy thân thuộc như vậy?”
Leon không biết ba mình họ gì, thật khó khăn để tìm kiếm nguồn gốc của bản
thân. Leon nhu hòa nhìn Tuyết hỏi
“Em còn nhớ làm sao mình trở thành ma cà rồng không?”
Tuyết cúi đầu im lặng khá lâu
“Em cùng bạn em bị bọn cướp bắt cóc để tống tiền. Khi cảnh sát ập vào một tên
cướp đã bắt em làm con tin muốn chạy trốn.
Hắn lái xe mang em theo nhưng cảnh sát bám theo làm hắn mất lái lao xuống núi.
Em tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong Diệp gia.
Ba nuôi của em đã cứu được em và biến em thành ma cà rồng vì em sắp chết và vì
em thích hợp thừa kế.
Em lúc đầu không biết mình phải làm gì nữa, lúc khát máu em bị cột trên giường
và được uống máu hàng ngày, và thuốc đến khi em kiểm soát được chính mình thì
được thả ra lại học chiến đấu và ngoại ngữ.
Em cũng không muốn về nhà nữa, mẹ em đã chết lúc em còn nhỏ, ba em thì có vợ
khác.
Họ cũng không thèm để ý có em hay là không. Em ở lại Diệp gia, được huấn luyện
vài tháng rồi ba cho người mang em đến đây lấy chứng nhận thợ săn để tránh bị
thợ săn làm phiền khi ra ngoài”
Leon im lặng nghe Tuyết kể chuyện của mình rồi hỏi.
“Diệp gia có ai bị mất tích hay chết vài năm trước không?”
Tuyết ngẫng đầu nhìn Leon khó hiểu
“Em không biết. Tất cả thông tin trong gia tộc đều bí mật”
Lúc này có người mang danh sách dự thi đến trước những thí sinh đang chờ
“Chú ý, các bạn có năm phút để chuẩn bị.Chúng ta sẽ đến nơi tập hợp chuẩn bị
cuộc thi. Những ai không có mặt sau năm phút nữa sẽ bị loại.”
Đám người đang ngồi ở sảnh chờ hồi hộp chờ thời gian qua. Những người bên
ngoài cũng vội vã trở lại. Họ đã được báo trước thời gian tập hợp khi đăng kí
thi.
Sau năm phút người đàn ông mặc áo khoác da màu đen cầm danh sách thí sinh gọi
tên để họ đứng ra xếp thành hàng.
Leon có số báo danh 109, Tuyết thì đến 180. Gọi đến tên người thứ 304 thì
ngừng lại.
“Đã có mặt đủ. Chúng ta sẽ đi bộ đến chỗ chỉ định lần này. Những ai không theo
kịp vì bất cứ lí do gì sẽ bị loại. Bài thi thứ nhất do tôi làm giám khảo cũng
là người dẫn các bạn đi. Bắt đầu”
Người đàn ông mặc áo khoác da, cao gầy đi nhanh vào rừng với sải chân dài và
đều nhịp nhưng Leon có cảm giác như ông ta đi càng lúc càng xa khỏi đám đông
mặc dù họ đã rất cố gắng đuổi theo.
Họ đi gần nửa giờ trong rừng, thì gặp phải khu rừng bị che khuất bởi dây leo
và những gốc cây nổi trên mặt đất.
Đám người dự thi phải vượt qua khu vực bị dây leo cản đường để kịp đuổi theo
vị giám khảo đang đi xa dần phía trước.
Leon vốn định dùng sức để phá ra một con đường thì nhìn thấy những sợi dây leo
bị cắt đứt giống như những con rắn lao tới cuối lấy kẻ vừa tấn công chúng rồi
treo họ lên cao hay bao bọc lấy họ như những cái kén.
Tuyết cũng chạy theo sát bên cạnh Leon, con bé có lẽ là người thoải mái nhất
trong thử thách đầu tiên này, có vẻ Tuyết đã từng được huấn luyện vượt qua
chướng ngại vật rất khắc khe.
Giám giảo cũng đi không nhanh nhưng ông chọn những con đường khó vượt qua để
loại bớt người, khi thì leo lên vách đá dựng đứng cao hơn mười mét lúc thì
vượt qua hố sâu chỉ bằng một sợi dây làm những thí sinh phù thủy chật vật và
có không ít người đã bỏ cuộc vì không đủ thể lực.
Đám người tới trước một con sông nhỏ chỉ có cá sấu và gỗ mục trôi nổi giữa
sông, có vẻ thử thách tiếp theo của họ là nhảy lên lưng những con cá sấu để
sang bờ bên kia.
Leon và Tuyết không chút chần chờ nhảy xuống lưng của con cá sấu gần nhất rồi
chuyển qua khúc gỗ giữa sông trước khi con cá sấu kịp phản ứng, cứ như vậy bọn
họ đã sang được bên kia bờ rồi đứng nhìn lại.
Con sông đầy cá sấu đã tiếp tục loại đi gần một nửa thí sinh còn lại vì họ
phải ngừng lại bên bờ và không theo kịp những người khác hoặc bị rơi xuống
nước bị cá sấu nhấn chìm.
Leon không nhìn thấy vết máu trên nước. Hẵn là những người kia còn sống.
Thí sinh tiếp tục chạy tới một khe núi rộng, sâu hút bên dưới là con sông chảy
siết cuồn cuộn.
Muốn qua khe núi phải dựa vào dây leo rũ xuống từ rễ cây rũ xuống từ những
nhánh cây lớn và dài đưa ra giữa khe, lại một chướng ngại vật thử thách thể
lực và can đảm.
Những phù thủy đến được nơi này đều là những người giỏi nhất và có năng lực
nhất, họ có cách của riêng mình để vượt qua khe nứt mà không dùng tới sự nhanh
nhẹn và sức mạnh vốn là một hạn chế của họ. Thuật trôi nổi là một giải pháp
giúp cho các phù thủy không rơi.
Vị giám khảo vẫn duy trì tốc độ như cũ, không nhanh, không chậm, dường như con
đường dài hiểm trở khi nãy không ảnh hưởng chút nào tới ông ta.
Đoàn người chạy tới bìa rừng thì họ gặp một cánh đồng cỏ bát ngát kéo dài tới
khuất tầm mắt, vấn đề là cỏ rất cao, cao đủ để che khuất một người trưởng
thành trong đó.
“Giám khảo đâu rồi, ai thấy ông ta đi hướng nào không?”