Người đăng: soitieutu
Hôm đó là một ngày đẹp trời nhưng đen tối đối với Jack, đúng hơn là bắt đầu
chuổi ngày đen tối với ông khi ông ta nhận nhiệm vụ bắt một con ma cà rồng
đang lẫn trốn đâu đó trong các lâu đài ma bỏ hoang ở bắc Anh.
Gần như tất cả phù thủy hay theo dõi tin tức giật gân đều biết Jack cùng cái
tên Jack điên, ông ta thường làm những việc mạo hiểm như lẽn vào hang của một
con rồng để trộm quả trứng đang được ấp để bán lại trong chợ đen hay lùng tìm
những con ma cà rồng hay người sói nguy hiểm đơn độc và tống chúng vào nhà
giam sinh vật hắc ám để nhận một món tiền kha khá từ nhiệm vụ của hội đồng thợ
săn.
Thỉnh thoảng ông cũng thử thay đổi công thức thuốc ma thuật có sẵn và được
người ta tuân theo tỉ lệ có sẵn một cách nghiêm ngặt hàng ngàn năm để rồi làm
nổ tung căn nhà đang ở.
Lần này cũng như những chuyến đi săn khác Jack tự tin vác đồ nghề của mình tìm
đến trước một lâu đài cổ đã sắp đổ nát.
Có chút lạnh khi gió thổi qua, Jack mỉm cười chết giễu chuyện cười về những
con ma của người phàm.
Ông đi quanh và tìm dấu vết con mồi của mình trong những hành lang vắng tanh.
Có ánh lửa ở từ một căn phòng ở tầng ba, Jack lầm bầm chuẩn bị cho mình chiếc
khiên ma thuật bao quanh người và cầm trong tay chiếc nỏ có mũi tên bạc tẩm
độc lần theo những bậc thang tiến lại gần căn phòng kia.
Có tiếng rên nhẹ của một phụ nữ, nghe giống như sự rên rĩ đau đớn được kìm
chế.
Jack biết những bước chân của mình không thể giấu được một con ma cà rồng nếu
nó có trong này.
Ông cẩn thận đi đến cạnh cánh cửa đang mở toang, nép vào tường.
Jack nghi hoặc “có gì đó không đúng”
Con ma cà rồng không lao ra tấn công trước như những gì loài ma cà rồng thường
làm khi phát hiện kẻ xâm nhập.
Jack hít sâu một hơi tự cổ vũ mình lao ra nhắm mủi tên của cây nỏ vào trong
phòng sẵn sàng bóp cò trước khi có tên ma cà rồng nào chạy vọt ra nhưng không
ai vọt ra cả.
Trước mắt của ông là một căn phòng rộng, giữa phòng là một chiếc giường, trên
giường là một người phụ nữ đang mang thai rên rỉ đau đớn.
Jack cẩn thận kiểm tra xung quanh chắc chắn là không có nguy hiểm mới thở phào
để ý tình hình của người phụ nữ.
Hẵn là cô ta đang trở dạ sắp sinh, Jack cảm thấy lúng túng, ông che giấu bằng
cách cười gượng
“Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng, cô cứ tiếp tục bận việc của mình, à tôi sẽ đóng
cửa giúp cô”.
Jack đi nhanh về phía cửa rồi định vẫy ngón tay làm phép để khép hai cánh cửa
nặng trịch lại nhưng lúc này ông nghe được lời cầu xin đến từ phía sau
“Làm ơn, làm ơn giúp chúng tôi”
Jack thoáng khựng lại và có một chút bối rối
“Giúp hay không giúp, mình đâu rành mấy vụ đỡ đẻ, hay là mang cô ta tới bệnh
viện nhưng nơi này cách xa thị trấn tới hơn trăm dặm ,mặc dù cô ta không phải
người nhưng với bộ dạng này thì khó mà tới đó được”
“Có gì đó không đúng” Jack không còn nghe tiếng rên rĩ của người phụ nữ kia
nữa.
Một bên ria mép bị Jack giật đứt mấy cọng làm ông xuýt xoa khi ông lâm vào
tình huống khó giải quyết như một thói quen.
Jack đến gần người phụ nữ kia, ông tỏ ra lúng túng “này, cô ổn chứ?”
Không có tiếng đáp lại, Jack kiểm tra mạch ở cổ của người phụ nữ rồi bắt đầu
niệm chú, hàng loạt ma thuật được dùng cho người phụ nữ kia nhưng có vẻ không
mấy khả quan.
Khi mà Jack sắp bứt trụi một bên ria mép của mình thì người phụ nữ cũng mơ
màng tỉnh dậy, hơi thở của cô ta yếu ớt, sắc mặt cũng nhợt nhạt gần như một
người chết.
“làm ơn cứu con tôi, hãy mổ lấy nó ra trước khi tôi không còn chịu được nữa”
giọng người phụ nữ thều thào gần như không thể nghe thấy.
“Tôi…” Jack định nói gì đó nhưng khi ông bắt gặp ánh mắt van xin đối diện đành
nuốt lời nói trở lại rồi thở dài một tiếng mới bắt đầu lục tung trong đống đồ
mang ra một cái chậu và dùng ma thuật đổ đầy nước rồi đun sôi lập tức để làm
sạch một con dao màu đen được phù phép mà ông thường dùng đi săn sinh vật hắc
ám.
Dùng thêm gần chục ma thuật khôi phục lên người phụ nữ xong thì Jack mới nhìn
cô ta xác nhận thêm một lần nữa, nhận được cái gật đầu đầy quyết tâm, ông đành
mím môi đâm mũi dao xuống.
Jack cảm nhận được vị trí của đứa bé và bắt đầu cắt rộng vết thương ra một
cách cẩn thận, mồ hôi trên trán ông đã ướt đẫm vì căng thẳng.
Hai mươi phút sau tiếng trẻ khóc vang lên trong lâu đài cổ .Jack dùng cổ tay
áo lau mồ hôi rồi ôm một đứa bé ra khỏi bụng người phụ nữ đặt vào lòng cô ta
“Là một bé trai khỏe mạnh, nó giống cô lắm” Jack thở phào vui mừng nói.
Người phụ nữ vốn tái nhợt lúc này càng trắng bệch hơn nhưng cô ta không để ý
nhiều đến tình trạng của mình mỉm cười hạnh phúc nhìn đứa bé trong lòng, tay
cô cố vươn lên vuốt ve khuôn mặt non nớt trong khi đứa bé cũng đang tròn xoe
mắt nhìn cô với vẻ tò mò.
“cảm ơn, cảm ơn nhiều lắm. Tôi nghĩ mình không xong rồi, đứa bé..”
Người phụ nữ chưa nói xong thì Jack vội vã chen ngang
“Không, cô sẽ không sao, tôi có thể chữa vết thương cho cô. Tôi có mang theo
thuốc chữa thương. Thằng bé cần cô”
Jack lục tung cái túi của mình tìm thuốc.
“Không có tác dụng đâu, tôi bị nguyền rũa, đứa bé xin nhờ anh đưa nó tới...”
Nói tới đây người phụ nữ chợt im bặt, cô như nghĩ tới điều gì đó khủng khiếp
lắm, vẻ hoảng sợ và bàng hoàng trên mặt cô nói lên điều đó.
Ánh mắt người phụ nữ dán chặt lên Jack như đang phân vân để đưa ra quyết định,
cuối cùng cô hôn lên má đứa con trai vừa chào đời rồi quay sang phía Jack.
“Chiếc nhẫn trên tay tôi là thứ duy nhất chúng tôi có thể để lại cho nó, khi
nó lớn lên nó sẽ báo đáp anh, hi vọng anh có thể giúp tôi chăm sóc cho nó, tôi
biết anh là người tốt”
“Không, tôi không phải người tốt” Jack lắc đầu nguầy nguậy nói.
“Tôi tin vào anh mắt của mình, xin anh…thằng bé tên...” Người phụ nữ cô gắng
gượng nhưng không nói không ra lời.
Jack bối rối nhìn người phụ nữ đang sắp biến mất gấp gáp “khoan đã, họ của đứa
bé là gì, nó tên gì, ai đuổi giết các người”
“Le…on, cẩn thận với…” đó là những âm thanh cuối cùng của người phụ nữ. Cô ta
đã tan rã thành tro bụi ngay trước mặt Jack.
“Leon là một cái tên à? Ta phải làm gì với mi đây nhóc con? Nuôi một con ma cà
rồng con sao? Cuối cùng ai là kẻ thù của mi đây?”
Jack đơ ra nhìn đứa bé trai trong lòng mình.
Thằng bé như cảm nhận được nó vừa mất đi người thân, nó òa khóc đến khi Jack
bế nó lên tay đung đưa mới tò mò dùng đôi mắt tròn xoe màu hạt dẻ nhìn ông.
Jack cầm lấy chiếc nhẫn bạc nằm trong đống tro tàn mà người phụ nữ để lại xoay
tròn trên tay nghiên cứu.
“Một chiếc nhẫn quý hiếm có, đáng tiếc chỉ có dòng máu của gia tộc mới kích
hoạt được. Thân phận của mi không đơn giản nha nhóc con, vụ này có vẻ căng
đây. Thôi kệ, rồng ta còn chưa sợ thì sợ gì nữa, chúng ta mang mẹ của mi đi
tìm một chỗ để yên nghĩ nào”
Jack thu dọn tro bụi trên giường thở dài vác túi đồ của mình, rồi ôm lấy đứa
bé vào lòng bước ra ngoài. Từ sau ngày hôm đó người ta không còn được nghe
những cuộc phiêu lưu mới của Jack, Jack điên trở thành một cái tên của quá
khứ.