Người đăng: kimlong
Từ sau khi Tần Thượng Phong rời đi, trong lòng Lý Dũng Quân vẫn luôn không an
ổn, anh luôn cảm thấy đêm nay sẽ có chuyện lớn phát sinh, trong lòng anh thấp
thỏm cùng vợ con với Tần Lãng ăn xong cơm tối, lại hàn huyên một hồi. Anh thời
khắc chú ý hoàn cảnh xung quanh thấy hết thảy vẫn yên bình, liền an ủi bản
thân, có lẽ là suy nghĩ quá nhiều.
Thấy sắc trời đã muộn, ngày mai lại phải dậy sớm, vì vậy khi mấy người chuẩn
bị nghỉ ngơi, chợt nghe thấy bên ngoài huyên náo một trận, thanh âm càng ngày
càng gần. Lý Dũng Quân theo tính phản xạ kêu vợ con trốn ở tận cùng bên trong,
lúc này, chợt nghe thấy một tiếng vang kịch liệt, cửa phòng cứ như vậy bị
người oanh mở.
Sáu bảy người xa lạ đột nhiên xông vào, ngăn cản hết thảy địa phương có thể
chạy trốn của Lý Dũng Quân. Lúc này, một thanh âm kiêu ngạo truyền đến từ phía
sau những người đó: “Lần này, tao xem ai tới cứu mày.”
Là Thạch Nhạc Quần, không ngờ tới Thạch Nhạc Quần ngay cả một buổi tối cũng
chờ không được, cứ như vậy vội rống rống mang người đến trả thù.
Lý Dũng Quân nắm chặt nắm tay, lạnh mặt nói: “Thạch Nhạc Quần, ông đừng quá
đáng, nơi đây chính là địa bàn của Sở Chích Thiên Sở đội trưởng.”
Thạch Nhạc Quần kiêu ngạo nói: “Cho dù là địa bàn của hắn thì thế nào? Chỉ cần
tay chân của tao nhanh một chút, tao cũng không tin Sở Chích Thiên sẽ vì một
người qua đường căn bản không quen biết mà bất hoà với ca tao.” Nói xong, gã
âm âm cười, mấy người này gã sẽ giết chết toàn bộ, tuyệt đối không để lại bất
kỳ người sống nào, không có ai sẽ vì người chết râu ria mà đắc tội ca gã.
Lý Dũng Quân nghe vậy sắc mặt trắng bệch, anh biết lần này Thạch Nhạc Quần tới
là đã hạ quyết tâm, đêm nay chỉ sợ là chạy trời không khỏi nắng. Sớm biết như
thế, trước đây nên tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, hiện tại lại hại vợ
con mình với Tần Lãng.
Tần Lãng thấy thế trận của Thạch Nhạc Quần, đã biết bọn chúng không muốn để
cho bọn họ sống sót, cậu nắm một thanh côn sắt trong tay, hai mắt đỏ đậm cắn
răng nói: “Cho dù chết cũng phải tìm một đệm lưng.” Nói xong, cậu trực tiếp
xông về phía Thạch Nhạc Quần. Cho dù chết cậu cũng phải cắn xuống một miếng
thịt của Thạch Nhạc Quần lấy làm trả thù.
Thế nhưng Tần Lãng không hề thức tỉnh thế nào có thể xông phá được những người
chắn phía trước Thạch Nhạc Quần chứ, chỉ thấy một người trong đó mở bàn tay
to, bao lấy đầu Tần Lãng, nhấn xuống một cái, đã kiêm định ấn Tần Lãng ngã
xuống đất. Một người khác theo đó hung hăng giẫm xuống một cước, liền thấy Tần
Lãng ọc một tiếng, miệng phun máu tươi, hai mắt trắng bệch hôn mê bất tỉnh.
Lý Dũng Quân vừa thấy động tác của hai người đó đã biết đều là người thức
tỉnh, đều là người biến dị lực lượng như anh. Một người đã có thể sẽ đánh
không lại, huống hồ là hai người. Hơn nữa còn có một Thạch Nhạc Quần cấp một.
..
Tuy rằng đã là tuyệt cảnh, nhưng Lý Dũng Quân tuyệt không phải một người bó
tay chịu trói, chính như Tần Lãng nói, chết cũng phải tìm một đệm lưng. Anh
xông về phía Thạch Nhạc Quần, đều là tên này, sự man ngoan của gã không nói lý
của gã, sau cùng lại còn muốn lấy mạng của bọn họ.
Không đợi Lý Dũng Quân tiếp cận, sáu bảy người Thạch Nhạc Quần mang đến liền
đi lên nghênh đón, nhất tề vây ẩu Lý Dũng Quân, trực tiếp đã đánh Lý Dũng Quân
gần chết, sau cùng bị người giẫm lên trên mặt đất, vô lực nằm úp sấp.
Anh nghe thấy tiếng vợ khóc kêu cầu xin, cùng với tiếng khóc của đứa con,
không ngờ tới một nhà bọn họ tránh thoát được sự tập kích của bệnh độc, lại
chết trong tay đều là người sống sót, chỉ vì người đó có thực lực có đặc
quyền. . . Lý Dũng Quân chưa từng thống hận bản thân như bây giờ, nếu như thực
lực của mình mạnh hơn một chút, hết thảy đều sẽ không giống.
Thạch Nhạc Quần chậm rãi đi đến bên người Lý Dũng Quân ngồi xổm xuống, gã vỗ
vỗ khuôn mặt Lý Dũng Quân, mắng: “Mày phản kháng nữa đi. Một người biến dị lực
lượng nho nhỏ, dám nói không với bố mày, thực sự là muốn chết.”
Nói xong, gã hung hăng túm tóc Lý Dũng Quân, hung hăng đập xuống mặt đất điên
cuồng kêu gào: “Cho mày phản kháng, tao cho mày phản kháng.” Đập mấy cái, rốt
cục phát tiết được sự tức giận của mình, lúc này mới buông tay ra đứng lên,
miệng nhổ một ngụm nước bọt: “Đây là kết cục đắc tội tao.”
Lý Dũng Quân trên mặt đất đã đầu rơi máu chảy, cả khuôn mặt đã bị máu tươi phủ
kín, anh nôn ra vài ngụm máu, hai mắt đỏ đậm, hai tay anh cào mặt đất, gắng
gượng cào ra vài vết máu. . . Anh tuyệt vọng nói: “Tôi đắc tội ông, ông giết
tôi không câu oán hận, nhưng không có bất kỳ quan hệ nào với vợ con tôi, tôi
cầu ông buông tha bọn họ.”
Vì kịch liệt tranh đấu bên này, đã sớm làm bừng tỉnh người sống sót nghỉ ngơi
trong phòng xung quanh, bọn họ mở cửa ra thấy loại tràng diện thảm liệt này,
nhao nhao kinh hách, căn bản không dám ra. Bọn họ sợ hãi trốn ở trong phòng
mình, sợ hãi người điên kia sẽ giết ra nghiện mà tìm tới bọn họ.
Thạch Nhạc Quần nghe thấy tiếng cầu xin của Lý Dũng Quân, đắc ý cười to: “Ha
ha, hiện tại mới biết cầu xin, muộn rồi! Bất quá mày yên tâm, tao sẽ cho cả
nhà bọn mày đoàn viên.”
Lý Dũng Quân điên cuồng, hai mắt vỡ toang tơ máu, vậy mà chảy ra lệ máu, anh
hét lớn: “Thạch Nhạc Quần, tao liều mạng với mày!”
“Mày lấy cái gì để liều mạng?” Thạch Nhạc Quần một phen kéo vợ Lý Dũng Quân
qua, đoạt đi đứa trẻ trong lòng cô, giơ bé lên cao giữa không trung.
Đứa trẻ bị hành động bất ngờ này làm cho cả kinh liều mạng giãy dụa, khóc rống
hô to: “Baba, baba cứu con!”
“Tao cho mày tận mắt thấy, vợ con mày là chết như thế nào. . .” Thạch Nhạc
Quần ác độc âm hàn nói. Nói xong, liền cầm đứa trẻ trong tay hung hăng ném
xuống mặt đất. Vợ của Lý Dũng Quân thấy thế tròng mắt đảo ngược trực tiếp hôn
mê bất tỉnh, ngã xuống mặt đất.
Lý Dũng Quân thấy thế liều mạng giãy dụa muốn nhào qua, đáng tiếc anh bị mấy
người giẫm lên trên mặt đất, căn bản không thể động đậy, anh tuyệt vọng kêu
to: “Tiểu Tuấn!”
Mắt thấy thảm kịch sắp phát sinh, một sợi roi nước đột nhiên xuất hiện, quấn
lên trên cánh tay bắt lấy đứa trẻ của Thạch Nhạc Quần, cứ như vậy trong nháy
mắt cố định lại đứa trẻ sắp bị đập lên trên mặt đất.
Một thanh âm đạm nhiên ở cửa truyền vào: “Rất tốt, cánh tay của ông tôi nhận.”
Vừa dứt lời, một bóng người lóe qua, ánh đao trong nháy mắt lấp lánh, chợt
nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết kịch liệt vang lên.
Đứa trẻ đã được người ôm vào trong ngực, mà tay kia của người đó thì nắm một
thanh đường đao lóe sáng.
Trên mặt đất, một cánh tay cụt nằm ở nơi đó, mà ban nãy nó vẫn còn làm ác, nỗ
lực hủy đi sinh mệnh của một đứa trẻ.
Sự đau đớn cụt tay khiến cho Thạch Nhạc Quần gần như không có biện pháp đứng
vững, gã thống khổ dùng tay trái còn lại đè lại chỗ đứt cánh tay phải của gã,
máu phun ra từ trong khe ngón tay gã, chỉ trong một nháy mắt ngắn ngủi, gã đã
mất đi cánh tay phải của gã, mà gã căn bản không hề thấy hành động của đối
phương, gã biết người đến rất mạnh.
Người đó toàn thân màu đen, một chiếc áo khoác màu đen đơn giản choàng bên
ngoài, mang một bộ kính râm siêu lớn gần như có thể che cả khuôn mặt của người
đó. Người đó chậm rãi cầm đường đao trong tay cắm về lại vỏ đao cột sau thắt
lưng, lúc này mới chậm rãi xoay người.
Lý Dũng Quân từ cực bi đến cực hỉ, thiếu chút nữa ngất đi, bất quá ý chí của
anh rất cường đại, vẫn cố chống được. Anh thấy con mình đã an toàn, trong lòng
cảm kích không gì sánh kịp, lần này nếu có thể sống được, anh biết mạng này sẽ
là của người áo đen trước mắt.
Lúc này Thạch Nhạc Quần biểu hiện ngược lại như một hán tử, gã cố chịu đựng sự
đau đớn, hai mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm người áo đen, cắn răng, cố gắng bài trừ
ra một câu nói: “Các hạ đến tột cùng là ai, vì sao lại đến tranh vũng nước đục
này.”
“Tôi? Chỉ là đến thăm bằng hữu cũ, không ngờ lại thấy được có người không mọc
mắt vậy mà khi dễ tới cửa.” Người áo đen lãnh đạm nói. Cậu bị thảm trạng trước
mắt khơi dậy lửa giận, cậu nhớ tới kiếp trước của cậu, cũng từng bị nhân vật
đặc quyền ức hiếp, cũng từng bất lực như vậy. . . Đây là cái gọi là vật hy
sinh, vĩnh viễn là đá kê chân cho những nhân vật chính nhân vật đặc quyền kia.
Chẳng qua, ngày hôm nay, cậu sẽ cho mọi người biết, khi vật hy sinh phản kích,
cho dù là móng heo, cho dù là phần tử đặc quyền cũng không thể may mắn tránh
khỏi. ( = ‘trư cước’, hài âm của ‘chủ giác’ = nhân vật chính)
Tiêu Tử Lăng lấy kính râm xuống, một khắc khi lộ ra hình dáng, hai mắt Lý Dũng
Quân nhất thời chảy xuống nước mắt, xen lẫn vết máu loang lổ, trong lòng anh
có các loại cảm thụ khó có thể nói rõ, Lý Dũng Quân thầm muốn thống khoái chảy
nước mắt một lần để phát tiết tâm tình phức tạp lúc này.
Thạch Nhạc Quần thấy chém đứt cánh tay mình vậy mà chỉ là một thiếu niên vị
thành niên, gã vốn còn lo lắng có phải trong lúc vô tình đã đắc tội một nhân
vật lợi hại nào hay không, vừa thấy là khuôn mặt xa lạ, tuyệt không ở trong
phạm vi cảnh cáo của ca ca gã, nhất thời dũng khí lớn mạnh, gã lạnh lùng nói:
“Chẳng lẽ mày không sợ đắc tội tao? Ca tao chính là đội trưởng của tiểu đội
liên minh, là Can Tương* đắc lực dưới tay Sở Chích Thiên Sở đội trưởng. . .”
(* tên 1 thanh thần kiếm thời xưa, bộ đôi của nó là Mạc Tà, thường khi ví ai
với 2 thanh kiếm này có nghĩa nói người đó là 1 trợ thủ, cánh tay đắc lực.)
“Can Tương đắc lực? Tiểu đội liên minh? Tiểu đội nào?” Tiêu Tử Lăng nghi hoặc,
có chút hiếu kỳ người trước mắt nói đến tột cùng là ai, cậu ngược lại muốn
biết tiểu đội liên minh nào lại càn rỡ như thế.
“Tiểu đội Cuồng Phong.” Thạch Nhạc Quần kiêu ngạo nói ra tên của tiểu đội bọn
chúng, nghĩ thầm người này đã sợ rồi đúng không, dám chém đứt tay gã? Gã nhất
định phải trả thù, chém đứt tứ chi của người này mới có thể tiết được mối hận
trong lòng gã.
“Tiểu đội Cuồng Phong? Chưa nghe nói qua.” Tiêu Tử Lăng rất nghiêm túc suy
nghĩ một chút, lại tìm không được một chút cảm giác quen thuộc. Kỳ thực Tiêu
Tử Lăng ngoại trừ biết ba tiểu đội đại biểu từng xuất hiện trong bộ tổng chỉ
huy ở xưởng quân công, cái khác thì hoàn toàn không biết gì cả.
Thạch Nhạc Quần lại không biết điều đó, gã cho rằng bị Tiêu Tử Lăng trêu chọc,
gã phẫn nộ không còn nửa điểm lý trí, tàn bạo hô với người bên cạnh: “Bắt lấy
nó cho tao, tao muốn đích thân chém đứt tứ chi của nó.”
Không đợi mấy người đó động thủ, một uy áp che trời lấp đất đột nhiên đánh
tới, trực tiếp đè những người muốn động thủ đó xuống mặt đất.
Một thanh âm cực độ băng lãnh âm u truyền đến: “Ai dám!”
Trong lòng Thạch Nhạc Quần sợ hãi, thanh âm này gã nằm mơ cũng sẽ không quên.
Sở Chích Thiên, nam nhân cường đại nhất doanh địa, cũng là thủ lĩnh cao nhất
của doanh địa, lại càng là người ca gã cực độ bội phục mà run rẩy.
Gã quay đầu lại, thân thể run rẩy kịch liệt, kinh hoảng nói: “Sở, Sở, Sở đội
trưởng!”
Chỉ thấy ở cửa xuất hiện một nam nhân lãnh liệt, anh mặc áo sơmi quần tây đơn
giản, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác ngoài màu đen. Khí thế vô hình khiến
cho hai chân mọi người đều đang run lên.
“Tiểu đội Cuồng Phong. . . Rất tốt, cũng dám chém tứ chi của đội viên tổ công
kiên tôi!” Sở Chích Thiên rung rung ống tay áo của mình, đường nhìn không có
bất kỳ nhiệt độ nào quét nhìn Thạch Nhạc Quần một cái.
Thạch Nhạc Quần bị đường nhìn đó trực tiếp đóng băng, tâm của gã rơi xuống
sông băng vạn trượng, gã vậy mà đã đắc tội tổ công kiên. . . Vì sao người này
căn bản không ở trong mấy người mà ca gã nói tới chứ? Tuy rằng gã rất kiêu
ngạo, sẽ tác oai tác quái khi dễ người yếu, nhưng cũng biết đúng mực, vẫn luôn
cẩn thận tránh khỏi đắc tội những người không thể đắc tội. . . Gã không cách
nào tiếp nhận được đối với kết quả hiện tại, gã nghĩ không thông.