Người đăng: kimlong
Trong một tuần sau đó, một đoàn xe khổng lồ đi ra từ Thân Thành.
Có một số người may mắn còn sống sót trong thi triều đều thấy đoàn xe này đang
đả thông đường đi ra khỏi thành, nhanh chóng lái xe theo phía sau, bọn họ biết
đây là cơ hội sống trốn ra khỏi Thân Thành của bọn họ, bọn họ chỉ khẩn cầu
đoàn xe phía trước không nên xua đuổi bọn họ.
Đối mặt loại tình huống này, thái độ của tam đại đầu sỏ là bỏ mặc, dù sao dọc
đường vẫn phải xông giết qua, phía sau có đuôi đi theo hay không cũng không
ảnh hưởng tốc độ với kế hoạch của bọn họ. Đã như vậy, thuận tiện dẫn bọn họ
một đoạn đường cũng không trở ngại, dù sao đều là nhân loại may mắn còn tồn
tại, có thể giúp một phen thì là một phen.
Bởi vì sự không để ý với sự bỏ mặc của đoàn xe, khiến cho xe theo bọn họ càng
ngày càng nhiều, gần như hết thảy người còn sống của Thân Thành đều đang hành
động, tranh thủ thừa cơ hội tốt này thoát khỏi tòa thành chết này.
Trong đoàn xe khổng lồ này, trong một hàng xe buýt, trong chiếc xe nào đó, vậy
mà có mấy khuôn mặt quen thuộc đang ở trong đó, bọn họ chính là nhóm Lý Dũng
Quân lúc ban đầu mạt thế từng cùng Tiêu Tử Lăng tổ đội đi siêu thị thu thập
thực phẩm.
Lúc này bọn họ đang thương lượng vấn đề đi nơi nào, Sở Chích Thiên ngay từ đầu
đã công bố mục đích chuyến này của anh là bắc thượng, không muốn đi theo có
thể đưa bọn họ đến căn cứ Nam Đô. Phần lớn mọi người lựa chọn đi căn cứ Nam
Đô, dù sao tương đối gần, hơn nữa là căn cứ mà quân đội thành lập khẳng định
sẽ có bảo đảm, mà bắc thượng, Sở Chích Thiên căn bản không hề công bố mục
tiêu, đi nơi nào là một điều bí ẩn, điều này khiến cho phần lớn mọi người lùi
bước.
Lý Dũng Quân tuyệt không mở miệng nói, chỉ kiên trì nghe ý kiến của mấy người
khác.
Thái độ của Quý Cường Phong rất kiên quyết, ông ta muốn đi căn cứ Nam Đô, lộ
trình bắc thượng thực sự quá xa xôi. Hơn nữa không biết muốn đi làm gì, vẫn là
tới căn cứ Nam Đô ổn định hơn.
Trình Dung Nhi cũng có khuynh hướng ý kiến này, có thể sớm an ổn một chút cũng
tốt, dù sao người nhà đều chịu không nổi xóc nảy. Hơn nữa căn cứ là quân quản.
Kỷ luật gì gì đó khẳng định tốt hơn nhiều so với địa phương khác.
Tần Lãng thấy không sao cả, cậu ta lẻ loi một mình đã định theo Lý Dũng Quân.
Là Lý Dũng Quân cứu cậu lại từ trong tay tang thi, bằng không cậu cũng sẽ
giống như cha mẹ. Trở lại vòng tay ôm ấp của đất mẹ.
Mấy người khác cũng phát biểu ý kiến, trên cơ bản đều lựa chọn đi căn cứ Nam
Đô, con đường bắc thượng không có người chọn.
Lý Dũng Quân nhìn nhìn vợ con bên cạnh, dưới ánh mắt tín nhiệm của vợ anh rốt
cục nói ra quyết định của anh: “Tôi quyết định bắc thượng. . .”
Mọi người lắp bắp kinh hãi: “Bắc thượng, đó là cự ly mấy vạn km đó, dọc đường
khẳng định rất nguy hiểm!” Quý Cường Phong nhịn không được nhíu đầu mi, khuyên
can một câu.
“Ừm. Tôi cũng không biết sau cùng cả nhà chúng tôi có phải có thể an toàn tới
đó được hay không, thế nhưng. . . Dù sao vẫn phải liều một lần!” Anh ngẩng đầu
nhìn thoáng qua vợ đang mỉm cười nhìn mình, cùng với đứa con còn tỉnh tỉnh mê
mê đang gặm bánh màn thầu, anh nhất định phải cho người nhà của anh một nơi ở
an ổn tuyệt đối, anh tin tưởng vững chắc chỉ có Sở Chích Thiên mới có thể cho
anh địa phương an ổn đó. Cứ nhìn hết thảy doanh địa của Thân Thành toàn quân
bị diệt, chỉ có chỗ Sở Chích Thiên bình yên vượt qua, đã biết nên lựa chọn thế
nào, anh không tin những nơi gọi là căn cứ kia có thực lực như Sở Chích Thiên.
Lý Dũng Quân biết, sau khi mạt thế giáng lâm, quan niệm trước đây đều nhất
định phải có điều thay đổi. Anh tin tưởng mạt thế chỉ có cường giả mới có
quyền ngôn ngữ, cái gì chính phủ, cái gì cơ quan quyền lực, ở trong mắt cường
giả căn bản cái gì cũng không phải. Hơn nữa anh tin tưởng Sở Chích Thiên nhất
định sẽ không phiêu bạt hồi lâu, lần này bắc thượng cậu ta không chịu nói ra
mục tiêu, khẳng định là vì thành lập một căn cứ bí mật, đến lúc đó những người
ngay từ đầu đã đi theo cậu ta như bọn họ tất nhiên sẽ được trọng dụng. . .
Khẳng định đãi ngộ được hưởng thụ cũng tốt hơn nhiều so với người đến sau này.
Tần Lãng nghe thấy lời nói của Lý Dũng Quân, nhất thời hưng phấn vung lên nắm
tay: “Lý đại ca nói rất đúng, em khẳng định đi theo Lý đại ca, mọi người thì
sao?”
Mấy người khác trầm mặc một chút, vẫn không có biện pháp lựa chọn đi một lộ
trình nguy hiểm lại không biết tương lai như thế. Vì vậy lần lượt tỏ vẻ tiếc
nuối, tới căn cứ Nam Đô sẽ chia tay với nhóm bọn họ. Sau khi mọi người lâm vào
trầm mặc, tất cả mọi người có chút thấp thỏm đối với lựa chọn của bản thân,
không biết đến tột cùng đúng hay không.
Lúc này, Tần Lãng đánh vỡ trầm mặc, cậu ta mở miệng hỏi một vấn đề tất cả mọi
người đều quan tâm: “Lý đại ca, còn chưa có tin tức của Tiểu Lăng sao?” Tuy
rằng chỗ đăng ký không tra tìm được tin tức của Tiêu Tử Lăng (tin tức của tổ
công kiên là bảo mật, nhân viên công tác bình thường không cách nào điều tra),
nhưng cậu vẫn chưa từ bỏ ý định, mấy ngày hôm trước khi ở hậu cần hỗ trợ chỉnh
lý vật tư có từng nghe ngóng ở chỗ đội viên hậu cần nơi đó, đáng tiếc chỗ tổ
hậu cần cũng không có tin tức xác thực nào.
Lý Dũng Quân tiếc nuối lắc đầu nói: “Ngày hôm qua anh có trò chuyện với một
thành viên tổ chiến đấu có phiên trực ở chỗ chúng ta một hồi, tiểu đội của bọn
họ cũng không có người như vậy, bất quá tiểu đội của tổ chiến đấu rất nhiều,
có lẽ ở tiểu đội khác đi. . .” Lý Dũng Quân cũng chỉ ôm tâm lý may mắn đi hỏi
thăm, dù sao chỗ đăng ký đều không có tin tức, cơ bản chứng minh Tiểu Lăng đã
dữ nhiều lành ít.
Bọn Lý Dũng Quân trước thi triều đã tới xưởng quân công, khi anh nghe thấy Sở
Chích Thiên tổ chức chuyển dời đến nơi đó, nguyên nhân là có tin tức nói thi
triều sắp tới. So sánh với sự nửa ngờ nửa tin của người khác, Lý Dũng Quân lại
tin tưởng Sở Chích Thiên tuyệt không phải một người bắn tiếng đe doạ, vì vậy
liền thương lượng với các hàng xóm, tất cả mọi người cho rằng mặc kệ có phải
hay không, cẩn thận luôn luôn không sai, vì vậy mọi người mang theo người
trong nhà đều cùng nhau chạy qua.
Trên đường, bất ngờ gặp được một nhà Tần Lãng, bọn họ bởi vì không có thức ăn,
liền đi ra ngoài tìm, lại không ngờ bị tang thi bao vây, lúc đó cha mẹ của Tần
Lãng đã bị tang thi giết chết. . . Mà Tần Lãng ở thời điểm nguy hiểm nhất,
được anh phát hiện, đúng lúc cứu Tần Lãng, để cho cậu ta tránh được tử kiếp.
Tới xưởng quân công không bao lâu, đã được người của doanh địa cấu thành đoàn
đội tạm thời chống lại tang thi. Nhóm bọn họ cơ bản phân phối ở hai phương
hướng đông nam. Lý Dũng Quân phân phối ở cửa chính nam, sự chém giết thảm liệt
đó đã chứng minh sự tàn khốc của mạt thế, anh trong lúc chém giết bị trọng
thương, may nhờ tổ chữa thương liều mạng cứu giúp, mới còn sống, cũng may mắn
thức tỉnh được dị năng. Kỳ thực cũng bởi vì thức tỉnh dị năng, mới có thể phục
hồi được nhanh như vậy, ngày thứ ba đã có thể đi lại bình thường, ngày thứ tư
đã có thể nhận nhiệm vụ thu được thức ăn.
“Chẳng lẽ Tiểu Lăng đã. . .” Tâm tình Tần Lãng suy sụp, chẳng lẽ đứa em trai
nhỏ đáng yêu đó thực sự đã không thể tránh được trận đại tai nạn này sao?
Tất cả mọi người trầm mặc, nếu như Tiêu Tử Lăng vẫn còn trong đội ngũ của Sở
Chích Thiên, có lẽ sự lựa chọn của bọn họ sẽ khác đi cũng nói không chừng. Có
một người quen ở trong đội ngũ hạch tâm, bọn họ cũng có thể sống bảo đảm hơn
được một chút.
“Đừng nghĩ hỏng như vậy, có lẽ em ấy tuyệt không có đăng ký tin tức, dù sao em
ấy ngay lúc đầu đã đi theo Sở Chích Thiên mà.” Trình Dung Nhi nói một lý do
không thể nào đứng được chân, nhưng vẫn khiến cho tâm tình của những người
đang ngồi đây tốt hơn một chút.
“Ừm, dù sao dọc đường bắc thượng, chung quy sẽ tìm được em ấy.” Tần Lãng vỗ vỗ
khuôn mặt mình, để cho tinh thần của bản thân chấn tỉnh một chút, chỉ cần Tiểu
Lăng còn sống, bất kể em ấy ở nơi nào, luôn sẽ có dấu vết.
Mọi người không tự chủ được ném đường nhìn đến nhóm đội viên tổ chiến đấu mặc
đồng phục màu đỏ ở phía ngoài, Tiểu Lăng thực sự ở giữa những người đó sao?
Ánh mắt Lý Dũng Quân nóng rực nhìn chằm chằm thân đồng phục đường hoàng kia,
anh rất khát vọng có thể gia nhập trong đó, đáng tiếc anh thức tỉnh chính là
lực lượng cấp thấp nhất, cơ bản phân nửa người thức tỉnh đều thuộc về loại
người biến dị thức tỉnh cấp thấp này, mà yêu cầu của tổ chiến đấu rất cao, anh
vừa mới thức tỉnh căn bản không đạt được yêu cầu thu người thấp nhất của tổ
chiến đấu, anh chỉ có thể buồn bã thần thương. Lúc này anh thực sự hy vọng
Tiểu Lăng vẫn còn ở nhân thế, bởi vì có nhân viên trong đội đề cử, có thể hạ
thấp yêu cầu thu người.
Tiêu Tử Lăng đang ở bên trong chiếc xe nhà cao cấp nào đó phiu phiu ngủ say
không hề biết có một đám người đang tìm cậu, bởi vì thời gian một tuần nay,
mỗi một tối đều bị Sở Chích Thiên kêu đi làm việc, những thứ trong không gian
của Sở Chích Thiên thực sự quá nhiều quá loạn, chính anh cũng không rõ đến tột
cùng có những gì, vì vậy kêu Tiêu Tử Lăng qua giúp anh chỉnh lý. Dựa theo cách
nói của Sở Chích Thiên, anh muốn tu luyện, không muốn lãng phí thời gian trên
xử lý việc nhà. ..
Kỳ thực Tiêu Tử Lăng rất kháng nghị, chẳng lẽ cậu không cần tu luyện? Chẳng lẽ
cậu phải xử lý việc nhà? A phi! Bị lão đại làm cho nhầm theo luôn, là chỉnh lý
vật tư. Đáng tiếc hễ ngón tay của lão đại vừa đưa ra, cậu lập tức héo, ngoan
ngoãn chỉnh lý vật tư bị Sở Chích Thiên chất đầy trong phòng luyện công. Mỗi
ngày làm đến hừng đông ba bốn giờ mới kết thúc công việc trở về phòng, thậm
chí mệt tới mức trực tiếp nằm ở đó ngủ nguyên một giấc cũng nói không chừng,
làm cho cậu có chút thần hồn điên đảo.
Đương nhiên loại hiện tượng này cũng khiến cho Giang Khinh Ngữ thời khắc chú ý
bọn họ tức giận đến gần chết, hừng đông mỗi ngày đều thấy Tiêu Tử Lăng mắt
buồn ngủ mông lung quay về gian phòng của cậu, thậm chí có một ngày đồng thời
ra khỏi cửa với Sở Chích Thiên, điều này làm cho cô ta đố kị sắp phát cuồng.
Đáng tiếc đại di chuyển đã tới, không đợi Giang Khinh Ngữ có điều hành động,
liền trực tiếp bị gọi trở về tổ hậu cần cùng thối lui, khiến cho Sở Chích
Thiên quên nhắc nhở Trần Cảnh Văn chuyện tổ công kiên cự tuyệt Giang Khinh
Ngữ, sinh uổng phí một phen phong ba.
Nguyên nhân chính là vì như thế, sáng sớm ngày hôm nay sau xe nhà cao cấp
chuyên dụng của tổ công kiên, Tiêu Tử Lăng liền không khách khí chiếm lấy
giường lớn nghỉ ngơi của lão đại cậu, hung hăng ngủ bù một giấc.
May mắn mấy người khác của tổ công kiên đều ở đầu xe, tuyệt không thấy một màn
như vậy, bằng không khẳng định tròng mắt sẽ rơi xuống đầy đất, là bị kinh rớt,
bọn họ không có biện pháp tưởng tượng có người có thể làm càn như thế ở trước
mặt Sở Chích Thiên băng lãnh khí phách.
Sở Chích Thiên buồn cười nhìn Tiêu Tử Lăng ngủ đĩnh đạc, biết đây là sự trả
thù của cậu. Cường độ làm việc của mấy buổi tối nay đích xác rất lớn, may mắn
anh không lấy ra vô số rương đóng gói cỡ lớn chiếm cứ hơn phân nửa không gian,
bằng không khẳng định Tiêu Tử Lăng sẽ bãi công, trực tiếp chạy trốn.
Sau khi trải qua sự chỉnh lý của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên phát hiện lấy đồ
thuận tiện hơn nhiều, Tiêu Tử Lăng chia hết thảy đồ làm mấy loại lớn dựa theo
phương thức sử dụng. Cho nên muốn lấy cái gì, chỉ cần tìm một khu vực nào đó
là được, mà không phải tìm kiếm toàn không gian, thực sự là bớt lo dùng ít sức
hơn rất nhiều.
Sở Chích Thiên được lợi ích thực tế cũng bỏ mặc hành vi của Tiêu Tử Lăng, anh
bắt đầu tìm kiếm đồ trong những loại thức ăn lớn từ trong không gian, vì vậy
trên bàn trà trước sô pha có thêm một vài thứ.
Hồng trà? Trà xanh? Đều lấy một chút ra cho Tiểu Lăng nhuận nhuận cổ họng. Đồ
ăn vặt? Tuổi nhỏ chắc hẳn thích ăn đi, đơn giản lấy nhiều thêm vài loại cho
Tiểu Lăng giải thèm. Hửm? Vậy mà còn có kem ly? Lúc nào thu? Mặc kệ, cũng lấy
ra một chút, xem như là phần thưởng thêm vào cho Tiểu Lăng. . . Anh lặng lẽ
nhét tủ lạnh trong xe nhà vốn chỉ có hai bình trà lạnh đến đầy tràn, xem như
là một chút kinh hỉ nho nhỏ cho Tiêu Tử Lăng, thưởng cho biểu hiện vượt trội
của cậu trong khoảng thời gian này.