Mới Gặp Gỡ, Vì Sao Chậm Hơn Người Ta Một Nhịp?


Người đăng: kiemtien

Rất nhanh, mọi người bỏ rơi tang thi du đãng trên đường, rốt cục thấy được tấm
biển cực lớn của Tesco. Tìm một địa phương tương đối hẻo lánh dừng lại, nhưng
thanh âm động cơ ô tô vẫn hấp dẫn ba con tang thi.

“Tiểu Lăng, em không nên đi ra, Tiểu Lãng em theo anh xuống thanh lý tang
thi.” Lý Dũng Quân dừng xe lại nói với hai người trong xe.

“Lý ca, tôi có thể.” Tiêu Tử Lăng không muốn bị xem là người yếu, điều này
cũng quá có lỗi với thân phận trọng sinh của cậu.

“Được rồi, em theo anh, không nên hành động thiếu suy nghĩ.” Lý Dũng Quân biết
thời gian cấp bách, không dây dưa chuyện này nữa, bất quá vẫn chiếu cố một
câu.

Tiêu Tử Lăng xuống xe, rút đao ra trực tiếp xông qua, chỉ thấy thân ảnh chợt
lóe, không đợi Lý Dũng Quân phản ứng lại, đã nghe thấy tiếng vang đao về vỏ.

Phịch! Phịch! Phịch! Ba thanh âm vang lên, tang thi lúc này mới ngã xuống đất.
Ánh vào đường nhìn của mọi người lúc này đã là đầu thân chia lìa.

Lý Dũng Quân nuốt một ngụm nước bọt: “Tiểu Lăng, em. . .”

Tiêu Tử Lăng quay đầu lại cười cười: “Trước đây từng luyện qua.”

Tần Lãng sùng bái kêu to: “Oa, Tiểu Lăng thật lợi hại, thế mà là một võ lâm
cao thủ.”

Mặt Tiêu Tử Lăng có chút đỏ, bộ dáng manh càng đậm. Biểu cảm khoa trương của
Tần Lãng khiến cho cậu có chút ngượng ngùng.

Trình Dung Nhi trực tiếp sờ sờ đầu Tiêu Tử Lăng, cười nói: “Tiểu Lăng là cao
thủ, như vậy chị phải dựa vào em bảo hộ rồi.” Mọi người nghe vậy cười to, bầu
không khí của toàn bộ tiểu đội đều nhẹ nhõm hơn.

Mặt ngoài của Tiêu Tử Lăng thực sự quá có tính lừa dối, bộ dáng mang tính trẻ
con bất kể là loại vẻ mặt nào đều bán manh vô cùng, khiến người ta không tự
chủ được buông xuống phòng bị. Tiềm thức xem cậu là đứa trẻ nhà mình, sự mạnh
mẽ của cậu mang cho mọi người chỉ có sự vui mừng không có sự khúc mắc.

Mọi người cẩn thận tới gần Tesco, chỉ thấy chỗ cửa chính của Tesco đã có không
ít người tụ tập. Tang thi vốn tích ở cửa cũng bị mọi người thanh lý sạch sẽ,
mơ hồ thấy không ít tang thi du đãng ở bên trong cửa hàng. Thậm chí thấy không
ít tang thi cách cửa chính thủy tinh chồng chất ở cửa đang rống giận về phía
mọi người.

Cửa chính chỗ Tesco là cửa xoay vòng, do tang thi đè ép hai nơi, trái lại đẩy
chết cửa lớn không cách nào chuyển động, tang thi bên trong không có cách nào
ra ngoài. Bất quá mọi người muốn đột phá vào, mở một đường máu cũng không dễ
dàng, có thể tưởng tượng đó sẽ là một trận chém giết tàn khốc cỡ nào. Có lẽ sẽ
có không ít người lưu lại nơi đây, trở thành lương thực của tang thi.

“Sở Chích Thiên, thế nào, có muốn hợp tác một phen hay không.” Trước cửa có
hai đội nhân mã đang đối chọi. Một thanh niên có tóc mái màu đỏ kiêu ngạo
trong đó vênh váo tự đắc nói.

Sở Chích Thiên? Lỗ tai của Tiêu Tử Lăng thoáng cái dựng thẳng lên, tim kịch
liệt nhảy thình thịch thình thịch. Thân thể nhịn không được run run một chút,
khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ kích động. Thực sự là may mắn, nhân vật mục tiêu ở ngay
trước mắt, nhất định phải bắt lấy cơ hội! Tiêu Tử Lăng nắm tay gắt gao, thoáng
cái tâm tình giương cao, ánh mắt tràn ngập chữ ‘nỗ lực làm đàn em’.

“Cao Kỳ Tuấn, nói đi, anh có yêu cầu gì.” Người trả lời ước chừng khoảng 22,
23 tuổi. Một mái tóc đen sẫm hơi dài sáng đẹp được cắt sửa tỉ mỉ, áp sát người
rũ ở sau đầu, lộ ra khuôn mặt ôn nhu tuấn tú có chút gầy. Mắt xếch đẹp thon
dài hơi hơi nheo lại. Khóe miệng khẽ nhếch. Một bộ dáng hiểu rõ như cười như
không, như một quý công tử tuấn mỹ, khí chất siêu nhiên.

Đây là Sở Chích Thiên? Tiêu Tử Lăng có chút nghi hoặc, có chút không hợp với
Sở Chích Thiên trong lời đồn, tuy rằng người này có phong phạm cường giả,
nhưng bộ dáng công tử tao nhã không giống một vương giả khai thác lãnh thổ.

Quả nhiên, lời đáp lại của Cao Kỳ Tuấn nói cho Tiêu Tử Lăng biết, trực giác
của cậu là chính xác.

“Trần Cảnh Văn, anh có thân phận gì? Có thể đại biểu Sở Chích Thiên?” Cao Kỳ
Tuấn xem thường nhìn thanh niên trước mắt, khinh thị không quên gây xích mích
ly gián.

“Cao Kỳ Tuấn, chẳng lẽ anh không rõ? Muốn cho Sở ca của chúng tôi nói chuyện
với anh, chậc chậc, anh còn chưa đủ tư cách a.” Trần Cảnh Văn lắc đầu, một bộ
thương xót, trong miệng lại nói lời đâm người, phản kích không lưu tình chút
nào, khiến cho mặt của Cao Kỳ Tuấn vừa xanh vừa đỏ.

“Chẳng lẽ các người không muốn đi vào lấy vật tư sao? Tôi không tin chỉ bằng
các người là có thể đả thông được con đường này.” Cao Kỳ Tuấn thở hổn hển, gã
nổi giận sớm đã vứt khí thế kiêu ngạo ban đầu không còn một mảnh.

“Chúng tôi tuyệt không sốt ruột, tin tưởng chờ thêm một chút, người sống sót
nhiều hơn, nhiều người lực lượng lớn, sẽ thành công.” Trần Cảnh Văn cười khẽ
một chút, trái ngược với sự dồn dập của đối phương, bên bọn họ tuyệt không sốt
ruột, vật tư ở siêu thị phong phú, chỉ có mấy người này thì căn bản lấy không
hết được, cần gì phải tranh một chút thời gian như vậy để cho đội ngũ của mình
rơi vào giữa nguy hiểm?

Thấy rõ đối phương tuyệt không lo lắng như trong tưởng tượng, Cao Kỳ Tuấn cuối
cùng cũng cúi đầu: “Trần Cảnh Văn, tôi đề nghị hai đội chúng ta đồng thời xung
phong, mỗi đội phụ trách một bên, sau khi đả thông thì vật tư trong siêu thị
phân một nửa, thế nào?”

“Khó mà làm được, anh không thấy còn có người khác sao?” Trần Cảnh Văn tỏ ý
Cao Kỳ Tuấn nhìn nhìn xung quanh. Những người rải rác tới bao gồm cả đội của
Tiêu Tử Lăng đều trợn mắt nhìn.

“Bọn chúng? Một đám rác rưởi mà thôi.” Đường nhìn của Cao Kỳ Tuấn căn bản
không nhìn đến người khác, kiêu ngạo nói ra lời của gã, cùng lúc vươn tay phải
ra. Lòng bàn tay gã có một cục hỏa cầu đang hừng hực thiêu đốt, khí tức cực
nóng thoáng cái lan tràn, khiến cho những người vốn vì lời nói của gã mà phẫn
nộ vây tới đều kinh hoảng lui về phía sau.

“Người dị năng.”

“Là người dị năng hệ hỏa.”

Bốn phía truyền đến tiếng kinh hô, điều này làm cho Cao Kỳ Tuấn đắc ý, ngạo
nghễ nhìn nơi nào đó của đội ngũ Trần Cảnh Văn: “Thế nào, Sở Chích Thiên, có
thể hợp tác một phen chứ.”

“Cảnh Văn, không cần nói chuyện với gã ta, đạo bất đồng bất tương vi mưu.” Lúc
này truyền đến một thanh âm thanh lãnh. Đội ngũ tự động tách ra, lộ ra nam
nhân ngồi ngay ngắn trên bậc thang cao nhất. Khoác một áo khoác ngoài màu đen,
khuôn mặt tuấn lãng như gọt, hai đường mày kiếm như bay, hai mắt lấp lánh có
thần không có bất kỳ nhiệt độ nào, băng lãnh quét nhìn Cao Kỳ Tuấn.

Chỉ một cái liếc mắt như thế, khiến cho Cao Kỳ Tuấn không tự chủ được lui một
bước nhỏ, sắc mặt hơi đổi.

Sở Chích Thiên! Tiêu Tử Lăng kích động, chỉ có anh ta mới có khí thế như vậy,
ánh mắt đó, khí phách đó, Tiêu Tử Lăng bội phục sát đất, đó mới là khí thế mà
cường giả chân chính nên có.

“Được, Sở ca.” Trần Cảnh Văn khẽ gật đầu với Sở Chích Thiên, lui về trong đội
ngũ.

Tiêu Tử Lăng có chút xoắn xuýt. Thế nào mới có thể ung dung thản nhiên gia
nhập đội ngũ của Sở Chích Thiên đây? Chung quy không thể lon ton chạy tới cầu
bao dưỡng chứ. Tin tưởng bọn họ cũng không cần phế vật ăn không ngồi rồi. Nếu
không, chờ lát nữa nỗ lực biểu hiện một chút, để cho bọn họ có điều ấn tượng,
sau đó thuận thế thỉnh cầu gia nhập.

Đang khi Tiêu Tử Lăng suy nghĩ gia nhập đội ngũ mà không lộ vết tích như thế
nào, có một người lại trực tiếp xuất kích: “Sở đội trưởng, chào anh, tôi kêu
Ngô Khánh Vân, tới nơi đây là muốn thu thập chút thức ăn, bất quá lực lượng
của cá nhân quá yếu, tôi muốn gia nhập đội ngũ của anh, không biết có thể được
không?”

“Vì sao không gia nhập bọn họ?” Ra mặt vẫn là Trần Cảnh Văn, anh ta chỉ chỉ
đội ngũ của Cao Kỳ Tuấn hỏi.

“Không phải gã coi chúng tôi là rác rưởi sao.” Ngô Khánh Vân nhún nhún vai,
biểu thị sự khinh bỉ đối với Cao Kỳ Tuấn. Ngô Khánh Vân ước chừng trên dưới 25
tuổi, vóc dáng tuyệt không cao, cỡ 170cm, coi như đẹp trai. Đối với việc đắc
tội cường giả dị năng như Cao Kỳ Tuấn, biểu hiện có chút không để tâm.

Trần Cảnh Văn nở nụ cười: “Gia nhập đội ngũ của chúng tôi cần phải nghe sự chỉ
huy của chúng tôi, bao gồm cả phân phối thức ăn.”

“Được, không gia nhập với các cậu sợ rằng ngay cả một chút thức ăn cũng không
có cơ hội có được.” Ngô Khánh Vân nghĩ cực kỳ thấu triệt, tình huống trước
mắt, muốn thu thập được nhiều thức ăn hơn, nhất định phải hợp mưu hợp sức, có
thể gia nhập một đội mạnh đó là chuyện không thể tốt hơn, một mình rất khó lăn
lộn ở mạt thế.

“Như vậy, hoan nghênh anh gia nhập.” Trần Cảnh Văn gật gật đầu, biểu thị đội
ngũ đã tiếp nhận Ngô Khánh Vân.

Chỉ. . . Chỉ đơn giản như vậy? Tiêu Tử Lăng thấy Ngô Khánh Vân dễ dàng gia
nhập được đội ngũ của Sở Chích Thiên như thế, nhất thời mắt kinh miệng ngốc,
trong lòng ảo não không thôi, thế nào mà mình không nghĩ tới tự mình đề cử một
chút chứ?

Nhịn không được ném ánh mắt hâm mộ về phía Ngô Khánh Vân, âm thầm suy nghĩ bản
thân có nên tự mình đề cử một chút hay không? Nhưng sau khi thấy Trần Cảnh Văn
liên tục cự tuyệt mấy người cũng yêu cầu gia nhập đội ngũ, Tiêu Tử Lăng hiểu
rõ cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.

Thấy Trần Cảnh Văn liên tiếp cự tuyệt thỉnh cầu yêu cầu gia nhập đội ngũ của
người khác, Ngô Khánh Vân nghi hoặc hỏi: “Trần phó đội, vì sao cậu cự tuyệt
bọn họ lại tiếp nhận tôi?”

“Bởi vì anh là người đầu tiên.” Trần Cảnh Văn nhàn nhạt trả lời.

“Ác?”

“Có thể không nhìn đến sự áp bách của dị năng Cao Kỳ Tuấn, dám là người đầu
tiên xin gia nhập, khẳng định thực lực không kém, đồng thời cực kỳ có lòng tin
đối với bản thân, nhân tài như vậy là người đội ngũ chúng tôi cần.” Trần Cảnh
Văn phân tích đơn giản hành động thoạt nhìn dường như rất bình thường của Ngô
Khánh Vân, lại đã tiết lộ tính cách cá nhân với thực lực tương đối.

Trán Ngô Khánh Vân hơi hơi có chút đổ mồ hôi! Trần phó đội thực yêu nghiệt.


Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích - Chương #9