Tuyệt Cảnh, Sở Chích Thiên Giá Lâm!


Người đăng: kimlong

Tang thi hệ băng cấp ba mắt thấy sắp có thể giáo huấn được cái tên mạo phạm nó
trước mắt kia,

cho dù không chết cũng có thể khiến cho gã bị thương nặng để tiêu mối hận
trong lòng. Khi tâm tình nó đang vui vẻ, vậy mà phát hiện có người phá hỏng
chuyện tốt của nó, một kích tất sát vậy mà đã bị ngăn cản.

Đôi mắt to bởi vì cơ bắp héo rút mà lồi ra đang oán hận nhìn chằm chằm Tiêu Tử
Lăng đứng ở trên đỉnh nhà xưởng. Người khiêu khích mạo phạm nó đích xác đáng
hận, nhưng phá hỏng chuyện tốt của nó cũng hủy tâm tình của nó tuyệt đối không
thể tha thứ. Vì vậy, Tiêu Tử Lăng rất dễ hấp thu qua được giá trị cừu hận.

Dương Bình Chương may mắn tránh được một kiếp, phản ứng đầu tiên chính là liên
tục lùi lại mấy bước, cấp tốc kéo ra cự ly với con tang thi cấp ba trước mắt.
Ông kinh hoảng chưa định lúc này mới có thời gian ngẩng đầu tìm kiếm người
giúp ông.

Đồng phục quen thuộc, cùng với bộ kính râm siêu lớn che khuất nửa khuôn mặt,
Dương Bình Chương đã biết đó là người yên lặng đứng phía sau Sở Chích Thiên ở
trong bộ tổng chỉ huy. Trong lòng ông an tâm một chút, người dưới tay Sở Chích
Thiên thế nào cũng sẽ không yếu hơn nơi nào, có lẽ có thể chống lại được một
đoạn thời gian. Ông tuyệt không hy vọng xa vời người trước mắt có thể chiến
thắng được con tang thi cấp ba kia, phải biết rằng cấp ba không phải dễ thăng
cấp như vậy, phỏng đoán toàn bộ doanh địa ngoại trừ Sở Chích Thiên là cường
giả cấp ba, thì ngay cả Đổng Hạo Triết với Trần Cảnh Văn cũng vẫn là số hai
hai, chưa hẳn đã đạt được trình độ kia.

Tang thi cấp ba không có kiên trì tiếp tục dây dưa với cái tên đáng hận trước
mắt kia, nó mạnh nhún chân, cả người đột ngột đạp đất mà lên, cấp tốc đánh về
phía Tiêu Tử Lăng trên nóc nhà, khua múa hai tay đang tản ra trận trận hàn khí
lóng lánh.

Linh Nhãn của Tiêu Tử Lăng biểu hiện rất rõ ràng, xung quanh hai tay tang thi
có một luồng năng lượng khổng lồ đang ngưng tụ, xem ra lần này kỹ năng con
tang thi đó sử dụng là Hàn Băng Chưởng.

Tiêu Tử Lăng đã thấy rõ tiên cơ không chút do dự, uy lực của Hàn Băng Chưởng
cậu đã kiến thức qua. Có thể đánh bay Thiên Ngoại Phi Thạch, thân thể nhỏ bé
của cậu tuyệt không chịu nổi công kích như vậy. Vì vậy, cậu dùng lực thoáng
đạp lên mái nhà, dựa vào luồng lực bắn ngược đó né qua. Bay đến giữa không
trung.

“Đùng” một tiếng vang lớn, liền thấy nóc nhà bay loạn đá vụn mái ngói. Nóc nhà
xưởng bị bàn tay của tang thi cấp ba trực tiếp oanh ra một lỗ thủng cực đại.
Một vòng xung quanh lỗ thủng đã bị đóng băng, treo bông tuyết lóng lánh trong
sáng, dài ngắn không đồng nhất. Một luồng hàn khí bắt đầu tràn ngập ra.

Tiêu Tử Lăng giữa không trung thấy toàn bộ phía sau lưng của tang thi đều lộ
ra, đâu chịu bỏ qua cơ hội này, chỉ thấy tay phải cậu vung lên, liền thấy roi
nước trong tay như thiểm điện quất về phía lưng tang thi.

“Chát” một tiếng, roi nước trực tiếp quất lên phía sau lưng tang thi, cái này
còn chưa tính, Tiêu Tử Lăng trực tiếp rung cổ tay. Roi nước cứ như linh xà
sống lại tự động bò leo quấn lên, bao vây lấy tang thi, khiến cho tang thi
trong lúc nhất thời không thể động đậy.

Sau đó tay phải Tiêu Tử Lăng thoáng kéo, cả người cậu bay qua phía tang thi.
Trên đường, tay trái cậu nắm ngược chuôi đao. Dùng sức rút.

“Choeng” một tiếng vang nhỏ, không trung xuất hiện một đạo lãnh quang, theo
phương hướng lưỡi đao, cấp tốc chém về phía chỗ cổ tang thi. ..

“Két” Tiếng chói tai như chém vào thủy tinh, bén nhọn vang lên, khiến cho
người xung quanh không hẹn mà cùng chau mày, lộ ra biểu tình không thoải mái,
thậm chí có mấy người nhịn không được che lại lỗ tai.

Cổ tang thi lúc này được một tầng băng dày dày bao lấy, nói cách khác, một đao
ban nãy của Tiêu Tử Lăng chỉ chém tới mặt băng ngoài tầng, căn bản không hề
thương tổn đến một cọng lông tơ của tang thi.

Tiêu Tử Lăng vừa thấy công kích mất đi hiệu lực, phản ứng phi thường nhanh
nhẹn, chân trái theo đó đạp mạnh một cái, không mong đợi đạp bay con tang thi
này, mà là mượn lực lượng của một đạp đó để cho cậu nhanh chóng kéo ra cự ly
với tang thi. Quyết đấu với tang thi cao hơn một cấp. Thời khắc phải cảnh giới
cự ly của hai bên.

Lúc này tang thi cấp ba bị ràng buộc rốt cục phẫn nộ, nó ngửa mặt lên trời
điên cuồng rống, một luồng hàn khí lạnh đến mức tận cùng đột nhiên bộc phát ra
từ trên người nó, roi nước quấn trên thân tang thi từng chút ngưng kết thành
băng, sau cùng biến thành một cây băng. Thân thể tang thi rung lên, trên cây
băng bắt đầu xuất hiện vô số vết rạn, sau cùng vỡ vụn, biến thành bột phấn tán
ra trong không khí.

“A!” Hết thảy người mật thiết quan tâm trận chiến đấu này đều nhịn không được
kinh hô lên, Tiêu Tử Lăng không còn roi đến tột cùng như thế nào chiến đấu với
tang thi chứ?

Tiêu Tử Lăng trong lúc bay ngược, cổ tay trái rung lên nhẹ buông tay, đường
đao đột nhiên bị quăng bay lên bầu trời, hai tay cậu chắp lại, lần nữa tách
ra, một sợi roi nước mới lần nữa xuất hiện giữa hai tay.

Tay phải vung lên, roi nước mới sinh trực tiếp đánh về phía đường đao trên
không trung, gắt gao cuốn lấy nó. Cổ tay Tiêu Tử Lăng thoáng thu lại, đường
đao như tiễn bay tới phía cậu.

Một màn này khiến cho tất cả mọi người xiết chặt nắm tay, là sai lầm sao?

Roi nước lần nữa vung múa, trực tiếp treo trên một góc của nóc nhà xưởng. Tiêu
Tử Lăng dùng sức kéo, toàn bộ thân thể cậu vì lực đạo đó mà cải biến phương
hướng phi hành, đường đao vừa vặn lướt qua bộ phận tay trái cậu, thuận tay nắm
chặt, chuôi đao lặng yên không tiếng động rơi vào lòng bàn tay.

Tiêu Tử Lăng lần nữa vững vàng đáp xuống một góc nóc nhà, tay trái cậu buông
xuống, mũi đường đao chỉ xéo góc dưới bên trái, roi nước trong tay phải như
một con linh xà thức tỉnh, ngẩng đầu xa xa đối diện với tang thi cấp ba ở nóc
nhà bên kia, thời khắc chuẩn bị công kích.

Tâm treo cao của mọi người rốt cục cũng rơi xuống, ban nãy hai bên giao phong
mấy lần, tuy rằng chỉ là thời gian mấy chục giây ngắn ngủi, nhưng lại khiến
cho bọn họ như ngồi tàu lượn cao tốc, khẩn trương kích thích.

Tang thi cấp ba không ngờ tới lần công kích kia của nó vậy mà không chiếm được
chỗ tốt, trong khoảng thời gian đó vậy mà bị cái tên nó cho rằng chỉ là người
yếu trước mắt làm cho xoay quanh, chuyện vốn hẳn là dễ như trở bàn tay, hiện
tại lại vừa vặn tương phản. Điều này đối với nó mà nói, tuyệt đối là một loại
sỉ nhục, nó không cách nào tiếp thu.

Tang thi cấp ba triệt để phẫn nộ, nào còn tâm tình giáo huấn đùa bỡn lúc đầu,
hiện tại nó hận không thể lập tức đông lạnh cái người đáng hận trước mắt kia
thành tượng băng, đập thành bột phấn, như vậy mới có thể tiêu mối hận trong
lòng nó.

Nó ngửa mặt lên trời rống giận, uy áp cấp ba của nó mang theo băng hàn đặc hữu
nhất thời lan tràn ra trên trận, cấp hai còn có thể miễn cưỡng chịu đựng, cấp
một nhất định phải mở ra dị năng của bọn họ mới có thể chống lại, đáng thương
nhất chính là phần lớn người thường, luồng khí tức áp lực đó vừa xuất hiện,
chỉ thấy sắc mặt của bọn họ xám trắng, toàn thân run rẩy, bọn họ cảm thấy trên
người bị áp xuống một tòa núi lớn, toàn thân lạnh sắp mất đi tri giác, căn bản
không có biện pháp nhúc nhích.

Không chỉ có bên nhân loại như thế, ngay cả nhóm tang thi vẫn luôn tiến công
doanh địa cũng đình chỉ lại, khí tức của tang thi cấp cao khiến cho chúng nó
không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chiến trường vốn hừng hực khí thế thoáng
cái lâm vào tĩnh mịch, tầm mắt mọi người tập trung toàn bộ tới bên trận chiến
đấu của Tiêu Tử Lăng với tang thi cấp ba.

Uy áp cấp cao hữu hiệu đối với người khác, nhưng đối với Tiêu Tử Lăng mà nói,
căn bản vô dụng. Cậu không rõ đây là phúc lợi sau khi trọng sinh mang đến, hay
là kết quả sau khi tu hành Thanh Tâm Thuật, nói chung đối thủ cao tới mấy cấp,
tỷ như uy áp trên người Sở Chích Thiên, cậu đều có thể không nhìn, hành động
tự nhiên. Đây cũng là nguyên nhân cậu có thể ở trong tay con tang thi cao hơn
cậu một cấp này, ứng đối thành thạo.

Trên thực tế. Nguyên nhân cấp thấp không cách nào đấu với cấp cao ngay bởi
trên uy áp đó, uy áp sản sinh do cấp bậc cao thấp khiến cho người cấp thấp
nhất định phải phân tâm để chống lại, có người thậm chí còn phải hi sinh một
bộ phận dị năng mới có thể trung hoà được loại áp lực đó, như vậy thực lực cấp
thấp sẽ trực tiếp bị giảm xuống mấy tầng, chênh lệch thực lực vốn đã có một
cấp, lại yếu bớt đi vài phần, đương nhiên không còn có khả năng lật bàn nữa.

Tiếng hô của tang thi cấp ba đó dừng lại. Chợt nghe thấy nóc nhà dưới chân nó
vang đùng một tiếng, toàn bộ mái nhà chấn động xuống, bắt đầu đổ nát. Tiêu Tử
Lăng bị chấn động bất ngờ này làm cho nhất thời mất đi cân đối, kịch liệt lay
động.

“Cẩn thận!” Người phía dưới nhịn không được trăm miệng một lời kinh hô. Hóa ra
tang thi đã nhào tới trước mặt Tiêu Tử Lăng, hai bàn tay hung hăng đánh về
phía Tiêu Tử Lăng lúc này còn chưa đứng vững.

“Bang” một tiếng chưa hết. Đã thấy một thân ảnh bay ngược đi. Hóa ra Tiêu Tử
Lăng thấy đã không còn cơ hội né tránh, chỉ có thể dựng lên đao roi trong tay,
cố đón lần công kích này của tang thi.

Cho dù thực lực của Tiêu Tử Lăng không bị áp chế, nhưng sự chênh lệch kém hơn
một cấp bậc, vẫn khiến cho Tiêu Tử Lăng chịu nội thương không nhẹ. Cậu bị lực
lượng của tang thi đánh bay đi, liền cảm thấy ngực nặng nề, chỗ yết hầu tuôn
ra dòng nhiệt, một luồng vị tanh ngọt. Cậu cố nhịn xuống cảm giác muốn nôn máu
tươi. Một khi để cho người phía dưới biết cậu bị thương, lòng tin vừa mới
thành lập lên, sẽ tan vỡ, cậu không cho phép loại tình huống đó phát sinh.

Nếu đã đáp ứng lão đại phải kiên trì ba phút, như vậy cậu nhất định phải làm
được.

Tay phải vung múa roi nước trong tay quấn lên trên một cái đèn đường, kéo lấy
thân thể bay ngược đi của mình, phần eo thoáng ưỡn. An ổn đáp xuống trên mặt
đất.

Tiêu Tử Lăng hô lớn: “Toàn bộ nhanh chóng tránh ra.” Công kích của cấp ba thế
nào có thể là phạm vi nhỏ, nhất định phải nhanh chóng để cho người xung quanh
rời đi, bằng không cậu không cách nào bảo chứng được sự an toàn của bọn họ.

Theo một tiếng nhắc nhở này, tất cả mọi người nhanh chóng tránh ra, người có
năng lực cũng dẫn người sống sót bình thường gần chiến trường nhất đi ra theo.
Vì vậy xung quanh Tiêu Tử Lăng thoáng cái trống trải.

Tang thi làm sao sẽ cho Tiêu Tử Lăng cơ hội thở dốc, rất nhanh, công kích của
tang thi lại tới nữa.

Tiêu Tử Lăng lần nữa xoay người lui về phía sau, mỗi lần đều là cực kỳ nguy
hiểm né qua, khiến cho người trốn ở bên cạnh quan chiến đều lo lắng không
thôi, sợ hãi giây tiếp theo sẽ thấy tràng diện máu thịt nhầy nhụa. Phải biết
rằng vị thành viên của tổ công kiên đang chiến đấu kia chính là hy vọng của
bọn họ, nếu ngay cả người đó cũng không chống lại được, bọn họ còn có đường
sống nào?

Tang thi thấy liên tục công kích không có hiệu quả, nhãn cầu lồi ra của nó
chuyển chuyển, công kích trên tay không hề chậm lại, vẫn điên cuồng như trước,
giữa lúc Tiêu Tử Lăng lần nữa mượn trụ đèn bên cạnh, dùng roi nước kéo thân
thể cậu khỏi phạm vi công kích của hai tay tang thi, một công kích ngoài ý
liệu xuất hiện.

Hàn Băng Tiễn! Chỉ thấy trên mặt tang thi lộ ra nụ cười âm hiểm, miệng rộng
thoáng giương, một đạo băng tiễn bén nhọn bắn thẳng đến phần mặt của Tiêu Tử
Lăng.

“A!” Mọi người chỉ có thể tuyệt vọng hô lên một tiếng này, bọn họ cho rằng
Tiêu Tử Lăng tuyệt đối không thể tránh được một kích này, dù sao nó tới đột
nhiên như thế, cự ly còn gần như thế.

Nếu như Tiêu Tử Lăng không phải người biến dị tốc độ, nếu như Tiêu Tử Lăng
không có kinh nghiệm chiến đấu mười năm ở mạt thế, như vậy một chiêu cực kỳ âm
hiểm này đã bị tang thi cấp ba kia thực hiện được. Đáng tiếc, hiện tại Tiêu Tử
Lăng đều có đủ hai dạng đó, chỉ thấy cậu trực tiếp nghiêng ra sau một cái, tốc
độ cực nhanh đã đột phá thần kinh phản ứng của nhân loại, nhưng dù như thế,
băng tiễn vẫn kích rơi kính râm của cậu xuống, cũng khiến cho Tiêu Tử Lăng
kinh hách ra một thân mồ hôi lạnh.

Tiêu Tử Lăng lộ ra hình dáng, khiến cho người xung quanh toàn bộ hóa đá. Đứa
trẻ ở tuổi tác đó không phải nên ở phía sau bọn họ tiếp nhận bảo hộ sao?

Hứa Tấn Dương mở to hai mắt nhìn, không cách nào tin tưởng nhìn người trong
trận. . . Khuôn mặt ấu trĩ đó vẫn đáng yêu hồn nhiên như vậy, chẳng qua lúc
này bị vẻ mặt nghiêm túc thay thế, thực lực siêu cường với năng lực chiến đấu
của Tiêu Tử Lăng trực tiếp phá vỡ nhận thức của anh.

Đội viên bên cạnh kích động toàn thân phát run (có lẽ là bị đông lạnh), cậu ta
bắt lấy tay Hứa Tấn Dương lắp bắp nói: “Là, là, là Tiểu Lăng. . . Tiểu Lăng
a!” Hóa ra suy đoán của cậu là thật, bọn Lục tiên sinh quả nhiên là tổ công
kiên, ngay cả Tiểu Lăng yếu nhất cũng vậy!

Không thể không nói hình tượng cố định rất khó bị đánh vỡ, cho dù Tiêu Tử Lăng
đã thể hiện ra thực lực của cậu, những người này vẫn tự động bổ não xem cậu
thành người yếu nhất tổ công kiên (Tiêu Tử Lăng lệ rơi – ing (TT^TT)).

Hứa Tấn Dương dùng sức dụi dụi mắt, phát hiện bản thân xác thực không nhìn
lầm, anh nhịn không được thốt ra: “Phắc. Tên nhóc này khẳng định uống thuốc
kích thích!” Được rồi, Hứa Tấn Dương không cách nào tiếp thu sự thực rằng Tiêu
Tử Lăng mạnh hơn so với anh, không cách nào thừa nhận đối tượng được cho rằng
phải được bảo vệ trong lòng anh hóa ra đang bảo hộ bọn họ.

Một số tiểu đội viên của đoàn súng trường sùng bái nhìn Tiêu Tử Lăng tuổi tác
xấp xỉ với bọn chúng giữa trận, hóa ra trong độ tuổi của bọn chúng cũng có
cường giả cường đại như vậy. Như vậy có phải bọn chúng cũng có thể trở nên
mạnh được như vậy hay không?

Sự xuất hiện của Tiêu Tử Lăng để cho những thiếu niên bàng hoàng đó không mê
mang nữa, bọn chúng không cần vì tuổi tác của bản thân mà nản lòng. Chỉ cần nỗ
lực, bọn chúng cũng có thể đứng trên đỉnh núi, tựa như Tiêu Tử Lăng trong
trận. Bọn chúng không hề quên một màn Tiêu Tử Lăng xuất hiện, cái loại phong
phạm cường giả khiến người ta nhìn lên đó, bọn chúng rất nóng mắt.

Không thể không nói, trải qua trận chiến đấu này, thiếu niên sống sót trong
doanh địa, đặc biệt là khu bắc, sau đó xuất hiện rất nhiều người thức tỉnh,
bọn họ sau cùng trở thành người thủ hộ trung thực của căn cứ Sở Chích Thiên,
có mấy người đặc biệt nổi bật, sau cùng cũng tiến vào tổ công kiên mà bọn họ
hướng tới, trở thành đồng bọn của Tiêu Tử Lăng.

Tang thi cấp ba thấy đòn đánh lén có nắm chắc nhất vậy mà cũng thất bại. Nó
nổi giận đã không còn bất kỳ tính nhẫn nại nào nữa, hai tay nó nâng lên cao,
đập mạnh về phía mặt đất, một luồng hàn khí có thể thấy được đột nhiên cấp tốc
lan tràn ra trên mặt đất.

Tiêu Tử Lăng đang muốn né tránh, lại phát hiện thân thể của bản thân đã bị
chậm lại. . . Roi nước trong tay từng chút đọng thành băng từ đỉnh roi, rất
nhanh kéo dài đến lòng bàn tay cậu. Tiêu Tử Lăng thấy thời cơ không ổn, nhanh
chóng huỷ bỏ thuật thức roi nước.

Không có Thanh Tâm Thuật của Tiêu Tử Lăng duy trì, roi nước kết băng nhất thời
bắt đầu rạn nứt, sau cùng rơi lên mặt đất. Sau khi va chạm phân liệt thành vô
số khối vỡ. Mà cự ly trăm mét quanh thân tang thi đều biến thành thế giới
băng, hết thảy mặt đất với kiến trúc đều treo lên kết tinh băng. Nhiệt độ
không khí xung quanh giảm xuống thẳng tắp, đạt đến nhiệt độ đóng băng, không
trên 0 độ.

Tiêu Tử Lăng chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, sự băng lãnh vượt qua năng lực
thừa nhận của thân thể người khiến cho thân thể cậu không thể động đậy. Cho dù
cậu không mở Linh Nhãn, cũng biết đây khẳng định là đại chiêu kỹ năng phạm vi
“Thế Giới Đóng Băng” của tang thi. Không khéo chính là, cậu lại vẫn nhất mực ở
vào điểm trung tâm của phạm vi đó, trực tiếp trúng chiêu.

Tang thi thấy con bọ chó đáng hận đó rốt cục đã bị cố định (Năng lực nhanh
chóng né tránh của Tiêu Tử Lăng khiến cho nó căm thù đến tận xương tuỷ, trực
tiếp định vị cậu thành loại sinh vật nó ghét nhất), phẫn nộ tích lũy từ từ lên
trong thời gian hai phút vừa rồi rốt cục bạo phát, nó không chút do dự nhào
tới, chuẩn bị dùng nắm tay của nó tươi sống đánh chết cái tên đáng hận đó, tốt
nhất đập thành một bãi máu thịt mới có thể tiết được sự phẫn nộ trong lòng nó.

Tiêu Tử Lăng liều mạng vận chuyển Thanh Tâm Thuật trong cơ thể, hy vọng có thể
trung hoà sự rét lạnh xâm lấn trong cơ thể, để cho cậu khôi phục năng lực hành
động, nhưng Thế Giới Đóng Băng không phải dễ dàng có thể phá giải được như
vậy, con tang thi cấp ba trước mắt này căn bản không cho cậu quá nhiều thời
giờ.

Mắt thấy Tiêu Tử Lăng sắp bị bàn tay của tang thi đánh tới, mọi người phát
sinh tiếng kêu kinh hoảng, Hứa Tấn Dương lại càng không để ý thực lực bản thân
liều mạng nhào qua. ..

Không còn kịp rồi! Mọi người tuyệt vọng! Cho dù như thế bọn họ vẫn hy vọng có
kỳ tích phát sinh, tựa như vô số lần nguy cơ trước đó được Tiêu Tử Lăng hóa
giải, tiếp tục được hóa giải.

Một thanh âm thanh lãnh trầm thấp mang theo phẫn nộ vô cùng vang lên ở không
trung: “Cấm!”

Liền thấy tang thi cấp ba dường như bị phong ấn lại đình chỉ công kích của nó,
đầu ngón tay nó còn kém chút xíu nữa sẽ đâm bị thương Tiêu Tử Lăng.

Bên người Tiêu Tử Lăng đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, sau đó trong nháy mắt
biến mất, lại xuất hiện trên một nóc nhà xưởng khác, mà giữa trận ngoại trừ
con tang thi bị giam cầm kia, đã không còn thân ảnh của Tiêu Tử Lăng.

Đường nhìn của mọi người nhất tề soàn soạt nhìn về phía nóc nhà kia, liền thấy
một thanh niên tóc bạc bay bay thần tình lạnh lùng đứng ở nơi đó, đồng phục
tương đồng với Tiêu Tử Lăng, ngoại trừ đường cong màu bạc biến thành màu vàng
kim, cái khác cơ bản không khác biệt, vạt áo phía sau đón gió bay múa trong
gió lạnh lãnh liệt.

Đường nhìn băng lãnh của anh ta chỉ nhàn nhạt quét qua, mọi người liền cảm
thấy như một lưỡi đao sắc bén xẹt qua cơ thể, một loại đau đớn đánh thẳng nội
tâm, cho dù như thế, bọn họ cũng không dám phát sinh bất kỳ thanh âm nào, khí
thế đó khí phách đó khiến cho bọn họ căn bản không dám huyên náo.

Anh ta chỉ đơn giản đứng ở nơi đó như vậy, khiến cho người ở đây đều cảm thấy
áp lực trầm trọng, không thở nổi, luồng cảm giác trầm trọng này vượt xa con
tang thi cấp ba kia mang đến, phải nói căn bản không thể cùng bàn luận.

Sự giá lâm của Sở Chích Thiên không thể nghi ngờ là khí phách uy nghiêm. . .
Chẳng qua mọi người cảm thấy không hài hòa chính là, vì sao trong khuỷu tay
anh ta lại có một người nằm, nếu là nữ nhân thì còn có một chút mỹ cảm hài hòa
anh hùng cứu mỹ nhân.

Thế nhưng. . . Mọi người cũng đang suy nghĩ có phải nên xem như không thấy
được gì hay không.

“Sở ca, anh rốt cục đã tới!” Tiêu Tử Lăng bị Sở Chích Thiên ôm nhất thời chưa
phản ứng lại tư thế hiện tại của bọn họ có chút quái dị, tay nhỏ bé của cậu
khoác lên trên vai Sở Chích Thiên, vẻ mặt hưng phấn nói.

Ban nãy thực sự là mạo hiểm vạn phần a, cậu thiếu chút nữa đã dùng ra tuyệt
chiêu cứu mạng, chuẩn bị vào không gian để trốn tránh nguy cơ đó, không ngờ
tới thời khắc mấu chốt, Sở Chích Thiên vậy mà đúng lúc chạy tới, để cho tuyệt
chiêu bảo mệnh sau cùng của cậu hổng có bị lộ.

Ánh mắt Sở Chích Thiên thâm trầm, mang chút áy náy nói: “Tiểu Lăng, khiến cậu
vất vả rồi. Tôi vẫn tới có chút muộn.”

Tiêu Tử Lăng cười mặt như hoa: “Nào có, tới sớm không bằng tới khéo, Sở ca uy
vũ!” Tiêu Tử Lăng ở bất kỳ tình hình nào đều không quên vỗ mông ngựa của lão
đại, quả nhiên hiểu được sâu sắc tinh túy làm đàn em.

Xem đi, quả nhiên Sở Chích Thiên rất chịu ăn một bộ này, khóe miệng anh mang
cười nói: “Như vậy Tiểu Lăng liền xem đại ca tiếp tục uy vũ đi, tôi sẽ tận
tình giáo huấn con tang thi đó xả giận cho cậu.”

Tiêu Tử Lăng hưng phấn vỗ bờ vai Sở Chích Thiên: “Được, em sẽ chờ xem sự biểu
hiện của Sở ca.”

Sau đó. . . Hai người đột nhiên lâm vào trầm mặc, bởi vì bọn họ đều phát hiện
tư thế của bọn họ hình như có chút xấu hổ.

Tiêu Tử Lăng bi phẫn trong lòng, mợ nó, vì sao là ôm công chúa? Sở Chích Thiên
anh chẳng lẽ không biết trực tiếp xách cậu lên sao? Hình tượng của cậu a,
triệt để bị hủy rồi!


Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích - Chương #81