Người đăng: kimlong
Kỳ thực, Tiêu Tử Lăng rất muốn biết Giang Khinh Ngữ với Trương Ngải Ngải đến
tột cùng có lai lịch gì, có phải đều là trọng sinh giống cậu hay không. Bất
quá hai người đó thuộc về tổ hậu cần, đồng thời ở trong biệt thự bên ký túc xá
nữ, ngoại trừ ăn cơm sẽ rất khó chạm mặt, cho dù chạm mặt, cũng không có cơ
hội Giám Định, ngươi thấy qua ăn cơm mang kính râm chưa? Ừm, ngoại trừ người
có ham thích đặc thù dị thường cực đoan, Tiêu Tử Lăng nhất quán biểu hiện thập
phần đại chúng hoá, loại đó vô duyên với cậu.
Bất quá Tiêu Tử Lăng cũng không sốt ruột, trải qua quan sát trong khoảng thời
gian này, chỉ nhìn thấy mấy cô ả hữu ý vô ý lấy lòng cậu, nỗ lực thông qua cậu
để tiếp cận Sở Chích Thiên, tuyệt không có ý nghĩ khác. Xem ra cho dù mấy cô ả
là trọng sinh, cũng không quá rõ tình hình tỉ mỉ cụ thể của đội viên Sở Chích
Thiên lúc đầu.
Hôm nay, Tiêu Tử Lăng tu luyện kết thúc, liền nhận được thông tri của Chân
Nhất Long, nửa giờ sau tiến hành hội nghị tiểu đội ở phòng hội nghị. Tiêu Tử
Lăng nhanh chóng chỉnh lý xong hết thảy, chạy qua.
Vừa đến phòng hội nghị, liền thấy thành viên của tiểu đội trên cơ bản đều đã
tới, bọn họ thấy Tiêu Tử Lăng đến lần lượt chào hỏi với cậu. Ai không nhận ra
Tiêu Tử Lăng chứ, đội viên cũ vốn đã quen thuộc Tiêu Tử Lăng, đội viên mới vào
thì mang theo sự ngưỡng mộ, cậu chính là thành viên đầu tiên của tổ công kiên
Sở đội trưởng, là nhân vật mà bọn họ đố kị, về sau có thành viên mới gia nhập,
mới để cho bọn họ dời đi đường nhìn, bắt đầu điên cuồng đề thăng thực lực, bởi
vì chỉ có thực lực mới là nước cờ đầu tiên tiến vào tổ công kiên.
Lục Vân Đào ngồi ở một hàng phía sau bàn hội nghị thấy Tiêu Tử Lăng đến, nhanh
chóng kêu gọi cậu qua, Tiêu Tử Lăng thấy bên tay trái anh còn có một vị trí,
nhanh chóng đi qua ngồi xuống, dưới sự buồn chán nên nhìn ngang nhìn dọc, lại
phát hiện, lần này đội viên ngồi rất có quy củ, tuyệt không phải tự do lựa
chọn như mình tưởng tượng.
Tỷ như Ngô Khánh Vân với Tào Dương an vị bên tay phải Lục Vân Đào, đều là tổ
công kiên. Bên người Đới Hồng Phi bên kia đều là tổ chiến đấu, mà xung quanh
Chân Nhất Long lại là tổ hậu cần. Mà một khu vực nào đó trong đó, thì là một
số nhân vật Tiêu Tử Lăng không quen biết ngồi. Tiêu Tử Lăng hiếu kỳ dưới sự
chỉ điểm của Lục Vân Đào, hiểu rõ ngồi ở khu vực đó đều là nhóm đội trưởng về
sau dẫn đội vào.
“Vân Đào ca, biết là chuyện gì không?” Tiêu Tử Lăng nhìn tràng diện này đã
biết không phải việc nhỏ.
“Hình như chỗ Trần phó đội thu được tin tức mới nhất, tình hình có chút không
quá tốt.” Mấy ngày nay Lục Vân Đào vẫn luôn theo Sở Chích Thiên hành động, vì
vậy cũng biết chút tin tức rải rác.
Tiêu Tử Lăng vừa nghe lời này, trong lòng đột nhiên căng thẳng, bỗng nhiên nhớ
tới, sự kiện thi triều khiến cho vô số người sống sót táng thân hẳn sẽ đến vào
lúc này. Cậu yên lặng tính toán thời gian một chút, chính là buổi tối ba ngày
sau.
Thế nào sẽ quên chuyện khủng bố này chứ, Tiêu Tử Lăng rất rõ hậu quả thảm
thống mà thi triều lần đầu tiên mang đến, người sống sót không có bất kỳ chuẩn
bị nào cứ như vậy bị đàn tang thi xông tới như thủy triều thôn phệ, chỉ có một
bộ phận cường giả cực ít mới may mắn tránh khỏi khó khăn.
Giữa lúc Tiêu Tử Lăng ảo não, Sở Chích Thiên, Trần Cảnh Văn, Đổng Hạo Triết
tam đại đầu sỏ đã tới.
Ba người phân ba phương hướng ngồi bên bàn tròn, ngồi ở phía trước chỗ tổ viên
của mình.
Trần Cảnh Văn nhìn nhìn xung quanh, cười nói với những đội trưởng kia: “Chư vị
đội trưởng, xin tiến lên ngồi đi!”
Trong khu vực đó có ước chừng mười mấy người, sau khi cúi đầu hiệp thương một
phen, một hán tử trung niên râu ria trong đó lớn tiếng hồi đáp: “Cũng tốt, Lão
Dương tôi đây liền cung kính không bằng tuân mệnh.” Nói xong liền dẫn đầu đứng
dậy, lần lượt ngồi xuống chỗ ngồi trước bàn tròn.
Chờ toàn bộ mọi người ngồi xuống hoàn tất, Sở Chích Thiên lúc này mới gật gật
đầu với Trần Cảnh Văn, tỏ ý anh hội nghị bắt đầu.
Trần Cảnh Văn nhận được sự gợi ý của Sở Chích Thiên, lúc này mới nhuận nhuận
cổ họng mở miệng nói: “Lúc này đây mời chư vị đội trưởng lại đây, chính là
muốn thông tri một sự kiện lớn quan hệ đến sự sinh tử tồn vong của chúng ta.”
Lời nói của Trần Cảnh Văn khiến cho mọi người giật mình trong lòng, nhưng đều
không hề hé răng, kiên trì chờ đợi lời nói kế tiếp của Trần Cảnh Văn.
Trong lòng Trần Cảnh Văn hài lòng biểu hiện của những đội trưởng này, nếu như
nghe thấy một chút mưa gió liền hô hô gào gào, bình thường đều là người khó
làm việc lớn, sợ rằng rất khó sống sót trong trận nguy cơ này.
“Buổi tối ba ngày sau, sẽ xuất hiện đàn tang thi tập trung công kích doanh địa
của người sống sót.” Trần Cảnh Văn rất nhanh công bố ra tin tức.
“Thế nào có thể?” Một đội trưởng trong đó nhịn không được kinh hô lên. Đích
xác rất khó khiến người ta tin tưởng, tang thi chỉ biết du đãng vô ý thức, thế
nào có thể hình thành tổ chức tập trung công kích chứ.
“Có thể nói rõ tin tức này có được từ nơi nào hay không?” Tuy rằng Lão Dương
râu ria cảm thấy tin tức này không hợp lẽ thường, bất quá vẫn rất cẩn thận hỏi
thăm nguồn gốc của tin tức.
Trần Cảnh Văn như cười như không, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, lại không có mở
miệng trả lời.
Lão Dương râu ria hiểu rõ điều này có thể quan hệ đến bí mật của tiểu đội Sở
Chích Thiên, nhất thời có chút xấu hổ.
Lúc này, thanh âm thanh lãnh của Sở Chích Thiên vang lên: “Vốn không cần nói
rõ, bất quá lần này quan hệ đến sự sinh tử tồn vong của mọi người chúng ta,
chỗ tôi cũng không giấu diếm mọi người, tiểu đội của chúng tôi có một người dị
năng, năng lực của người đó là tiên đoán.”
Lời này vừa ra, các vị đội trưởng ồ lên một mảnh, loại năng lực tiên đoán
trong truyền thuyết này vậy mà thực sự tồn tại?! Vẫn là Lão Dương, lần nữa mở
miệng hỏi: “Sở đội trưởng, không phải không tin cậu, bất quá năng lực tiên
đoán đó chúng tôi chưa từng thấy qua, muốn hỏi một chút đây là lần tiên đoán
đầu tiên của người đó, hay là. . .”
Ngụ ý, nếu là lần đầu tiên, vậy tính chân thực liền nói không chính xác rồi,
nếu từng có tiên đoán qua, vậy kết quả của tiên đoán trước đây là thế nào?
Trần Cảnh Văn tiếp nhận vấn đề này, sắc mặt anh nghiêm túc nói: “Mọi người hẳn
biết Sở đội của chúng tôi từng chịu qua một lần bị thương nghiêm trọng.”
Các vị đội trưởng nhao nhao gật đầu, ánh mắt thỉnh thoảng lại trộm nhìn mái
tóc bạc đường hoàng kia của Sở Chích Thiên, mái tóc bạc đó chính là chứng cứ
lưu lại của lần bị thương đó. Việc này lúc đó đã dẫn tới oanh động ở xung
quanh khu, nghe nói nghiêm trọng đến mức thiếu chút nữa mất đi tánh mạng (Tin
tức giả mà Trần Cảnh Văn cố ý truyền ra, mục đích muốn xem thái độ của tiểu
đội xung quanh cùng với thừa cơ thanh lý người ý chí không kiên của tiểu đội
mình).
Trần Cảnh Văn đột nhiên cười: “Lúc đó đã tiên đoán chuyến đó rất nguy hiểm,
sống hay không sống chỉ ở giữa một đường, chúng tôi đã làm tốt chuẩn bị vạn
toàn, nhưng Sở ca vẫn thân bị trọng thương, bất quá cũng may chúng tôi đã làm
tốt chuẩn bị, mới may mắn qua một cửa đó.” Trần Cảnh Văn rất thích khuyếch đại
sự thực, phải biết rằng lúc đó Sở Chích Thiên ngoại trừ tiêu hao dị năng,
chuyện gì cũng hổng có, ngược lại Tiêu Tử Lăng bị thương thảm trọng.
Bất quá nếu dựa theo kiếp trước mà Tiêu Tử Lăng biết, không chỉ có Sở Chích
Thiên sẽ có đe dọa sinh mệnh, kể cả Lục Vân Đào với Đới Hồng Phi cùng đi cũng
sẽ trực tiếp tử trận trong trận chiến dịch đó, chỉ có Đổng Hạo Triết lấy giá
đắt thiêu đốt sinh mệnh tiêu hao lượng lớn dị năng lúc đó mới khó khăn lắm
mang theo Sở Chích Thiên giết ra được một con đường máu, trốn thoát. Nguyên
nhân chính là vì như thế, Đổng Hạo Triết mới qua đời sớm sau khi thành lập căn
cứ Lăng Thiên, khiến cho Sở Chích Thiên thương tiếc suốt đời.
Mà hiện tại, Lục Vân Đào vốn đã không còn tồn tại tiến vào cấp hai, thành một
thành viên của tổ công kiên, Đới Hồng Phi vốn đã tử trận trùng kích được cấp
ba, trở thành cánh tay trái bờ vai phải của Đổng Hạo Triết. Mà Đổng Hạo Triết
thì không có thiêu đốt sinh mệnh tiêu hao dị năng, vậy biểu thị anh tuyệt đối
sẽ không có khả năng tráng niên sớm thệ. Trong sự mờ mịt vô tri của Tiêu Tử
Lăng, cậu bất tri bất giác đã cải biến số phận của ba người.
Lời nói của Trần Cảnh Văn xua đi sự nghi ngờ của phần lớn người, có sự thực là
Sở Chích Thiên tồn tại, tin tưởng lần tiên đoán này cũng sẽ không lệch đi nơi
nào. Huống hồ phòng bị một chút chung quy không có chỗ hỏng, phương hướng nghị
luận của mọi người chuyển tới trên vấn đề phòng thủ như thế nào.
“Chúng ta nhất định phải tìm một địa phương dễ thủ khó công, bằng không chúng
ta rất khó chống lại thi triều.” Trần Cảnh Văn lần nữa ném ra kiến nghị của
bản thân.
Mọi người hợp mưu hợp sức, ngược lại để cho bọn họ tìm được một địa phương
tốt, cách nơi đây không xa, xưởng quân công nào đó nằm ở đường Điền Dương. Có
được tường vây phòng hộ cao vót rắn chắc còn có đường dây cao thế, là một địa
phương rất tốt để phòng thủ. Chẳng qua chưa rõ bên trong có phải có người sống
sót tồn tại hay không.
Sở Chích Thiên với Trần Cảnh Văn thấp giọng thương lượng, vật tư với nhân viên
có thể hoàn thành dời đi trong ba ngày này hay không. Trần Cảnh Văn sau khi
tính toán một phen, phát hiện chỉ cần an bài thoả đáng hẳn sẽ không có vấn đề
gì.
Sở Chích Thiên nghe thấy câu trả lời của Trần Cảnh Văn, rốt cục ra lệnh: “Đổng
Hạo Triết, cậu lập tức mang tổ chiến đấu đi xưởng quân công hiểu rõ tình hình,
trong hai giờ tôi cần cậu triệt để khống chế được xưởng quân công.” Ngụ ý, nếu
có người sống sót phản kháng thì trực tiếp trấn áp, ở trước mặt sinh tử tồn
vong, không có bất kỳ đạo lý nào có thể nói.
“Vâng!” Đổng Hạo Triết trực tiếp đứng dậy, cấp tốc mang theo tổ chiến đấu của
anh thẳng đến xưởng quân công. Thời gian Sở Chích Thiên cho không nhiều, anh
không thể lãng phí.
Hai mắt lãnh lệ của Sở Chích Thiên nhìn xung quanh một vòng, đường nhìn băng
lãnh khiến cho mọi người kinh hồn táng đảm. Sở Chích Thiên trầm mặc nửa ngày
rốt cục cũng bàn giao một câu sau cùng: “Hiện tại, hết thảy tiểu đội trở lại
chờ mệnh lệnh, tan họp!”
“Vâng!” Một tiếng lệnh xuống, mọi người tập thể đứng lên.
Tiêu Tử Lăng đang muốn rời đi, lại nghe thấy Sở Chích Thiên hô: “Tiểu Lăng,
cậu lưu lại!”
“Vâng, Sở ca!” Tiêu Tử Lăng nhanh chóng dừng bước, chờ Sở Chích Thiên phân
phó.