Cấp Bốn! Dây Trường Xuân Trong Đại Viện!


Người đăng: kimlong

Trần Cảnh Văn bởi vì lời nói của Tiêu Tử Lăng, lại nghiêm túc kiểm tra hình
dạng của mấy lỗ động, rất nhanh anh đã có suy đoán mới: “Sở ca, nếu suy đoán
của Tiểu Lăng chính xác, chế tạo mấy lỗ động này có thể là thực vật loại dây
mây, anh xem, hình dạng như gai nhô xung quanh đây, rất giống cành lá của thực
vật dây mây lưu lại, hơn nữa ban nãy tôi không chú ý, nơi đây còn có một cây
gai lông rất nhỏ.” Nói xong, anh rút ra từ trên vách lỗ một cây gai nhỏ đến
mức không thể nhỏ hơn, thị lực của Trần Cảnh Văn tuyệt đối sánh ngang được với
mắt ưng.

Sở Chích Thiên gật gật đầu, thập phần tán thành dự đoán của Trần Cảnh Văn.

“Vậy chỉ cần tra tìm khu quanh đây có thực vật dây mây hay không là được.”
Chân Nhất Long thở dài một hơi, có phương hướng tra tìm thì làm dễ hơn nhiều.

“A!” Một đội viên đi theo Tiêu Tử Lăng từng kiểm tra nhà cũ la hoảng lên,
không đợi mọi người hỏi thăm, hắn đã lớn tiếng nói: “Trong đại viện của nhà cũ
kia có một dây trường xuân rất lớn.”

Sở Chích Thiên nhìn về phía Tiêu Tử Lăng, chờ đợi sự xác nhận của cậu.

Tiêu Tử Lăng gật nặng đầu, biểu thị đội viên đó nói không sai.

“Quá tốt rồi, cuối cùng cũng tìm được nó.” Đới Hồng Phi xoa tay chuẩn bị làm
lớn một trận, mấy ngày nay anh rất nghẹn khuất, ngày hôm qua khi thanh lý kho
hàng ở trung tâm hậu cần, vậy mà bị đội của Lưu Thiệu Long ngấm ngầm cười nhạo
một phen, nói bọn họ chẳng qua chỉ được như vậy mà thôi, chết người vậy mà tìm
không được hung thủ, lúc đó thực chọc tức anh.

“Phải cẩn thận, nếu dây trường xuân đó thực sự là hung thủ, nó vừa biết ngụy
trang vừa biết thiết trí cạm bẫy, khẳng định đã khai mở linh trí, sợ rằng rất
khó đối phó.” Tâm tình của Trần Cảnh Văn tuyệt không nhẹ nhõm như Đới Hồng
Phi, vẻ mặt anh nghiêm túc phân phó.

“Ừm, mọi người phải cẩn thận một chút.” Sở Chích Thiên làm đội trưởng phi
thường đồng ý cái nhìn của Trần Cảnh Văn.

Mọi người chạy tới cửa nhà cũ, từ cửa thấy dây trường xuân chiếm gần như đầy
tường vây của đại viện, trong lòng nhịn không được có chút thấp thỏm.

“Sở ca, không biết dây trường xuân này là cấp mấy, nghìn vạn lần không nên là
cấp bốn a!” Tiêu Tử Lăng ở một bên chắp tay lạy một cái về phía không trung,
trong miệng lầm bầm hy vọng vận khí của mọi người không nên kém như vậy. Tuy
rằng có khoang nhiệt huyết, nhưng nhất định phải thành lập trong phạm vi an
toàn, nếu nguy hiểm vượt qua năng lực thừa nhận của bản thân cậu, Tiêu Tử Lăng
không nói hai lời khẳng định sẽ biến ngay.

Sở Chích Thiên thấy cử động này của Tiêu Tử Lăng, chỉ tiếc rèn sắt không thành
thép nhìn chằm chằm một cái, tên nhóc không nên thân này. May mắn Đổng Hạo
Triết không ở đây, bằng không khẳng định sẽ lại bị cậu ta chế nhạo một phen,
Sở Chích Thiên vậy mà cũng bắt đầu cảm thấy may mắn.

“Trực tiếp đi vào?” Đối mặt chiến đấu, Trần Cảnh Văn không có cách, chỉ có thể
nhìn Sở Chích Thiên, chờ đợi mệnh lệnh của anh.

“Hồng Phi, hủy đi tường vây này cho tôi.” Sở Chích Thiên quay đầu nói với Đới
Hồng Phi, đường nhìn từ cửa đi vào quá hẹp, rất dễ bị đánh lén, tuy rằng Sở
Chích Thiên tự tin có thể tránh thoát, nhưng người dẫn đi lần này tương đối
nhiều, vì vậy anh lựa chọn cách làm an toàn nhất, triệt để mở rộng đường nhìn,
phòng ngừa khả năng đánh lén.

“Được ngay!” Vẻ mặt Đới Hồng Phi hưng phấn nắn bóp hai tay, anh rút ra năm
đoạn đoản côn buộc ở sau lưng, nhanh chóng lắp ráp lại, rất nhanh một cây côn
sắt dài gần ba mét xuất hiện, thân côn u ám lóe tia sáng đặc biệt.

“Thuỳnh” một tiếng rung mạnh, bụi trên mặt đất vì thế mà bay vung lên, hóa ra
Đới Hồng Phi đặt một đầu côn sắt lên trên mặt đất nên xảy ra một màn này.

Tiêu Tử Lăng âm thầm líu lưỡi, côn sắt này nặng bao nhiêu cân a?

Dường như nhìn ra được nghi vấn của mọi người, Đới Hồng Phi cười nói: “500 cân
mà thôi, không tính là quá nặng.” (500 cân = 250kg)

Đây là khoe khoang trắng chợn chợn a, Tiêu Tử Lăng đố kị nhìn Đới Hồng Phi.
Đây là người thức tỉnh lực lượng, qua cấp hai, lực lượng của hai tay sẽ tăng
trưởng gấp mấy lần.

Lúc này, chỉ thấy một tay Đới Hồng Phi cầm một đầu côn sắt, trong miệng quát
to: “Đất Rung Núi Chuyển!”

Chỉ thấy côn sắt bị Đới Hồng Phi hung hăng quăng lên, liều mạng đập lên mặt
đất cách tường vây ước chừng trên dưới ba mét.

Một tiếng cực đại vang lên, mặt đất rung động mãnh liệt, khiến cho đội viên
không có chuẩn bị nhiều bị đánh bay đi, Tiêu Tử Lăng là một trong số đó. . .
Không đợi Tiêu Tử Lăng làm ra phản ứng, một bàn tay to đã nhanh chóng túm cậu
lại. Là Sở Chích Thiên, anh thấy Tiêu Tử Lăng bị đánh bay, không hề nghĩ ngợi
trực tiếp đưa tay.

Không nói đến người ngã ngựa đổ phía sau, một kích này của Đới Hồng Phi, vậy
mà khiến cho mặt đất cuồn cuộn lên, tuôn về phía chỗ tường vây kia, tường vây
đổ nát như thế nào có thể ngăn cản được loại lực lượng này, ào rào rào một
trận tiếng vang, tường vây sập toàn bộ, lộ ra toàn cảnh của đại viện.

Tay phải Sở Chích Thiên dùng sức vung hai cái, xua tan bụi bặm tung bay. Trước
mắt phế tích một mảnh, trong phế tích có vài cọng dây mây của dây trường xuân
bị đè ở phía dưới, cũng có mấy cọng lộ ở bên ngoài, đón gió lay động. Hết thảy
những điều này là bình thường cỡ nào, dường như đang nói cho bọn Sở Chích
Thiên, suy đoán của bọn họ là sai lầm.

Một đội viên của tiểu đội nhịn không được thất vọng nói: “Thoạt nhìn chúng ta
đã đoán sai.”

Trần Cảnh Văn lại lắc đầu, sắc mặt anh ngưng trọng nói: “Không, vừa vặn là
chúng ta đã đoán đúng.”

A? Mọi người hiếu kỳ nhìn về phía Trần Cảnh Văn, chờ mong anh giải thích nghi
hoặc.

Trần Cảnh Văn cười khổ: “Nếu thực sự chỉ là dây trường xuân bình thường, dây
mây đã héo rũ, khi tường vây sập toàn diện, thế nào có thể sẽ không gãy? Mọi
người nhìn xem, hiện tại trong mắt chúng ta, những cành dây mây này lại có
cọng nào bị gãy?”

Trần Cảnh Văn thoáng nhắc nhở, mọi người thế nào còn có thể nhìn không ra được
vấn đề nữa chứ. Không đợi Sở Chích Thiên mệnh lệnh, tất cả mọi người đã làm
xong chuẩn bị chiến đấu.

“Vậy hiện tại làm sao giờ?” Đới Hồng Phi đứng ở phía trước nhất hỏi.

“Ừm, trước tiên đập những cành đó, xem có phải có phản ứng hay không.” Sở
Chích Thiên không có làm bừa, vẫn thăm dò là chính.

Sở Chích Thiên vừa dứt lời, Đới Hồng Phi hai lời cũng chưa nói đã trực tiếp
quăng lên côn sắt hung hăng đập về phía một cành cây lộ ở bên ngoài trong đó.

Lại là một trận nổ điếc tai, lần này Tiêu Tử Lăng đã có chuẩn bị, tuy rằng mặt
đất vẫn rung động lợi hại, nhưng vẫn đứng vững được gót chân.

“Chít!” Một tiếng rít kịch liệt chói tai đâm vào màng tai, khiến cho Tiêu Tử
Lăng đầu thoáng choáng mắt thoáng hoa.

“Màn Điện!” Theo một tiếng này, một đạo lá chắn do điện quang cấu thành chắn
trước mặt mọi người. Lúc này đường nhìn của Tiêu Tử Lăng mới thanh minh lại.

“Chát!” một tiếng giòn vang, một sợi dây mây to bằng cánh tay người trưởng
thành giã lên trên Màn Điện, lại cấp tốc bắn về. Nếu không phải do Sở Chích
Thiên đúng lúc dùng Màn Điện ngăn trở, chỉ sợ lần này sẽ khiến cho tiểu đội bị
giảm quân số.

Dây trường xuân một kích chưa thành biết bản thân đã bị nhìn thấu, không còn
cần thiết ngụy trang nữa. Vì vậy, trên mặt đất của đại viện cấp tốc dâng lên 5
cọng dây mây phẩm chất đồng dạng, đang giương nanh múa vuốt tìm kiếm cơ hội
công kích, lại bởi vì sự tồn tại của Màn Điện mà khiến cho nó sợ ném chuột vỡ
đồ.

Trần Cảnh Văn nhìn con quái vật chưa thấy bản thể trước mắt, đầu mi nhăn gắt
gao: “Sở ca, thứ này rất nhanh nhạy, vậy mà biết che giấu bản thể, nếu tìm
không ra được bản thể, cho dù chúng ta chém hết thảy cành nhánh xúc tu của nó,
cũng không làm nên được chuyện gì.”

“Ừm, nhất định phải nhanh chóng tìm được bản thể, bằng không chúng ta đều sẽ
nguy hiểm.” Ngữ khí Sở Chích Thiên dồn dập phân phó. Tên đó vừa lộ diện, Sở
Chích Thiên đã biết mọi chuyện khó làm rồi, chết hay chết dở thế nào bị miệng
quạ đen của Tiêu Tử Lăng nói trúng rồi, cảm thụ được sự áp bách của đẳng cấp
anh biết rõ con quái vật trước mắt này đã tới cấp bốn.

Sở Chích Thiên rất hối hận, quyết định về sau mang Tiêu Tử Lăng đi ra thì kiên
quyết không cho phép cậu nói chuyện!

Tiêu Tử Lăng không biết, chính bởi vì ngay từ đầu nhiều lời, cậu bị cấm chỉ
lại nhiều thêm một mục, nếu biết sẽ có kết quả này, trước khi cậu muốn nói,
cậu khẳng định sẽ ấn cái miệng của mình lại trước.


Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích - Chương #52