Người đăng: kimlong
Tức chết ta rồi, thằng nhóc Tiêu Tử Lăng đó chỉ biết bán manh, giả đáng yêu,
vì sao người của tiểu đội đều thích nó?” Trương Ngải Ngải trở lại phòng oán
hận ngồi trên giường, vẫn còn căm giận bất bình vì một màn trong nhà ăn.
Giang Khinh Ngữ theo sau thấy kiểu cách của Trương Ngải Ngải như thế nhịn
không được nhíu mày. Tuy rằng cô thấy trong lòng cũng không cao hứng, nhưng cô
hiểu địa vị của các cô trong tiểu đội căn bản không thể sánh bằng Tiêu Tử
Lăng. Rõ ràng Tiêu Tử Lăng đã chiếm được sự yêu thích của tam đại đầu sỏ, lúc
này chỉ có thể giao hảo với cậu ta, về sau hẵng từ từ mưu tính.
Giang Khinh Ngữ cảm thấy cô dung hợp với thân thể này càng ngày càng tốt, cách
làm với tư duy của bản tôn vốn dĩ, vậy mà đã dung hợp vào nhau. Hiện tại hành
vi cử chỉ của cô không còn lỗ mãng như khi vừa tới nữa, bắt đầu học biết tùy
mặt gửi lời, biết nhẫn nại.
“Cho dù không thích cũng phải chịu đựng, chúng ta còn phải lập được quan hệ
tốt với cậu ta.” Giang Khinh Ngữ nhắc nhở Trương Ngải Ngải mục đích của các
cô.
“Em chỉ nhìn không quen, Sở ca thế nào sẽ thu người như vậy ở bên cạnh?”
Trương Ngải Ngải không cách nào lý giải, tên nhóc đó đứng ở bên cạnh Sở Chích
Thiên, thấy thế nào cũng quái dị thế ấy, hoàn toàn phá hư khí phách của Sở
Chích Thiên.
“Có lẽ có nguyên nhân chúng ta không biết!” Giang Khinh Ngữ nói một lời đánh
trúng chân tướng, nếu không phải nguyên nhân đặc thù, khi Sở Chích Thiên tuyển
người thì người đầu tiên bị đánh rớt là Tiêu Tử Lăng.
“Thực đáng tiếc, nếu chúng ta có thể ngồi cùng bọn họ thì tốt rồi.” Mắt Trương
Ngải Ngải bốc lên tim hồng tựa lên giường, thật hận nơi đó không phải do cô
ngồi.
Sẽ, một ngày nào đó, bên người Sở Chích Thiên sẽ chỉ có ta! Bên cạnh tam đại
đầu sỏ tất sẽ có vị trí của ta! Giang Khinh Ngữ âm thầm siết chặt nắm tay,
động viên cho chính mình. Cô không tin sự xuyên việt của bản thân chỉ là để đi
ngang qua. Cô khẳng định sẽ giống như lịch sử đã phát sinh, có được tâm của Sở
Chích Thiên, từng bước một trở thành phượng hoàng bay lượn phía chân trời,
quyền khuynh thiên hạ.
Nghĩ tới điều này Giang Khinh Ngữ nhìn vẻ mặt ước mơ, khó nén tâm ái mộ của
Trương Ngải Ngải, trong lòng lại càng không thích. Bất quá còn chưa thể từ bỏ
cô ta như vậy được, dù sao năng lực tiên đoán thực sự quá nghịch thiên. Tin
tưởng không bao lâu sau Trương Ngải Ngải sẽ được trọng dụng, mà giai đoạn đầu
mình còn cần dựa vào Trương Ngải Ngải để đứng vững gót chân. Xem ra mình nhất
định phải nhắc nhở cô ta một chút, miễn cho cô ta mất đi sự tín nhiệm trong
đội mà ảnh hưởng đến kế hoạch của mình.
“Tiểu Ngải, lần này em làm sai rồi.” Giang Khinh Ngữ thận trọng nhắc nhở. Cách
làm đêm nay của Trương Ngải Ngải thực sự quá lỗ mãng, rất dễ khiến cho bản
thân cái được không bù đắp đủ cái mất.
“Em đã gõ cửa, chẳng qua không ai trả lời, không thể trách em.” Trương Ngải
Ngải có chút chột dạ, nhưng vẫn lớn tiếng biện giải.
“Mệnh lệnh mà Trần phó đội là nhất định phải thông báo đến mỗi một đội viên!”
Đường nhìn bức người của Giang Khinh Ngữ chằm chằm vào Trương Ngải Ngải. Nếu
Trương Ngải Ngải vẫn liều chết không chịu thừa nhận sai lầm, cô nhất định phải
một lần nữa suy nghĩ lại kế hoạch, cô không thể đem hy vọng ký thác trên một
người không có tư duy.
Trương Ngải Ngải có thể sống sót ở mạt thế, phải cảm tạ trực giác của cô. Cô
rất dễ cảm nhận được sự vui buồn hờn giận của người mà cô dựa vào. Cô từng
hoài nghi đây là năng lực thức tỉnh của cô, chẳng qua loại năng lực này chỉ
phục vụ cho sự lựa chọn đầu tiên, trừ phi người đó chết đi mới có thể lựa chọn
người tiếp theo, mà Trương Ngải Ngải ngay từ đầu ở lần diệt vong này, đã lựa
chọn Giang Khinh Ngữ.
Trương Ngải Ngải rõ ràng cảm nhận được lửa giận ẩn tàng của Giang Khinh Ngữ,
cùng với một loại dục vọng muốn từ bỏ. Cô sốt ruột, thật vất vả mới dỗ dành
được Giang Khinh Ngữ, thế nào có thể vì một tên nhóc con mà ảnh hưởng đại kế
của cô chứ.
Cô nhanh chóng cười nói: “Giang tỷ tỷ, chị yên tâm, em chỉ càu nhàu ở trước
mặt chị, về phần mệnh lệnh của Trần phó đội, vạn nhất chuyện bại lộ, em sẽ
nhận sai. Tha em lần này đi, lần sau sẽ không như vậy nữa, Giang tỷ tỷ, có
được không a?!” Dứt lời kéo tay Giang Khinh Ngữ lắc lắc, trên mặt là một bộ
cầu xin, mắt to tròn trơn trơn đáng thương nhìn cô.
Trên mặt Giang Khinh Ngữ hòa hoãn đi rất nhiều, nhưng không đồng ý sự chủ
trương của Trương Ngải Ngải: “Không được, chuyện này, em nhất định phải lập
tức thừa nhận sai lầm với Trần phó đội.”
“A? Có thể không đi hay không?” Trương Ngải Ngải có chút không tình nguyện,
lần đi này, khẳng định sẽ lưu lại ấn tượng xấu ở chỗ Trần phó đội. Cô có chút
hoài nghi có phải Giang Khinh Ngữ thừa cơ để làm bại hoại hình tượng của cô
hay không, thể hiện ra sự ưu tú của cô ta? Trong lòng âm thầm cảnh giác, cũng
không thể bị Giang Khinh Ngữ bán. Năng lực thủ đoạn của nữ nhân này siêu nhất
lưu, bằng không cũng không có khả năng cười được đến sau cùng.
“Tùy em, bất quá chị không cho rằng em có thể giấu diếm được Trần phó đội, chờ
Trần phó đội tìm em hỏi, còn không bằng chủ động nhận sai, có lẽ có thể tránh
được một kiếp.” Giang Khinh Ngữ lạnh lùng nói, bản thân đã tận tình tận nghĩa,
có nghe hay không tất cả tùy Trương Ngải Ngải.
Trương Ngải Ngải lo nghĩ, phát hiện Giang Khinh Ngữ nói không sai, cô có chút
hối hận hành vi lỗ mãng của bản thân. Cho dù không quen nhìn Tiêu Tử Lăng,
muốn chỉnh cậu ta cũng không thể lưu lại chứng cứ rõ ràng như vậy.
“Đã biết.” Trương Ngải Ngải hữu khí vô lực tựa lên bên kia đáp.
—————————————————— phân cách tuyến vô sỉ ——————————————————
Trần Cảnh Văn ngồi trong thư phòng, loay hoay bật lửa tinh xảo trong tay, trầm
mặc nhìn Trương Ngải Ngải cúi đầu, vẻ mặt tự trách, còn rớt lệ thành khẩn nhận
lỗi trước mắt.
Ánh mắt sắc bén đến mức dường như có thể nhìn thấu lòng người của Trần Cảnh
Văn khiến cho trong lòng Trương Ngải Ngải có chút thấp thỏm, không biết hành
vi lần này của cô có giấu diếm được Trần Cảnh Văn hay không, ngón cái với ngón
trỏ tay trái lần nữa vô ý thức ma sát.
Chiếc bật lửa gõ nhẹ mặt bàn mấy cái, Trần Cảnh Văn nhàn nhạt nói: “Đã biết,
lần sau không thể sơ sẩy như thế, cô trở về đi.”
Lời này vừa ra, tâm buộc chặt của Trương Ngải Ngải rốt cục cũng thả lỏng. Cô
mạnh ngẩng đầu, nước mắt chưa lau khô còn vương ở trên mặt, một nụ tươi cười
an tâm theo đến: “Cảm tạ, Trần phó đội!” Sau đó cúi người một cái thật sâu,
lúc này mới lui ra.
Chân Nhất Long vẫn luôn làm phông nền mặt không biểu cảm bên cạnh lúc này nhịn
không được nhíu mày: “Trần phó đội, cứ như vậy là xong?” Phải biết rằng vì
chuyện này, Trần Cảnh Văn đã bị Sở Chích Thiên nhắc nhở một câu. Điều này đối
với Trần Cảnh Văn mọi chuyện đều truy cầu sự hoàn mỹ mà nói là sự nhục nhã vô
cùng. Anh còn cho rằng Trần Cảnh Văn sẽ hung hăng xử trí, chỉnh lý tổ hậu cần
một phen, không ngờ tới lại gió êm sóng lặng như thế.
“Còn có thể thế nào? Đều đã chủ động nhận sai, còn không thả cho người ta một
con ngựa sao?” Trần Cảnh Văn day day bờ vai đau nhức, ngày hôm nay vẫn luôn
thống kê vật tư, cả người đều ngồi ngốc rồi.
Vẻ mặt Chân Nhất Long bày rõ cậu đừng lừa người, anh tuyệt đối không tin Trần
Cảnh Văn thực sự có lòng tốt như vậy.
Trần Cảnh Văn cũng không muốn gạt tâm phúc từ nhỏ đã theo anh này, anh trào
phúng cười: “Nữ nhân đó bày ra bộ dáng đáng thương thì cho rằng có thể lừa gạt
được tôi? Nhất thời đã quên. . . Cái cớ đó mà cô ta cũng dám nói! Tôi ngược
lại muốn xem một chút động tác kế tiếp của cô ta, hy vọng không nên ngu xuẩn
như vậy, không công lãng phí cơ hội tôi cho cô ta.”
“Bỏ mặc? Có thể có bất lợi đối với Tiểu Lăng hay không?” Chân Nhất Long có
chút lo lắng, anh vẫn rất thích tên nhóc Tiêu Tử Lăng đó.
Khinh bỉ liếc nhìn Chân Nhất Long một cái, Trần Cảnh Văn hừ lạnh một tiếng
nói: “Tiêu Tử Lăng, không đơn giản như anh tưởng đâu. Ngoại trừ Sở ca, cậu ta
là người duy nhất khiến cho tôi mê mang khó hiểu.”
Chân Nhất Long cười cười không trả lời, anh cũng không thể nói là do chính bản
thân Trần Cảnh Văn nghĩ quá phức tạp, vì vậy nhìn cái gì cũng phức tạp.
“Còn có, chẳng lẽ anh không cảm thấy Sở ca. . . quá coi trọng đối với Tiêu Tử
Lăng!” Trần Cảnh Văn lần đầu tiên tiết lộ sự lo lắng của anh trước mặt tâm
phúc.
Chân Nhất Long nghĩ nghĩ mới đáp lại: “Là rất coi trọng, bất quá Tiểu Lăng là
ân nhân cứu mạng của Sở ca, Sở ca coi trọng rất bình thường, cậu không cần lo
lắng quá nhiều.”
“Hy vọng như thế. . .” Tuy rằng Chân Nhất Long ở một bên khuyên, Trần Cảnh Văn
vẫn cau mày không cách nào yên tâm, anh chung quy cảm thấy có chút không ổn,
nhưng không nói được nguyên cớ.
“Thôi đi, không nói chuyện này nữa. Nhất Long, tư liệu anh đã thu thập được
rồi chưa? . . .” Trần Cảnh Văn không có cách nào tìm được đáp án chỉ có thể
vứt phần lo lắng đó ra sau đầu, bắt đầu công tác kế tiếp.