Người đăng: kimlong
Thanh Tâm Thuật kỳ thực thuộc về tiên thuật rất bá đạo, sự chủ động xuất kích
lúc này đây, đã cuốn sạch linh khí ở mấy km xung quanh, hấp thu toàn bộ vào
trong không gian trăm mét của Tiêu Tử Lăng.
Kỳ thực, cho dù Thanh Tâm Thuật của Tiêu Tử Lăng đã đột phá được tầng thứ hai,
luyện thể thế nào cũng ăn không hết được toàn bộ linh khí đó, sau cùng cho dù
không bạo thể mà chết cũng phải rơi vào kết cục kinh mạch đứt hết tàn phế suốt
đời. Bất quá may mắn Sở Chích Thiên đúng lúc phát hiện linh khí nồng đậm là
thời cơ tốt tu luyện, kêu hết thảy đội viên đều gia nhập, trợ giúp Tiêu Tử
Lăng tiêu hao lượng lớn linh khí mới giúp cậu tránh được quan ải sinh tử này.
Đương nhiên tiểu đội Sở Chích Thiên cũng nắm được cơ hội này, thực lực của đội
viên gần như đều được đề thăng. Tiểu đội thoáng cái thêm được ba người thức
tỉnh cấp hai, lần lượt là Chân Nhất Long, Lục Vân Đào, và Tần Thượng Phong.
Đới Hồng Phi vốn đã cấp hai, lần này cũng nhảy lên rất nhiều tới đỉnh cấp hai.
Đổng Hạo Triết rất may mắn, lá chắn cấp hai vẫn luôn không đột phá được lần
này thuận lợi bị chọc thủng, thành công tấn cấp cấp ba, trở thành một vị cường
giả cấp ba khác của tiểu đội.
Về phần Trần Cảnh Văn. . . Thực lực của anh vĩnh viễn là mê đề, phỏng đoán chỉ
có chính anh mới biết rõ tới cùng đã tới đẳng cấp nào, bất quá trong lòng mọi
người hiểu rõ anh tuyệt đối sẽ không thấp hơn cấp hai, thứ như khí thế thực sự
rất huyền diệu.
Đương nhiên, được lợi nhất vẫn là Sở Chích Thiên, phải biết rằng tu luyện dị
năng song hệ tốn thời gian nhiều gấp mấy lần so với dị năng đơn hệ. Tuy Sở
Chích Thiên được trời ưu ái, tu luyện nhanh hơn rất nhiều so với người thức
tỉnh bình thường, nhưng sự hạn chế của song hệ vẫn khiến cho anh không có cách
nào nhanh chóng đề thăng thực lực, vượt qua nhiều so với mọi người.
Mà lần này. . . Thực lực Sở Chích Thiên vốn là cấp ba sơ cấp thoáng cái đã
nhảy tới cấp ba đỉnh cấp, đặc biệt là hệ lôi điện, Sở Chích Thiên mơ hồ cảm
thấy được khả năng đột phá. Phát hiện này khiến cho tâm vốn vẫn luôn trầm
trọng quấn quýt của Sở Chích Thiên hơi giảm bớt được một chút, đương nhiên
chưa tiến vào cấp bốn. . . Cái gì cũng là mây bay!
Không hề nghi ngờ, khi Tiêu Tử Lăng vì năng lượng bạo liệt của tinh hạch cấp
ba mà khiến cho Thanh Tâm Thuật bạo động, hấp thu lượng lớn linh khí tạo thành
nguy cơ cho bản thân, tiểu đội Sở Chích Thiên lại nhờ cậu mà chiếm được tiện
nghi lớn bằng trời. Bất quá bên này được lợi bên kia cũng không kém, nếu không
phải sự hấp thu tiêu hao của toàn thể đội viên, Tiêu Tử Lăng cũng không có khả
năng bình an vượt qua được lần nguy cơ này, vì vậy cũng không cách nào nói ai
đã chiếm tiện nghi ai.
Không biết qua bao lâu, thần trí trong sự lắc lư của Tiêu Tử Lăng từ từ thanh
minh, đột ngột giật mình một cái, nhanh chóng kiểm tra năng lượng trong thân
thể.
Lại phát hiện Thanh Tâm Thuật vẫn đang vận chuyển đâu vào đấy, hấp thu linh
khí xung quanh. Tiêu Tử Lăng kinh ngạc phát hiện, kinh mạch trong cơ thể từ
dòng suối nhỏ ban đầu đã mở rộng thành sông lớn đường rộng, đồng thời kinh
mạch càng có lực đàn hồi và sức sống hơn so với trước đây. Điều này khiến cho
tốc độ Thanh Tâm Thuật hấp thu linh khí nhanh hơn không ít. Lượng mà vốn một
giờ mới hấp thu được hiện tại chỉ cần mười phút đã có thể làm xong, không thể
nghi ngờ gia tăng rất lớn tốc độ tu luyện của cậu. Mà năng lượng vốn bạo động
xung quanh cũng chuyển hướng ôn hòa, khiến cho đan điền thong dong hấp thu
năng lượng, chậm rãi điền đầy chỗ trống.
Không chỉ có thế, Tiêu Tử Lăng cảm thấy toàn thân tràn ngập lực lượng, tinh
lực tràn đầy. Thoạt nhìn tố chất thân thể cũng đã đạt được đề thăng toàn diện.
Không biết mắt phải của mình thế nào rồi, Tiêu Tử Lăng sau mừng rỡ có chút lo
lắng. Cậu cẩn thận mở mắt ra, phát hiện đường nhìn khôi phục phạm vi trước đây
không chật hẹp nữa.
Hưng phấn giơ cao hai tay lên, Tiêu Tử Lăng hô to một tiếng “Ya”! Tuy rằng
không vừa mắt ánh mắt trơn trơn ướt ướt của bản thân, nhưng vẫn không nỡ để mù
a.
Luồng hưng phấn này thoáng qua, Tiêu Tử Lăng mới nhớ đến hai mắt của mình hình
như đều đã đột phá giới hạn, hẳn đã đề thăng năng lực, cậu hăng hái dạt dào mở
Linh Nhãn, lại phát hiện năng lực của Linh Nhãn đã xảy ra sự biến hóa che trời
lấp đất.
Năng lực vốn có của Linh Nhãn mắt trái được bảo trì, nhưng thêm một năng lực
mới là Khóa Định, cũng chính là có thể khóa định mục tiêu nào đó ở cự ly xa.
Khi Linh Nhãn ghi chép lại mục tiêu đó, cho dù mục tiêu có biến mất, chỉ cần
lần nữa xuất hiện trong phạm vi của Linh Nhãn, sẽ được nhắc nhở trước tiên.
Khi trong đầu tự động hiện lên năng lực Linh Nhãn tiến cấp, Tiêu Tử Lăng mê
mang. Này xem như là năng lực của hệ liệt nào thế, sao quái dị như vậy. Hơn
nữa thoạt nhìn hình như không phải quá thực dụng, bất quá Tiêu Tử Lăng không
có thất vọng, với cậu mà nói không mù thì vạn sự đều OK.
Mắt phải lần này lại thoáng cái thêm hai năng lực, ngoài biểu hiện nhược điểm
với Phá Manh vốn có, còn thêm hai nội dung Giám Định và Phân Tích. Tiêu Tử
Lăng thích thú nhìn thoáng qua TV tinh thể lỏng trong phòng, liền phát hiện
trong đầu hiện lên dòng chữ như sau: “Giám Định: TV tinh thể lỏng loại
SXLL2300, sản xuất vào năm Rồng 20.03.2012. Sản xuất tại XXX số XX khu XX
thành phố XXX.
Phân Tích: mạch điện tổng thể số XX bên trong có bụi, dẫn phát hiện tượng dẫn
truyền cực kỳ nhỏ, dự tính bốn năm sau sẽ hư hao linh kiện. Kiến nghị thanh lý
đúng lúc.”
Quả nhiên có một chỗ có chút điểm tròn màu tím mơ hồ có thể thấy được. Rõ ràng
Phân Tích là dùng để phối hợp với biểu hiện nhược điểm, sự biểu hiện mơ hồ
không rõ trước đây, hiện tại đã có căn cứ lý luận vững chắc.
Tiêu Tử Lăng bị tin tức trong đầu làm cho chấn kinh há to miệng. Nghịch thiên
a nghịch thiên, kỹ năng này thực sự quá nghịch thiên. Như vậy mình không cần
phải suy nghĩ mù quáng nữa, có Phân Tích thì hoàn toàn có thể biết được đến
tột cùng đối phương có thể đối kháng được hay không. Không thể nghi ngờ lại có
thêm một phần bảo đảm đối với sự an toàn của bản thân. (Tiêu Tử Lăng, vì sao
hết thảy kỹ năng đều bị cậu liên tưởng đến sự bảo đảm an toàn chứ? Đây rõ ràng
là một lợi khí, đều đã trực tiếp nói cho cậu nhược điểm là cái gì rồi đó!)
Về phần Giám Định. . . Tiêu Tử Lăng thật đúng là không để kỹ năng này ở trong
lòng, chẳng qua chỉ là biết được một chút tin tức của thứ đồ nào đó mà thôi,
không có gì to tát. Lúc này Tiêu Tử Lăng còn chưa ý thức được đó mới là đại
sát khí nghịch thiên chân chính. Đương nhiên không bao lâu về sau, Tiêu Tử
Lăng đã hiểu rõ chỗ đáng sợ nhất của sự tiến hóa mắt phải chính là cái này.
Tiêu Tử Lăng tỉnh táo lại từ trong tâm tình hưng phấn, cậu khôi phục lý trí
liền cảm thấy thân thể mình có chút không thoải mái, cúi đầu thoáng nhìn, oa
phắc, trên dưới toàn thân vậy mà bị bao bởi một tầng dơ bẩn dày dày, mùi tanh
hôi gay mũi thiếu chút nữa trực tiếp xông cho cậu choáng váng. Nhanh chóng
nhảy vào phòng tắm hung hăng tắm rửa một phen, khôi phục bản thân thành bộ
dáng nhẹ nhàng khoan khoái vốn có.
Lúc này, bên ngoài, nhóm đội viên tiểu đội cũng nhất nhất đi ra, bọn họ đang
trong sự hưng phấn cực độ, bởi vì tất cả mọi người đã đạt được chỗ tốt, thời
gian lần tu luyện này rất dài, hai buổi tối cộng thêm một buổi sáng, thực lực
của mọi người đều được đề cao rất nhiều.
Chỉ có một người trốn ở một bên sinh hờn dỗi, miễn cưỡng vui cười.
Ngô Khánh Vân sau khi thấy có người đi ra mới đi ra, liên tục hai đêm một ngày
không ăn cơm khiến cho hắn đói đến hốt hoảng, thiếu chút nữa cầm cự không nổi.
May mắn, sau cùng vẫn đợi được người khác ra trước.
Người thức tỉnh trong khoảng thời gian tu luyện thì không có cảm giác đói. Ngô
Khánh Vân ngoại lệ, hệ thống trò chơi mà hắn mang theo khiến cho hắn mất đi
năng lực thức tỉnh, nói cách khác hắn không có thức tỉnh thì không cách nào tu
luyện. Hắn chỉ có thể dựa vào giết tang thi thu hoạch giá trị kinh nghiệm để
thăng cấp. Vì vậy lần tu luyện tập thể này của tiểu đội, chỉ có một mình hắn ở
trong phòng cố chống chọi qua đoạn thời gian chịu đói thống khổ đó. Hắn không
dám ra khỏi cửa, hắn sợ khiến người ta hoài nghi, đặc biệt là Trần Cảnh Văn
vẫn luôn ngồi ở đại sảnh tu luyện.
Khi nghe thấy có người đi ra, miễn bàn hắn đã có bao nhiêu cao hứng. Vốn tưởng
rằng rốt cục đã có thể ăn cơm lại phát hiện mọi người vây thành một cục phấn
khích giao lưu thành quả tu luyện, căn bản không muốn ăn cái gì. Phát hiện này
khiến cho hắn vừa lo lắng vừa buồn bực, trên mặt còn phải nhất mực duy trì nụ
cười hưng phấn, hắn cảm thấy bản thân bi ai vô cùng.
Một bàn tay mạnh mẽ hữu lực vỗ lên vai Ngô Khánh Vân, Ngô Khánh Vân phiền muộn
đầy bụng bị kinh hách nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn hóa ra là Đới Hồng Phi. Chỉ
thấy anh toét miệng rộng vẻ mặt hưng phấn thì biết lần này anh thu được không
ít lợi ích.
Ngô Khánh Vân hữu khí vô lực nói: “Xem ra Đới đại ca thu hoạch không ít a.”
“Bình thường bình thường, hiện tại vừa vặn đến cấp hai đỉnh cấp, chỉ chờ cơ
hội thử đột phá vào cấp ba.” Đới Hồng Phi cũng không giấu diếm, cười ha ha trả
lời.
Trong lòng Ngô Khánh Vân nhịn không được chửi bới ông trời xảo trá, thập phần
khó chịu. Rõ ràng hệ thống kỹ năng mà mình mang đề thăng được nhanh nhất, lại
không có bình cảnh nào, mắt thấy mình sắp vượt qua Đới Hồng Phi, trở thành
người thứ tư của tiểu đội Sở Chích Thiên, lại không ngờ tới đột nhiên xuất
hiện đoàn năng lượng chất lượng cao khó hiểu, để cho bọn Đới Hồng Phi được ích
lợi cực lớn, thực lực chỉnh thể đều được đề cao, cũng để cho hắn rơi vào tầm
thường.
Tuy rằng Ngô Khánh Vân không cam lòng, nhưng trên mặt vẫn lộ ra biểu tình cao
hứng nói: “Vậy chúc mừng Đới đại ca.”
“Ha ha, tiểu Ngô cậu thế nào? Thu hoạch không tồi chứ.” Đới Hồng Phi cười ha
ha hỏi thăm.
“Ừm, cũng được!” Trong lòng Ngô Khánh Vân phải nói là hận a, đây là sáng loáng
loáng giẫm lên vết thương của hắn. Đương nhiên hắn cũng không dám nói ra lời
thật, chỉ có thể ứng phó mơ hồ cho qua chuyện.
“Đổng phó đội tới rồi. . .” Không biết ai hô một câu, liền phát hiện Đổng Hạo
Triết đã xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Đới Hồng Phi xông lên đầu tiên hỏi: “Đột phá cấp ba rồi?”
Đổng Hạo Triết lộ ra nụ cười, gật gật đầu.
“Quá tốt rồi!” Tin tức này khiến cho mọi người hưng phấn lên, ai cũng rõ
chuyện này đại biểu điều gì. Ở thời điểm phần lớn vẫn lấy cấp một làm chủ lực,
cấp hai xưng hùng, tiểu đội của bọn họ đã có được hai cường giả cấp ba, đây là
một loại uy hiếp, để cho những tổ chức rục rịch quanh thân không dám có bất kỳ
ý nghĩ nào nữa.
Lúc này, tiếng ùng ục đói bụng truyền tới. Mọi người nhìn qua, lại phát hiện
Ngô Khánh Vân đỏ cả mặt có chút ngượng ngùng.
“Tôi tương đối dễ đói bụng.” Ngô Khánh Vân suy yếu nói một câu không được tính
là lời giải thích. Được rồi, cứ để cho bọn họ trò chuyện tiếp như thế nữa, hắn
sẽ thành thành viên chết đói đầu tiên của tiểu đội.
Mọi người cười to, không nói chuyện phiếm nữa, nhất tề giết đến nhà ăn chuẩn
bị an ủi dạ dày một chút để chúc mừng.
Trần Cảnh Văn đứng ở chỗ góc chết của đường nhìn, vẻ mặt trầm tư nhìn bóng
lưng của mọi người, Chân Nhất Long bên cạnh yên lặng đứng ở một bên.
Trần Cảnh Văn đột nhiên quay đầu hỏi: “Thực sự rất đói sao?”
Chân Nhất Long cười cười: “Có lẽ tổ chức thân thể của mỗi người có chút không
giống nhau, có một số người đích xác rất dễ đói.”
“Vậy sao?” Ánh mắt Trần Cảnh Văn lóe một chút, khóe miệng mang theo một tia ý
cười, dường như đã phát hiện món đồ chơi hay nào đó.
Chân Nhất Long hơi hơi thở dài một hơi trong lòng, nên làm anh đều đã làm. . .
Chuyện khác, xem xem sau đi!