Mục Tiêu, Bước Một Bước Đầu Tiên.


Người đăng: kimlong

Tiêu Tử Lăng thiếu chút nữa thua trong nụ cười của Sở Chích Thiên, may mắn đã
chuẩn bị một hồi kháng chiến, vì vậy lập tức thanh tỉnh lại, trong lòng kinh
hãi một trận, mợ nó, thiếu chút nữa trúng mỹ nhân kế. Sở Chích Thiên hoặc là
không cười, vừa cười đã có thể giết chết người.

Tiêu Tử Lăng kinh hãi làm sao còn dám dây dưa với Sở Chích Thiên, muốn sớm
hoàn thành chỉ tiêu một chút để có thể rời đi, cậu vội vàng nói: “Sở ca, yên
tâm, em tuyệt đối sẽ không nói ra.” Vì chứng thực cậu nói không phải giả, còn
làm một thủ thế phát thệ.

“Nga? Không có yêu cầu khác?” Sở Chích Thiên đứng thẳng thân, như cười như
không, dường như biết được Tiêu Tử Lăng còn có lời chưa nói hết.

Tiêu Tử Lăng vuốt cái ót, xấu hổ cười mấy tiếng, ngượng ngùng nói: “Cái này,
hy vọng về sau Sở ca có thể bao bọc em nhiều một chút!”

“Cậu nghĩ rằng tôi sẽ đáp ứng!?” Một tay Sở Chích Thiên chống tường, thân thể
hơi nghiêng, ánh mắt lãnh lệ với cảm giác uy hiếp mười phần nhìn xuống Tiêu Tử
Lăng thấp hơn anh một cái đầu.

Khí thế của Sở Chích Thiên khai hỏa toàn bộ không chút bảo lưu. Tiêu Tử Lăng
vô ý thức muốn lui về phía sau, lại phát hiện bản thân đã bị nhốt giữa Sở
Chích Thiên và tường. Cậu chỉ có thể cố mà thừa nhận phần áp lực che trời lấp
đất cuồn cuộn đến, tựa như một chiếc thuyền nhỏ ra sức giãy dụa trên mặt biển
cuộn trào sóng lớn, giây tiếp theo có thể sẽ bị nuốt gọn.

Sắc mặt Tiêu Tử Lăng tái nhợt, lại vẫn quật cường nghênh đón ánh mắt của Sở
Chích Thiên, vẻ mặt không phục.

“Thế nào, cậu còn có lời muốn nói?” Theo những lời này của Sở Chích Thiên, khí
thế cuồng bạo kia đột nhiên biến mất. Tiêu Tử Lăng vẫn luôn dùng sức đối kháng
không có chuẩn bị, thiếu chút nữa ngã quỵ trong lòng Sở Chích Thiên, may mắn
đúng lúc đứng thẳng người, không có thất thố.

“Sở ca đáp ứng rồi, phải nuôi em cả đời.” Tiêu Tử Lăng cảm thấy nếu loại
chuyện bán manh không biết xấu hổ chết tiệt đều đã làm rồi, thì đơn giản mặc
kệ mọi thứ. Cậu không biết xấu hổ bắt đầu đổi trắng thay đen.

“Có sao?” Sở Chích Thiên đứng thẳng người, hai tay tiếp tục khoanh ngực, khinh
bỉ nhìn thoáng qua Tiêu Tử Lăng, không chút nào lưu tình đánh nát lời nói dối
của cậu.

Vẻ mặt Tiêu Tử Lăng vô tội ngẩng đầu làm dạng hồi tưởng, sau đó thập phần xác
định nói: “Ừ, không sai, ở bến tàu em đã nói rồi nga, bị thương tiểu đội phải
phụ trách nuôi em cả đời, Sở ca anh cũng không phản đối, vậy không phải đại
biểu đồng ý rồi sao.”

Sở Chích Thiên tức giận nhìn thoáng qua tên nhóc rất biết giả vô tội này. Tình
cảnh đó, ai sẽ nghiêm túc với lời nói của cậu? Bất quá tên nhóc này thật đúng
là biết chui lỗ thủng, ngược lại làm anh không cách nào cự tuyệt. Chẳng qua Sở
Chích Thiên vốn đã chuẩn bị, chỉ cần Tiêu Tử Lăng xuất hiện ở trước mặt anh,
chỉ cần thẳng thắn thành khẩn nói ra cậu đã biết, bất kể loại biểu hiện nào,
anh đều sẽ thu Tiêu Tử Lăng.

Vì vậy, Tiêu Tử Lăng xoắn xuýt lâu như thế, kỳ thực đều dư thừa.

Đối mặt với Tiêu Tử Lăng một mực cắn chặt lý do này không chịu nhả ra, Sở
Chích Thiên bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu cậu nói: “Tiểu Lăng, cậu biết không? Nếu cậu
muộn mấy ngày nữa không tới tìm tôi, tôi sẽ giao cậu cho Trần Cảnh Văn, nơi đó
tương đối an toàn. Bất quá, cậu đã đến đây trong thời gian tôi quy định, như
vậy tôi sẽ vẫn luôn mang theo cậu.” Hàm nghĩa trong lời nói của Sở Chích
Thiên, Tiêu Tử Lăng nghe hiểu. Nếu như không tới thẳng thắn thành khẩn, hoặc
vượt qua thời gian, mình sẽ bị Sở Chích Thiên từ bỏ, trực tiếp tiến vào tổ hậu
cần của Trần Cảnh Văn, để Trần Cảnh Văn đến trông nom cậu. Đương nhiên một
phần nguyên nhân là Trần Cảnh Văn có thể khống chế hết thảy, như vậy bí mật
của Sở Chích Thiên sẽ không bị truyền ra ngoài.

Tiêu Tử Lăng sau một lúc lĩnh ngộ liền sợ hãi. Không ngờ tới Sở Chích Thiên
vậy mà còn thiết trí thời gian hạn định. May mắn mình không kéo quá lâu, bằng
không cũng chỉ có thể bi ai rơi vào ma chưởng của Trần Cảnh Văn, cậu không có
lòng tin có thể lừa gạt được con hồ ly xảo trá đó. . . Có thể chưa đến mấy
ngày hết thảy nội tình cùng bí mật của mình đều sẽ bị Trần Cảnh Văn đào ra
không còn một mảnh.

Tiêu Tử Lăng nghĩ tới đây âm thầm thấy may mắn trong lòng, trên biểu hiện cậu
lại hưng phấn nhảy nhót nói: “Cảm tạ Sở ca!”

Một cái cốc đầu không chút nào lưu tình, bị Sở Chích Thiên gõ xuống: “Cao hứng
cái gì, ở bên cạnh tôi còn nguy hiểm hơn nhiều so với tổ hậu cần.”

Tiêu Tử Lăng day day chỗ bị cốc đau, cười ngây ngô vài tiếng sau rồi đáp: “Mới
không phải đâu, theo Sở ca liền cảm thấy an tâm, hơn nữa Trần phó đội. . .”
Nhịn không được rùng mình một cái, “Nhìn người thấm đến mức hoảng hồn, luôn
cảm thấy đang tính toán gì đó, em rất ngốc, thuộc về loại bị bán vẫn còn giúp
Trần phó đội đếm tiền.”

Nhìn Tiêu Tử Lăng mang vẻ mặt kinh hồn táng đảm, Sở Chích Thiên nhịn không
được nở nụ cười: “Tên nhóc nhà cậu, nếu bị Cảnh Văn nghe thấy, tôi cũng không
cứu được cậu.”

Tiêu Tử Lăng vừa nghe xong, nhanh chóng túm lấy cánh tay Sở Chích Thiên, cật
lực cầu xin một phen, lời hay nói hết mới khiến Sở Chích Thiên thả cậu một con
ngựa.

Tiêu Tử Lăng thấy mục đích của mình đã đạt được, liền không muốn tiếp tục ở
cùng Sở Chích Thiên nữa. Phải biết tuy rằng Sở Chích Thiên không yêu nghiệt
như Trần Cảnh Văn, thế nhưng cũng không kém bao nhiêu, nói nhiều sẽ có sai
sót, vẫn nên sớm rời đi một chút thì an toàn hơn.

Tùy tiện tìm một cái cớ, Tiêu Tử Lăng thành công rút khỏi phòng của Sở Chích
Thiên.

Tiễn bước Tiêu Tử Lăng, đóng cửa lại, vẻ mặt Sở Chích Thiên trầm tư. Ban nãy,
Tiêu Tử Lăng, đã mất đi dị năng tốc độ, đến tột cùng dùng phương pháp gì chống
lại lực áp bách của mình?

Xem ra có bí mật không chỉ một mình anh, e rằng trên người tên nhóc thích giả
vô tội đó cũng có thứ ẩn giấu. Khóe miệng Sở Chích Thiên treo lên một nụ cười
nhạt đến mức không thể nhạt hơn, chờ mong có thể đào móc được bí mật của Tiêu
Tử Lăng.

Nói đến Tiêu Tử Lăng rời khỏi phòng của Sở Chích Thiên về phòng của mình, cửa
phòng mới đóng lại, cậu liền nhịn không được toàn thân phát run tê liệt ngồi
dưới đất. Uy áp của Sở Chích Thiên khiến cho tinh thần lực của cậu thoáng cái
tiêu hao sạch sẽ, nếu không phải cố chống đỡ, sợ rằng đã tê liệt ngã xuống đất
tại chỗ. Cậu sờ sờ một vốc mồ hôi lạnh trên trán, thở ra một hơi thật sâu,
không ngờ tới đối thoại một trận như vậy với Sở Chích Thiên còn mệt người hơn
so với đánh nửa ngày với một đối thủ ngang sức ngang tài. Tiêu Tử Lăng biết
bản thân không thích hợp làm loại chuyện đấu kế nhau này.

Tiêu Tử Lăng lần nữa hồi tưởng quá trình, cẩn thận phỏng đoán lời nói của hai
người, phát hiện không có vấn đề gì, cuối cùng cũng thở dài một hơi. Sở Chích
Thiên tuyệt không phải một người dễ bị che giấu, hy vọng biểu hiện của mình có
thể thuận lợi qua cửa. Phải biết rằng đi theo anh ta với làm đàn em tâm phúc
của anh ta, khác biệt như trời với đất, mình chẳng qua chỉ mới bước được một
bước đầu tiên trên con đường mục tiêu của mình mà thôi.

Tiêu Tử Lăng không chú ý tới khi cậu đối kháng áp bách tinh thần lực của Sở
Chích Thiên, biểu hiện của cậu có chút quá mức. May mắn biểu hiện tốt đẹp nhất
quán trước đây không làm Sở Chích Thiên nghi ngờ, chỉ dẫn phát lòng hiếu kỳ
của anh mà thôi.

Giải quyết xong vấn đề vẫn luôn quanh quẩn trong lòng, kế tiếp, nên suy nghĩ
vấn đề đột phá. Tiêu Tử Lăng dùng thời gian một ngày một đêm chữa trị tinh
thần lực bị Sở Chích Thiên tổn hao trước, để mong đạt được cảnh giới tinh thần
lực hoàn mỹ. Đương nhiên thời gian một ngày một đêm này, Sở Chích Thiên bị
Tiêu Tử Lăng nhắc tới vô số lần, có thể thấy được oán niệm của Tiêu Tử Lăng
sâu nặng ra sao a.

Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, rốt cục nghênh đón thời khắc đột phá.

Tiêu Tử Lăng cẩn thận lấy miếng tinh hạch cấp ba Sở Chích Thiên cho cậu từ
trong không gian ra, để vào lòng bàn tay, bắt đầu chuyên chú suy tưởng, hấp
thụ năng lượng khổng lồ trong tinh hạch, cố gắng đột phá trong một lần, để mắt
phải hồi phục thị lực.


Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích - Chương #45