Người đăng: kimlong
Sau đêm đó, lại qua mấy ngày, Tiêu Tử Lăng không dám lập tức sử dụng tinh hạch
cấp ba mà Sở Chích Thiên cho. Cậu chuẩn bị điều dưỡng thân thể với tinh thần
của mình đến điều kiện tốt nhất mới tiến hành đột phá. Tu luyện ngày hôm nay
kết thúc, cậu liền đi nhà ăn chuẩn bị dùng cơm chiều. Trên đường đụng phải
Chân Nhất Long đến tiến hành kiểm tra theo lệ, hai người liền cùng nhau đến
nhà ăn.
Nhà ăn vốn yên lặng, lúc này ồn ào tiếng người. Hóa ra nhóm đội viên thu thập
vật tư đã trở về, đang ở bên trong ăn cơm nói chuyện phiếm.
Tiêu Tử Lăng và Chân Nhất Long cầm phần cơm của mình, tùy tiện tìm một bàn
trống ngồi xuống, vừa ăn vừa hiếu kỳ nghe bọn họ đến tột cùng đang nói chuyện
gì.
Cái giọng lớn nhất đương nhiên là Đới Hồng Phi, trong tay anh giơ bầu rượu
không rời thân của mình, ngửa mặt lên trời uống một hớp điên cuồng, khi đã
nghiện liền hung hăng nện bầu rượu lên bàn cơm: “Mợ nó, trung tâm hậu cần này
quá kỳ quái, vật tư thực phẩm hữu dụng ít đến đáng thương, phần lớn đều vô
dụng, còn có nhiều kho rỗng như vậy. . . Ngày hôm nay thiếu chút nữa lại làm
việc uổng phí, nếu không phải sau cùng vận khí tốt chút, vừa vặn thanh lý một
kho gạo, sợ rằng hôm nay chúng ta lại không có thu hoạch.”
Đổng Hạo Triết ngồi cùng bàn cười khổ nói: “Đúng vậy, rất kỳ quái, vốn dự đoán
đây là một trung tâm hậu cần đầy kho, không ngờ tới có nhiều kho rỗng như thế.
Không biết mấy ngày kế tiếp sẽ thế nào, hy vọng kho hàng tiếp theo sẽ có kinh
hỉ.” Thu thập sợ nhất là điểm ấy, liều sống liều chết chém giết tang thi, kết
quả lại là công dã tràng, điều này thực đả kích a.
Khi Tiêu Tử Lăng nghe thấy kho rỗng rất nhiều, đũa trong tay dừng một chút,
nhưng rất nhanh, cậu tiếp tục vùi đầu và cơm của cậu.
Tần Thượng Phong ngồi đối diện Đới Hồng Phi lại ý cười đầy mặt, anh có chút
cười trên nỗi đau của người khác nói: “Chúng ta thì còn tốt, ngày hôm nay vừa
vặn Sở ca rảnh rỗi, thanh lý cũng nhanh, bất quá đội của bọn Lưu Thiệu Long
thì thảm rồi. Nghe nói mấy ngày nay bọn họ đều không tìm được thứ gì hữu dụng.
. .”
“Tất nhiên rồi, nếu tốc độ của chúng ta giống bọn họ, kết cục cũng không có gì
khác biệt.” Lục Vân Đào ngồi một hàng với Tần Thượng Phong không cảm thấy nhà
mình có gì đáng kiêu ngạo, nếu không phải đội viên đều rất đắc lực, thanh lý
nhiều hơn gần gấp 2 lần so với đội của Lưu Thiệu Long, sợ rằng nhà mình cũng
không thu hoạch được gì nhiều.
“Bất quá, thực sự rất kỳ quái, rỗng thế nào cũng không có khả năng rỗng nhiều
kho hàng như vậy.” Ngô Khánh Vân ở một bàn khác dừng đũa nói ra nghi vấn của
hắn.
“Chẳng lẽ trước đó đã có người thu thập?” Đường Gia Minh ngồi cùng bàn với Ngô
Khánh Vân nhịn không được nói ra cái nhìn của bản thân. Anh là người mới gia
nhập tiểu đội, dị năng rất đặc thù, không có lực công kích gì, nhưng có thể
chế tạo vũ khí kim loại, hơn nữa có thể chữa trị vũ khí bị hư hao, xem như là
một nhánh của dị năng hệ kim.
Tiêu Tử Lăng nghe thấy thế, tay đột ngột run lên, một chiếc đũa liền rơi lên
bàn.
Chân Nhất Long cùng bàn lo lắng hỏi: “Thế nào rồi, Tiểu Lăng?”
Tiêu Tử Lăng hít một hơi, cắn răng nói: “Không việc gì, ban nãy chân của em
đột nhiên co rút đau đớn, nhất thời không nhịn được.”
Đầu mi Chân Nhất Long thắt thật chặt, lấy ra cuốn sổ nhỏ tùy thân của mình:
“Chẳng lẽ còn có thương hoạn ẩn mà anh không chú ý tới? Hay là thương thế biến
chứng? Ừm, phải nhớ kỹ điều này, trở lại anh phải nghiêm túc kiểm tra hai chân
của em một chút.” Dứt lời cả người liền vùi đầu vào sổ viết viết, nhất thời
quên luôn bây giờ còn là thời gian ăn cơm.
Tiêu Tử Lăng thở dài một hơi, may mắn ăn cơm cùng cậu là Chân Nhất Long, nếu
là Trần Cảnh Văn. . . Sợ rằng đã sinh nghi rồi đi.
Tuy rằng lăn lộn qua mạt thế 10 năm, nhưng tới cùng cũng chỉ là nhân vật hy
sinh lăn lộn ở tầng dưới chót, không có nhiều tâm tư vòng vòng quanh quanh như
vậy. Mọi người đều đứng thẳng đi thẳng, sáng nay có rượu sáng nay say, dù sao
ai cũng không biết người chết tiếp theo có phải là mình hay không.
Vì vậy Tiêu Tử Lăng không có quá nhiều kinh nghiệm, không cách nào gặp biến mà
không kinh.
Lời nói của Đường Gia Minh làm cho cả nhà ăn chìm vào yên tĩnh, tất cả mọi
người đang suy nghĩ có phải có loại khả năng này hay không.
Lúc này, Trương Ngải Ngải ở gần góc cười nhạo một tiếng nói: “Thế nào có thể,
chẳng lẽ con tang thi cấp ba kia là bày để xem? Không ai có thể thu vật tư
dưới mí mắt của nó, huống hồ không phải một đinh nửa điểm.”
Tiêu Tử Lăng bĩu môi, chẳng lẽ không thể thu sau đó sao?
Lời nói của Trương Ngải Ngải làm tất cả mọi người thập phần tán thành. Đều cho
rằng trước khi chưa giết chết con tang thi cấp ba kia, thì không có cơ hội thu
vật tư.
Thấy mọi người đồng ý lời nói của cô, tâm tình Trương Ngải Ngải thập phần kích
động. Kiếp trước sống khuất nhục như vậy, căn bản không có tự tôn gì, mà hiện
tại cô lại có thể đối thoại cùng với những cường giả tương lai thanh danh lan
xa này, cũng thu được sự tán đồng của bọn họ. Điều này đối với Trương Ngải
Ngải mà nói, tự hào cùng hưng phấn ra sao.
Giang Khinh Ngữ bên cạnh thấy tình cảnh này, cảm thấy có chút chói mắt, cô đột
nhiên không muốn thấy khuôn mặt đắc ý của Trương Ngải Ngải, hừ lạnh một tiếng:
“Cũng không hẳn vậy, trên đời này chủng loại dị năng rất nhiều, có lẽ sẽ có
loại thuật ẩn thân gì đó. . . Không thể bài trừ loại khả năng này.” Giang
Khinh Ngữ suy nghĩ lại nghĩ tới một điều, “Còn có, sau khi Sở ca thanh lý con
tang thi cấp ba kia, tuy rằng ban ngày chúng ta đi ra thanh lý góp nhặt, nhưng
buổi tối thì sao? Nơi đó lại không có người nào canh, ai cũng có thể đi vào. .
.”
Lời này khiến cho tất cả mọi người cười lên, Đổng Hạo Triết hàm hậu giải
thích: “Giang cô nương, buổi tối có hiệu quả tăng phúc đối với tang thi, mà
đối với người thức tỉnh chúng tôi lại có áp chế, bình thường không có người ra
ngoài. . . Điều này thực sự quá nguy hiểm.”
Tiếng cười vang của mọi người khiến cho sắc mặt Giang Khinh Ngữ có chút khó
coi, nhưng cô tuyệt không từ bỏ ý nghĩ của cô, lãnh ngôn cãi lại: “Phú quý cầu
trong hiểm, có lẽ có người dám liều một phen. Huống hồ thứ như dị năng, ai
cũng không biết đến tột cùng còn có loại nào, có lẽ có một loại dị năng có thể
miễn trừ loại áp chế vào buổi tối kia. Càng có khả năng là quanh thân chúng ta
còn một vị siêu cấp cường giả. Hay có lẽ còn có dị năng không gian, trực tiếp
thu vào mà không kinh động bất kỳ kẻ nào, bao gồm cả tang thi.”
Tiêu Tử Lăng bị lời này làm cho cả kinh ho khan lên, vội vàng lấy một chén
canh bên cạnh qua điên cuồng uống. May mắn, người xung quanh đều bị lời nói
của Giang Khinh Ngữ làm cho rung động, không chú ý tới dị thường của cậu.
Đới Hồng Phi trực tiếp vỗ một chưởng lên bàn, bát đũa chịu không nổi lực đạo
này, nhao nhao nhảy lên: “Giang cô nương nói rất có đạo lý, trước đây trên
tiểu thuyết vẫn luôn viết có dị năng không gian. . . Có lẽ bây giờ thực đúng
là có.”
Đổng Hạo Triết trầm mặc, anh đang suy nghĩ có loại khả năng này hay không.
“Bất quá, gã ta làm thế nào biết kho hàng nào hữu dụng, kho hàng nào vô dụng
chứ?” Ngô Khánh Vân cũng từng nghĩ tới điểm ấy, nhưng vị trí kho rỗng không có
quy tắc, đông nhảy một cái tây nhảy một cái, tuy rằng không biết những kho
rỗng đó đến tột cùng có vật gì, nhưng để lại cơ bản đều là những thứ vô dụng.
Đương nhiên bên trong cũng có kho gạo, thực phẩm nhất định cần, chẳng qua
không nhiều mà thôi.
Lời nói của Ngô Khánh Vân lại làm mọi người lâm vào hoang mang, nhao nhao nghị
luận: Đúng vậy, có không gian nhưng làm sao biết thứ bên trong là gì?
Đừng nói là kiểm tra từng nơi, thật sự coi con tang thi cấp ba kia là phông
nền sao.
Nếu nói là sau khi giết tang thi cấp ba, buổi tối ẩn núp, vậy không rõ nội
dung kho hàng thì gã ta lựa chọn thu thập như thế nào?
Chẳng lẽ là xem vận khí?
Không có khả năng, vậy không bằng thu toàn bộ còn thỏa đáng hơn, sao còn lưu
lại đồ.
Không gian có hạn chế? Vậy lại quay về vấn đề ban đầu, gã ta làm thế nào biết
thứ bên trong?
Còn có còn có, cửa kho hàng tuyệt không phải mỗi cái đều mở, có rất nhiều kho
hàng còn khóa cũng rỗng. Hơn nữa khóa là sẵn có không phải sau này mới đặt
lên.
Cho dù cửa mở, bên trong không có đồ, nhưng tang thi một con cũng không ít,
khẳng định không ai đi vào.
Còn có a. ..
Mọi người dự đoán thế nào, giải thích thế nào cũng không thể toàn vẹn kín kẽ.
Sau cùng, suy đoán dùng dị năng không gian thu thập được đề xuất ban nãy không
thành lập.
Tiêu Tử Lăng nghe mọi người nghị luận, cúi đầu dùng sức nhịn xuống tiếng cười
sắp phun ra. Kỳ thực chân tướng chỉ có một, một người có được năng lực thấu
thị, một người mang theo không gian có thể cách không thu vật tư. Hai người
dắt tay nhau làm ra đại án di thiên này.
Đúng vậy, Tiêu Tử Lăng vào đêm đó sau khi mở ra Linh Nhãn đã hiểu rõ một dị
năng khác của Sở Chích Thiên. Dị năng không gian cực kỳ biến thái.
Dị năng không gian của Sở Chích Thiên tuyệt không phải chỉ có năng lực dự trữ
đơn thuần, (tuy rằng năng lực dự trữ không gian của Sở Chích Thiên ở trong mắt
Tiêu Tử Lăng cũng đã thuộc về cái loại siêu cấp biến thái, cái loại phương
thức cách không lấy vật phạm vi lớn, lượng dự trữ vô hạn đó. . . Được rồi,
Tiêu Tử Lăng bị đả kích rất sâu, lần nữa xác định, cậu là bị bố dượng nuôi.)
còn kèm theo cấm thuật không gian cường đại. Kỹ năng giam cầm tang thi nhìn
thấy khi lần đầu tiên đụng mặt Sở Chích Thiên chỉ sợ cũng thuộc về dị năng
không gian. ..
Chẳng qua. . . Tiêu Tử Lăng dần dần thu liễm ý cười, một vẻ ngưng trọng cực kỳ
không hòa hợp với diện mạo của cậu xuất hiện.
Sở Chích Thiên đến tột cùng đang đánh chủ ý gì? Rõ ràng bí mật của anh ta
không có khả năng giấu diếm được cậu, cho dù cậu không mở lần Linh Nhãn kia.
Vì chỉ có cậu mới biết kho hàng trung tâm hậu cần là đầy kho!