Người đăng: kimlong
Thấy Sở Chích Thiên đơn giản tiêu diệt tang thi cấp ba như thế, hai người Lưu
Thiệu Long và Hà Khải Phong nhìn thoáng qua nhau, phát hiện hai bên đều dao
động.
Ba đội đến đây, chỉ có mục đích của đội tự cứu nhà trọ Cảnh Thiên do Khổng
Nhất Phàm dẫn đội là đơn thuần nhất, thu thập vật tư. Đương nhiên khi Khổng
Nhất Phàm đến cũng muốn xem một chút cách làm người của Sở Chích Thiên, nếu
đáng tin bọn họ sẽ kết minh cùng tiểu đội Sở Chích Thiên.
Trần Cảnh Văn không để vuột mất ánh mắt chạm nhau của Lưu Thiệu Long và Hà
Khải Phong. Trong lòng sáng tỏ, chỉ sợ bọn họ sẽ lùi bước. Tâm vốn khẩn trương
hơi thả lỏng một chút, bất quá Trần Cảnh Văn tuyệt không yên lòng, chỉ cần hai
đội đó còn ở cùng nhau, thì phải thời khắc đề phòng.
Sở Chích Thiên trở lại tiểu đội, Đổng Hạo Triết vẫn luôn âm thầm phòng bị lặng
lẽ tán đi năng lượng trong tay. Phải biết rằng anh không chỉ khẩn trương vì
kết quả chiến đấu của Sở Chích Thiên với tang thi, càng phải chú ý đội hữu tạm
thời bụng dạ khó lường bên cạnh. Chẳng ai biết giây tiếp theo những người đó
có phải là kẻ địch hay không.
Hà Khải Phong bội phục cười nói: “Sở đội trưởng quả nhiên không hổ là siêu cấp
cường giả của khu chúng ta, về sau chúng tôi chắc phải dựa vào Sở đội trưởng
che chở. . .”
Sở Chích Thiên lạnh lùng nhìn qua, hai mắt sắc bén như nhìn thấu lòng người,
khiến cho lời nói kế tiếp của Hà Khải Phong tuyệt nhiên dừng lại, nụ cười nhất
thời cứng ngắc.
Tả Khôn thấy ông chủ nhà mình có chút xuống không được đài, nhanh chóng ngắt
lời nói: “Sở đội trưởng, kế tiếp chúng ta phải làm gì?” Lời này vừa ra, ngoại
trừ đội ngũ của Sở Chích Thiên, ánh mắt của nhân viên ba đội khác sáng lấp
lánh, vẻ mặt chờ mong chờ đợi Sở Chích Thiên lên tiếng.
Tang thi cấp ba đều đã giải quyết, có phải nên bắt đầu thu thập vật tư hay
không?
Sở Chích Thiên nhìn nhìn ba vị đội trưởng mỗi người có mục đích khác nhau,
lãnh tĩnh cho ra đề nghị của anh: “Hiện tại có hai phương án, một là chúng ta
cùng nhau hành động. Mỗi lần thanh lý kết thúc, ba đội các anh một nửa, chúng
tôi một nửa. Hai là, các anh thanh lý một kho hàng, chúng tôi thanh lý một kho
hàng, hàng hóa do ai thanh lý toàn bộ thuộc về người đó.”
Sở Chích Thiên không sợ người bụng dạ khó lường, bất quá ít đi chút phiền phức
cũng tốt, vì vậy anh đề xuất phương án này, hy vọng mỗi người tách ra hành
động.
Khổng Nhất Phàm nghe xong không hề nghĩ ngợi nói thẳng: “Tôi đi cùng Sở đội
trưởng.”
Lưu Thiệu Long với Hà Khải Phong nghe xong đề nghị của Sở Chích Thiên, ánh mắt
sáng ngời, đều muốn lựa chọn loại thứ hai. Người trong lòng có quỷ thấy ai
cũng có vấn đề, bọn họ lo lắng Sở Chích Thiên sẽ hạ thủ với bọn họ, cảm thấy
tách ra hành động tương đối an toàn. Thế nhưng Khổng Nhất Phàm trực tiếp tỏ
thái độ làm họ rơi vào thế bị động.
Lưu Thiệu Long chà chà tay, xấu hổ cười nói: “Nhất Phàm huynh đệ, chúng ta
thương lượng một chút thế nào?” Gã còn muốn làm công tác kiến thiết cho Khổng
Nhất Phàm, hy vọng hắn có thể đi cùng bọn họ.
Trong khoảng thời gian ở chung, Khổng Nhất Phàm liền phát hiện hai người này
có chút không ổn, sớm đã có ý tách xa bọn họ, chẳng qua tiểu đội của mình
không bằng hai đội của người ta, chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó. Lúc này có tấm
cờ lớn Sở Chích Thiên chống, hắn làm sao bỏ qua cơ hội này, thập phần kiên
định nói: “Không cần, tiểu đội chúng tôi nhỏ yếu, đi theo Sở đội trưởng tương
đối ổn định.”
Lưu Thiệu Long nghe xong lời nói của Khổng Nhất Phàm, ánh mắt ngoan độc chợt
lóe mà qua, trên mặt lại vẫn treo nụ cười, liên tục gật đầu: “Nếu Nhất Phàm
huynh đệ đã nói như vậy, chúng ta liền cùng nhau. . .”
Trần Cảnh Văn đột nhiên chen vào, cắt ngang Lưu Thiệu Long: “Lưu đội trưởng,
Hà đội trưởng, không bằng như vậy đi, hai đội các anh thanh lý một kho hàng,
Khổng đội trưởng thì cùng chúng tôi hành động, vật tư vẫn là ai lấy thì thuộc
về người đó. . .”
Lời nói của Trần Cảnh Văn làm cho ánh mắt hai người nóng lên. Đây không phải
biến tướng đề cao phân ngạch của bọn họ sao? Không đợi bọn họ gật đầu, lời nói
kế tiếp của Trần Cảnh Văn khiến sắc mặt hai người biến hóa kịch liệt, có chút
khó quyết định.
“Đương nhiên, chúng ta sẽ không luân phiên thanh lý anh một cái tôi một cái
nữa, mà là xem tốc độ hai bên.” Trần Cảnh Văn cười tủm tỉm nói ra mục đích
cuối cùng của mình.
Nếu tốc độ thanh lý của tiểu đội Sở Chích Thiên nhanh, như vậy tỉ lệ chiếm
được sẽ cao hơn không ít. Không thể nghi ngờ Trần Cảnh Văn đề xuất điều kiện
này, là có lòng tin mười phần đối với tiểu đội mình.
Lưu Thiệu Long, Hà Khải Phong không chần chừ bao lâu, đã đáp ứng điều kiện của
Trần Cảnh Văn. Hai người vẫn rất có lòng tin đối với tiểu đội mình, tuy rằng
Sở Chích Thiên rất mạnh, nhưng thanh lý đàn tang thi lớn nhất định phải dựa
vào lực lượng tập thể, thực lực cá nhân không quá quan trọng. Mà hai đội bọn
họ lại có nhân số nhiều nhất, hơn nữa người thức tỉnh chiếm phân nửa tiểu đội,
nghĩ chắc sẽ không kém so với hai đội Sở Chích Thiên với Khổng Nhất Phàm.
Phải nói bọn họ đã quá coi thường tiểu đội Sở Chích Thiên. Phải biết tiểu đội
Sở Chích Thiên nếu không phải người thức tỉnh thì cơ bản không có khả năng
tiến vào. . . Vì vậy đã định trước bọn họ sẽ có một tràng bi kịch.
Trần Cảnh Văn đương nhiên không để cho Khổng Nhất Phàm chiếm nhiều tiện nghi,
trực tiếp giảm thiểu phân ngạch thu thập xuống một phần mười tất cả các vật
tư. Bất quá Khổng Nhất Phàm đáp ứng rất sảng khoái, dù sao trong bốn tiểu đội,
thực lực của họ kém nhất, mà trọng điểm lực lượng hắn thức tỉnh là về phòng
thủ, thực không có ưu thế gì về việc thanh lý tang thi.
Cứ như vậy, bốn đội chia làm hai tổ trong vài giờ kế tiếp bắt đầu tách ra hành
động. Buổi chiều 5 giờ, Sở Chích Thiên tuyên bố nhiệm vụ thu thập hôm nay kết
thúc, ngày mai tiếp tục.
Trong 4 giờ, Sở Chích Thiên dẫn đội thanh lý tám kho hàng, mà biểu hiện của
đội viên thủ hạ Sở Chích Thiên khiến Khổng Nhất Phàm chấn kinh không thôi.
Đổng Hạo Triết không cần phải nói, vốn là một cường giả không thua hắn, song
chưởng đồng thời vung múa, tang thi trực tiếp bị nổ thành mảnh nhỏ, tốc độ
thanh lý tang thi phải nói là nhanh như gió a.
Thế nhưng còn có hai người làm Khổng Nhất Phàm càng chấn kinh. Một người là
đại hán hai tay mỗi tay cầm một cây gậy sắt, khởi công trái phải, một tay một
con tang thi, đầu trực tiếp bị đập thành dưa hấu nát, có thể thấy được lực
lượng của anh ta kinh người như thế nào. Còn có một người, bàn tay chém ra là
một mảng hỏa diễm màu đen, tang thi ngay cả kêu thảm cũng chưa có đã biến
thành tro tàn, đặc biệt khủng bố chính là, cho dù đồng thời tới hai ba con
tang thi, cũng chỉ ở trong nháy mắt đã được giải quyết.
Chính ba người này, gần như giải quyết phân nửa tang thi, mà mấy người còn
lại, cũng không kém, thân thủ thoăn thoắt. Nói thật, đội viên mà Khổng Nhất
Phàm mang đến thanh lý tang thi chẳng qua chỉ vẽ vẽ nước, căn bản không xuất
bao nhiêu lực. Không phải không muốn xuất, mà là không có cơ hội. . . Bọn họ
vừa muốn ra tay, tang thi đã bị đội viên tiểu đội Sở Chích Thiên thanh lý hết.
Thành quả một buổi chiều, đội Sở Chích Thiên coi như may mắn, có một kho hàng
dự trữ toàn bộ đều là các loại hoa quả khô, có một cái là rau củ hoa quả. Tuy
rằng phần lớn bên trong đã hư thối, nhưng vẫn có một số hoa quả rau củ dễ dự
trữ được bảo lưu lại, khiến cho mọi người vạn phần kinh hỉ. Mấy chỗ khác thì
hoặc là đồ sứ hoặc là hàng mỹ nghệ, có lẽ trước ngày diệt vong đáng giá chút
tiền, nhưng hiện tại. . . Mọi người chẳng qua chỉ chọn một số bát đũa nhất
định cần mà thôi.
Mặt trời chìm về tây, nhất định phải thu đội lại. Ban đêm ngày diệt vong rất
nguy hiểm, lực lượng của người thức tỉnh sẽ bị áp chế, mà năng lực của tang
thi sẽ được đề cao rất lớn, không có tiểu đội nào dám hành động vào buổi tối.
. . Đó là thời gian săn bắt của tang thi.
Lưu Thiệu Long với Hà Khải Phong mang vẻ mặt xúi quẩy xuất hiện trước mặt tiểu
đội Sở Chích Thiên, bọn họ cay cay đắng đắng thanh lý ba kho hàng, cái gì cũng
không có. Trong đó, hai kho hàng tất cả đều là thiết bị nhà bếp, còn một kho
là các loại rương, bao. Bọn họ chỉ đành mỗi người vác mấy bao lớn đi ra, chuẩn
bị ngày mai tiếp tục.
Nhìn nhân viên ba đội lần lượt rời đi, Trần Cảnh Văn cau mày nói: “Khổng Nhất
Phàm thì còn được, mục đích Lưu Thiệu Long và Hà Khải Phong tới lần này sợ
rằng không đơn giản.”
“Ừ, nếu không phải Sở ca nhẹ nhàng đối phó tang thi cấp ba, tớ thấy khẳng định
bọn họ còn có chuẩn bị phía sau.” Đổng Hạo Triết cũng đã nhìn ra.
“Hai người ở bề ngoài thì không liên quan, kỳ thực là một nhóm.” Sở Chích
Thiên nhàn nhạt trả lời, tuyệt không kinh ngạc chuyện này.
Trần Cảnh Văn gật gật đầu, đồng ý cái nhìn của Sở Chích Thiên. Hai người kia
chỉ cần có một người mở miệng, người còn lại tuyệt đối sẽ không đề xuất ý kiến
phản đối, phối hợp ăn ý.
“Đáng tiếc trong khoảng thời gian này còn phải nhìn thấy bọn họ, thực sự là
khó chịu a.” Đổng Hạo Triết phiền muộn, biết rõ đối phương có một bụng ý xấu,
tính toán rất nhiều với bên mình, thế nhưng vẫn nhất mực phải cùng hành động.
Kho hàng nơi này nhiều như vậy, cho dù mỗi ngày thanh lý 20 cái, cũng phải cần
trên dưới nửa tháng mới có thể thanh lý xong a.
“Lần này bị bọn họ chiếm tiện nghi rồi.” Trần Cảnh Văn tiếc nuối thật sâu, lúc
đó ép giá quá nương tay rồi, ác hơn chút nữa mới đúng.
“Tiện nghi?” Khóe miệng Sở Chích Thiên mang theo một nụ cười lạnh. Trên đời
này người muốn chiếm tiện nghi của anh còn chưa có sinh ra. Anh sẽ cho bọn họ
biết, cái gì gọi là giỏ trúc múc nước công dã tràng.
Bất quá. . . Sở Chích Thiên sờ sờ tinh hạch trong túi, vẻ mặt thoáng chút ôn
hòa.
Phải dỗ dành nhóc con đó đã, không có sự hỗ trợ của Tiêu Tử Lăng, thật đúng là
phải để cho bọn họ chiếm tiện nghi.