Quyết Đấu, Hết Thảy Đều Ở Trong Khống Chế!


Người đăng: kimlong

Sở Chích Thiên nhìn tang thi trước mắt, quay đầu nói với Lưu Thiệu Long: “Lưu
đội trưởng, có thể khiến cho con tang thi đó xuống không?” Sở Chích Thiên
không thích nhìn lên đối thủ.

Lưu Thiệu Long sửng sốt, không ngờ tới Sở Chích Thiên sẽ nói chuyện với hắn,
trong lòng xoay chuyển N ý nghĩ, nhưng cũng không dám không đáp: “Để tôi thử
xem sao.” Lúc này gã hoài nghi đầu tiên là có phải trong độ ngũ của gã có nội
gián hay không, bán đứng nội tình của gã, bằng không thế nào Sở Chích Thiên
vừa mở miệng đã tìm gã? Gã thầm hận trong lòng, quyết định lần này trở về
không thể không tận tình chỉnh lý một phen.

Kỳ thực Lưu Thiệu Long đa tâm rồi, sở dĩ Sở Chích Thiên hỏi thăm Lưu Thiệu
Long, là bởi vì trong đội có Lục Vân Đào, dị năng thức tỉnh hệ phong. Năng lực
đầu tiên đạt được là kỹ năng khống chế “Triền Nhiễu Chi Phong”, xem có phải
Lưu Thiệu Long cũng có hay không. Nếu Lưu Thiệu Long thoái thác, không có biện
pháp, Sở Chích Thiên cũng không nghĩ gì khác.

Chỉ thấy Lưu Thiệu Long nói nhỏ trong miệng, khẽ nâng hai tay. Đột nhiên xuất
hiện một luồng gió xoay quanh: “Tật!” Theo một tiếng quát nhẹ, tay phải Lưu
Thiệu Long thoáng chỉ, một chùm gió có thể thấy được nhanh chóng đánh tới tang
thi. Khi sắp sửa đánh trúng đột nhiên vặn vẹo, nhanh chóng quấn lấy nó.

“Xuống cho ta!” Tay phải duỗi thẳng của Lưu Thiệu Long đột nhiên nắm lại, làm
một thế thu.

Tang thi đứng ở đỉnh chóp kho hàng đột nhiên bất ổn, trực tiếp ngã quỵ xuống,
hung hăng nện trên mặt đất, đốm lửa văng khắp nơi, bụi bặm tung bay.

Tang thi bị tập kích bất ngờ, phẫn nộ rồi. Nó ngửa đầu rống dài, hỏa diễm trên
người đột nhiên tăng vọt, chùm gió vốn quấn trên thân, dưới luồng lực lượng
này nhất thời nát bấy.

Lưu Thiệu Long có vẻ đã bị thương nặng, đột nhiên đè lấy ngực, nôn ra ngụm máu
tươi cực lớn.

Tả Khôn kinh hãi, vội vã đỡ lấy hỏi: “Không có việc gì chứ?”

Lưu Thiệu Long lau vết máu bên khóe môi một chút, lắc lắc đầu: “Bị phản phệ,
tổn thương nhỏ mà thôi, không có việc gì.”

Đột nhiên, hai thanh âm gần như đồng thời vang lên.

“Cẩn thận!” Khổng Nhất Phàm lớn tiếng kinh hô.

“Màn Điện!” Thanh âm của Sở Chích Thiên lãnh tĩnh cực đoan.

Ầm! Một tiếng nổ cực lớn mạnh mẽ vang lên!

Lưu Thiệu Long với Tả Khôn bị luồng năng lượng cực lớn bắn bay đi, nặng nề ngã
xuống đất!

Hóa ra ngay lúc nãy, tang thi hệ hỏa cấp ba bị Lưu Thiệu Long chọc giận, vừa
tránh thoát khỏi sự ràng buộc liền phát động công kích hỏa diễm của nó. Lưu
Thiệu Long, Tả Khôn không phát hiện, mà Sở Chích Thiên với Khổng Nhất Phàm lại
thấy rõ. Trong nháy mắt nguy cơ đó, đã thấy được sự cao thấp năng lực ứng biến
của hai người. Khổng Nhất Phàm cơ bản không thể phản ứng, chỉ có thể hô to một
tiếng nhắc nhở. Mà Sở Chích Thiên lại lãnh tĩnh thi triển một đạo Màn Điện
chặn công kích của tang thi, cứu tánh mạng hai người.

Lưu Thiệu Long và Tả Khôn ngã xuống đất, thấy phía trước nơi mình vốn đứng đã
xuất hiện một lá chắn do điện quang tạo thành, ngay phía trước nó là một hố
lửa thật sâu. Làm sao còn không rõ hiểm cảnh ban nãy, biết là Sở Chích Thiên
cứu bọn họ, vẻ mặt cảm kích nhìn qua.

Sở Chích Thiên không có bất kỳ biểu tình gì, dường như đạo Màn Điện ban nãy
tuyệt không phải do anh phát ra, hai tay nắm ngược sau thắt lưng, tùy ý đứng
nơi đó, hai mắt lạnh lùng nhìn tang thi, cứ như nhìn một vật chết.

Loại thái độ xem thường này khiến cho tang thi cấp ba lần nữa cuồng nộ gầm rú
lên. Tang thi tiến hóa cấp một đã bắt đầu có được trí tuệ, cấp càng cao trí
tuệ càng cao. Con tang thi này rất dễ cảm nhận được sự khinh thường trên người
Sở Chích Thiên.

Nghĩ cũng không nghĩ, một hỏa diễm cường lực lần nữa công kích Sở Chích Thiên.
Lúc này đây, Khổng Nhất Phàm rốt cục đã có chuẩn bị: “Thổ Thuẫn!” Một bức
tường đất dày đột ngột mọc lên từ mặt đất. Chắn giữa Sở Chích Thiên với tang
thi, ngăn cản công kích của hỏa diễm. Thế nhưng lần chặn lại này, Khổng Nhất
Phàm tuyệt không dễ chịu, chỉ cảm thấy ngực lộn ngược một trận, trầm nặng khó
chịu. Xem ra cấp hai ngăn cản công kích của cấp ba, vẫn là miễn cưỡng.

Sở Chích Thiên hơi hơi gật gật đầu với Khổng Nhất Phàm, biểu thị đã tiếp nhận
ý tốt của hắn. Tuy rằng vẫn là biểu cảm băng lãnh, nhưng Khổng Nhất Phàm lại
cảm thấy cảm giác nặng nề đã không còn. Tâm tình thoáng cái kích động lên, mở
cờ trong bụng như khi còn bé được thầy giáo tán dương.

Khổng Nhất Phàm thật vất vả mới đè xuống được luồng tâm tình hưng phấn đó. Bắt
đầu khinh bỉ định lực của bản thân thực sự quá kém. Bất quá Sở Chích Thiên là
cường giả mà cả khu này công nhận, có thể có được sự khẳng định của anh ta. .
. Khổng Nhất Phàm cảm thấy bản thân càng đủ lòng tin dẫn dắt huynh đệ tỷ muội
đi tiếp.

Hai lần công kích đều bị người phá hủy, tang thi hệ hỏa cấp ba lại càng nổi
trận lôi đình. Công kích lần này của nó, tuyệt không phải chỉ công kích cá
nhân, mà là phát ra bốn đạo hỏa diễm sắc bén. Hỏa diễm nồng đậm gần như màu
cam, cùng với khí tức cực nóng kia đã biết công kích lần này tuyệt không giống
hai đợt chỉ là thăm dò ban nãy, mà là toàn lực tru sát chân chân chính chính.

Sự ứng đối của bốn người hoàn toàn khác nhau. Sở Chích Thiên lần nữa tạo một
Màn Điện ngăn cản công kích, chẳng qua sóng triều do hai luồng năng lượng va
chạm dẫn phát khiến cho tóc bạc cùng áo khoác của anh bay múa, nhưng không lay
động được thân hình kiên định của anh.

Khổng Nhất Phàm vẫn dùng tường đất ngăn cản, nhưng lúc này hắn không còn may
mắn như trước nữa. Trực tiếp bị đẩy lùi ba bước, ngực cuồn cuộn, nhịn không
được nữa hộc ra một ngụm máu tươi, ngồi xổm trên mặt đất.

Lưu Thiệu Long không ngăn cản, trái lại thi triển Phong Chi Dực (đôi cánh gió)
nhanh chóng né tránh đạo công kích này. Tuy rằng trốn có chút chật vật, nhưng
cuối cùng cũng không phải chịu thương tổn.

Tả Khôn không có thủ đoạn ngăn cản nào, tốc độ cũng không chiếm ưu thế, chỉ
đành lấy công thay thủ, hét lớn một tiếng: “Hỏa Long Thuật!” Một con thần long
do hỏa diễm cấu thành, tàn bạo đánh về phía hỏa diễm bay đến trước mặt.

“Ầm ầm!” Sự rung động do tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc mang đến, khiến cho
nhóm đội viên phía sau đứng bất ổn, không ít người đã té xuống đất. Mà Tả Khôn
lại càng thê thảm, trực tiếp bị đánh bay, ngã sấp xuống ở xa mười mét có thừa,
đỡ ngực thổ huyết không ngừng. Lần công kích này bởi hắn cố kháng mà bị thương
nặng nhất.

Chính lần công kích này, thực lực cao thấp của bốn người đã hiển lộ ra. Không
hề nghi ngờ Sở Chích Thiên là mạnh nhất, ba người còn lại tuy có sai biệt,
nhưng chênh lệch tuyệt không lớn.

Dù sao tang thi cấp ba có trí tuệ, lần công kích này để cho nó hiểu rõ người
nào là cục xương khó gặm. Nó rất giảo hoạt, tuyệt không trực tiếp công kích Sở
Chích Thiên, mà là lưu luyến không buông, tiếp tục công kích Tả Khôn và Khổng
Nhất Phàm.

Thế nhưng Sở Chích Thiên sao để cho nó thực hiện được, một đạo Màn Điện lần
nữa trực tiếp ngăn chặn trước mặt tang thi, đồng thời tỏ ý ba người khác lui
về phía sau.

Tả Khôn cùng Khổng Nhất Phàm làm sao còn dám tiếp tục. Chẳng qua một lần công
kích đã khiến cho bọn họ bị thương, sự chênh lệch giữa cấp hai với cấp ba
không phải một hạt nửa điểm. Chỉ có Lưu Thiệu Long sau khi lui về ánh mắt có
chút lấp lánh, dường như suy nghĩ gì đó.

Sở Chích Thiên coi như không thấy. Nên nhắc nhở đều đã nhắc nhở, còn muốn chết
anh cũng sẽ không ngăn, không phải người của tiểu đội mình anh lười quan tâm.

Ba người vừa mới lui về phía sau, Sở Chích Thiên quát một tiếng rõ ràng: “Liệt
~!” Một đạo điện quang nhanh chóng giáng xuống đầu tang thi.

Đạo công kích này chỉ khiến cho tang thi kêu đau một tiếng, lại không mang đến
thương tổn thực chất cho nó. Thoạt nhìn kỹ năng Liệt Điện bình thường nhất
không có cách nào giải quyết được con tang thi này.

Tang thi vốn còn chưa muốn đối đầu với Sở Chích Thiên lợi hại nhất, muốn giải
quyết những vật hy sinh thực lực kém kia trước. Thế nhưng sự cản trở cùng với
công kích không chút nào lưu tình của Sở Chích Thiên rốt cục khiến cho con
tang thi này đánh mất lý trí. Lửa giận của nó tập trung toàn bộ ở trên người
Sở Chích Thiên, nó nhất quyết phải giết cho bằng được cái tên đáng hận này,
sau đó ăn hắn, hấp thu năng lượng của hắn.

Thấy ánh mắt của tang thi rốt cục vững vàng nhìn thẳng mình, trong lòng Sở
Chích Thiên không có bất kỳ gánh nặng nào. Tiêu hao dị năng ở bến tàu lần
trước lại để cho anh có cơ hội, đột phá được lá chắn của một dị năng khác vẫn
luôn không cách nào đột phá, rốt cục hai dị năng đều đạt được cấp ba. Lúc này
Sở Chích Thiên không phải là cường giả cấp ba bình thường nữa, hai dị năng
chồng nhau tăng phúc đạt được đỉnh phong cấp ba. Nói cách khác thực lực của
anh trước mắt chỉ kém cấp bốn một đường. Vì vậy chỉ cần con tang thi này không
đột phá đến cấp bốn, Sở Chích Thiên liền nắm chắc giết chết được nó.

Ánh mắt đỏ sậm của tang thi nhìn chằm chằm Sở Chích Thiên, hỏa diễm trên người
bắt đầu chậm rãi giảm thiểu, mà một cụm hỏa diễm màu cam khí tức khổng lồ bắt
đầu xuất hiện trên tay, mọi người biết tang thi sắp ra tuyệt chiêu.

Đổng Hạo Triết, Trần Cảnh Văn đều siết chặt nắm tay, lại không dám lên tiếng,
sợ ảnh hưởng đến Sở Chích Thiên. Hóa ra lòng bàn tay phải của Sở Chích Thiên
đột nhiên xuất hiện một viên điện hỏa đang phát ra thanh âm lách tách chói
tai.

Thoạt nhìn hai bên đều muốn một kích giải quyết trận chiến này. Ánh mắt mọi
người gắt gao nhìn thẳng. Ai cũng rõ Sở Chích Thiên thắng, bọn họ sống, Sở
Chích Thiên bại, bọn họ nhất định phải đào vong. Không ai có thể ngăn cản được
con tang thi này.

Toàn bộ bầu không khí vừa chạm liền phát, rốt cục khí thế của song phương đều
đạt đến đỉnh. Không có chần chừ, gần như đồng thời, hai bên cùng lúc đánh về
phía đối phương. Công kích cự ly xa uy lực sẽ giảm đi rất nhiều, chỉ có cận
chiến mới có thể giải quyết đôi bên.

Lướt qua người, không có va chạm năng lượng, không có tiếng vang vang trời,
cũng không có nổ tung điếc tai như trong tưởng tượng. Mọi người hai mặt nhìn
nhau, ban nãy bọn họ hoa mắt sao? Rõ ràng đã đánh trúng, vì sao chuyện gì cũng
không có?

Đột nhiên tang thi cấp ba ngã xuống đất, toàn thân dấy lên điện hỏa có thể
thấy, nhanh chóng bị đốt thành tro tàn. Lòng bàn tay Sở Chích Thiên xuất hiện
một sợi khói đen, điện hỏa vốn lấp lánh đột nhiên biến mất.

Đổng Hạo Triết, Trần Cảnh Văn nghi hoặc nhìn thoáng qua nhau, ban nãy rõ ràng
bọn họ nhìn thấy hỏa diễm màu cam của tang thi đã đánh trúng Sở Chích Thiên,
vì sao Sở Chích Thiên không có việc gì chứ? Đến tột cùng anh đã dùng biện pháp
gì tránh thoát chứ?

Chỉ có chính bản thân Sở Chích Thiên biết vừa rồi xảy ra chuyện gì. Kỹ năng
mới có được kia, năng lực gần như có thể nghịch thiên, tất nhiên sẽ trở thành
đòn sát thủ của anh.

Sở Chích Thiên lãnh khốc đứng thẳng thân, đến bên bãi tro tàn, nhặt lên tinh
hạch thuộc về tang thi hệ hỏa. Tinh thể màu đỏ tươi thập phần trong suốt, soi
dưới ánh nắng vậy mà tản ra quang mang chói mắt, thập phần mỹ lệ.

Sở Chích Thiên nhớ tới khuôn mặt bánh bao vì mình không thèm nhìn đến mà nhăn
lại của Tiêu Tử Lăng, trong lòng cảm thấy buồn cười. Lúc tu dưỡng, mình mơ hồ
cảm thấy có hi vọng đột phá, vừa vặn khi đó vội vàng muốn đề thăng thực lực,
anh chuyên chú tu luyện nên có chút lãnh đạm đối với Tiêu Tử Lăng, khiến cho
Tiêu Tử Lăng oán niệm rất nhiều a.

Nhớ tới sự kinh hỉ khi thu được tinh hạch tang thi hệ tinh thần của Tiêu Tử
Lăng, thầm nghĩ chắc hẳn cậu rất thích loại tinh hạch này. Sở Chích Thiên tưng
tưng tinh hạch màu đỏ trong tay, một vệt ý cười cơ hồ không thể nhìn thấy lặng
yên hiện lên nơi khóe miệng, có lẽ có thể lấy cái này làm lễ vật.

Để tinh hạch vào túi, xoay người, trong ánh mắt sùng bái kính ngưỡng của mọi
người, trở lại đội ngũ của anh.


Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích - Chương #39