Mời Chiến, Tang Thi Cấp Ba Xuất Hiện.


Người đăng: kimlong

Bốn đội ngũ rất nhanh đã hiệp thương xong, lần hành động này do Sở Chích Thiên
đảm nhiệm tổng chỉ huy.

Sở Chích Thiên liền an bài một chút, xáo trộn đội viên của bốn tiểu đội rồi
lần nữa chia làm ba tiểu tổ. Lại an bài người phụ trách mỗi đội ngũ, lúc này
mới chỉ huy mọi người mở hai cánh cửa lớn của trung tâm phân phối hậu cần. Ánh
vào mi mắt chính là từng kho hàng lớn chỉnh tề, ngăn nắp.

Có lẽ tiếng vang khi cửa mở làm bừng tỉnh tang thi bên trong. Chúng nhao nhao
xuất hiện từ những góc khác nhau, vây về phía mọi người.

Sở Chích Thiên lãnh tĩnh hô: “Tổ thứ nhất, chuẩn bị chiến đấu!” Tổ thứ nhất là
chịu trách nhiệm thanh lý tang thi với cảnh giới, do Đổng Hạo Triết phụ trách,
Tả Khôn hiệp trợ.

Đổng Hạo Triết nghe thấy mệnh lệnh của Sở Chích Thiên, trực tiếp vung tay phải
lên, tỏ ý tiến công.

Người vốn thuộc tiểu đội Sở Chích Thiên thấy thế trực tiếp cầm vũ khí của
mình, xông vào đám tang thi, bắt đầu chiến đấu. Mà đội viên thuộc về ba đội
khác phản ứng chậm hơn một chút, bất quá may mắn đều là người có kinh nghiệm,
rất nhanh đã tiến vào trạng thái, phối hợp với tiểu đội Sở Chích Thiên, lần
lượt chém giết tang thi.

Đội trưởng của ba đại tiểu đội thấy thế có chút xấu hổ, năng lực phản ứng của
đội viên mình rõ ràng kém hơn một tầng.

Trần Cảnh Văn cười thầm trong lòng, đội viên phân phối cho Đổng Hạo Triết vốn
chính là thuộc về tổ chiến đấu của anh. Những đội viên đó đã sớm quen thuộc
phương thức chỉ huy chiến đấu của Đổng Hạo Triết, phản ứng không nhanh vậy mới
có quỷ đấy.

Bất quá Trần Cảnh Văn không có lòng tốt giải thích cho họ. Bọn họ hiểu lầm
càng nhiều, đối với tiểu đội Sở Chích Thiên mà nói lại càng có lợi.

Rất nhanh, Đổng Hạo Triết đã dẫn dắt tổ thứ nhất thanh lý sạch sẽ những tang
thi bị kinh động. Đám tang thi này đều là tang thi bình thường, tuyệt không
mang đến bao nhiêu áp lực cho bọn Đổng Hạo Triết, nhưng dù vậy, vẫn có hai
người bị tang thi cào thương, Sở Chích Thiên trực tiếp kêu bọn họ rời khỏi tổ
thứ nhất, chọn ra hai người từ trong tổ thứ ba lên thay thế.

Là đội trưởng của hai người bị thương, sắc mặt của Hà Khải Phong với Lưu Thiệu
Long có chút khó coi. Đều là công tác thanh lý, đội viên của tiểu đội Sở Chích
Thiên làm sạch sẽ lưu loát, thường thường đội viên của bọn họ vừa mới giải
quyết xong một con tang thi, đội viên của Sở Chích Thiên đã thanh lý xong con
thứ hai, có một số thậm chí là con thứ ba, tuy rằng nhân số của tiểu đội Sở
Chích Thiên ít nhất trong bốn tiểu đội, nhưng sức chiến đấu không thể nghi ngờ
là mạnh nhất.

Phát hiện này đủ cho hai vị đội trưởng đó thu liễm đi rất nhiều, không vênh
váo tự đắc nữa bắt đầu chuyên tâm phối hợp Sở Chích Thiên.

Mọi người rất nhanh đã đả thông kho hàng đầu tiên, trong kho hàng này đều là
vật dụng giữ ấm như áo bông, quần bông, chăn mền các loại. Ba đại đội trưởng
có chút thất vọng, dù sao mục đích của họ lần này chủ yếu là tìm kiếm thức ăn.
Ngoại trừ đội ngũ của Sở Chích Thiên không lo nghĩ, các tiểu đội khác đều vì
điều đó mà phiền não.

Trần Cảnh Văn ngược lại rất cao hứng, hiện tại khí trời càng ngày càng lạnh,
phương tiện cơ sở vốn có đều đã tê liệt. Không còn điện, không còn khí gas,
căn bản không có cách nào dùng ngoại lực sưởi ấm. Hiện tại chỉ có dựa vào quần
áo đồ dùng dày để kháng rét lạnh. Với anh mà nói, những món này đều là vật tư
nhất định cần, không thể không thu.

Ba đại đội chọn chọn lựa lựa cầm một chút vật tư rời đi, đội ngũ của Sở Chích
Thiên thì không khách khí như vậy, trực tiếp chở năm chồng rương, nhưng cho dù
như thế, toàn bộ kho hàng gần như không ít đi bao nhiêu. Trần Cảnh Văn nhìn
hàng hóa đầy kho, tiếc nuối vì người tới lần này quá ít a.

Không để cho Trần Cảnh Văn xoắn xuýt bao lâu, Sở Chích Thiên liền mang mọi
người nhanh chóng chạy xuống kho hàng tiếp theo.

Cứ như vậy liên tục thanh lý năm kho hàng, trên cơ bản đều là mấy thứ vô dụng.
Không phải một số linh kiện kim loại thì là thiết bị điện nhỏ, thậm chí có kho
đều là lốp xe, điều này làm cho tâm tình mọi người có chút suy sụp.

Sở Chích Thiên nhìn nhìn thời gian, đã qua ba giờ, hiện tại là 12 giờ trưa,
anh mệnh lệnh đội viên ăn cơm ngay tại chỗ, giải quyết bữa trưa trong 10 phút.

Tiểu đội Sở Chích Thiên ngồi dưới đất đâu vào đấy, đội viên chuyên quản hậu
cần bắt đầu phân phát cơm hộp và nước đã sớm chuẩn bị cho mọi người. Cơm tẻ
chắc nịch cộng thêm một cái đùi gà lớn, một phần khoai tây cà ri cùng với một
bình nước nhỏ.

Nhìn tiểu đội Sở Chích Thiên ăn ngon lành, mùi thơm cơm nước xông vào mũi
khiến cho đội viên của ba đội khác liều mạng nuốt nước miếng, bọn họ nhìn nhìn
bánh bích quy lương khô trong tay, liền cảm thấy hoàn toàn không còn khẩu vị
a.

Sở Chích Thiên ngồi một bên ăn cơm hộp, trong lòng lại đang tính toán tiến độ
lúc buổi sáng. Cảm thấy hiệu suất thực sự quá kém, điều này làm anh nhớ tới
Tiêu Tử Lăng. Nếu như có tên nhóc đó ở đây, mở Linh Nhãn là có thể thấy rõ
trong kho hàng chứa vật gì, cũng không cần lãng phí thời gian như vậy.

Đột nhiên nhớ lại mắt phải của Tiêu Tử Lăng đã mù, tâm tình Sở Chích Thiên
nhất thời trở nên âm trầm. Cơm nước trong miệng cũng chẳng còn mùi vị. Nỗ lực
lắc đầu, Sở Chích Thiên quăng đi tâm tình u ám, âm thầm nhắc nhở bản thân,
hiện tại không thể phân tâm.

Trần Cảnh Văn bên cạnh thấy thế nghi hoặc hỏi: “Thế nào rồi, Sở ca?”

“Không có việc gì, chỉ cảm thấy như vậy quá lãng phí thời gian.” Sở Chích
Thiên không muốn Trần Cảnh Văn lo lắng, chỉ nói ra suy nghĩ lúc đầu của anh.

Trần Cảnh Văn gật gật đầu, anh cũng thấy thanh lý từng nơi từng nơi như vậy
rất lãng phí thời gian. Hơn nữa cay cay đắng đắng thanh lý sạch sẽ, thậm chí
có đôi khi còn phải hao binh tổn tướng, sau cùng lại phát hiện vật tư của kho
hàng không phải thứ cần thiết, còn gì buồn bực hơn so với điều này.

“Vậy làm sao giờ?” Trần Cảnh Văn vắt óc suy tính nửa ngày, cũng không nghĩ
được một biện pháp tốt, chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi thăm lão đại nhà mình.

“Cậu hỏi ba đội trưởng kia xem, trong độ ngũ của bọn họ có người có năng lực
không cần đi vào mà cũng có thể dọ thám được hàng hóa hay không?” Sở Chích
Thiên nghĩ có phải còn có người thức tỉnh giống như Tiêu Tử Lăng hay không.

Trần Cảnh Văn nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, lập tức đi tìm ba đội trưởng kia để
hỏi rõ tình hình. Sau cùng anh mang theo biểu tình tiếc nuối trở về, lắc lắc
đầu với Sở Chích Thiên.

Sở Chích Thiên chỉ có thể thở dài một hơi, đành làm liều thôi. Hy vọng vận khí
tốt một chút, gần nghìn kho hàng, có thể nhanh chóng tìm được kho mình cần.

Mười phút rất nhanh trôi qua, đội viên hậu cần mau chóng thu dọn hộp cơm với
bình nước nhỏ mà đội viên ăn xong. Hiện tại các loại vật tư đều rất khan hiếm,
những thứ có thể dùng lại thì không thể lãng phí.

Giữa lúc Sở Chích Thiên mệnh lệnh bắt đầu thanh lý kho hàng tiếp theo, một
tiếng gào dài kinh thiên xa xa truyền tới. Sở Chích Thiên biến sắc, cao giọng
quát: “Tập hợp!”

Khác biệt với ba đội kia, tiểu đội Sở Chích Thiên tập hợp lại trước tiên, Sở
Chích Thiên cau mày nhìn về phương hướng truyền đến tiếng tru, sắc mặt ngưng
trọng.

Ba đội khác có chút hỗn loạn, nhưng cũng không trì hoãn bao lâu, lần lượt tụ
họp lại với nhau. Lúc này ba đại đội trưởng mang theo nghi vấn đi qua.

“Sở đội trưởng, phát sinh chuyện gì?” Mở miệng chính là Lưu Thiệu Long, hai
người còn lại gắt gao nhìn chằm chằm Sở Chích Thiên, hy vọng anh có thể nói
cho bọn họ nguyên nhân.

“Có thể tang thi cấp ba đã xuất hiện.” Sở Chích Thiên tuyệt không giấu diếm,
nói thẳng ra suy đoán của anh.

Sở Chích Thiên vừa nói ra lời này, sắc mặt mấy người kia đại biến, có chút
khẩn trương nhìn bốn phía xung quanh. Đoạn thời gian trước bọn họ tới đây tìm
kiếm vật tư, đều đã từng kiến thức qua sự lợi hại của con tang thi đó. Có thể
cho là cửu tử nhất sinh mới may mắn thoát được một mạng. Tuy rằng gần đây họ
đều đã tiến cấp, nhưng sự mạnh mẽ của tang thi, loại cảm giác thất bại vô lực
chống chọi kia, vẫn lưu lại ám ảnh trong lòng bọn họ.

Đổng Hạo Triết nghe xong cũng kinh hãi một trận, anh biết rất rõ sự lợi hại
của con tang thi đó. Tuyệt chiêu sở trường Pháo Không Khí của anh đánh vào
trên người nó tựa như gãi ngứa, khiến anh thấy thất bại vô cùng. Mà công kích
hỏa diễm của tang thi lại thiếu chút nữa nướng anh thành heo quay. Thay vì bó
tay chịu trói đành bất đắc dĩ dẫn đội rời đi.

“Hẳn là cách chúng ta có chút xa, bất quá rất nhanh sẽ đến đây.” Sở Chích
Thiên lãnh tĩnh nghe sự xa gần của tiếng tru, cho biết phương hướng hành động
của tang thi cấp ba.

“Kỳ quái, lần trước là lặng lẽ đánh tới, lần này tại sao lại như vậy chứ?”
Đổng Hạo Triết cũng nghe thấy tiếng tru đó, có chút hiếu kỳ hỏi.

Khóe miệng Sở Chích Thiên treo lên một nụ cười lạnh: “Mời chiến!” Thực sự là
tang thi ngu xuẩn a, nếu ẩn nấp một bên chờ cơ hội, có lẽ anh còn có thể có
chút cố kỵ, hiện tại. ..

Đổng Hạo Triết sửng sốt lập tức bừng tỉnh nói: “Chẳng lẽ, là vì Sở ca?”

Sở Chích Thiên lúc này lại không nói gì, chỉ nhìn về nơi xa xa nào đó. Mọi
người không tự chủ được nhìn theo. Liền thấy một sinh vật hình người toàn thân
được hỏa diễm vây quanh đứng ở đỉnh chóp kho hàng đối diện, lần nữa phát ra
tiếng rống giận dữ.

Một trận rối loạn, nhóm đội viên của bốn đại đội ngũ nhịn không được la hoảng
lên, lực áp bách của tang thi cấp ba không phải thứ người thường có thể thừa
nhận. Cho dù là người thức tỉnh, cũng có một loại cảm giác trầm trọng khôn kể.

Sở Chích Thiên chậm rãi đi ra từ trong đám người, ba người Lưu Thiệu Long, Tả
Khôn, Khổng Nhất Phàm nhìn thoáng qua nhau, cắn răng đuổi theo. Trước đây ước
định chính là cùng nhau đối phó tang thi cấp ba, lúc này bọn họ không thể lùi
bước.

Khi Đổng Hạo Triết chuẩn bị đuổi theo, lại bị Trần Cảnh Văn lặng lẽ kéo về.
Anh mang ánh mắt khó hiểu nhìn Trần Cảnh Văn. Trần Cảnh Văn lắc lắc đầu, lặng
lẽ bĩu môi về hướng Hà Khải Phong.

Đổng Hạo Triết gật gật đầu không lên tiếng, yên lặng đứng bên cạnh Trần Cảnh
Văn, nhìn như tùy ý, nhưng tay phải rũ ở bên người, một luồng năng lượng trong
suốt lặng lẽ xuất hiện.


Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích - Chương #38