Người đăng: kimlong
Ban đêm của ngày diệt vong hắc ám hơn so với thời đại bình an, gần như không
thấy được ánh trăng, tầng mây nơi bầu trời địa cầu dường như dày hơn nhiều so
với trước đây. Tiêu Tử Lăng một mình nằm trên giường bắt đầu hồi tưởng lại
chuyện ban ngày.
Kỳ thực, những lời mà Tiêu Tử Lăng nói ban ngày là cố ý. Trên thực tế mất đi
mắt phải với dị năng tốc độ, Tiêu Tử Lăng chịu đả kích rất lơn, chẳng qua vào
tình cảnh đó còn có thể làm thế nào? Khóc rống chảy nước mắt hô to ta hối hận?
Tiêu Tử Lăng không ngốc như vậy, vì vậy cậu đắp nặn hình tượng một đàn em
trung tâm cảnh cảnh, mục tiêu của cậu là đàn em tâm phúc của Sở Chích Thiên,
cho dù không có thực lực, cũng phải khiến cho Sở Chích Thiên áy náy suốt đời,
không dám từ bỏ cậu. (Đã thấy chưa!? Đã thấy bộ mặt thật của ‘Tiểu Lăng ngây
thơ trong sáng’ chưa!? Con cáo già đó! Giả nai đó!!! Cái mặt lừa tình chết
người không đền mạng đó!!!!!)
Vì vậy, Tiêu Tử Lăng chân thành trung tâm hồn nhiên ngây thơ trong mắt Chân
Nhất Long Lục Vân Đào đã xuất hiện. Tiêu Tử Lăng biết mấy câu nói đó của cậu
sẽ truyền vào trong tai Sở Chích Thiên. . . Cậu không tin Sở Chích Thiên sẽ
không cảm động.
Tiêu Tử Lăng đã thực hiện được, không cần chuyển lời cho Sở Chích Thiên. Sở
Chích Thiên đã chính tai nghe được, sự chấn động đó còn mãnh liệt hơn so với
chuyển cáo, Sở Chích Thiên đích xác đã đặt cậu ở trong lòng, chẳng qua Tiêu Tử
Lăng chưa hiểu rõ, Sở Chích Thiên là một người càng coi trọng thì lại càng ẩn
tàng sâu, muốn Sở Chích Thiên biểu hiện ra sự đối đãi đặc biệt khác thường?
Tiêu Tử Lăng nhất định phải thất vọng rồi.
Tính toán nửa ngày, phát hiện ngôn hành cử chỉ tuyệt không có gì không thỏa
đáng, lúc này mới an tâm tu luyện Thanh Tâm Thuật.
Đối với chuyện đã không còn dị năng tốc độ, sở dĩ Tiêu Tử Lăng biểu hiện lãnh
tĩnh, còn là bởi vì Thanh Tâm Thuật, chỉ cần tiếp tục tu luyện thêm một đoạn
thời gian, tin tưởng có thể học tập được Thủy Cầu Thuật, như vậy thực lực của
cậu sẽ không yếu đi bao nhiêu, còn có thể làm người dị năng hệ thủy. Đương
nhiên nếu dị năng tốc độ vẫn còn thì tốt hơn, như vậy thực lực của cậu sẽ càng
mạnh, tin tưởng sẽ rất có địa vị trong đội ngũ của Sở Chích Thiên.
Tiêu Tử Lăng rất nhanh tiến vào trạng thái suy tưởng, khi một lần lại một lần
vận chuyển Thanh Tâm Thuật cậu phát hiện một số linh khí vậy mà tự động tiến
vào mắt phải với chỗ đau hai chân của cậu, bắt đầu tu bổ tổ chức tế bào bị
thương.
Một trận mừng rỡ, Tiêu Tử Lăng tỉnh lại từ trong suy tưởng, không ngờ tới
Thanh Tâm Thuật vậy mà còn có công năng trị liệu, đối với Tiêu Tử Lăng mà nói
đây không thể nghi ngờ là một tin tức tốt, có lẽ những thứ cậu mất đi còn có
thể trở về.
Phát hiện này khiến cho Tiêu Tử Lăng động lực mười phần, lần nữa an tâm lại
suy tưởng, tu luyện Thanh Tâm Thuật.
Mười ngày kế tiếp, Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng chuyên tâm tu luyện với
dưỡng thương, nhưng hành động của tiểu đội tuyệt không có đình chỉ, Đổng Hạo
Triết Trần Cảnh Văn sau khi biết được tình hình thực tế của bến tàu từ chỗ Sở
Chích Thiên liền thay phiên dẫn đội, điên cuồng thu thập các loại vật tư, dù
sao ai cũng không biết con tang thi cường đại ở bến tàu kia có thể tập kích
thành thị hay không, nếu thực sự như vậy, phỏng đoán trước mắt không có người
thức tỉnh nào có thể đối phó được nó, lưu lại cho bọn họ chỉ có một con đường,
vì vậy hiện tại có thể thu thập được nhiều một chút thì là một chút.
Theo hành động của đội ngũ Sở Chích Thiên, người sống sót được cứu ra cũng
càng ngày càng nhiều, Thanh Ly Viên bất tri bất giác thành một nơi tập hợp
người sống sót nổi danh Thân Thành, không ít người biến dị người dị năng có
thực lực lần lượt mang theo bạn bè người nhà gia nhập vào trong đó.
Vì vậy, thành viên của tiểu đội lần nữa gia tăng, sau khi đội viên tiểu đội
vượt qua 15 người. Trần Cảnh Văn vì dễ dàng cho hành động, liền chia tiểu đội
làm ba tổ. Một tổ chiến đấu, một tổ hậu cần, một tổ công kiên.
Tổ chiến đấu do Đổng Hạo Triết dẫn dắt, chủ yếu phụ trách nhiệm vụ thanh lý
tang thi, bảo hộ sự an toàn của tổ khác.
Tổ hậu cần do Trần Cảnh Văn dẫn dắt, chủ yếu phụ trách các loại công tác như
thu thập vật tư, an bài trù tính chung.
Tổ công kiên do Sở Chích Thiên dẫn dắt, chủ yếu là đối phó tang thi cao cấp mà
tổ chiến đấu diệt không được hoặc tọa trấn đại bản doanh.
Do Sở Chích Thiên vẫn còn dưỡng thương, vì vậy trước mắt đội viên đội ngũ của
anh chỉ có một mình Tiêu Tử Lăng. . . Đội viên khác phải đợi sau khi vết
thương của anh khỏi rồi mới chọn ra từ hai tổ khác. Nghe tin tức này, Tiêu Tử
Lăng trốn trong ổ chăn hung hăng cười trộm nửa ngày, biểu hiện ngày đó quả
nhiên để cho Sở Chích Thiên cảm động, Tiêu Tử Lăng cách mục tiêu của cậu lại
gần hơn được một bước.
Bất quá nghe thấy Giang Khinh Ngữ với Trương Ngải Ngải cũng gia nhập tiểu đội,
Tiêu Tử Lăng liền cảm thấy bất an, tuy rằng trước mắt thuộc về đội ngũ của
Trần Cảnh Văn, chẳng qua có hai vị đội hữu có thể đều là người trọng sinh như
vậy, thấy thế nào cũng không ổn a, Tiêu Tử Lăng cảm thấy nhất định phải thăm
dò nội tình của hai nữ nhân đó sớm một chút. Vạn nhất Sở Chích Thiên thấy đẹp
tâm vui, chọn hai cô ả lại đây. . . Cảm giác nguy cơ của Tiêu Tử Lăng càng
ngày càng đậm.
Ngày thứ mười, Tiêu Tử Lăng dưới sự trị liệu cẩn thận tỉ mỉ của Chân Nhất
Long, rốt cục cũng đứng lên được, tuy rằng đi lại không được nhanh nhẹn lắm,
nhưng cuối cùng cũng có thể xuống đất không cần nằm trên giường. Tiêu Tử Lăng
hưng phấn trực tiếp nhảy tới trước mặt Sở Chích Thiên lắc lư, nhắc nhở Sở
Chích Thiên sự tồn tại của cậu. Sở Chích Thiên sau khi nhìn thấy cậu, vậy mà
không có biểu cảm gì, một khuôn mặt lạnh khiến cho cậu có chút không hiểu, ân
nhân cứu mạng nha, chẳng lẽ không phải nên đối đãi tốt hơn sao?
Được rồi, Tiêu Tử Lăng có thể vô tâm vô phế cười, có thể quên vì sao bị
thương, thế nhưng Sở Chích Thiên là người có hoài bão có trách nhiệm, con tang
thi hệ tinh thần trên bến tàu kia, thời khắc uy hiếp sự an toàn của bọn họ.
Thế nhưng thực lực hiện tại của Sở Chích Thiên lại không có cách nào ngăn chặn
được, anh chỉ có thể liều mạng tu luyện, hy vọng có thể nhanh chóng đề thăng
thực lực, bảo hộ người anh coi trọng, nào còn có nhàn tình gì đàm tiếu với
cậu?
Bất quá đối với việc Tiêu Tử Lăng nhanh như vậy đã có thể xuống giường đi lại
được, Chân Nhất Long cũng cảm thấy kinh ngạc, dù sao dựa theo suy tính của
anh, ít nhất phải sau hai mươi ngày, không ngờ tới vậy mà sớm hơn gần một nửa
thời gian. Anh mừng rỡ lần nữa kiểm tra thân thể của Tiêu Tử Lăng, không phát
hiện chỗ nào đặc biệt, bất quá lại có thể nhìn ra được trình độ chuyển biến
tốt của hai chân Tiêu Tử Lăng vượt xa dự đoán của anh, có lẽ dị năng tốc độ
không thể khôi phục, nhưng chạy nhảy như người bình thường vẫn có thể thực
hiện được. Anh vô cùng cảm thán nói ông trời vẫn yêu quý Tiêu Tử Lăng, vậy mà
cho cậu một thân thể có năng lực hồi phục vượt xa người thường.
Tiêu Tử Lăng đương nhiên biết đó là do nguyên nhân gì, bất quá cậu tuyệt không
nói ra bí mật của mình, chẳng qua cậu cũng không ngờ tới Thanh Tâm Thuật sẽ
mạnh như thế, vậy mà có thể gia tốc phục hồi đến trình độ này. Điều này làm
cho cậu có lòng tin đối với việc khôi phục mắt phải với dị năng tốc độ của bản
thân. Đây không phải là mù quáng, mắt phải vốn cái gì cũng nhìn không thấy
hiện tại vậy mà đã có thể cảm giác được một tia ánh sáng trắng, mà hai chân
thì tuy rằng còn chưa cảm thấy có chỗ nào đặc biệt, nhưng mỗi lần vận chuyển
Thanh Tâm Thuật, hai chân liền có một loại cảm giác ngâm mình trong suối nước
nóng, thập phần thoải mái, điều này không thể không khiến cho cậu tràn ngập
lòng tin.
Lại qua ba ngày, Tiêu Tử Lăng rốt cục học được Thủy Cầu Thuật. Cậu len lén thí
nghiệm qua uy lực của Thủy Cầu Thuật, quả nhiên rất kém, bất quá Tiêu Tử Lăng
tuyệt không nản lòng, bắt đầu không ngừng thí nghiệm sự biến hóa của thủy cầu,
ngày nào đó cậu lơ đãng phát hiện dùng tinh thần lực có thể áp súc thủy cầu.
Mà thủy cầu áp súc đi cỡ phân nửa, thế mà uy lực mạnh hơn trên gấp ba so với
không áp súc, thủy cầu vốn dĩ đánh tường chỉ có thể lưu lại một vết tích nhợt
nhạt, thủy cầu áp súc qua có thể đánh ra một hố nhỏ sâu ước chừng 5 cm.
Phát hiện này khiến cho Tiêu Tử Lăng rất hưng phấn, mấy ngày kế tiếp cậu vẫn
luôn luyện tập áp súc thủy cầu, sau khi áp súc đến một phần ba kích cỡ vốn có,
Tiêu Tử Lăng phát hiện thế nào cũng áp súc không được nữa, bất quá lực sát
thương của thủy cầu trình độ này đã rất mạnh mẽ, có thể thoải mái kích xuyên
một mặt tường đơn, tường gia cố dày thì cũng có thể kích xuyên được phân nửa.
Điều này đại biểu cậu lại có thêm được một thủ đoạn cường lực kích sát tang
thi.
Nửa tháng rất nhanh liền qua, Sở Chích Thiên đã hoàn toàn khang phục, sau khi
Chân Nhất Long xác nhận, Trần Cảnh Văn Đổng Hạo Triết rốt cục đồng ý Sở Chích
Thiên dẫn đội đảm nhận nhiệm vụ.
Mà lần này, mục đích của Sở Chích Thiên là trung tâm hậu cần nào đó, nơi đó có
vật tư cực kỳ phong phú. Sở dĩ vẫn luôn không thể thu thập, là bởi vì nơi đó
có một con tang thi hệ hỏa cấp ba, trước đó không lâu Đổng Hạo Triết dẫn đội
đến nơi đó thất bại mà về, không có thành công. Lần thất bại đó khiến cho danh
vọng của tiểu đội Sở Chích Thiên giảm xuống kịch liệt, hơn nữa do Sở Chích
Thiên bị thương không thể đúng lúc ra mặt giải quyết, khiến cho người sống sót
phụ thuộc vào Sở Chích Thiên bắt đầu đong đưa rung chuyển, nơi tập hợp khác
quanh thân cũng bắt đầu nóng lòng muốn thử, chuẩn bị khiêu chiến địa vị bá chủ
của tiểu đội Sở Chích Thiên. Vì vậy lúc này đây Sở Chích Thiên dẫn đội đi
trước, để chính tai nghe mắt thấy.
Bất quá vật tư phong phú cũng dẫn đến cường giả khác nhìn trộm, do tin tức Sở
Chích Thiên bị thương đã bị bọn họ biết, vì vậy lần hành động này không chỉ
phải đối mặt tang thi cường đại, cũng có thể sẽ đối mặt cường giả thức tỉnh
muốn tìm tòi nghiên cứu.