Người đăng: kimlong
Mắt thấy con mồi đột phá vòng vây mà đi, tang thi hệ tinh thần vẫn luôn ẩn nấp
tại chỗ tối nhịn không được phẫn nộ rít gào lên, một tiếng gào dài kinh thiên
này khiến cho tang thi nhất thời bạo động. Rất nhanh có hai thân ảnh nhảy ra
từ trong đám tang thi, nhanh chóng đuổi về phía Tiêu Tử Lăng —— là tang thi
biến dị tốc độ!
Tuy rằng Tiêu Tử Lăng mang theo Sở Chích Thiên bạo phát tiềm năng lớn nhất của
cậu, nhưng mang theo một người vẫn ảnh hưởng tốc độ, tang thi truy đuổi phía
sau đang từng bước tiếp cận.
Phắc, Tiêu Tử Lăng nhịn không được chửi bới một tiếng, không ngờ tới còn có
tang thi biến dị tốc độ, đây không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí. Lúc này, Sở
Chích Thiên trên lưng phía sau cố chịu đựng thân thể không thoải mái thấp
giọng nói: “Tiểu Lăng, chuyên chú chạy, hai con tang thi này để tôi giải
quyết.”
“Được!” Tiêu Tử Lăng không nhiều lời, tuy rằng biết Sở Chích Thiên đã nỏ mạnh
hết đà, nhưng lúc này cũng chỉ có Sở Chích Thiên mới có thể giải quyết được
khốn cảnh này.
Tốc độ của Tiêu Tử Lăng lần nữa đề thăng, hai chân đã đang kháng nghị, Tiêu Tử
Lăng kêu rên một tiếng, răng trắng hung hăng cắn môi dưới, cố chịu đè xuống
luồng đau đớn đó, chuyên chú chạy băng băng về phía trước.
Thế nhưng dù Tiêu Tử Lăng tăng tốc thế nào, hai con tang thi kia vẫn từng chút
từng chút tiếp cận, lúc này, một thanh âm suy yếu vô cùng của Sở Chích Thiên
vang lên sau đầu Tiêu Tử Lăng: “Cấm!” Một con tang thi trong đó đột nhiên bị
giam cầm!
“Liệt!” Theo sát mà đến chính là một đường điện quang, nhất thời giật con tang
thi đó thành tro khét ngã xuống đất mà chết.
Ọc! Sở Chích Thiên không cách nào khống chế nôn ra vài ngụm máu tươi, vẩy lên
phần cổ Tiêu Tử Lăng. Tiêu Tử Lăng biết đó là điều gì, Sở Chích Thiên lần nữa
tiêu hao dị năng tổn thương ngũ tạng lục phủ, anh đã khống chế không được nữa
liên tục nôn máu.
Không thể tiếp tục để cho Sở Chích Thiên sử dụng dị năng, Tiêu Tử Lăng biết
hậu quả của tiêu hao quá phận là gì. ..
Đột nhiên dừng bước quay ngược lại, Tiêu Tử Lăng lấy hình thức quỷ dị trái với
định luật quán tính tự nhiên, vào thời điểm chạy băng băng phía trước đột
nhiên bay ngược trở lại, lao thẳng tới con tang thi còn lại kia, một đường ánh
đao thoáng hiện, từ trên xuống dưới ngoan lệ chém xuống.
Một màn này không chỉ có Sở Chích Thiên sửng sốt, con tang thi biến dị tốc độ
còn lại kia cũng trở tay không kịp, không cách nào khống chế thân thể chạy
băng băng về phía trước, vừa vặn đụng vào đường ánh đao kia.
Ngao ô! Chỉ để lại tiếng tru thê lương, tang thi bị chém thành hai nửa.
Một kích đắc thủ, Tiêu Tử Lăng nhanh chóng lui về phía sau, mang theo Sở Chích
Thiên tiếp tục nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài bến tàu. Dọc theo đường đi, nơi
Tiêu Tử Lăng đặt chân, luôn có một bãi vết máu lưu lại. Hai chân bị quần che,
lúc này sớm đã máu thịt mơ hồ, đổ máu không ngừng, đây là hậu quả của việc
cường hành thi triển kỹ năng trái với định luật.
Có lẽ đã đau đến mức tận cùng, Tiêu Tử Lăng trái lại đã không còn cảm giác đau
như ban nãy nữa. Lúc này trong lòng cậu chỉ có một ý nghĩ, đó chính là lao ra,
rời khỏi bến tàu đáng sợ này!
Tang thi hệ tinh thần chuyên chú vào nơi đây, thấy thức ăn ngon miệng lần nữa
đào thoát, nó không cách nào khống chế sự tức giận của mình, lần nữa rú lên
lồng lộn, tiếng kêu sắc bén đánh thức bến tàu ngủ say, hết thảy tang thi ẩn
nấp nhao nhao hiện ra, vây quanh phương hướng bọn Tiêu Tử Lăng đi tới.
Lòng Tiêu Tử Lăng nóng như lửa đốt, dọc theo đường đi cậu nỗ lực liên lạc với
bọn Đổng Hạo Triết, thế nhưng thiết bị liên lạc đã bị quấy rầy, không có cách
nào thu được liên hệ, đây khẳng định là do con tang thi hệ tinh thần đó làm.
Con tang thi cường đại đó, tinh thần lực của nó đã bao trùm toàn bộ bến tàu.
Đừng hỏi Tiêu Tử Lăng làm sao biết được, dọc theo đường đi bất kể Tiêu Tử Lăng
biến hóa phương hướng thế nào, những con tang thi đó đều chính xác lắp kín
trên đường Tiêu Tử Lăng đi tới liền hiểu rõ, con tang thi cường đại đó đã nắm
giữ toàn bộ tình hình của bến tàu.
Né qua một sóng lại một sóng tang thi, Tiêu Tử Lăng cuối cùng cũng thấy được
chỗ sát biên giới bến tàu, lúc này lại có một nhóm tang thi xuất hiện ở phương
hướng Tiêu Tử Lăng đi tới.
Không đợi Tiêu Tử Lăng quyết định, Sở Chích Thiên thấp giọng nói: “Tiến lên!”
Nghe vậy Tiêu Tử Lăng không do dự nữa, trực tiếp tăng tốc xông về phía trước.
Điện Quang Hỏa Thạch! Sở Chích Thiên khẽ quát một tiếng, dùng ra một tia tiềm
năng cuối cùng của anh. Anh không còn cách nào bảo trì thanh tỉnh được nữa,
rốt cục ngất đi. Mà bởi vì công kích lúc này đây của Sở Chích Thiên, phía
trước không còn có trở ngại nữa, khi Tiêu Tử Lăng đẩy nhanh tốc độ đang muốn
lao ra vùng bến tàu này, một con tang thi không giống bình thường đột nhiên
xuất hiện ở trước mặt Tiêu Tử Lăng, nhếch toét miệng, quỷ dị cười một cái về
phía cậu.
Tiêu Tử Lăng chỉ cảm thấy tư duy chấn động, cũng không có cách nào khống chế
được tay chân của mình nữa, trực tiếp ngã xuống, Sở Chích Thiên trên lưng bị
luồng quán tính này quăng đi, té lăn trên mặt đất cách Tiêu Tử Lăng cự ly trên
dưới ba mét.
Tiêu Tử Lăng giãy dụa muốn đứng lên, thế nhưng hai chân đã mất đi tri giác,
hậu quả tiêu hao dị năng lúc này vậy mà hiển hiện ra. Cậu cắn răng, dùng tay
cào đất, từng chút từng chút bò về phía trước, bò tới bên người Sở Chích
Thiên, cẩn thận chắn trước mặt anh, cảnh giác nhìn con tang thi trước mắt.
Đây là một con tang thi thập phần gầy gò, không có thịt thối như những con
tang thi bình thường kia, toàn thân trên dưới là màu xám đen, hai mắt linh
động, vừa nhìn đã biết có đầy đủ trí tuệ, nó tuyệt không sốt ruột giết chết
bọn Tiêu Tử Lăng. Chỉ vui thích nhìn những cử động vô dụng của Tiêu Tử Lăng,
dường như chuẩn bị tận tình đùa bỡn bọn họ một chút, lấy làm giải trí trước
bữa cơm.
Đây là con tang thi hệ tinh thần cường đại đó! Trong lòng Tiêu Tử Lăng tuyệt
vọng một mảnh, nhất cử nhất động của bọn cậu đều nằm trong kế hoạch của nó,
hóa ra tang thi liên tục ngăn cản, chính là vì buộc cậu tới nơi này, chờ đợi
bọn cậu tự chui đầu vào lưới, bọn cậu thực sự còn có đường sống sao?
Tay phải Tiêu Tử Lăng rút ra đường đao phía sau, cho dù chết cũng phải chết
trong chiến đấu, từ bỏ chống cự không phải tác phong của Tiêu Tử Lăng cậu. Tay
trái vô ý thức luồn vào túi, muốn tiếp tục tìm chút gì đó có thể sử dụng.
Trong lòng bàn tay cầm lấy một khối gì đó như đá, Tiêu Tử Lăng nhớ tới đây là
chiến lợi phẩm chém giết con tang thi hệ tinh thần đầu tiên của cậu, đột nhiên
nhớ lại mắt phải của cậu từng có phản ứng cường liệt đối với khối tinh hạch
này, một luồng cảm giác muốn cắn nuốt. Ngẫm lại mắt phải của mình là bởi vì
hấp thu bệnh độc mà tiến hóa, có phải tinh hạch này cũng có công năng cùng
loại, để cho mắt phải của mình lại một lần nữa tiến hóa hay không?
Nghĩ tới đây, tâm tình Tiêu Tử Lăng kích động một trận, có lẽ đây là cơ hội
cứu sống duy nhất của bọn cậu. Tiêu Tử Lăng biết đây là một lần đánh cược, cậu
không xác định được kết quả sau khi mắt phải của mình hấp thu tinh hạch là gì,
nhưng lúc này còn có lựa chọn khác sao?
Tiêu Tử Lăng chẳng còn lựa chọn không chần chừ nữa, cậu dùng toàn lực mở ra
Linh Nhãn, trong sự nghi hoặc của tang thi, vững chắc đặt khối tinh hạch đó
lên mắt phải.
Mắt phải vừa mới tiếp xúc đến tinh hạch, tinh hạch liền quỷ dị hóa thành một
luồng nhiệt chui vào trong mắt, lúc này Tiêu Tử Lăng chỉ cảm thấy mắt phải tựa
như bị liệt diễm đốt cháy, đau tận xương cốt, Tiêu Tử Lăng nhịn không được kêu
lên, hai tay cào ra trên mặt đất xi măng mấy vết ngón tay.
Nhưng rất nhanh, luồng đau đớn đó đã biến mất, theo đến chính là một trận mát
rượi, trong đầu Tiêu Tử Lăng đột nhiên hiện ra một đoạn tin tức, thu được năng
lực mới. Tiêu Tử Lăng đánh cược thành công, mắt phải của cậu đã lần nữa được
tiến hóa!
Lần này có lẽ thực sự được cứu rồi. Tiêu Tử Lăng hiểu rõ xong năng lực của
mình, lửa hy vọng lần nữa dấy lên.
Phá Manh —— Bài trừ hết thảy công kích vô hình, khiến nó vô hiệu hóa (có quan
hệ tới năng lực tinh thần của bản thân).
Hiện tại hy vọng duy nhất của Tiêu Tử Lăng chính là dị năng tốc độ của cậu còn
có thể phát huy được tác dụng sau cùng của nó, dẫn cậu với Sở Chích Thiên rời
khỏi.
Chậm rãi bò lên, nửa quỳ trên mặt đất, Tiêu Tử Lăng cẩn thận vác Sở Chích
Thiên trên lưng, Linh Nhãn mở ra không dám rời khỏi người tang thi hệ tinh
thần.
Dường như phát hiện thức ăn vậy mà còn muốn giãy dụa, tang thi hệ tinh thần
nhịn không được nổi giận gầm lên một tiếng, một công kích tinh thần mạnh mẽ
hữu lực theo đến.
Công kích tinh thần lực vốn không cách nào thấy, lúc này mắt phải của Tiêu Tử
Lăng vậy mà có thể hoàn toàn phơi bày ra được, chỉ thấy một luồng năng lượng
màu tím gần như trong suốt đánh về phía cậu.
Tiêu Tử Lăng còn chưa phản ứng lại, Phá Manh của mắt phải đã tự động mở ra.
Tiêu Tử Lăng chỉ cảm thấy mắt phải đau xót, luồng công kích tinh thần lực tới
kia trong nháy mắt đã bị làm tan rã, biến mất.
Chính một kích này, Tiêu Tử Lăng đã biết tang thi trước mắt lợi hại ra sao,
chẳng qua chỉ là một công kích tinh thần nho nhỏ của đối phương, mà mắt phải
của cậu lại đã bởi vậy bị thương. Lúc này Tiêu Tử Lăng căn bản không có cách
nào ngăn chặn được một kích toàn lực của nó.
Không chần chừ nữa, đùi phải Tiêu Tử Lăng thoáng đạp ngay tại chỗ, cả người
như đạn pháo bắn về phía con tang thi hệ tinh thần đó.
Cử động này không thể nghi ngờ khiến cho tang thi hệ tinh thần phẫn nộ, ở
trong mắt nó, đây là sự khiêu khích đối với nó, nó ngửa mặt lên trời gào dài,
một công kích tinh thần càng mạnh mẽ hơn đến thẳng trước mặt.
“Phá cho ta a!” Tiêu Tử Lăng điên cuồng hét lên, đôi bên hận thù, kẻ dũng
thắng. Sống hay chết phải xem lần liều mạng sau cùng này.
Mắt phải đột nhiên huyết sắc một mảng, nhìn không thấy mảy may, đau đớn theo
đến. Lúc này Tiêu Tử Lăng lại thành công lướt qua được con tang thi hệ tinh
thần kia, quăng nó ở sau người, nhanh chóng lẩn xa.
Chỉ để lại con tang thi phẫn nộ đó, tiếng tru lên giận dữ chỉ có thể khiến cho
hết thảy tang thi ở bến tàu rơi vào khủng hoảng, lại không có chút tác dụng
đối với hai người chạy trốn đi.
Thành công trốn ra khỏi bến tàu, tâm thần Tiêu Tử Lăng thả lỏng, thiếu chút
nữa ngã xuống đất tại chỗ, nhưng cậu biết bây giờ còn chưa thoát ly được nguy
hiểm, lúc này cho dù chỉ là một con tang thi bình thường cũng có thể mang đến
cho cậu với Sở Chích Thiên tai nạn lớn ngập đầu.
Rốt cục liên hệ được Đổng Hạo Triết, khi đã biết được lộ tuyến của bọn cậu,
Đổng Hạo Triết lập tức lại đây tiếp ứng.
Không bao lâu sau, Tiêu Tử Lăng rốt cục thấy được bóng dáng của mấy người Đổng
Hạo Triết, cậu lúc này kiệt sức rốt cục cười ngã xuống đất!
“Sở ca, lần này em không có khiến anh thất vọng chứ!” Một khắc sau cùng khi
Tiêu Tử Lăng hôn mê, vậy mà nghĩ đến chính là câu nói này!