Người đăng: kimlong
Tiêu Tử Lăng không có ngủ đủ rất tức giận, vì sao giường của mình luôn rung
động? Cậu thực sự rất mệt a, như vậy ngủ không an ổn a! Nhịn không được nắm
nắm tay dùng sức nện mạnh xuống giường dưới thân, miệng gào lên: “Giường không
nên động nha!”
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, giường rốt cục không động nữa. Tiêu Tử
Lăng hạnh phúc dùng mặt cọ cọ chăn giường, muốn tiếp tục ngủ ngon.
Lúc này một luồng lực mạnh ném cậu lật lên, cái mông của Tiêu Tử Lăng vững
vàng tiếp xúc thân mật với mặt đất.
“Aiz u!” Một tiếng kêu đau đớn, Tiêu Tử Lăng hít một ngụm khí lạnh vuốt bộ vị
bị tổn thương, mơ hồ mở mắt ra, ngay bên trên, Sở Chích Thiên đen mặt nhìn
chằm chằm mình, toàn thân bốc lên hàn khí.
“Thế này là thế nào nha?” Tiêu Tử Lăng hoang mang vô cùng, đây là tình hình
chi mô? Tên nào không biết sống chết chọc đến Sở Chích Thiên?
“Cậu nói xem?” Ba chữ này gần như là rít ra từ trong kẽ răng của Sở Chích
Thiên, có thể thấy được oán niệm của Sở Chích Thiên rất nặng!
“Ha ha. . . Ha ha ha ha. . .” Đầu Tiêu Tử Lăng lúc này từ từ thanh tỉnh, biết
chọc Sở Chích Thiên chính là cái tên không biết sống chết nhà cậu. Cậu thế mà
xem Sở Chích Thiên là giường, còn hung hăng nện anh ta một cái. . . Trán Tiêu
Tử Lăng không ngừng tỏa ra mồ hôi lạnh, chỉ có thể cười ngu.
Một cái cốc đầu hung hăng gõ xuống, Sở Chích Thiên nghiêm mặt nói: “Cười cái
gì mà cười, hiện tại cảm thấy thế nào?”
Tiêu Tử Lăng muốn nhanh chóng đứng lên, tay phải chống đất hai chân thoáng
dùng lực. . . Một luồng đau đớn đánh úp trong lòng, chân mềm nhũn, lần nữa tê
liệt ngã xuống đất.
Sở Chích Thiên nhíu nhíu mày: “Còn chưa đứng dậy được?” Lo lắng chợt lóe mà
qua trong mắt. Thoạt nhìn dị năng của Tiểu Lăng tiêu hao còn nghiêm trọng hơn
so với trong tưởng tượng của anh a. Tên nhóc này quá lỗ mãng, phải biết rằng
tiêu hao quá mức, sẽ sản sinh thương tổn mang tính vĩnh cửu đối với thân thể,
không cách nào phục hồi, khả năng nghiêm trọng hơn là triệt để mất đi năng
lực.
Dùng sức xoa xoa cẳng chân, Tiêu Tử Lăng khổ mặt nói: “Vẫn rất đau, dùng không
được lực.” Ngẩng đầu ảo não đầy mặt nói, “Sở ca, xin lỗi, em kéo chân anh.”
Rõ ràng muốn phải nỗ lực biểu hiện, vì sao chung quy luôn xuất hiện vấn đề như
vậy? Tiêu Tử Lăng lệ rơi dài (TT^TT), vì sao ôm cái đùi bự làm đàn em người ta
lại khó như vậy?
Vẻ mặt chán chường, bộ dáng bị đả kích trầm trọng của Tiêu Tử Lăng dẫn lên tâm
trắc ẩn của Sở Chích Thiên. Anh móc ra một thứ gì đó lóng lánh từ trong túi áo
vứt qua, Tiêu Tử Lăng vô ý thức tiếp lấy, vậy mà là một viên tinh hạch trong
suốt cỡ như nắm tay trẻ sơ sinh.
Nhìn ra được sự nghi hoặc của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên đi tới nói: “Đây là
chiến lợi phẩm của cậu, của con tang thi hệ tinh thần kia.”
Giơ lên tinh hạch, Tiêu Tử Lăng kinh thán nói: “Hóa ra tinh hạch của tang thi
hệ tinh thần là trong suốt a. . .” Kiếp trước Tiêu Tử Lăng thật đúng là chưa
từng thấy qua tinh hạch của tang thi hệ tinh thần, sơ kỳ không có cách nào
giết chết, hậu kỳ lại càng khó ngập trời, tinh hạch của tang thi hệ tinh thần
cơ bản đều là vật phẩm cất giấu của siêu cấp cường giả.
Khi Tiêu Tử Lăng vẫn còn kinh thán, Sở Chích Thiên lại đã đi tới trước mặt
Tiêu Tử Lăng, một phen túm lấy cánh tay cậu, nhấc cậu lên, không nhìn vẻ mặt
mờ mịt của Tiêu Tử Lăng, chuyển thân qua hơi khuỵu đầu gối, tỏ ý cậu lên, Sở
Chích Thiên chuẩn bị cõng Tiêu Tử Lăng tiếp tục đi tới.
Tiêu Tử Lăng thất kinh, vội vã lắc đầu xua tay nói: “Không nên không nên, Sở
ca, em nghỉ ngơi một chút là có thể đi, không cần cõng em.” Ban nãy hôn mê
được Sở Chích Thiên cõng thì còn có thể được lý giải, nhưng tình hình hiện
tại, nếu như bị người ta biết, cậu khẳng định sẽ chết không toàn thây. Ánh mắt
hiểu rõ lòng người của Trần Cảnh Văn dường như đang theo dõi cậu, Tiêu Tử Lăng
nhịn không được rùng mình một cái, hàn khí không ngừng tỏa ra toàn thân.
“Dong dài cái gì, còn chưa lên.” Sở Chích Thiên không kiên nhẫn, ngữ khí băng
lãnh. Tiêu Tử Lăng sợ đến mức trực tiếp nhảy dựng, nhảy lên sau lưng Sở Chích
Thiên.
Sau lưng Sở Chích Thiên rất ấm áp, an toàn. Tiêu Tử Lăng dựa vào nơi đó chỉ
nghe thấy tiếng tim đập đang gia tốc, trên mặt chỉ cảm thấy nóng rực vô cùng.
“Không ngờ tới Tiêu Tử Lăng ta vậy mà được Sở Chích Thiên cõng, Sở Chích Thiên
a, đó là vương trong vương của ngày diệt vong a, ai có loại đãi ngộ này như
ta??” Tiêu Tử Lăng ngạo kiều, chuẩn bị buổi tối khi ngủ tựa lên ổ chăn tận
tình cười trộm một phen.
Tiêu Tử Lăng thật vất vả khống chế được tư duy tản mạn của mình, khôi phục
bình thường. Lại phát hiện bọn họ đang đi đến bờ cảng, ngang qua một chiếc tàu
lại một chiếc tàu hàng, thủy chung không thấy Sở Chích Thiên lên tàu điều tra,
Tiêu Tử Lăng hiếu kỳ hỏi: “Sở ca, vì sao không đi lên kiểm tra?” Lại đi ngang
qua một chiếc tàu hàng to lớn, Tiêu Tử Lăng trông mà thèm quay đầu lại nhìn,
thực muốn lên xem bên trong có hàng tốt gì nga.
“Những chiếc đó đều không phải cái chúng ta cần, mục tiêu của chúng ta là tàu
chở dầu.” Sở Chích Thiên nói thẳng mục đích chuyến này.
Tiêu Tử Lăng vừa nghe liền hiểu rõ, Sở Chích Thiên quả nhiên không hổ là Sở
Chích Thiên, khi ánh mắt của mọi người còn tập trung ở phương diện thu thập
thức ăn, Sở Chích Thiên đã suy nghĩ đến sưu tập xăng dầu, thứ này về sau nhất
định sẽ trở thành vật tư còn khan hiếm hơn so với thức ăn a.
Đang khi Tiêu Tử Lăng vẫn còn cảm thán, Sở Chích Thiên đột nhiên dừng một
chút, giảm bớt tốc độ, anh quay đầu nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Lăng, Linh Nhãn của
cậu còn có thể mở ra hay không?”
“Có thể.” Tiêu Tử Lăng vội vã mở ra Linh Nhãn, bên cạnh đó thấp giọng hỏi lại,
“Sở ca? Có tình huống sao?”
“Không biết, chung quy cảm thấy có chút không ổn, hình như nguy hiểm ở ngay
phụ cận.” Ban nãy dị năng của Sở Chích Thiên đột nhiên rung động một chút,
dường như đang nhắc nhở anh có nguy hiểm.
Tiêu Tử Lăng nghe vậy lập tức chuyên chú vào Linh Nhãn của mình, nếu Sở Chích
Thiên nói như vậy, thì nhất định có tình huống, mình nhất định phải tìm ra chỗ
vấn đề, đây là thời điểm cậu biểu hiện, là cơ hội nông nô trở mình.
Không có, cái gì cũng không có. Tiêu Tử Lăng không thể tin một lần lại một lần
dùng Linh Nhãn nhìn bốn phía xung quanh, lại vẫn không có phát hiện, trong
Linh Nhãn ngoại trừ tàu hàng container, không còn có thứ gì khác nữa, ngay cả
tang thi cũng không có một con.
“Sở ca, em cái gì cũng không thấy, ngay cả tang thi cũng không có.” Tiêu Tử
Lăng nhụt chí, cảm thấy bản thân vô năng, tay phải vô ý thức nắm chặt một
phen, lại bị vật cứng trong lòng bàn tay đâm đau.
Mở ra lòng bàn tay, miếng tinh hạch của tang thi hệ tinh thần kia xuất hiện
trong tầm mắt của Tiêu Tử Lăng, mắt phải mở ra Linh Nhãn đột nhiên nóng rực
một trận, dường như sản sinh phản ứng đối với miếng tinh hạch đó, có loại cảm
giác muốn cắn nuốt.
Hoảng hốt cầm tinh hạch, Tiêu Tử Lăng quay đầu đi không dám nhìn tay phải của
mình, đường nhìn mắt phải thoát ly tinh hạch, cảm giác nóng rực liền cực nhanh
lui bước, dường như một màn ban nãy chỉ là cảm giác sai của Tiêu Tử Lăng.
Tiêu Tử Lăng thở dài một hơi, khi đang muốn để tinh hạch vào không gian, đột
nhiên linh quang chợt lóe, kinh hô: “Có thể còn có một con tang thi hệ tinh
thần hay không?”
Sở Chích Thiên sửng sốt, lập tức đình chỉ bước chân, anh nhìn bốn phía xung
quanh, sắc mặt chậm rãi trở nên khó coi, trầm mặc một chút, mới mang ngữ khí
ngưng trọng nói: “Tiểu Lăng, bị cậu nói trúng rồi, sợ rằng còn có một con tang
thi hệ tinh thần còn mạnh mẽ hơn tồn tại, chúng ta đã trúng ảo thuật.”
A? Tiêu Tử Lăng thăm dò nhìn nhìn bốn phía, không có gì dị thường a.
“Cậu có nhận thấy các loại tàu hàng rất có quy luật hay không. . .”
Tiêu Tử Lăng so sánh một chút, rốt cục hiểu rõ, mỗi năm chiếc tàu hàng thì sẽ
luân hồi lại một lần, bọn họ đi một đoạn dài như vậy, kỳ thực chẳng qua đang
lượn vòng mà thôi.
“Sở ca, hiện tại làm sao giờ?” Tiêu Tử Lăng lo lắng hỏi.
“Nhất định phải phá ảo thuật này!” Sở Chích Thiên nói như đinh đóng cột.
Chỉ có như thế, anh với Tiêu Tử Lăng mới có một cơ hội sống.