Người đăng: kimlong
Tiểu Lăng, phạm vi Linh Nhãn của cậu là bao nhiêu?” Sở Chích Thiên dò hỏi.
“Phạm vi hiện tại là bán kính 200 mét lấy em làm trung tâm.” Tiêu Tử Lăng đáp
như thực chất.
“Ừ, vậy tốt, cậu với tôi bảo trì cự ly trên dưới 100 mét đồng thời đi tới hai
phương hướng.”
“A?” Tiêu Tử Lăng nghi hoặc, vẻ mặt mê mang nhìn Sở Chích Thiên.
“Con tang thi đó rất cảnh giác, nếu tôi với cậu cùng nhau hành động, sợ rằng
sẽ không đơn giản ra tay, chỉ có tách ra, con tang thi đó mới có thể lớn mật
công kích một người trong chúng ta, như vậy cậu có thể tìm ra vị trí của nó
giải quyết nó.” Sở Chích Thiên kiên trì giải thích.
“Nga, đúng nga.” Vẻ mặt Tiêu Tử Lăng bừng tỉnh, con người nhỏ trong lòng lại
đang đập đầu vào tường ảo não bi ai, vì sao ở trước mặt Sở Chích Thiên cơ trí,
luôn biểu hiện như một con heo chứ.
“Chúng ta mỗi khi cách ba phút đối thoại một lần, giao lưu tình hình.” Sở
Chích Thiên lần nữa phân phó, thấy Tiêu Tử Lăng ngoan ngoãn gật đầu một bộ
dáng đứa bé ngoan mới yên lòng, nói tiếp, “Tiểu Lăng, lần này mục tiêu của
tang thi có thể là tôi, nếu cậu phát hiện tôi có dị thường, không cần quản
tôi, trực tiếp tìm ra con tang thi đó rồi giải quyết.”
“A, vậy thế nào được?” Tiêu Tử Lăng quýnh quáng, Sở Chích Thiên xảy ra chuyện,
vậy cậu còn lăn lộn được cái mông a.
“Tiểu Lăng, cậu phải tin tưởng tôi!” Ánh mắt Sở Chích Thiên là chăm chú,
nghiêm túc, kiên định, cũng là chân thật đáng tin.
Tin tưởng sao? Tiêu Tử Lăng nghĩ tới năng lực nghịch thiên kia của Sở Chích
Thiên, nếu một tang thi hệ tinh thần nho nhỏ đều có thể đánh được Sở Chích
Thiên, như vậy Sở Chích Thiên cũng không có khả năng có thành tựu tương lai,
cường giả đều là trưởng thành trong khốn cảnh.
Nghiêm túc gật gật đầu, bộ dáng toàn tâm toàn ý tin tưởng cùng kính ngưỡng của
Tiêu Tử Lăng rốt cuộc khiến cho tâm Sở Chích Thiên hơi hơi nóng lên, nhịn
không được sờ sờ đầu Tiêu Tử Lăng nói: “Chú ý an toàn!”
Tiêu Tử Lăng nghe vậy cởi mở cười, cong cong mặt mày khiến cho cả người cậu
đều tản ra hương vị ngọt ngào, làm cho người ta nhìn nhịn không được vui sướng
trong lòng, sinh ra các loại trìu mến.
Sở Chích Thiên tránh không được chấn động trong lòng, trong nháy mắt hạ một
quyết định, không cho phép Tiêu Tử Lăng cười như thế trước mặt người ngoài.
Lúc này Sở Chích Thiên còn chưa có ý thức được anh đã phân loại Tiêu Tử Lăng
thành người một nhà.
Tiêu Tử Lăng rời đi tuyệt không biết, nụ cười dư thừa khi cậu rời đi, vậy mà
khiến cho Sở Chích Thiên bắt đầu sinh ra ham muốn chế tạo cậu thành mặt tê
liệt thứ hai (thứ nhất là chính bản thân Sở Chích Thiên), có thể thấy được
ngày tháng về sau của Tiêu Tử Lăng sẽ không quá dễ chịu.
———————— phân cách tuyến đáng hận ——————————
Đầu óc hỗn loạn không có manh mối của Tiêu Tử Lăng thoáng cái thanh tỉnh lại,
không sai, Sở Chích Thiên trước đó đã dự liệu được loại tình huống này, đồng
thời nhiều lần cảnh cáo cậu phải giết tang thi hệ tinh thần trước hết, khẳng
định có nguyên nhân.
Tiêu Tử Lăng nhớ lại lúc mình trúng chiêu, phân không rõ hiện thực với ảo
cảnh, vạn nhất mình đi qua cứu Sở Chích Thiên, bị anh ta nhìn lầm là tang thi
mà giết chết. . . Nhịn không được cả kinh, khó trách Sở Chích Thiên muốn mình
giết tang thi hệ tinh thần trước hết, không giết chết con tang thi đó, Sở
Chích Thiên căn bản không có cách nào tỉnh táo lại. . . Mình đến chỗ Sở Chích
Thiên, căn bản vô dụng, trái lại khiến cho tang thi hệ tinh thần cảnh tỉnh đào
tẩu, mà hại Sở Chích Thiên. Phắc, mình thực sự là đầu heo.
Tiêu Tử Lăng tỉnh táo lại, biết nên làm như thế nào. Cậu tuyệt không trực tiếp
tiến lên, làm bừng tỉnh tang thi, nó khẳng định sẽ chạy, nhất định phải khiến
cho nó không chút nào phát hiện mà tới gần.
Lộ tuyến mà Tiêu Tử Lăng chạy hơi hơi dời nghiêng đi, ở chỗ cách tang thi 50
mét lợi dụng sự yểm hộ của container, lặng lẽ vòng qua phạm vi đường nhìn của
tang thi, từ phía sau lặng lẽ lẻn tới gần.
Cự ly càng ngày càng ngắn, 30 mét, 20 mét, 10 mét. . . Tiêu Tử Lăng trốn ở
phía sau container phía sau tang thi hệ tinh thần, bắt đầu tính toán một kích
tất sát như thế nào.
Hai chân đau đến mức tận cùng gần như chết lặng, nếu không phải lực nhẫn nại
siêu cường rèn đúc ra được trong 10 năm ngày diệt vong, phỏng chừng bản thân
đã nằm úp sấp ở nơi nào đó không nhúc nhích được rồi. Nếu đã làm được đến mức
này rồi, như vậy một kích cuối cùng không thể thất bại trong gang tấc. Trên
gương mặt tái nhợt của Tiêu Tử Lăng rớt xuống từng giọt từng giọt mồ hôi,
trang phục vận động vốn rộng dễ chịu vậy mà cũng ướt sũng, một bãi nước đang
mở rộng vô hạn trên mặt đất ở địa phương dừng lại.
Tàn bạo cắn môi dưới của mình, một sợi máu tươi thuận thế chảy xuống, mượn
luồng đau đớn mới sinh này, tư duy Tiêu Tử Lăng thoáng thanh tỉnh, đùi phải
trực tiếp phát lực, liền xông ra.
Grào…!!! Tang thi hệ tinh thần đang hết sức chăm chú công kích Sở Chích Thiên,
trăm triệu không ngờ đến lúc này phía sau nó thế mà xuất hiện kẻ địch, nó
không hề chuẩn bị căn bản không có cách nào nhanh chóng tránh khỏi được đường
đao dồn hết chút lực lượng cuối cùng của Tiêu Tử Lăng, chỉ có thể phát sinh
một lần gầm rú cuối cùng, trừng mắt nhìn bản thân bị một thanh đường đao trực
tiếp chém thành hai nửa từ đầu đến chân.
“Đinh!” Thanh thúy một tiếng, đây là thanh âm tinh hạch rơi xuống trên mặt
đất.
Tiêu Tử Lăng với đường nhìn đã mơ hồ một mảnh nghe thấy thanh âm này, trên mặt
lộ ra một nụ cười như trút được gánh nặng, rốt cục ngửa mặt lên trời ngã xuống
triệt để hôn mê.
Sở Chích Thiên ở xa xa đột nhiên tinh thần rung lên, một luồng tinh thần lực
vốn luôn thời khắc quấy rầy anh biến mất vô tung, bên trái, một tiếng tru phẫn
nộ thê lương vang lên theo, Sở Chích Thiên biết Tiêu Tử Lăng đã hành động rồi.
Không cần tiếp tục bị tang thi hệ tinh thần mê hoặc, anh không lưu thủ nữa,
trực tiếp phát sinh vài đạo điện quang thanh lý sạch sẽ tang thi bên người. Sở
Chích Thiên tuyệt không chờ đợi, mà nhanh chóng chạy về nơi phát ra tiếng tru.
Cách không đến trăm mét, một bộ tràng cảnh thảm liệt ánh vào mi mắt Sở Chích
Thiên, tang thi bị chém thành hai nửa bị trực tiếp coi nhẹ, đường nhìn của Sở
Chích Thiên chỉ tập trung Tiêu Tử Lăng nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, máu
tươi vẫn còn chảy không ngừng nơi khóe miệng, không biết sống chết.
Tâm đau xót mãnh liệt, mặt Sở Chích Thiên thoáng cái trắng bệch, tuyệt không
tốt hơn được chỗ nào so với Tiêu Tử Lăng trên mặt đất, anh mãnh liệt nhào qua,
ấn lên chỗ động mạch cổ của Tiêu Tử Lăng.
Tiếng mạch đập mạnh mẽ hữu lực truyền qua từ trên tay, tâm thần buộc chặt của
Sở Chích Thiên thả lỏng, dưới chân thế mà cảm thấy có chút vô lực.
Tên nhóc này vậy mà lại tiêu hao hết dị năng, xem ra con số tang thi mà cậu ta
gặp phải tuyệt không phải bấy nhiêu mà cậu báo cáo. Sở Chích Thiên tỉnh táo
lại rất dễ nhìn ra tình hình của Tiêu Tử Lăng, phân tích ra chỗ nguyên nhân,
lửa giận trong lòng cũng theo đến. Tên nhóc này rõ ràng đang lấy sinh mệnh của
mình ra đùa giỡn, nếu như Tiêu Tử Lăng thành thật báo cáo con số tang thi gặp
phải, mình tuyệt đối sẽ không tiếp tục kế hoạch trước kia, để cho cậu đi chém
giết tang thi hệ tinh thần, làm thành thảm liệt chật vật như thế.
Thế nhưng, tính tình cứng cỏi cho dù gặp phải loại tình huống đó cũng muốn
hoàn thành nhiệm vụ của Tiêu Tử Lăng khiến cho Sở Chích Thiên tán thành, chỉ
có người như vậy mới có thể đạt được sự tín nhiệm của Sở Chích Thiên, trở
thành anh em chân chính của Sở Chích Thiên, tựa như Trần Cảnh Văn với Đổng Hạo
Triết.
Bất quá, xét theo sự nghiêm phạt do Tiêu Tử Lăng tự mình nói dối tình báo, Sở
Chích Thiên quyết định không nói cho Tiêu Tử Lăng tin tức này, để cho cậu tiếp
tục vì trở thành đàn em của mình mà nỗ lực lên.
Thông minh như Sở Chích Thiên đã phát hiện được mục đích của Tiêu Tử Lăng từ
trong nhất cử nhất động của cậu, không phải Sở Chích Thiên quá cảnh giác, mà
là mục đích trong hành vi cử chỉ của Tiêu Tử Lăng quá rõ ràng.
Chẳng qua mục đích này rất đáng yêu không phải sao? Vì vậy Sở Chích Thiên bỏ
mặc.