Lui Lại? Nhất Định Phải Hành Động Hai Người!


Người đăng: kimlong

Nghe thấy tiếng cảm tạ của Đổng Hạo Triết, Tiêu Tử Lăng tránh không được sửng
sốt, đời trước làm lính đánh thuê, chém giết ở tuyến đầu, cho dù cứu người
cũng là theo lý thường phải làm, không ai sẽ nói lời cảm tạ với vật hy sinh,
không biết đã bao lâu Tiêu Tử Lăng chưa nghe thấy loại cảm tạ này, nhất thời
trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang các loại cảm thụ.

Thời khắc mấu chốt vậy mà dám phân tâm cho anh. . . Sở Chích Thiên thấy màn
này, hận không thể bổ đầu Tiêu Tử Lăng ra xem xem có phải bên trong nhét toàn
là bông hay không, quát mắng một tiếng: “Ngu ngốc, còn không chạy cho tôi!”

Tiêu Tử Lăng mạnh run run, phục hồi tinh thần lại không hề nghĩ ngợi trực tiếp
co giò chạy, rất nhanh lướt qua Đổng Hạo Triết đi theo phía sau Sở Chích
Thiên.

Mọi người dồn sức chạy được gần cây số, rốt cục cũng cho rơi được tang thi
phía sau, Đổng Hạo Triết thở hồng hộc nói: “Phắc, quả nhiên là tang thi hệ
tinh thần, hơn nữa còn là cấp bậc đầu lĩnh.”

“Đầu lĩnh?” Lục Vân Đào có chút hiếu kỳ, anh trong lần chạy trốn này ngoại trừ
Tiêu Tử Lăng thì hẳn là người nhẹ nhàng nhất, có sự gia trì của gió, tốc độ
của anh tuyệt không chậm hơn so với Tiêu Tử Lăng.

“Ừ, tang thi cấp bậc đầu lĩnh tương đương với tang thi cấp hai, bất quá chỉ có
tang thi cấp bậc đầu lĩnh mới có thể mệnh lệnh tang thi bình thường, tang thi
cấp hai bình thường không cách nào làm được điều này. Đáng sợ chính là con
tang thi đó còn là hệ tinh thần, có thể ẩn nấp đi.” Vẻ mặt Đổng Hạo Triết vui
mừng, “May mắn có Tiểu Lăng, bằng không lần này chúng ta phải có nguy hiểm
rồi.”

“Không chỉ có tang thi đầu lĩnh hệ tinh thần, nơi đây hẳn còn có một con tang
thi tiến hóa ít nhất qua cấp ba. . .” Sắc mặt Sở Chích Thiên ngưng trọng bổ
sung.

Nga? Vẻ mặt mọi người mờ mịt, vì sao bọn họ đều không biết?

“Tang thi hệ tinh thần cấp bậc đầu lĩnh chỉ có thể mệnh lệnh tang thi bình
thường, nhưng bên trong đó còn có tang thi tiến hóa tốc độ cấp một, có thể
mệnh lệnh chúng nó chỉ có tang thi cao hơn hai bậc so với bọn chúng.” Sở Chích
Thiên phổ cập khoa học cho mọi người một chút.

Nghe xong lời nói của Sở Chích Thiên, Đổng Hạo Triết tiếc nuối: “Phắc, xem ra
chúng ta phải không công mà về rồi, tiếp tục tra xét quá nguy hiểm.”

Sở Chích Thiên gật gật đầu: “Đúng vậy, các cậu lui về trước.”

Nghe vậy Đổng Hạo Triết mãnh liệt nhảy lên, vẻ mặt phản đối nói: “Sở ca, anh
muốn đơn độc hành động? Không được, như vậy quá nguy hiểm, nơi đây quá nhiều
tang thi tiến hóa, huống hồ anh đã nói, còn có một con tang thi cấp cao, căn
bản không phải thứ chúng ta hiện tại có thể chiến thắng.”

“Yên tâm, tôi có chừng mực, đánh không lại tôi cũng tự tin có thể toàn thân
trở ra.” Sở Chích Thiên tuyệt không lỗ mãng, anh rõ ràng bản thân có thể làm
được điều gì.

Đổng Hạo Triết biết mình không thay đổi được quyết định của Sở Chích Thiên, có
chút khổ não, phải biết rằng lúc đi ra, Trần Cảnh Văn từng đơn độc căn dặn
anh, tuyệt đối không cho phép Sở Chích Thiên hành động đơn độc, nếu không hoàn
thành lời căn dặn của Trần Cảnh Văn, Đổng Hạo Triết có thể dự kiến được các
loại bi thảm mà mình sẽ có, nghĩ tới đây nhịn không được rùng mình một cái,
lập tức sắc mặt nghiêm trang, như đinh đóng cột nói: “Không được, làm phó đội
tôi không cho phép đội trưởng của tôi đơn độc tiến hành nhiệm vụ nguy hiểm như
vậy.”

Sở Chích Thiên có chút kinh ngạc, Đổng Hạo Triết từ trước đến giờ không hề
nghi vấn quyết định của anh, vì sao lần này thái độ kiên quyết như thế? Anh
nghĩ không rõ chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi: “Như vậy, phó đội của tôi, cậu có
kiến nghị gì đây?”

“Nhất định phải hành động hai người, tôi theo anh đi.”

“Không được, cậu nhất định phải mang theo bọn họ lui lại.” Sở Chích Thiên trực
tiếp phủ quyết, ngoại trừ Đổng Hạo Triết, mấy người còn lại đều không có kỹ
năng lực sát thương cường đại, một khi trúng mai phục rơi vào trùng vây, sẽ
không có cách nào đột phá.

“Em đi, em đi cùng Sở ca.” Nghe đối thoại của hai người, Tiêu Tử Lăng bên cạnh
biết cơ hội biểu hiện đã tới, lập tức xung phong nhận việc.

“Cậu?” Đổng Hạo Triết kinh ngạc, không ngờ tới Tiêu Tử Lăng sẽ chủ động đề
xuất, dù sao hành động kế tiếp rất nguy hiểm.

“Cậu?” Sở Chích Thiên lãnh nhãn thoáng nhìn, không tán thành đầy mặt.

Tên nhóc này trông thế nào cũng không đáng tin thế ấy, có thể được không? Đổng
Hạo Triết thận trọng ngắm ngắm Tiêu Tử Lăng, càng nhìn càng không có lòng tin,
sau cùng chỉ có thể trầm mặc.

“Làm bừa, cậu an phận trở lại cho tôi.” So sánh đôi bên, thái độ Sở Chích
Thiên rất kiên quyết, ngữ khí nghiêm khắc hiếm thấy, trực tiếp bác bỏ thỉnh
cầu của Tiêu Tử Lăng.

Trong lòng Tiêu Tử Lăng đủ loại ủy khuất a, ai muốn đi địa phương nguy hiểm
như vậy a, thế nhưng lão đại muốn đi, cậu cố gắng biểu hiện cũng chỉ có thể
liều mình bồi quân tử. Đương nhiên cậu vẫn rất có lòng tin đối với kỹ năng
chạy trốn của bản thân, cho nên mới lớn mật thỉnh cầu. Nếu như không có năng
lực bảo mệnh đó, khẳng định Tiêu Tử Lăng sẽ coi như không thấy.

Lấy lòng lão đại rất quan trọng, nhưng mạng nhỏ của mình quan trọng hơn. Đây
là phương châm chỉ đạo, chuẩn tắc hành động nhất quán của Tiêu Tử Lăng.

Tiêu Tử Lăng phồng mặt, không phục nói: “Thế nào là làm bừa? Em là người biến
dị tốc độ, có nguy hiểm chạy trốn không chậm hơn so với Sở ca anh!” Được rồi,
đây là một khuôn mặt 14 tuổi, biểu hiện ấu trĩ rất thích hợp, Tiêu Tử Lăng tự
mình thôi miên, bằng không cậu thực sự giả bộ không nổi, đáng thương tuổi tác
tâm lý 34 tuổi của cậu a!

“Chạy trốn?” Tay Sở Chích Thiên phát ngứa, trực tiếp cốc đầu một cái, “Cậu
tiền đồ một chút cho tôi, đừng luôn muốn chạy trốn.” Rõ ràng là một tài năng
có thể nặn, lại vẫn nhất mực là một tên lười nhác, không thấy chút lòng cầu
tiến nào. (Tiêu Tử Lăng bi ai, cậu mỗi ngày muốn trở nên mạnh mẽ ở trong mắt
Sở Chích Thiên vậy mà là một tên lười nhác, hổng có lòng cầu tiến, có thể dự
kiến được về sau Tiêu Tử Lăng sẽ bi kịch vô số).

“Chạy trốn có gì không tốt? Có nguy hiểm không chạy trốn, vậy không phải ngu
ngốc sao?” Tiêu Tử Lăng không dám lớn tiếng kháng nghị, chỉ có thể thấp giọng
nói thầm, vẻ mặt căm giận bất bình.

Một phen hành vi này của Tiêu Tử Lăng, khiến cho sự không tín nhiệm vốn có của
Đổng Hạo Triết biến mất. Anh cảm thấy Tiêu Tử Lăng kỳ thực là một người rất
thích hợp hành động cùng Sở Chích Thiên. Tựa như Tiêu Tử Lăng nói, ưu thế của
cậu ở chỗ tốc độ, chạy trốn đầu tiên, nếu như nguy hiểm tới thì sẽ không mang
đến sự quấy nhiễu với gánh vác cho Sở Chích Thiên. Hơn nữa Tiêu Tử Lăng còn có
thể tra xét tinh thần, đối với tang thi hệ tinh thần có thể nói là một lợi
khí, như vậy Sở Chích Thiên có thể chuyên tâm ứng phó con tang thi tối thiểu
là cấp ba kia, độ nguy hiểm sẽ hạ thấp đi rất nhiều. ..

Đổng Hạo Triết càng nghĩ càng cảm thấy đúng, trực tiếp gõ nhịp quyết định: “Sở
ca, cứ như vậy đi, Tiểu Lăng đi cùng anh, tôi nghĩ cậu ấy có thể sẽ giúp đỡ
được chút việc.”

Khóe miệng Sở Chích Thiên hơi hơi co giật, cậu ta có thể giúp đỡ được việc gì?
Không thêm phiền cho anh thì đã a di đà phật rồi. Có ý cự tuyệt, nhưng thấy vẻ
mặt Đổng Hạo Triết cứ kiên quyết như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận.

“Các cậu lập tức trở lại địa điểm Chân Nhất Long đỗ xe, kiên trì chờ đợi. 2
tiếng đồng hồ sau tôi với Tiểu Lăng sẽ quay về đó. . .” Sở Chích Thiên làm ra
an bài sau cùng, không chần chừ nữa, mang theo Tiêu Tử Lăng rời đi.

Bọn Đổng Hạo Triết không dừng lại quá lâu, Lục Vân Đào lợi dụng tính chất của
gió rất nhanh đã tìm ra một lộ tuyến yên tĩnh mà an toàn rời khỏi bến tàu, dọc
theo đường cũ quay về địa điểm Chân Nhất Long đỗ xe, bắt đầu sự chờ đợi đối
với bọn họ mà nói tuyệt đối rất dài, cùng với các loại lo lắng.

Bên Sở Chích Thiên, thì rất lãnh tĩnh lựa chọn một lộ tuyến cách đàn tang thi
ước chừng 200 mét, hai người cẩn thận lẻn vào.

Tiêu Tử Lăng đi theo phía sau Sở Chích Thiên không lưu lực nữa, trực tiếp mở
ra Linh Nhãn, cẩn thận kiểm tra xung quanh có tang thi ẩn nấp hay không. Phải
biết rằng kiếp trước không ít cường giả chính là chết bởi một chiêu này, Tiêu
Tử Lăng nào dám buông lơi.

Sở Chích Thiên lần đầu tiên thấy Tiêu Tử Lăng mở ra Linh Nhãn, tuy rằng bị
kinh hách nhảy dựng, nhưng vẫn bảo trì bình tĩnh, trong lòng phỏng đoán đó là
lý do Tiêu Tử Lăng có thể biết được sự tồn tại của tang thi hệ tinh thần,
thoạt nhìn Tiêu Tử Lăng không chỉ là người biến dị tốc độ, có lẽ còn là một
người biến dị thị lực, có thể thấy được thứ người khác nhìn không thấy, tỷ như
nhìn thấu ảo thuật.

Sở Chích Thiên quả nhiên không hổ là Sở Chích Thiên, hai ba cái đã đoán năng
lực vốn có của Linh Nhãn được bảy tám phần, chẳng qua người thông minh thế nào
cũng nghĩ không ra ánh mắt của Tiêu Tử Lăng sẽ vì bệnh độc mà biến dị, do đó
thu được năng lực tuyệt nhiên khác biệt với vốn dĩ, có lẽ còn không chỉ nhiêu
đó, dù sao chính Tiêu Tử Lăng cũng chưa rõ, mắt phải biến dị của cậu còn có
cái gì nữa.


Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích - Chương #26