Người đăng: kimlong
Sở Chích Thiên hừ lạnh một tiếng, trực tiếp dùng chân đá đá Tiêu Tử Lăng ỷ lại
trên đất: “Đứng lên, bộ dáng như vậy ra cái gì?”
Tiêu Tử Lăng nhanh chóng bò lên, giương mắt to ủy khuất nhìn Sở Chích Thiên
nói: “Sở ca, vì sao không cho em đi theo? Em cũng là một trong những đội viên
a.”
Sở Chích Thiên liếc nghiêng Tiêu Tử Lăng một cái, không đáp lại, ý tứ đó cho
thấy. Cậu nha… quá yếu!
Bên cạnh lại truyền đến vài tiếng cười khùng khục, trong đó Đổng Hạo Triết rõ
ràng nhất, ánh mắt ủy khuất của Tiêu Tử Lăng trực tiếp vứt đến trên người Đổng
Hạo Triết, rõ ràng hy vọng Đổng Hạo Triết Đổng phó đội có thể nói giúp.
Được rồi, Tiêu Tử Lăng vứt tới quá nhiều rau chân vịt*, Đổng Hạo Triết rốt cục
chống không được nữa, chỉ có thể ho khan một chút mở miệng nói: “Sở ca, Tiểu
Lăng là người biến dị tốc độ, kỳ thực tra xét cũng rất thích hợp.”
*rau chân vịt hay còn gọi là rau bina, trong phim hoạt hình thuyền trưởng papai ăn rau bina sẽ tăng sức mạnh, nên khi nói vứt rau chân vịt cho ai đó có nghĩa ủng hộ, thúc đẩy người ta mạnh mẽ lên, cầu giúp đỡ.
Tiêu Tử Lăng nghe vậy, mở cờ trong bụng, hai mắt trực tiếp híp thành một đường
chỉ, thành khẩn gật đầu, cường liệt hô ứng lời nói của Đổng Hạo Triết.
Trần Cảnh Văn lại có ý kiến bất đồng, vội vã ngăn cản: “Không được, còn chưa
rõ tình hình địa phương đó, Tiểu Lăng tuổi còn nhỏ, không có kinh nghiệm gì,
không thích hợp đi địa phương nguy hiểm chưa rõ kia.” Trần Cảnh Văn vẫn rất
coi trọng đối với tiên đoán của Trương Ngải Ngải, lúc này anh không hy vọng
thành viên tiểu đội mạo hiểm vô nghĩa, muốn đi thì cũng chờ dò xét sáng tỏ
tình hình rồi hẵng đi.
“Có Sở ca, hẳn là không có vấn đề gì.” Đổng Hạo Triết lộ ra nụ cười hàm hậu,
lại phúc hắc vứt Tiêu Tử Lăng cho Sở Chích Thiên.
Trong lòng Sở Chích Thiên nhịn không được lật cho ánh mắt khinh bỉ thật to, vì
sao Đổng Hạo Triết sẽ cho rằng tên nhóc này là trách nhiệm của anh? Ánh mắt
không tán thành bắn thẳng đến Đổng Hạo Triết, hy vọng anh ta không nên vứt bao
quần áo loạn xạ.
Đổng Hạo Triết vẫn nụ cười đầy mặt, miệng lại không tiếng động nói ba chữ, Sở
Chích Thiên thấy đã hiểu, phiền muộn, cũng câm lặng luôn. Đổng Hạo Triết đơn
giản sáng tỏ nói ba chữ ‘do anh thu’ trình bày người nào thu thì người đó phụ
trách.
Trong lòng Sở Chích Thiên rất hối hận, không ngờ tới nhất thời mềm lòng lại
thu phải cái bọc gây sự, còn cần mình chùi đít cho cậu ta. Anh quyết định về
sau tuyệt đối không thu bất kỳ kẻ nào vào đội nữa, chuyện thu người vẫn nên
vứt cho Trần Cảnh Văn với Đổng Hạo Triết đau đầu đi, một lần bị rắn cắn, mười
năm sợ dây thừng, Sở Chích Thiên có thể hội như vậy, không bao giờ chọc đến
loại phiền phức đó nữa.
Tâm tình Sở Chích Thiên không tốt ngữ khí lại càng băng lãnh, nói chuyện cũng
không tốt: “Cậu đi thì làm được gì chứ? Không thêm phiền cho chúng tôi thì đã
không tồi rồi.”
Tiêu Tử Lăng tuyệt không bị những lời này của Sở Chích Thiên làm cho kinh sợ
thối lui, cậu lộ ra nụ cười ngại ngùng, ánh mắt lộ ra quang mang sùng bái nhìn
về phía Sở Chích Thiên: “Em biết thực lực bản thân không được tốt, bất quá
chính bởi vì như vậy em càng phải nỗ lực chiến đấu, chỉ có không ngừng chiến
đấu đề thăng năng lực của bản thân, mới có thể làm đàn em đắc lực của Sở ca
a.”
Được rồi, Sở Chích Thiên bị viên đạn bọc đường này của Tiêu Tử Lăng đánh
trúng. Tâm tình vốn xấu đột nhiên chạy mất không còn, trở nên thư sướng. Cảm
thấy Tiêu Tử Lăng không còn khiến người ta thấy phiền ngại như ban nãy nữa, có
lẽ dẫn cậu đi cũng không tồi.
Tuy rằng biểu tình của Sở Chích Thiên nhìn không ra biến hóa gì, nhưng Trần
Cảnh Văn và Đổng Hạo Triết mặc cùng một cái quần lớn lên với anh vẫn cảm nhận
được sự chuyển biến tâm tình của Sở Chích Thiên. Trần Cảnh Văn có chút kinh
ngạc nhìn thoáng qua Tiêu Tử Lăng, anh vẫn là lần đầu tiên thấy người có thể
thành công vỗ được mông ngựa* của Sở Chích Thiên, phải biết rằng Sở Chích
Thiên rất ghét người như vậy. (*nịnh hót)
Chẳng lẽ trông hồn nhiên một chút thì dễ dàng khiến người ta tin tưởng như
vậy? Trần Cảnh Văn rối rắm.
Đổng Hạo Triết thì lại buồn cười nhìn thoáng qua Tiêu Tử Lăng, anh biết ngay
tên nhóc này rất dễ ảnh hưởng tâm tình của Sở Chích Thiên, lúc đó lần đầu tiên
gặp mặt đã rất quỷ dị, có lẽ ngay từ đầu Sở Chích Thiên chỉ có tâm lý yêu tài
đơn thuần, bất quá sau khi nhìn thấy gương mặt thật của Tiêu Tử Lăng, sự chênh
lệch đã đả kích tâm tình của Sở Chích Thiên cực lớn, mà loại dư vị đả kích đó
còn chưa biến mất hết, vẫn ảnh hưởng Sở Chích Thiên. ..
“Sở ca, mang em đi đi!” Ánh mắt mong đợi thành khẩn nhìn Sở Chích Thiên.
Ánh mắt này khiến cho Sở Chích Thiên nhớ lại con tiểu cẩu trước đây anh nuôi,
một bộ dáng sợ hãi bị vứt bỏ không có gì khác biệt. Sở Chích Thiên bị đánh
bại, chỉ có thể nghiêm mặt lấy ra đồng hồ quả quýt nói: “Chỉ chờ cậu ba phút,
quá hạn không có tiếp sau.” Băng lãnh trước sau như một, nhưng chính bản thân
Sở Chích Thiên rất rõ sự bất đắc dĩ bên trong.
“Vâng, Sở ca!” Vẻ mặt Tiêu Tử Lăng hưng phấn, trực tiếp làm một quân lễ. Không
đợi người khác phản ứng lại, một trận cuồng phong thổi qua, đã không thấy tăm
hơi thân ảnh Tiêu Tử Lăng.
“Tốc độ tên nhóc này thực nhanh, không hổ là người biến dị tốc độ, thời gian
Sở ca cho cậu nhóc quá đầy đủ.” Lời này của Đổng Hạo Triết rõ ràng là đang
châm ngòi thổi gió.
Mắt Sở Chích Thiên lăng lệ quét qua, bên trong mang theo sự cảnh cáo rõ ràng,
hiển nhiên lời nói của Đổng Hạo Triết đâm trúng chỗ yếu của Sở Chích Thiên.
Đổng Hạo Triết nhún nhún vai không lên tiếng nữa, anh vẫn biết dừng đúng lúc,
tiếp tục chọc nữa, khẳng định Sở Chích Thiên sẽ kêu anh qua thao luyện một
phen, anh còn không có khuynh hướng tự ngược.
Thời gian chưa đến 2 phút, Tiêu Tử Lăng thở hồng hộc đứng ở trước mặt Sở Chích
Thiên, đeo thanh đường đao đã không xứng tay của cậu, vuốt cái ót ngại ngùng
nói: “Sở ca, em không đến trễ chứ.”
Liếc nghiêng một cái, Sở Chích Thiên không trả lời, quay đầu nói với Trần Cảnh
Văn: “Nhân viên đã đến đông đủ, Nhất Long phụ trách lái xe, cậu thì lưu lại.”
“Vâng, Sở ca.” Trần Cảnh Văn gật đầu đáp. Chân Nhất Long ngoài cửa lớn đã lái
một chiếc xe nhà* chờ ở nơi đó. (*xe có thùng đằng sau đầy đủ dụng cụ như một
căn nhà)
Mọi người đi tới, Chân Nhất Long kinh ngạc đầy mặt nhìn Tiêu Tử Lăng vẻ mặt
hưng phấn đi theo phía sau mông Sở Chích Thiên, tâm lý buôn dưa lê nhất thời
dâng lên, không biết cậu thuyết phục Sở Chích Thiên dẫn cậu cùng đi như thế
nào, Sở Chích Thiên không phải người thay đổi xoành xoạch, có thể để cho Sở
Chích Thiên thay đổi quyết định vậy đó chính là tin tức lớn bằng trời.
Tuy rằng máu hiếu kỳ buôn dưa lê đầy mình khiến cho trong lòng anh ngứa ngáy,
nhưng Chân Nhất Long làm người cẩn thận không lên tiếng, anh cũng không dám
hỏi Sở Chích Thiên, phải biết rằng một ánh mắt lăng lệ bắn qua, lạnh đến mức
cả người đều sẽ dựng lông, vẫn nên trở lại hỏi thượng cấp cũ Trần Cảnh Văn của
anh thì an toàn hơn. Chân Nhất Long hạ quyết tâm an phận làm lái xe của mình,
mặc kệ bầu không khí có chút quỷ dị trong xe.
Tiêu Tử Lăng vừa ngồi lên xe đã bị chấn động, chiếc xe xa hoa chưa từng thấy
qua như thế khiến cho cậu trong lúc nhất thời quên mất hoàn cảnh bản thân ở.
Cậu một hồi sờ sờ ghế dựa dưới thân, một hồi mở ra tủ lạnh bên cạnh kinh ngạc
nhìn thức ăn với đồ uống phong phú bên trong, đây vẫn là ngày diệt vong sao?
Tiêu Tử Lăng thì thào tự nói vẻ mặt không dám tin tưởng.
“Ngồi xuống!” Sở Chích Thiên không thể nhịn được nữa rốt cục lên tiếng, ánh
mắt đông chết người đang tàn bạo nhìn chằm chằm Tiêu Tử Lăng.
Tiêu Tử Lăng lè đầu lưỡi một cái, lúc này mới an phận ngồi ở bên cạnh Sở Chích
Thiên, lại còn thường thường nghiên cứu đồ trang trí bên người, không nhìn đến
hàn khí đông chết người bên cạnh. Sở Chích Thiên trong lời đồn là người kiên
trì siêu tốt, cho phép người khác phạm sai lầm, cũng sẽ không thoáng cái nhìn
chết một người, vì vậy chỉ cần không quá phận, Sở Chích Thiên sẽ là một con
cọp không có móng vuốt, trông thì hung, kỳ thực rất an toàn, Tiêu Tử Lăng rất
chắc chắn đối với điều này.
Đổng Hạo Triết nhếch cái miệng rộng, liều mạng nhịn xuống tiếng cười sắp sửa
phun ra, Lục Vân Đào thì thống khổ đầy mặt xoay mặt qua chỗ khác nhìn lan can
cách ly phía trước, cực kỳ hâm mộ Đới Hồng Phi có thể ngồi ở ghế phó lái, miễn
chịu tội lần này, nhịn cười cũng là một chuyện rất thống khổ.
Nhìn một màn trước mắt, Sở Chích Thiên đau đầu, hối hận. Mình vì sao sẽ đáp
ứng dẫn cậu ta đến? Rõ ràng là chịu tội a!