Người đăng: kimlong
Giang Khinh Ngữ với Trương Ngải Ngải ở một bên lặng lẽ hàn huyên vài câu, rất
nhanh, liền thấy Trương Ngải Ngải đi đến trước mặt Tiêu Tử Lăng chào hỏi:
“Này, anh bạn nhỏ này, xưng hô thế nào a?”
Anh bạn nhỏ? Bị một mỹ nữ nhỏ hơn mình rất nhiều xưng hô như thế, không thể
nghi ngờ Tiêu Tử Lăng rất bi ai, bất quá Tiêu Tử Lăng đã bị đả kích đến chết
lặng, vì vậy rất bình tĩnh trả lời: “Tiêu Tử Lăng.”
“Ha ha, hóa ra là Tử Lăng tiểu đệ a, chị kêu Trương Ngải Ngải, kêu chị Ngải
Ngải tỷ đi!” Trương Ngải Ngải nụ cười đầy mặt vỗ vỗ bờ vai Tiêu Tử Lăng, vẻ
mặt tự đến tự quen nói.
Biểu cảm Tiêu Tử Lăng cổ quái nhìn Trương Ngải Ngải một cái, kiên định lắc lắc
đầu.
Trương Ngải Ngải biến sắc, giận dỗi nói: “Thế nào, cậu khinh thường chị?”
Tiêu Tử Lăng thuần khiết nở nụ cười, chớp chớp hai mắt trơn ướt, một bộ hồn
nhiên nói: “Chỉ có bà xã của Sở ca chúng em mới xưng tỷ. . . Nếu không chờ chị
thành đại tỷ của chúng em rồi em sẽ gọi chị như vậy đi.” Biểu cảm manh đáng
yêu, nói chuyện lại tức chết người không đền mạng.
Sắc mặt Trương Ngải Ngải càng thêm khó coi, trong lòng thì lửa giận đang
thiêu: “Tên nhóc chết bằm này, quá đáng hận.”
Sở Chích Thiên nghe thấy lời nói của Tiêu Tử Lăng, mặt vốn băng lãnh lại càng
lạnh hơn. . . Tên nhóc đó vậy mà dám lấy anh ra làm tấm bia, hóa ra ở trong
mắt cậu đại ca là để dùng như thế.
Trương Ngải Ngải nỗ lực khống chế lửa giận của mình không nên bộc phát ra, nửa
ngày mới miễn cưỡng nặn ra nụ cười thoáng mang theo cứng ngắc nói: “Tử Lăng
tiểu đệ, ban nãy khi Đổng ca đi kêu chúng ta thu thập một chút dược phẩm cần
thiết, bọn chị không rõ là cái nào, cậu dẫn bọn chị cùng thu thập đi.”
Điệu hổ ly sơn? Nga không, là dương đông kích tây, ám độ Trần Thương. Tiêu Tử
Lăng vừa nghe lời nói của Trương Ngải Ngải đã biết mấy cô ả chuẩn bị điều mình
đi, lưu lại một mình Sở Chích Thiên để mấy cô ả tiếp cận, xem ra mấy cô ả đã
thương lượng, do Trương Ngải Ngải phụ trách dời cậu đi, chỉ sợ Giang Khinh Ngữ
cũng là người ở lại để tiếp cận Sở Chích Thiên. Tiêu Tử Lăng lần nữa hâm mộ
diễm phúc của Sở Chích Thiên, không cần Sở Chích Thiên làm gì, tự có gái đẹp
đến dâng mình, không có cơ hội cũng phải sáng tạo cơ hội, khó trách Sở Chích
Thiên trong lời đồn ở kiếp trước ‘hồng phấn’ khắp thiên hạ, đều là tự động
dâng lên cửa cho không thì cớ gì không ăn.
Nếu mấy cô ả đã tính toán xong rồi, vậy phối hợp một chút đi. Tiêu Tử Lăng
nghĩ có lẽ có thể lặng lẽ quan sát hai nữ nhân này tới cùng là thần thánh
phương nào, đương nhiên chính yếu là do cậu thích buôn dưa lê muốn thầm xem
kịch vui.
Tiêu Tử Lăng mục đích không trong sạch mang theo Trương Ngải Ngải đồng dạng
cũng mục đích không trong sạch, cùng với Lưu Như vẻ mặt mê mang, chân tay
luống cuống, bắt đầu đại càn quét trong siêu thị.
Bất quá rất nhanh Tiêu Tử Lăng thất vọng rồi, Sở Chích Thiên sau khi Tiêu Tử
Lăng mang mấy cô gái rời đi, liền ngồi xuống đất nhắm mắt dưỡng thần, một bộ
thái độ lạnh lùng cự tuyệt quấy rầy khiến cho dự định của Giang Khinh Ngữ
triệt để thất bại.
Không ai có thể không nhìn đến khí thế bá đạo bài xích hết thảy xung quanh Sở
Chích Thiên, đến gần một bước cũng không có khả năng, chỉ có cường giả cùng
đẳng cấp với Sở Chích Thiên mới có thể chịu đựng được luồng uy áp đó, đáng
tiếc Giang Khinh Ngữ tuyệt không phải.
Tiêu Tử Lăng chỉ điểm một phen liền tách riêng với mấy cô nàng nhóm Trương
Ngải Ngải thu thập dược phẩm, đương nhiên ngoại trừ một túi lớn dược phẩm trên
tay, cậu cũng chiếm dụng không ít hàng cá nhân vào không gian của mình, đáng
tiếc Sở Chích Thiên ở bên cạnh, không dám quá phận. Trực giác nói cho cậu, nếu
cậu che giấu không cẩn thận khẳng định sẽ bị Sở Chích Thiên bắt được.
Rất nhanh Tiêu Tử Lăng về tới điểm khởi đầu, tiếp theo Trương Ngải Ngải cũng
trở về, sau cùng mới là Lưu Như. Giang Khinh Ngữ thấy các cô trở về thì thở
dài một tiếng, Sở Chích Thiên thực sự là một đại pháo đài khó phá được.
Trương Ngải Ngải trở về vừa thấy tràng cảnh này đã biết Giang Khinh Ngữ tuyệt
không thành công, mắt thấy bọn Đổng Hạo Triết sắp trở về, nếu không bắt chặt
sợ rằng về sau càng khó có cơ hội gia nhập đội ngũ của Sở Chích Thiên.
Cô chớp mắt, rốt cục quyết định ném ra lợi thế lớn nhất của cô.
Khi Trương Ngải Ngải mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân, đột nhiên ôm đầu mình,
thống khổ rên rỉ ngồi xổm xuống, co thành một cục.
Giang Khinh Ngữ thấy thế có chút khẩn trương nhỏ, từ khi gặp mặt với Trương
Ngải Ngải, mới gặp như đã quen lâu, tuy rằng tuổi tác của Trương Ngải Ngải nhỏ
hơn rất nhiều so với cô, nhưng tư tưởng quan điểm của cô bé rất đúng tâm tư
của cô, cảm tình của hai người tốt như chị em ruột thịt vậy, đột nhiên thấy vẻ
mặt Trương Ngải Ngải thống khổ, tránh không được có chút lo lắng.
“Thế nào rồi, Tiểu Ngải?” Giang Khinh Ngữ ngồi xổm xuống đỡ lấy Trương Ngải
Ngải, khẩn trương hỏi thăm.
Trương Ngải Ngải nhắm mắt, trong miệng chỉ gián đoạn nói một câu tương đồng:
“Nguy hiểm, nhanh rời đi. . . Nguy hiểm, nhanh chóng rời đi.”
Đổng Hạo Triết vừa về đến liền thấy bộ tràng cảnh này, anh giương mắt hỏi Tiêu
Tử Lăng, Tiêu Tử Lăng cũng là khó hiểu đầy mặt, lắc lắc đầu, biểu thị mình
cũng không rõ.
Trương Ngải Ngải kịch liệt run rẩy, đột nhiên hét lên một tiếng, mở mắt, thấy
Sở Chích Thiên liền hô lớn: “Sở ca, nhanh chóng rời đi, nơi này có tang thi
tiến hóa, nguy hiểm a!”
Dị năng? Tiêu Tử Lăng thừa lúc lực chú ý của mọi người đều ở trên người Trương
Ngải Ngải, lặng lẽ mở ra Linh Nhãn, lại không thấy bất kỳ sự tồn tại của năng
lượng nào trên người Trương Ngải Ngải. Kỳ quái? Thế nào lại có thêm một dị
năng không mang theo năng lượng? Thật là dị năng sao? Tiêu Tử Lăng hồ đồ cũng
rối loạn.
Sở Chích Thiên nhíu mày, vừa rồi anh dùng tinh thần lực cảm thụ siêu thị này
liền cảm thấy có chút không thích hợp, đáng tiếc anh tìm nửa ngày cũng không
tìm được chỗ không ổn, chẳng lẽ Trương Ngải Ngải có thể phát hiện? Sở Chích
Thiên bắt đầu có chút hứng thú đối với năng lực của Trương Ngải Ngải.
Mặc kệ Trương Ngải Ngải nói là thực hay không, nhanh chóng rời khỏi siêu thị
là thỏa đáng nhất, Sở Chích Thiên không chần chừ trực tiếp mệnh lệnh Đổng Hạo
Triết cầm lấy lượt hàng hóa cuối cùng, mang theo ba nữ nhân được cứu ra chuẩn
bị trở về.
Rất nhanh, mọi người liền rời khỏi siêu thị, ngay trong nháy mắt bọn Sở Chích
Thiên rời đi, siêu thị vốn đã được thanh lý sạch sẽ đột nhiên lại xuất hiện
lượng lớn tang thi. Tựa hồ bọn chúng là xuất hiện từ trống rỗng, không tuỳ ý
du đãng nữa, trái lại đâu vào đấy, dựa theo tuyến đường đặc biệt bắt đầu du
đãng bồi hồi. Một góc ẩn mật nào đó của siêu thị, một con tang thi đặc biệt,
băng lãnh nhìn chằm chằm bóng lưng của Sở Chích Thiên, chính là nó đã nhận ra
được sự mạnh mẽ của Sở Chích Thiên, dùng chỉ lệnh đặc thù của nó để cho một bộ
phận tang thi ẩn núp đi, vốn còn muốn đánh lén, đáng tiếc lại tìm không được
nhược điểm trí mạng, vì vậy chỉ có thể thoái nhượng.
Trên đường, Đổng Hạo Triết hiếu kỳ hỏi: “Tiểu Ngải a, dị năng kia của em là
thế nào vậy a?”
Trương Ngải Ngải ngại ngùng cười: “Em cũng không biết, chẳng qua sẽ cảm nhận
được, thậm chí thấy được một số chuyện rất đặc biệt hoặc là chuyện nguy hiểm,
em đặt tên cho nó gọi là năng lực biết trước.”
Đổng Hạo Triết kinh thán nói: “Năng lực này thật không tồi a, mỗi ngày đều có
thể biết trước sao?”
“Còn chưa biết, bởi vì em còn chưa từng huấn luyện qua.” Trương Ngải Ngải có
chút ngượng ngùng.
“Không có việc gì, ngày diệt vong vừa mới bắt đầu, rất nhiều dị năng còn chưa
biết dùng như thế nào kìa, tất cả mọi người đang trong nghiên cứu.” Đổng Hạo
Triết an ủi.
Trương Ngải Ngải nhìn nhìn Sở Chích Thiên, lại nhìn nhìn Đổng Hạo Triết đôn
hậu, cảm thấy vẫn là Đổng Hạo Triết dễ nói chuyện hơn, vì vậy cô lặng lẽ tới
gần Đổng Hạo Triết nhỏ giọng nói: “Đổng ca, chúng em có thể gia nhập tiểu đội
của các anh không? Sở ca có thể thu chúng em không?” Trương Ngải Ngải chỉ chỉ
Giang Khinh Ngữ, biểu thị hai người rất hy vọng gia nhập đội ngũ của Sở Chích
Thiên.
Đổng Hạo Triết không trả lời, ánh mắt hỏi thăm trực tiếp nhìn về phía Sở Chích
Thiên, chờ đợi quyết định của anh. Đổng Hạo Triết không phải Trần Cảnh Văn,
chỉ cần Sở Chích Thiên ở bên cạnh, anh bình thường đều sẽ hỏi thăm Sở Chích
Thiên trước sau đó lần nữa quyết định.
“Tiểu đội chúng tôi không thu nữ nhân.” Thanh âm lãnh đạm của Sở Chích Thiên
theo đến, kiên định mà hữu lực.