Người đăng: kimlong
Giang Khinh Ngữ bởi vì tiếng cười của Tiêu Tử Lăng mà tìm được bậc thang
xuống, mặt mang tức giận nho nhỏ nói với Tiêu Tử Lăng: “Cậu cười cái gì? Chẳng
lẽ tôi nói sai sao?”
“Không có, không có.” Tiêu Tử Lăng vội vã lắc đầu, cậu thực không muốn đắc tội
cô, vạn nhất cô còn được Sở Chích Thiên coi trọng như kiếp trước, đắc tội cô
khẳng định sẽ bị cô trả thù, nữ nhân đều rất mang thù.
“Vậy cậu cười cái gì?” Giang Khinh Ngữ không buông tha.
Tiêu Tử Lăng có chút khó xử, nói thật ra khẳng định sẽ chọc tức Giang Khinh
Ngữ, nhưng hiện tại kêu cậu chế một lời nói dối cũng khó, bởi vì thực sự không
có lý do gì hay để giải thích vì sao cậu cười.
Sự do dự của Tiêu Tử Lăng dẫn tới sự chú ý của Sở Chích Thiên, thanh âm thanh
lãnh theo sát đến: “Tôi cũng muốn biết, cậu đang cười cái gì?”
Giang Khinh Ngữ vui vẻ trong lòng, Sở Chích Thiên tuyệt không phải không chút
động lòng như anh biểu hiện, có lẽ anh là một nam nhân loại hình muộn tao* (là
dịch âm của từ tiếng anh Man Show, chỉ những người bề ngoài lãnh tĩnh trầm
mặc, thực tế là người rất giàu tình cảm, nội hàm, rất ít biểu lộ cảm xúc), cho
dù thực sự có cảm tình đối với cô, chỉ sợ cũng sẽ không đơn giản biểu lộ, khó
trách trong tiểu thuyết Giang Khinh Ngữ đều là chủ động xuất kích. Hai mắt
Giang Khinh Ngữ trong suốt vô cùng, lòng tin vốn bị đả kích lại khôi phục.
Tiêu Tử Lăng thấy ông chủ lớn lên tiếng, không dám không đáp, có lẽ sẽ đắc tội
Giang Khinh Ngữ, gặp phải sự trả thù của cô, nhưng trước mắt phải dỗ dành cha
mẹ áo cơm của mình trước đã, chuyện về sau thì về sau hẵng nói, thuyền đến đầu
cầu tự nhiên thẳng.
Tiêu Tử Lăng thoáng định chủ ý, lập tức treo lên nụ cười thuần khiết nói:
“Tuổi tác của chị hẳn lớn hơn so với Sở ca đi. . . Vì vậy nghe chị kêu Sở ca,
em cảm thấy rất buồn cười.” Một bộ ngây thơ dường như không biết lời này đâm
người bao nhiêu. (Lời bộc bạch: Thân, chẳng lẽ không phải đang nói chính cậu
sao?) (Cậu cũng lớn hơn ‘Sở ca’ người ta mà cũng gọi Sở ca thây, còn dám nói
người ta =)) mặt dày!)
Giang Khinh Ngữ nghe vậy mặt tức khắc đỏ lên, trong lúc nhất thời lại á khẩu
không trả lời được.
“Tên nhóc nhà cậu, Giang tỷ tỷ kêu vậy là tôn trọng Sở ca, không hiểu đừng nói
mò.” Trương Ngải Ngải bên cạnh rốt cục phản ứng lại, lập tức phản bác khiển
trách. Nghĩ thầm thiếu niên này thật là hư, chuyện gì không đề cập lại đề cập
chuyện đó.
Tiêu Tử Lăng nghe vậy tuyệt không tức giận, trái lại mang vẻ mặt thụ giáo liên
tục gật đầu: “Nga, là như vậy a! Vậy là em hiểu lầm.”
Không biết vì sao biểu cảm của Tiêu Tử Lăng càng thành khẩn, lại càng khiến
người ta cảm thấy việc này buồn cười, lần này, đội viên khác của tiểu đội Sở
Chích Thiên cũng nhịn không được cười rộ lên, bọn họ nhìn nhìn Giang Khinh
Ngữ, lại so sánh với Sở Chích Thiên, vốn còn không cảm thấy không được tự
nhiên, hiện tại vừa nhìn, ừm, kêu một tiếng Sở ca quả nhiên rất không hài hòa.
Ý cười thoáng đảo qua trong mắt Sở Chích Thiên, nhanh đến mức khiến người ta
không thể nào phát hiện. Trong mắt mọi người, vẫn bảo trì một bộ biểu cảm lạnh
lùng, từ chối cho ý kiến đối với câu trả lời của Tiêu Tử Lăng.
Mặt Giang Khinh Ngữ bởi vì tràng cười của mọi người mà có chút rực rỡ, cô xấu
hổ lại mang chút ai oán nhìn về phía Sở Chích Thiên, hy vọng anh có thể ngăn
lại hành vi vô lễ của những thủ hạ, bộ mặt ủy khuất đó vậy mà có chút điềm đạm
đáng yêu. Đáng tiếc Sở Chích Thiên ngay cả hứng thú liếc nhìn cô một cái cũng
không có, không công lãng phí toàn bộ biểu tình khiến người ta trìu mến.
Trương Ngải Ngải ở bên cạnh nhìn không nổi nữa, đi đến trước mặt Sở Chích
Thiên đáng yêu ngây thơ nói thẳng: “Sở ca, anh xem, Giang tỷ tỷ đều sắp khóc
rồi, Giang tỷ tỷ vốn không rõ tuổi tác của Sở ca, theo mọi người gọi anh Sở ca
cũng rất bình thường, đều là tên nhóc đó, thực sự là đáng hận!” Nói xong phồng
mặt, cố ý giả trang một bộ biểu cảm ghét bỏ, tàn bạo trừng Tiêu Tử Lăng một
cái.
Tên nhóc này, ở trung hậu kỳ ngày diệt vong của kiếp trước, chưa từng nhìn
thấy qua có bên cạnh Sở Chích Thiên, khẳng định ở giai đoạn trước đã toi rồi.
Trương Ngải Ngải căn bản không sợ đắc tội đối với thứ vật hy sinh đó. Chỉ cần
thu được sự tín nhiệm của Giang Khinh Ngữ, nhất định sẽ chiếm được vị trí nhỏ
nhoi ở căn cứ Lăng Thiên. Trương Ngải Ngải rất rõ Giang Khinh Ngữ tương lai
đại biểu cho điều gì, trước đây cô nhìn lên cô ta, hâm mộ cô ta. Lần trọng
sinh này, cô đã hạ quyết tâm, nhất định phải làm chị em tốt của Giang Khinh
Ngữ, sau đó. ..
Sở Chích Thiên nhìn lướt qua cô gái giả vờ thiên chân khả ái trước mắt, cười
nhạt, thầm nghĩ: Giả bộ đáng yêu cũng giả như vậy, còn chưa có đáng yêu bằng
Tiêu Tử Lăng. Ý nghĩ này mới hiện lên, trong lòng Sở Chích Thiên rối rắm một
trận, lửa giận không tên theo đó mà sinh, thoáng chuyển đầu, tàn bạo nhìn chăm
chú Tiêu Tử Lăng một cái phát tiết sự bất mãn của anh.
Một cái liếc mắt này, Tiêu Tử Lăng khó hiểu, rõ ràng mình nói lời thật a, vì
sao cậu lại khiến người ta ghét? Cậu rất vô tội nhún nhún vai, trải trải tay
(╮(╯_╰)╭), biểu thị bất đắc dĩ, ánh mắt có chút khinh bỉ nhìn về phía Sở Chích
Thiên, lên án Sở Chích Thiên trọng sắc khinh đệ.
Bộ dáng này chọc Sở Chích Thiên trực tiếp cốc lên đầu cậu một cái, nghiến răng
nghiến lợi nói: “Biểu cảm kiểu gì thế?” Chỉ dựa vào chút sắc đẹp đó? Quá khinh
thường Sở Chích Thiên anh rồi, nhất định phải hung hăng giáo dục tên nhóc này
một phen, bằng không sẽ bò lên trên đầu anh cũng không chừng.
Tiêu Tử Lăng phiền muộn xoa xoa đầu, từ khi thành niên đã hổng còn bị cốc đầu,
thành niên lâu như vậy cộng thêm 10 năm kiếp trước, lâu đến mức sắp khiến cậu
quên mùi vị bị cốc đầu rồi, không ngờ tới khi gia nhập đội ngũ của Sở Chích
Thiên thì bình thường luôn ôn lại cảm giác đó, có thể thấy được mình ở trong
đội quá không có địa vị, muốn thành đàn em đắc lực của Sở Chích Thiên, còn
phải nỗ lực a.
Mà trong lòng Giang Khinh Ngữ lại có chút mơ hồ, không biết nên cao hứng hay
thất vọng, bề ngoài Sở Chích Thiên giáo huấn Tiêu Tử Lăng, dường như là vì sự
vô lễ của cậu ta. Thế nhưng, Sở Chích Thiên cũng không có biểu thị gì với cô,
thật giống như cô chẳng qua chỉ là một người qua đường, cô thực sự tiến vào mi
mắt của anh rồi sao? Giang Khinh Ngữ đột nhiên không nắm chắc.
Trương Ngải Ngải ngược lại hưng phấn đầy mặt, lời của cô khiến cho Sở Chích
Thiên có điều hành động, có phải đại biểu cô đã lưu lại được ấn tượng ở chỗ Sở
Chích Thiên rồi hay không? Cô không muốn giống như kiếp trước nữa, sống tạm
cẩu thả lao khổ khốn đốn, cô nhất định phải đứng ở nơi cao, làm người ở vị trí
cao. Những người khinh thường mình kiếp trước cô đều sẽ nhất nhất trả thù toàn
bộ. ..
Lúc này, bọn bốn người Đổng Hạo Triết đã chỉnh lý dược phẩm hoàn tất, mỗi
người đều đeo trọng lượng lớn nhất. Trước khi đi, Đổng Hạo Triết hỏi: “Sở ca,
anh còn có gì phân phó?”
“Nếu có thể, mang nhóm cô ta đi đi.” Sở Chích Thiên lần đầu tiên cảm thấy nữ
nhân rất phiền, nhắm mắt làm ngơ mới tốt.
Đổng Hạo Triết còn chưa trả lời, Trương Ngải Ngải nhảy ra đầu tiên: “Sở ca,
chúng em cũng có thể mang chút đồ, chờ Đổng ca trở về chúng ta hãy cùng nhau
đi.” Phải biết rằng bên cạnh Sở Chích Thiên luôn luôn có một đám người, muốn
đối thoại với anh rất trắc trở, hiện tại bọn Đổng Hạo Triết vừa đi, chỉ còn
lại Sở Chích Thiên với tên nhóc kia, còn có ba người các cô, đây không thể
nghi ngờ là một cơ hội tốt tiếp xúc với anh, sao có thể bỏ qua?
Giang Khinh Ngữ lúc này cũng phản ứng lại, liên tục gật đầu: “Chúng ta cũng
thừa lúc này, thu thập thêm một chút dược phẩm, có thể lấy thêm nhiều một chút
thì là một chút, về sau lại đến sợ rằng sẽ khó khăn.” Rất nhanh tang thi sẽ
tiến hóa, trong tiểu thuyết từng đề cập qua, tang thi tiến hóa nhanh nhất chỉ
cần 3 ngày.
Đổng Hạo Triết nghe xong lời này cảm thấy có chút đạo lý, liền nói: “Ừ, tôi
cảm thấy vẫn nên ở lại so ra tốt hơn, để cho các cô gái hỗ trợ thu thập dược
phẩm trước, lần này chúng ta chủ yếu là vận hàng, chú ý chính là tốc độ, mang
theo các cô gái sẽ có chút không thuận tiện, vẫn nên cùng nhau chạy cuối cùng
thì tương đối thỏa đáng hơn, anh thấy thế nào? Sở ca?”
Sở Chích Thiên vốn chỉ vì muốn thanh tịnh, Đổng Hạo Triết nói như thế, anh cảm
thấy có đạo lý liền hơi hơi gật đầu, biểu thị tán thành. Anh nghĩ nếu hai nữ
nhân đó thực sự phiền chịu không nổi nữa, thì mang Tiêu Tử Lăng đi tiệm thuốc
đông y lầu 2 kiểm tra một phen, chung quy sẽ có cơ hội thoát khỏi.
Giang Khinh Ngữ với Trương Ngải Ngải thấy thế ánh mắt lần nữa đối diện nhau,
lộ ra vẻ mặt tung tăng, vì thời cơ tốt sắp đến mà kích động.
Tiêu Tử Lăng vốn đã mật thiết chú ý hai người bọn họ, thấy một màn như vậy,
khóe miệng hơi hơi cong, quay đầu như cười như không nhìn Sở Chích Thiên. Thầm
nghĩ lần này lại có kịch hay xem rồi.
Bất quá trong lòng Tiêu Tử Lăng cảm thấy có một chút kỳ quái, mục đích của hai
nữ nhân này rất rõ ràng, nhắm ngay Sở Chích Thiên không buông tay, lúc này,
tuy rằng Sở Chích Thiên cũng rất mạnh mẽ, nhưng tuyệt không có ngạo thị quần
hùng như ở hậu kỳ mạt thế, hơn nữa lần đầu tiên gặp mặt, các cô lại chưa từng
thấy qua năng lực của Sở Chích Thiên, như thế nào có thể khẳng định được Sở
Chích Thiên nhất định là cường giả? Hay các cô cũng giống cậu là người trọng
sinh?
Tiêu Tử Lăng vừa nghĩ tới đây, nhất thời mồ hôi lạnh không ngừng tỏa ra, trong
lòng có chút chột dạ, nếu là người trọng sinh, mấy cô ả khẳng định rõ ràng bên
cạnh Sở Chích Thiên có những ai, như vậy cậu không phù hợp với nhân vật ở kiếp
trước có phải cũng bị mấy cô ả hoài nghi hay không? Vạn nhất phần hoài nghi đó
bị Sở Chích Thiên biết, có thể thấy được tương lai của mình là một mảng bi
kịch thế nào.
Mợ nó, thế giới này thật hỗn loạn, có một Ngô Khánh Vân đoán không ra được nội
tình tranh vị trí đàn em còn chưa tính, hiện tại lại thêm hai nữ nhân không
biết có phải người trọng sinh hay không, có một người còn là người bên gối của
Sở Chích Thiên ở kiếp trước, thế này có còn cho cậu sống nữa hay không? Bất
quá, ban nãy mấy cô ả nhìn mình lại không có biểu cảm gì dị dạng. . . Không
thể thư giãn! Ai biết mấy cô ả có phải làm bộ hay không. Nhất định phải triệt
để biết rõ nội tình của hai nữ nhân đó, tốt nhất không phải người trọng sinh,
bằng không. . . Ánh mắt Tiêu Tử Lăng âm ngoan, nếu nhất định phải chết một
người, tuyệt đối không phải cậu.
Đổng Hạo Triết mang theo người rời khỏi hiệu thuốc, toàn bộ siêu thị hiệu
thuốc đột nhiên lâm vào một mảng yên lặng. Mấy người ở lại, mỗi người đều dự
định mục đích của mình. Chỉ có Lưu Như, vẻ mặt bàng hoàng, không biết nên làm
gì!