Xuyên Qua, Tiểu Thuyết Không Phải Vạn Năng.


Người đăng: kimlong

Tiêu Tử Lăng nghe thấy tự giới thiệu của ba nữ nhân, nhịn không được thăm dò
nhìn vào trong, tuy rằng cậu không rõ Sở Chích Thiên kiếp trước đến tột cùng
có bao nhiêu nữ nhân, nhưng nữ nhân Giang Khinh Ngữ kia ở mạt thế vẫn rất có
danh, bởi vì cô là nữ nhân duy nhất thành công thượng vị từ trên giường của Sở
Chích Thiên, trở thành bộ trưởng bộ hậu cần của căn cứ Lăng Thiên, thu được
thực quyền.

“Ừm, quả nhiên Giang Khinh Ngữ rất xinh đẹp, chẳng qua đẹp đến mức có chút
vênh váo hung hăng, cũng chỉ có Sở Chích Thiên mới có thể khống chế được loại
nữ nhân đó.” Tiêu Tử Lăng âm thầm cảm thán, trên mặt không tự chủ được hiện ra
vẻ hâm mộ, Sở Chích Thiên thực sự diễm phúc không ít a.

“Cậu đang nhìn gì?” Bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm lạnh lẽo, quen
thuộc đến mức có chút quá phận.

Tiêu Tử Lăng không hề nghĩ ngợi thốt ra: “Mấy nữ nhân này thật xinh đẹp a, đội
trưởng nhà ta có diễm phúc rồi.” Vừa dứt lời, liền cảm thấy khí lạnh không
ngừng tỏa ra bên cạnh, nhịn không được rùng mình một cái, chợt nghe thấy bên
cạnh có người che miệng cười khùng khục.

Tiêu Tử Lăng vô ý thức quay đầu nhìn về phía nơi phát ra tiếng cười, liền thấy
Ngô Khánh Vân đang che miệng cười to. Bất quá, nụ cười này rất nhanh bị một
đường ánh lạnh đông cứng ngắc, Tiêu Tử Lăng cảm thấy hàn khí bên cạnh càng
tăng lên.

Nếu Ngô Khánh Vân ở nơi kia, vậy bên cạnh nói chuyện với cậu là ai? Chuông
cảnh báo của Tiêu Tử Lăng vang điên cuồng, biết lần này đại sự không ổn, lại
còn hy vọng xa vời không phải vị mà mình nghĩ kia, chẳng qua câu nói kế tiếp
đã đánh nát huyễn tưởng của cậu.

“Tôi ngược lại muốn biết, cậu thế nào biết tôi có diễm phúc?” Khẩu khí của Sở
Chích Thiên là hờ hững, ý lạnh trong khung xương lại quá rõ.

“Ách? Khí chất của Sở ca vương bá uy vũ, là nữ nhân thì đều trốn không thoát
được mị lực của anh, là những nữ nhân đó có phúc.” Tiêu Tử Lăng quay đầu lại
cười sặc có chút nịnh nọt nói. Cái gì là tiểu nhân, bộ diện mạo hiện tại của
Tiêu Tử Lăng chính là nó, thế nhưng cậu trông quá ngây thơ, ngược lại khiến
người ta cảm thấy nịnh nọt có chút đáng yêu.

“Nga? Thực sự?” Ánh mắt đông chết người của Sở Chích Thiên liếc nhìn cậu, bắn
thẳng đến mức khiến trái tim nhỏ bé của Tiêu Tử Lăng nhảy loạn thình thịch
thình thịch, một luồng ý lạnh từ lòng bàn chân xông lên thẳng tới đỉnh đầu, da
đầu tê dại một trận.

“Thực sự!” Ánh mắt của Tiêu Tử Lăng là thuần khiết, cao thượng, nghiêm túc.
Dường như đang nói cho Sở Chích Thiên, hết thảy ban nãy đều là hư huyễn, cậu
rất ngoan, tuyệt đối sẽ không nói ra loại lời nói kia.

Sở Chích Thiên hung hăng trừng Tiêu Tử Lăng hạ quyết tâm liều chết không thừa
nhận một cái, anh có dự cảm, tiểu đội của anh bởi vì sự tồn tại của Tiêu Tử
Lăng mà phiền phức sẽ nhiều hơn. Sở Chích Thiên từ trước đến giờ chưa từng hối
hận bắt đầu nghĩ lại sự thỏa hiệp trước đây có phải là khởi đầu của một sai
lầm hay không.

Thấy Tiêu Tử Lăng vẫn mang vẻ mặt cười ngu vô tội, Sở Chích Thiên bất đắc dĩ,
chỉ có thể quay đầu nói với Ngô Khánh Vân: “Xảy ra chuyện gì?”

Ngô Khánh Vân kinh ngạc nhìn thoáng qua Tiêu Tử Lăng, không ngờ tới Sở Chích
Thiên lãnh khốc vô tình trong lời đồn vậy mà đơn giản buông tha Tiêu Tử Lăng
như vậy, bất quá Tiêu Tử Lăng là do Sở Chích Thiên tự mình tuyển nhận, vốn đã
không giống với người thường. Hắn cũng không dám làm càn, nhanh chóng đoan
chính thái độ trả lời: “Bên trong có ba người sống sót, đều là nữ, Đổng phó
đội đang xử lý.”

Đổng Hạo Triết trong phòng nhỏ nghe thấy thanh âm của Sở Chích Thiên, nhanh
chóng đi ra nói: “Sở ca, nơi này có ba người sống sót, an bài thế nào?”

An bài thế nào? Sở Chích Thiên nghe nói như thế, trong lòng nhất thời khó
chịu. Anh lãnh nhãn đảo qua Đổng Hạo Triết, cái tên này có phải đã nghe thấy
lời nói của Tiêu Tử Lăng, cố ý đến gây phiền muộn cho anh hay không?

Đổng Hạo Triết bị cái liếc mắt kia của Sở Chích Thiên quét khiến toàn thân
lạnh buốt, chẳng lẽ mình nói sai cái gì? Trước đây đều là nói như vậy a. Đổng
Hạo Triết rất vô tội, anh căn bản không có nghe thấy mấy lời Tiêu Tử Lăng nói,
chẳng qua khéo thay ứng đối với lời của Tiêu Tử Lăng, tai bay vạ gió a.

Thấy ánh mắt vô tội y chang Tiêu Tử Lăng, mi mắt Sở Chích Thiên thoáng nhếch,
có chút bất mãn nói: “An bài thế nào? Còn cần tôi dạy cho cậu?”

Ách? Đổng Hạo Triết sửng sốt, cảm thấy Sở Chích Thiên nói không sai. Ngay từ
đầu Sở Chích Thiên đã an bài, người sống sót không có chỗ đi thì toàn bộ đến ở
vào phòng trống trong tiểu khu, về phần người mới có tiềm lực, thu hay không
thu do chính bọn họ quyết định. Mình thật đúng là hỏi một vấn đề ngu ngốc, khó
trách Sở ca sẽ khó chịu. Đổng Hạo Triết tự mình phê bình.

Ba nữ nhân trong phòng theo Đổng Hạo Triết đi ra, thấy được Sở Chích Thiên,
ngoại trừ Lưu Như, mắt của hai người còn lại nhất thời sáng ngời, hơi hơi lộ
ra biểu tình hưng phấn kích động, nhưng rất nhanh lại khôi phục yên bình.

Thấy Đổng Hạo Triết đã lĩnh ngộ lời nói của anh, lúc này tâm tình của Sở Chích
Thiên mới tốt hơn chút, tiếp tục hỏi: “Thu thập dược phẩm thế nào rồi?”

“Góp nhặt thêm 6 bao dược phẩm thường dùng, bất quá có kinh hỉ bất ngờ, trong
gian phòng đó có dược liệu cao cấp với một số dược phẩm cấm hi hữu, là thứ cần
thiết với tiểu đội chúng ta.” Vẻ mặt Đổng Hạo Triết hưng phấn, thu hoạch lần
này thật không tồi a.

“Có thể lấy đi hết một lần không?” Sở Chích Thiên nhìn thoáng qua vật phẩm
trong phòng nhỏ, tính toán lực phụ trọng của mấy người.

“Sợ rằng không được.” Đổng Hạo Triết tiếc nuối nói.

Lúc này, Giang Khinh Ngữ phía sau Đổng Hạo Triết nhịn không được chen vào nói:
“Sở ca, chúng em cũng có thể hỗ trợ lấy đồ.”

Nghe nói như thế, ánh mắt Sở Chích Thiên nhẹ nhàng đảo qua nhóm ba người Giang
Khinh Ngữ, mặt không biểu cảm lần nữa trở lại trên người Đổng Hạo Triết: “Bốn
người các cậu chở đi một nhóm trước, tôi với Tử Lăng chờ ở chỗ này.”

“Được.” Đổng Hạo Triết gật gật đầu, an bài ba người còn lại tận lực mang thêm
nhiều vật phẩm, chuẩn bị xuất phát.

Giang Khinh Ngữ thấy Sở Chích Thiên căn bản không để ý đến cô, có chút cáu
giận khẽ cắn môi, trong lòng nói thầm: “Chuyện gì xảy ra vậy, không phải trên
tiểu thuyết nói Sở Chích Thiên với Giang Khinh Ngữ là vừa gặp đã yêu sao, tuy
rằng về sau Sở Chích Thiên có không ít nữ nhân, nhưng yêu nhất chính là Giang
Khinh Ngữ, vì vậy Giang Khinh Ngữ mới có thể chưởng quản bộ hậu cần quan trọng
nhất của căn cứ Lăng Thiên.”

Hóa ra Giang Khinh Ngữ hiện tại tuyệt không phải Giang Khinh Ngữ vốn dĩ, mà là
một người xuyên qua, kêu Tào Kha Linh. Đến từ tương lai 500 năm sau, cô thích
xem tiểu thuyết TV, đặc biệt thích tiểu thuyết, vương giả truyền kỳ Sở Chích
Thiên khai sáng thế giới mới trong phim truyền hình. Đối với người có vô số
truyền thuyết này, cô mê đến phát cuồng, vì thế cô xem hết thảy tiểu thuyết,
TV với điện ảnh về Sở Chích Thiên, có thể nói là rõ như lòng bàn tay. Trong
các loại tiểu thuyết, Giang Khinh Ngữ đều là người thắng cuối cùng, là nữ nhân
Sở Chích Thiên yêu nhất, cho dù là tiểu thuyết theo hướng BL, Giang Khinh Ngữ
đều là nữ nhân mà Sở Chích Thiên suốt đời không cách nào từ bỏ. Cho nên cả
ngày cô đều nghĩ nếu cô có thể trở thành Giang Khinh Ngữ vậy tốt bao nhiêu a,
có thể có một hồi tình yêu kinh thiên động địa với vương giả mạt thế.

Không ngờ tới, có một ngày rốt cục mộng tưởng cũng trở thành sự thật, cô xuyên
qua, xuyên qua tới trên người Giang Khinh Ngữ mà cô tha thiết ước mơ, vào thời
khắc mạt thế sắp sửa giáng lâm, tới thời đại của Sở Chích Thiên.

Cô dựa theo kịch bản gốc của tiểu thuyết mà đi, trong gian dược phẩm của siêu
thị này, lần đầu chạm mặt với Sở Chích Thiên, vốn hẳn là thiên lôi câu động
địa hỏa, trong sát na bắn ra lửa tình yêu, vì sao yên bình không gợn sóng như
thế? Là Sở Chích Thiên giấu quá sâu, hay là ấn tượng mà mình cho anh chưa đủ?

Tào Kha Linh, không, nếu xuyên qua đến trên người Giang Khinh Ngữ, vậy nên kêu
Giang Khinh Ngữ.

Giang Khinh Ngữ quyết định lần nữa xuất kích thăm dò Sở Chích Thiên: “Sở ca,
chẳng lẽ anh cho rằng chúng em là nữ, thì không có năng lực?” Cô nâng nhẹ cằm,
có chút cao ngạo lại mang chút bất mãn nhìn Sở Chích Thiên. Sở Chích Thiên
thích nữ nhân tự cường tự lập, cô nhất định phải biểu hiện ra.

Sở Chích Thiên lạnh lùng nhìn thoáng qua Giang Khinh Ngữ đứng ở trước mặt
mình, hơi hơi bĩu khóe môi, quay đầu, tuyệt không để ý tới nữ nhân mặt dày mày
dạn này, rõ ràng tuổi tác lớn hơn so với mình, mình cũng không quen cô ta, còn
mỗi lời mỗi câu Sở ca.

Siêu thị đột nhiên tĩnh lặng một mảnh, mặt của Giang Khinh Ngữ nhất thời đỏ
bừng, xấu hổ không biết vì sao, ngay cả Trương Ngải Ngải có ăn ý với cô cũng
bị một màn trước mắt làm cho kinh ngạc đến mức ngây người, quên tiến lên giúp
cô hòa hoãn bầu không khí.

Đột nhiên truyền đến một tiếng phì cười, đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này. Mọi
người quay đầu nhìn về phía nơi phát ra tiếng cười, chỉ thấy Tiêu Tử Lăng đã
che miệng lại, liên tục lắc đầu, mắt to ngập nước vô tội nhìn bọn họ, tựa hồ
muốn nói, cậu không phải cố ý.


Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích - Chương #18