Bạn Bè*? Lai Lịch Của Sở Chích Thiên! (thượng)


Người đăng: kimlong

*Như trước đây đã có nói, ‘bạn bè’ này dùng từ ‘tử đảng’, nghĩa là những người có thể chết vì nhau.

Trần Cảnh Văn rời khỏi gian phòng của Sở Chích Thiên, đi một đoạn thì dừng
bước,

quay đầu lại nhìn nhìn cửa phòng đã đóng, ánh mắt của anh có chút phức tạp,
khó nén vẻ hâm mộ trong đó.

Anh với Sở Chích Thiên là cùng lớn lên từ nhỏ, anh quen thuộc tính tình tập
tính của Sở Chích Thiên thế nào không nhìn ra được thái độ của Sở Chích Thiên
đối đãi Tiêu Tử Lăng cực kỳ đặc thù, khi Sở Chích Thiên nhìn về phía Tiêu Tử
Lăng, rõ ràng có một phần sủng nịch ở trong đó. Mà anh hâm mộ chính là việc
Tiêu Tử Lăng không rõ chân tướng có thể thẳng thắn tiếp nhận phần sủng ái đó,
không có bất kỳ gánh vác nào, cái đó anh cùng với Đổng Hạo Triết căn bản không
dám nghĩ.

Sở Chích Thiên đối với bọn anh vô cùng tốt, xem anh với Đổng Hạo Triết là bạn
bè cùng nhau lớn lên của anh ta, thế nhưng trong lòng của anh với Đổng Hạo
Triết lại hiểu rõ, khi bọn họ mới quen biết đã định trước rằng bọn anh không
có biện pháp đi đến được bước đó. Phòng tuyến tâm linh nhìn không thấy kia, sự
phân biệt đẳng cấp thâm căn cố đế kia ngoan cố đứng sừng sững ở đó, chưa bao
giờ buông lỏng. ..

Tâm tư của Trần Cảnh Văn nhất thời về tới khi anh còn bé, thời điểm lần đầu
tiên gặp mặt của bọn anh với Sở Chích Thiên, lúc đó anh mới sáu tuổi. ..

“Cảnh Văn, lát nữa con nhất định phải tận lực biểu hiện, để cho Khôi Thủ đại
nhân lựa chọn con lưu lại bồi bạn tiểu chủ nhân.” Cha của Trần Cảnh Văn trong
chiếc xe nhà xa hoa nhà mình nhịn không được lần nữa thận trọng căn dặn đứa
con trai được ký thác hy vọng của toàn gia tộc này.

Tuy rằng tuổi tác của Trần Cảnh Văn tương đối nhỏ, nhưng chỉ số thông minh
siêu cao để cho bé hiểu rõ bé tới để làm gì, tuy nói Trần gia bọn họ cũng được
cho là hào môn một phương, nhưng so sánh với chủ nhân ngày hôm nay mà bé phải
đi gặp, đó chính là khác nhau một trời một vực.

Trần Cảnh Văn khôn khéo gật đầu nói: “Baba, ba yên tâm, con nhất định sẽ tận
lực biểu hiện.”

Các trưởng bối trong nhà đều nhiều lần nói qua tầm quan trọng của lần gặp mặt
này. Nếu như được chọn, có thể bảo toàn Trần gia phồn vinh ba đời, nếu như
không được chọn, địa vị trước mắt của Trần gia bọn họ rất có thể sẽ bị gia tộc
khác thay thế.

Trần Cảnh Văn còn nhỏ cho dù động viên cho bản thân thế nào, khi thấy tòa
trang viên xa hoa không thể tưởng tượng nổi kia, vẫn nhịn không được bồn chồn
trong lòng. Nhà bé đã rất xa hoa, nhưng so sánh với nơi đây. . . Thật giống
như so sánh giữa ca-nô với mẫu hạm.

Đại sảnh chính trong trang viên phi thường lớn, gần như có thể dung nạp hơn
một nghìn người, lúc này đã có không dưới trăm đứa trẻ tề tụ ở nơi đây, đứa
trẻ nhỏ nhất vậy mà còn nhỏ hơn so với bé, phỏng đoán nhiều nhất trên dưới 4
tuổi, mà lớn một chút cũng có chừng 12, 13 tuổi. Nhìn những đối thủ cạnh tranh
mạnh mẽ kia, Trần Cảnh Văn thấp thỏm trong lòng, bé thực sự có thể trổ hết tài
năng trong nhiều đứa trẻ ưu tú như vậy sao?

Phụ huynh của những đứa trẻ được nhóm người hầu dẫn rời khỏi nơi đây. Thoáng
cái trong đại sảnh chỉ còn lại hơn trăm đứa trẻ, cùng với nhóm người hầu đứng
ở một bên chờ xung quanh. Bọn nhỏ tuyệt không có vì người lớn rời đi mà giao
lưu dung hợp với nhau, trái lại vẻ mặt cảnh giác nhìn nhau, tất cả mọi người
đều biết rõ nguyên nhân tới nơi này, những người trước mặt này chính là đối
thủ cạnh tranh của bản thân. Nào có tâm tư gì kết giao tình bạn với đối thủ.

Một mình Trần Cảnh Văn ngơ ngác đứng ở một bên, không dám hé răng cũng không
dám nhìn ngó trái phải, bé không biết có phải nhóm người hầu xung quanh có
chứa ý vị giám thị ở trong đó hay không, bé tin tưởng chủ nhân nơi này tuyệt
đối sẽ không đơn thuần để bọn nó ở chỗ này, khẳng định có mục đích gì đó, hoặc
là hiện tại đã bắt đầu tiến hành chọn lựa rồi, chỉ là bọn nó không biết mà
thôi.

Lúc này, bé cảm thấy có một người đang tới gần bé, bé hơi hơi liếc mắt qua,
liền thấy một đứa trẻ có chút ngốc hề hề, khoẻ mạnh kháu khỉnh tuổi tác không
khác biệt bao nhiêu so với bé đi đến bên cạnh bé hô với bé: “Này, bạn cũng tới
tham gia tuyển chọn sao? Bạn tên là gì?”

Trần Cảnh Văn cảnh giác nhìn chăm chú cậu ta một cái, bé không tin người có
thể tới nơi này sẽ xuất hiện một tên nhóc tư duy đơn giản, tứ chi phát triển,
phải biết rằng ở đây chính là những tinh anh mũi nhọn đã trải qua tầng tầng
chọn lựa sau cùng lưu lại. Làm sao dễ đối phó như vậy được.

Đứa trẻ kia sờ ót cười hàm hậu, chủ động giới thiệu: “Tớ gọi Đổng Hạo Triết,
là đến từ Đổng gia Phí Thành, bạn thì sao?”

Trần Cảnh Văn vứt cho nó một cái liếc mắt, nghĩ nghĩ cảm thấy giao lưu tên một
chút chắc hẳn sẽ không xảy ra chỗ sơ xuất gì, vì vậy liền đáp: “Tôi gọi Trần
Cảnh Văn, đến từ Đồng Thành.” Thanh âm của Trần Cảnh Văn mang theo thanh âm
trẻ con nồng đậm, mềm mềm rất là đáng yêu, Trần Cảnh Văn lại rất chán ghét
thanh âm này của bé, luôn sẽ bị người ta hiểu lầm là bé gái.

Quả nhiên, sự thực lại một lần nữa chứng minh điểm ấy. Mặt Đổng Hạo Triết có
chút ửng đỏ, ngượng ngùng nói: “Hóa ra là Trần Cảnh Văn muội muội a, vì sao
không mặc váy mà phải mặc âu phục chứ? Bất quá, muội muội mặc cái gì cũng rất
đẹp, mặc âu phục cũng rất đáng yêu.”

Muội ngươi, ngươi mới là muội muội đấy! Trần Cảnh Văn tàn bạo trừng đứa bé
trai đáng hận trước mắt này cả giận nói: “Tôi là nam sinh, cậu mới là muội
muội đấy. . .” Cho dù là thanh âm phẫn nộ, cũng mang theo sự mềm mềm ngây thơ,
điều này làm cho Đổng Hạo Triết có chút không biết làm sao.

Đứa bé xinh đẹp trước mắt này tới cùng là bé trai hay là bé gái a, nói đến
việc cậu chủ động chào hỏi chính là vì cảm thấy những đứa trẻ trong đại sảnh
đều không đáng yêu xinh đẹp như bạn ấy, cậu vốn luôn thích thứ xinh đẹp.

Cậu nghĩ nghĩ, vẫn là theo con mèo xù lông này đi, chung quy không thể thực sự
chọc giận bạn ấy, về phần giới tính chân thực thì về sau suy nghĩ lại, vì vậy
gật đầu nói: “Nga, xin lỗi, hóa ra là Trần Cảnh Văn đệ đệ.”

Trần Cảnh Văn xem thường liếc mắt nhìn cậu ta: “Kêu ai đệ đệ a, có lẽ cậu còn
nhỏ hơn so với tôi đấy. . .”

Lần này, Đổng Hạo Triết mặc kệ, muội muội đệ đệ gì gì đó nó đều có thể tiếp
nhận, nhưng tuyệt đối không tiếp nhận có một tỷ tỷ. . . Được rồi, kỳ thực
trong lòng Đổng Hạo Triết vẫn hổng có tiếp nhận sự thực rằng Trần Cảnh Văn là
nam sinh. Cậu vội la lên: “Tớ sinh ra vào đầu tháng ba đấy, khẳng định lớn hơn
so với bạn!”

Trần Cảnh Văn vừa nghe, thật đúng là lớn hơn so với bé, liền không nói nữa, bé
tiếp tục cúi đầu chào hỏi với giày da của mình, quyết định không thèm nhìn cái
tên đại ngu ngốc trước mắt.

Đổng Hạo Triết thấy đứa bé xinh đẹp trước mắt không thèm nhìn cậu, có chút sốt
ruột, cậu cảm thấy thanh âm của Trần Cảnh Văn rất êm tai, còn muốn nghe bạn ấy
trò chuyện nhiều hơn. Lại nói, luôn ngộp như thế này, rất không thú vị, cậu
vốn là một người hoạt bát không gò bó nha. Đổng Hạo Triết rất nhanh đã quên
chuyện mà lão ba cậu bàn giao không còn một mảnh, bắt đầu quấy rầy Trần Cảnh
Văn, một bộ dáng muốn nói chuyện phiếm với bé, khiến cho Trần Cảnh Văn hận
không thể đạp chết cậu ta trả lại cho bé sự thanh tĩnh.

Bất quá, Trần Cảnh Văn nhớ kỹ người lớn trong nhà dặn, vẫn cố nhịn xuống, bé
không thể vì tên đại ngu ngốc này mà ảnh hưởng đến sự vinh quang của gia tộc
bọn họ. Hơn nữa bé rất hoài nghi, đây có phải kế sách của Đổng Hạo Triết hay
không, để cho bé mất phong độ, không đánh mà thắng trục xuất bé khỏi cục?

Cứ như vậy, thời gian từng chút trôi qua, rốt cục, tổng quản của trang viên
mang theo một đám người mặc tây trang thẳng thớm đi ra, những người đó đều là
tinh anh của mỗi hành nghiệp, lần này bọn họ lại đây khảo sát năng lực ứng
biến của những đứa trẻ này. . . Vì vậy, bọn nhỏ bắt đầu bị nhóm những tinh anh
đó luân phiên oanh tạc.

Trần Cảnh Văn thấy từng đứa trẻ khóc bị dẫn rời khỏi nơi đây, biết đó là những
người thất bại bị đánh rớt. Câu hỏi của nhóm tinh anh đều rất quái dị, có một
số thậm chí căn bản không để lại nửa điểm tình cảm, ngữ khí sắc bén đến mức
khiến cho một đứa trẻ có thể triệt để mất đi lòng tin. Tin tưởng những đứa trẻ
thất bại kia muốn trọng tố lòng tin sẽ phải tốn rất lâu, vài lần Trần Cảnh Văn
cũng thiếu chút nữa bị hỏi tan vỡ, nếu không nghĩ đến vinh quang của gia tộc,
trách nhiệm mà bản thân nhận, cổ vũ bản thân chống lại, chỉ sợ bé cũng là một
thành viên trong những đứa trẻ kia.

Bé sau cùng may mắn lọt qua cửa được giữ lại, sau đó bé được một người hầu đưa
đến một phòng tiếp khách khá lớn, lúc này đã có không hề ít đứa trẻ ở trong
đó, mà Đổng Hạo Triết cũng đang ở trong đó.

Cậu ta thấy Trần Cảnh Văn đến, dường như không cảm thụ được áp lực gì, la lớn:
“Trần Cảnh Văn, bạn cũng tới a!” Còn vẫy vẫy tay với bé.

Theo một tiếng la này, tầm mắt của mọi người tập trung đến trên người bé, Trần
Cảnh Văn chửi bới trong lòng: “Đại ngu ngốc, thế nào còn chưa bị đánh rớt, ông
trời thực không có mắt!” Tuy rằng trong lòng rất phẫn nộ, nhưng trên mặt vẫn
bảo trì bình tĩnh, đi tới giữa đám trẻ.

Chẳng qua khi đi ngang qua Đổng Hạo Triết, tàn bạo cho cậu ta một ánh mắt
khinh bỉ, để biểu đạt sự bất mãn cường liệt của bé. Đương nhiên, nhận được sự
đáp lại là Đổng Hạo Triết toét miệng rộng cười ngu, Trần Cảnh Văn bị chọc tức
chuyển đầu đi, thực sự là tên đại ngu ngốc, thần kinh quá thô, chỉ biết cười
ngu!

Một lát sau đó, một người tuổi còn trẻ ngồi chờ trên sô pha lấy ra đồng hồ quả
quýt xem xem, phát hiện đã đến giờ, liền đứng dậy vỗ vỗ tay, sau khi hấp dẫn
được lực chú ý của hết thảy những đứa trẻ qua mới nói: “Ừm, rất không tồi, còn
có thể lưu lại 13 người, xem ra tư chất của những đứa trẻ tham gia tuyển chọn
lần này đều không tồi. Hiện tại anh phải chúc mừng các em một chút, các em là
mấy người được lựa chọn lưu lại đến sau cùng của lần này, phải nói các phương
diện đều phù hợp điều kiện, bất quá tới cùng có thể lưu lại được hay không,
còn phải xem vận khí của các em, hiện tại đi theo anh.”

Nói xong, anh ta đi ra cửa phòng đầu tiên, mấy đứa trẻ khác chen chúc theo
sát, chỉ có Đổng Hạo Triết chờ ở một bên, thấy Trần Cảnh Văn theo lên, lúc này
mới đi theo, cậu lặng lẽ kéo tay Trần Cảnh Văn nói: “Chúng ta cùng đi đi.”

Mợ nó, đi thì đi, lôi lôi kéo kéo làm gì, Trần Cảnh Văn muốn hất đi cái tay
của Đổng Hạo Triết, thế nhưng khí lực của tên nhóc này rất lớn, vậy mà túm
vững vàng, Trần Cảnh Văn hất vài cái không thành công, lại sợ bị người trẻ
tuổi phía trước phát hiện, đành phải từ bỏ không hất nữa. Bé nhịn nhịn, nếu
như được chọn, bé nhất định phải để cho Đổng Hạo Triết đẹp mặt.

Mười ba đứa trẻ theo người thanh niên đi vào một thư phòng xa hoa, lúc này,
một người thanh niên tướng mạo tuấn mỹ đang ngồi phía sau một cái bàn làm
việc, thấy bọn họ đến, liền hòa ái nói: “Không nên khẩn trương, đều ngồi xuống
đi.”

Không biết vì sao, thấy nụ cười của người này, sự khẩn trương của bọn nhỏ đột
nhiên không còn nữa, toàn thân cảm thấy ấm áp dào dạt, tâm tình vốn căng chặt
nhất thời thả lỏng hơn rất nhiều, không ít đứa trẻ lộ ra nụ cười theo.

Một bên thư phòng, đã xếp đặt mười ba chiếc ghế dựa, thoạt nhìn việc tuyển
chọn bên kia vừa kết thúc, bên này đã chuẩn bị xong. Quả nhiên là một địa
phương kỷ luật nghiêm cẩn, làm việc nhanh chóng mà hiệu suất cao. Trần Cảnh
Văn âm thầm cảnh tỉnh trong lòng.

Mấy đứa trẻ bạn nhìn nhìn tôi tôi nhìn nhìn bạn, hai bên không có tranh đoạt,
dựa theo trình tự ngồi xuống. Lưu lại đến sau cùng đều là những đứa trẻ thông
minh quá phận, biết lúc này không thể vội vàng xao động, mỗi một ngôn hành cử
chỉ đều có thể giảm điểm cho bản thân, vì vậy bọn nó rất khiêm nhường.

Duy nhất khác người chính là Đổng Hạo Triết, khi Trần Cảnh Văn ngồi xuống, cậu
trực tiếp đoạt trước một đứa trẻ khác, ngồi ở bên người Trần Cảnh Văn, sau đó
lần nữa dắt tay bé, cười ngây ngô với bé một cái.


Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích - Chương #110