Người đăng: kimlong
Hóa ra Sở Chích Thiên ở lâu không ra xe, vẫn có chút lo lắng cho hai người
Tiêu Tử Lăng với Sở Tiểu Thất, anh sợ Sở Tiểu Thất kiệt ngạo bất tuân, Tiêu Tử
Lăng áp chế không được, xảy ra sơ xuất gì đó, vì vậy quyết định tự mình đến
tuyến tiên phong tìm hiểu kết quả.
Không ngờ tới anh vừa đến tuyến tiên phong, đã thấy người của tổ chiến đấu đều
mang vẻ mặt hoảng hốt, dường như trạng thái mộng du, không biết đang làm gì,
căn bản không có ngay ngắn trật tự như trong tưởng tượng của anh, loại tình
huống này khiến cho Sở Chích Thiên nhất thời nổi trận lôi đình, phi thường bất
mãn đối với việc Đổng Hạo Triết thế nào lại bỏ mặc tổ chiến đấu thành như vậy.
Tâm tình anh khó chịu, khí thế dâng trào lập tức bùng nổ, khiến cho hết thảy
đội viên ở tuyến tiên phong dưới trạng thái không hề phòng bị bị bao phủ toàn
bộ dưới uy áp của anh, có một số người thực lực thấp, thậm chí bị áp nằm sấp
xuống đất.
Mọi người trong sự hoảng hốt, vì uy áp đột kích đột nhiên của Sở Chích Thiên
mà được đánh thức, bọn họ không tự chủ được vận lên dị năng, chống lại luồng
áp lực cường đại này, hai mắt bắn ra quang mang tôn kính, đây chính là đội
trưởng của bọn họ, thực lực cường đại đến mức khiến cho bất kỳ ai cũng chỉ có
thể nhìn lên.
Nhưng loại quang mang tôn kính này theo sự tiếp cận của Sở Chích Thiên, sau
cùng khi đứng chung một chỗ với Sở Tiểu Thất, lại chuyển biến thành chấn kinh.
Mọi người mở lớn miệng lăng lăng nhìn điểm tập trung của ánh mắt, hai người
một lớn một nhỏ gần như từ trong một khuôn mẫu đi ra kia, khiến cho toàn thể
người trên tuyến tiên phong chỉ có một ý nghĩ, con riêng của đội trưởng đã
xuất hiện! Bọn họ rất rõ ràng, đội trưởng của bọn họ chính là một nam nhân
chưa kết hôn.
“Sở. . . Sở ca, anh lúc nào lại có con?” Đổng Hạo Triết chỉ vào Sở Tiểu Thất
bên cạnh Sở Chích Thiên, thốt ra một câu này.
Ngoại trừ đáp án này, còn gì có thể giải thích được lai lịch của Sở Tiểu Thất
sao? Khuôn mặt cơ hồ giống nhau như đúc kia cũng đã nói cho Đổng Hạo Triết sự
thực. Thế nhưng. . . Trong lòng Đổng Hạo Triết có một vấn đề nghĩ không ra. Đó
chính là Sở ca vào lúc nào thì tìm nữ nhân có đứa trẻ? Vì sao anh một chút
cũng không biết? Phải biết rằng bọn họ chính là cùng nhau lớn lên. Chẳng lẽ là
lần tình một đêm nào đó anh không biết? Chẳng lẽ nữ nhân kia ôm banh chạy? Sau
cùng lặng lẽ sinh hạ, sau cùng lại đưa trở về để cho cha con bọn họ nhận nhau?
Đổng Hạo Triết bổ não hết thảy sự tình trải qua, không thể không nói Đổng Hạo
Triết rất thích hợp làm biên kịch tam lưu.
Đáng tiếc câu hỏi này của anh, lại rước lấy một nhãn đao băng lãnh đến mức tận
cùng của Sở Chích Thiên. Sở Chích Thiên rất bất mãn phản ứng của Đổng Hạo
Triết. Đổng Hạo Triết chính là một trong hai bạn bè cùng nhau lớn lên của anh,
đối với chuyện của anh là rõ ràng nhất, thế nào sẽ cho rằng anh có con riêng
chứ.
Lời này Tiêu Tử Lăng nghe mà âm thầm cười trộm. Không ngờ tới Đổng Hạo Triết
là một trong bạn bè cũng định tội cho Sở Chích Thiên, tin tưởng tất cả mọi
người cũng sẽ nghĩ như vậy. Như vậy, mục đích của cậu sẽ đạt được, nếu không
phải cố kỵ Sở Chích Thiên đang ở bên cạnh, nhất định phải chừa chút mặt mũi
cho lão đại nhà mình, thì cậu đã sớm ôm bụng cười to rồi.
Sở Chích Thiên tuyệt không có ý giải thích cho Đổng Hạo Triết, mà chỉ chỉ Sở
Tiểu Thất bên cạnh công bố với mọi người: “Sở Tiểu Thất. Thành viên mới của tổ
công kiên tôi.”
Sở Tiểu Thất thì lạnh lùng quét nhìn mọi người ở đây một cái, vậy mà khiến cho
mọi người có loại ảo giác là đội trưởng đang nhìn bọn họ. ..
Tướng mạo đó, khí thế đó, hàn khí đó, cộng thêm một đạo ánh mắt đó. . . Không
sai. Quả nhiên là con của đội trưởng, mọi người đốn ngộ.
Vì vậy, trong lòng mọi người đã có giải thích, khó trách Sở Tiểu Thất có thể
gia nhập tổ công kiên, phỏng đoán là lão ba của cậu ta, cũng chính là đội
trưởng của bọn họ Sở Chích Thiên lo lắng sự an toàn của con trai mình, vì vậy
lưu lại ở bên cạnh mình để bảo hộ, điều này tất cả mọi người đều hiểu. ..
Mọi người dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn về phía Sở Tiểu Thất, đó là thái tử gia
chân chính a. Về phần có phải vấn đề con riêng hay không. . . Trông bộ dáng
hoàn toàn cùng một phiên bản kia, cho dù về sau Sở Chích Thiên chính thức lấy
bà xã, sinh con, cũng sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của Sở Tiểu Thất.
Sở Chích Thiên bàn giao xong câu này, liền dùng ánh mắt hàn lãnh đến mức tận
cùng lăng trì Đổng Hạo Triết, ánh mắt đó có các loại bất mãn. Khiến cho đầu óc
vốn đần độn của Đổng Hạo Triết đột nhiên bừng tỉnh, lưng không ngừng tỏa ra mồ
hôi lạnh, vội vàng hứa hẹn với Sở Chích Thiên trong vòng mười phút đoàn xe sẽ
khởi động.
Tiễn bước Sở Chích Thiên, Đổng Hạo Triết nhanh chóng phân phó mọi người cấp
tốc về cương vị, tranh thủ bằng tốc độ nhanh nhất thanh lý chướng ngại phía
trước, bảo chứng đoàn xe thuận lợi xuất phát.
Rốt cục, đoàn xe khởi động trong thời gian Đổng Hạo Triết hứa hẹn, Đổng Hạo
Triết quay về ghế phó lái của xe việt dã lau đi mồ hôi trên trán, vừa định thở
một hơi, chợt nghe thấy thanh âm thanh lãnh quen thuộc mang một chút giọng trẻ
con mềm mại vang lên phía sau: “Hiệu suất của tổ chiến đấu thực thấp, tôi rất
thất vọng.”
“Sở ca, tôi. . . Không đúng, Sở Tiểu Thất!” Đổng Hạo Triết nghe câu nói đó, mồ
hôi lạnh nhất thời bốc lên, phản ứng đầu tiên chính là giải thích, sau đó cấp
tốc phản ứng lại Sở ca đã trở về, thanh âm này khẳng định là của Sở Tiểu Thất.
. . Anh quay đầu lại nghiến răng nghiến lợi giận trừng tên nhóc hư đốn này một
cái, liền thấy khuôn mặt cực giống Sở Chích Thiên kia, một đạo ánh mắt lạnh
lùng quét qua, khiến cho Đổng Hạo Triết nghèn nghẹn, vậy mà không dám mở miệng
răn dạy nữa.
Đổng Hạo Triết giương giương miệng lại đột nhiên không phản đối nhanh chóng
quay đầu lại, khóc không ra nước mắt. Mụ nội nó, phiên bản mặt ngoài đã rất
nghịch thiên, thanh âm vậy mà cũng giống, ngoại trừ có chút giọng trẻ con,
thật đúng là tìm không ra có gì bất đồng, then chốt nhất chính là vì sao ngay
cả đạo nhãn đao lạnh đến mức tận cùng kia cũng không khác biệt, vậy mà khiến
cho anh không dám răn dạy.
Thiên na! Anh vậy mà bị một đứa nít ranh năm tuổi chấn động, điều này quá mất
mặt. Đương nhiên, đối với khuôn mặt tương đồng với Sở Chích Thiên kia, đánh
chết anh cũng không dám răn dạy. . . Anh qua không được sự vướng mắc trong
lòng bản thân.
Giữa lúc Đổng Hạo Triết quấn quýt, liền thấy tiểu đội dò đường phía trước nhất
đưa lại tin tức mới nhất, bộ phận trung gian cây cầu lớn Hoài Long kéo dài qua
hồ Hoài Dương phía trước đã gãy, xe cộ căn bản không cách nào đi lại. Nhận
được tin tức này, Đổng Hạo Triết vội vàng chỉnh lý tâm tình chấn tỉnh một
chút. Anh vội vàng kêu người trên tuyến tiên phong của tổ chiến đấu cảnh giới
tại chỗ, mà anh thì kêu đội viên lái xe bên cạnh chở anh cùng Tiêu Tử Lăng với
Sở Tiểu Thất, cấp tốc chạy về chỗ Sở Chích Thiên.
Người trên tuyến tiên phong nhìn thấy phó đội trưởng đã dẫn người của tổ công
kiên đi, nhất thời ào một cái bắt đầu nghị luận, nhao nhao nghị luận Sở Tiểu
Thất là xuất hiện thế nào.
Mọi người đã không còn bất kỳ hoài nghi nào đối với sự thực con riêng này,
khuôn mặt kia của Sở Tiểu Thất chính là chứng cứ. Bọn họ chỉ hiếu kỳ mẹ của Sở
Tiểu Thất là ai, vì sao đặt một cái tên khiêm tốn như thế, tên Sở Tiểu Thất rõ
ràng không phải là thủ bút của Sở Chích Thiên, nếu làm baba không đặt, vậy
đương nhiên là momy đặt. Đương nhiên trong tiếng thảo luận của mọi người, một
tràng cố sự tuyệt luyến yêu hận xoắn xuýt từ từ bày ra ở trước mặt mọi người.
..
Đổng Hạo Triết vừa lên xe nhà, đã thấy Trần Cảnh Văn vẫn luôn tọa trấn hậu
phương đang ngồi trên sô pha uống trà, một bộ khoan thai. Vội vàng kinh ngạc
hỏi: “Cảnh Văn cậu thế nào cũng tới rồi?” Chẳng lẽ Trần Cảnh Văn có thiên lý
nhãn thuận phong nhĩ, đã biết chuyện trước đó?
Trần Cảnh Văn hiểu rõ cười, anh cho rằng Đổng Hạo Triết vì chuyện tương đồng
mà lại đây, anh nâng lên chén trà trong tay về phía Đổng Hạo Triết chào hỏi
một chút nói: “Chẳng phải cậu cũng là vì chuyện đó? Toàn bộ hậu cần đều đang
đồn đãi Sở ca biến thành trẻ nhỏ, cậu nói tớ có thể không qua xem đến tột cùng
sao?”
Sở Chích Thiên ngồi ở sô pha đối diện nghe nói như thế nhịn không được mặt
cứng đờ, chuyện ‘ngựa thần lướt gió tung mây’ này, thế nào có nhiều người tin
như vậy? Bao gồm cả hai người bạn nhà mình.
Đổng Hạo Triết hiểu rõ vì sao Trần Cảnh Văn sẽ xuất hiện ở chỗ này, không phải
như mình nghĩ, anh vừa định giải thích bản thân không phải vì việc đó mà đến,
chợt nghe thấy Tiêu Tử Lăng phía sau, tiếng la nhiệt tình theo đến: “Sở ca~,
em với Tiểu Thất đã trở về.”
Tiếng kêu này phải nói là nhiệt tình bốn phía a, khiến cho Sở Chích Thiên nhịn
không được thân thể run run lên, thiếu chút nữa khiến cho nước trà trong tay
bị hắt ra.
Theo thanh âm này vang lên, Tiêu Tử Lăng lôi kéo tay nhỏ bé của Sở Tiểu Thất
có chút chống cự đi ra trước mặt mấy người hiện tại.
Trần Cảnh Văn nghe vậy ngẩng đầu thoáng nhìn, lại bị nước trà trong miệng làm
sặc, trong tiếng ho khan, Trần Cảnh Văn không còn có nửa điểm phong độ ưu nhã,
chỉ vào Sở Tiểu Thất lớn tiếng cao quãng tám hỏi: “Đứa trẻ này là ai?”
Tiêu Tử Lăng nhìn thấy bộ dáng vẻ mặt đổ nát của Trần phó đội vốn vĩnh viễn
vân đạm phong khinh, có chút kinh ngạc, cậu còn tưởng rằng Trần phó đội vĩnh
viễn đều sẽ gặp biến không sợ, thoạt nhìn không phải không sợ, mà là những
chuyện trước đây còn chưa đủ kinh. Còn có, vấn đề mà hai phó đội này hỏi đều
giống nhau, thật là có ăn ý a.
“Sở Tiểu Thất!” Trả lời chính là bản thân Sở Tiểu Thất, đường nhìn lạnh lùng
của nó ẩn hàm hiếu kỳ, nhàn nhạt nhìn lướt qua Trần Cảnh Văn trong truyền
thuyết xảo trá như hồ, cơ trí vô song, là đại tổng quản thực quyền mà Sở Chích
Thiên tín nhiệm, người quản lý thực tế của căn cứ Lăng Thiên này, phát hiện
nghe đồn với hình tượng chân thực của anh ta thật đúng là ăn khớp.
Trần Cảnh Văn không tự mình bổ não như Đổng Hạo Triết, mà trực tiếp quay đầu
hỏi: “Sở ca? Nó từ đâu ra? Có quan hệ gì với anh?” Anh sẽ không suy đoán mù
quáng, chỉ lấy sự thực làm chứng cứ.
“Ngày hôm qua trống rỗng xuất hiện, hiện tại là một thành viên của tổ công
kiên tôi.” Sở Chích Thiên suy nghĩ một chút, chỉ có thể trả lời như thế.
“Chính là đứa trẻ cứu được khi bầu trời có vật rơi xuống?” Trần Cảnh Văn lập
tức bắt được trọng điểm, tiền phương truyền đưa tin tức cho anh, anh biết lúc
đó ở nơi đó đã cứu được một đứa trẻ, được Sở Chích Thiên mang về tổ công kiên.
“Ừm. . .” Sở Chích Thiên gật đầu, xác nhận lời nói của Trần Cảnh Văn.
Trần Cảnh Văn buông xuống chén trà trong tay, đi đến trước mặt Sở Tiểu Thất,
ngồi xổm xuống, anh cùng với Sở Tiểu Thất cứ như vậy nhìn nhau mấy chục giây.
Sở Tiểu Thất mặt không đổi sắc, chỉ lạnh băng không mang theo bất kỳ tâm tình
rõ ràng nào đối diện Trần Cảnh Văn, dường như người trước mắt chỉ là một vật
chết, căn bản không có biện pháp dẫn tới nửa điểm dao động của nó. Khí tức
lạnh lẽo kia, đường nhìn tuyệt đối không có chút cảm tình kia khiến cho Trần
Cảnh Văn nhịn không được trong lòng có chút sợ.
“Sở ca, con của anh phi thường giỏi.” Trần Cảnh Văn quả quyết quay đầu, tán
dương với Sở Chích Thiên.
“Tôi không phải con của Sở đội trưởng.” Sở Tiểu Thất lạnh lùng phản bác, nó
không cho rằng bản thân có quan hệ gì với Sở Chích Thiên, nhiều nhất xem như
là một người đi theo.
Trần Cảnh Văn nghe vậy đột nhiên cười, anh nghiêm túc gật gật đầu nói: “Ừm,
anh biết, ban nãy là anh lỡ lời, anh rất xin lỗi.” Nói xong anh đứng lên, khi
quay người lại ném cho Sở Chích Thiên một ánh mắt hỏi thăm, ý tứ đó chính là
Sở ca anh thế nào còn chưa đối phó được con trai nhà anh?
Sở Chích Thiên thu ánh mắt này, đột nhiên cảm thấy đầu của mình có chút đau,
anh day day mi tâm của mình, phát hiện một vấn đề rất lớn. Đó chính là khi anh
đồng ý Sở Tiểu Thất họ Sở, anh đã không còn biện pháp giải thích rõ ràng lai
lịch của Sở Tiểu Thất nữa.
Đương nhiên anh vốn cũng không thể giải thích rõ, ngoại trừ bản thân xác nhận
đứa trẻ này khẳng định không phải đứa trẻ của bản thân, dựa vào khuôn mặt kia
của Sở Tiểu Thất cho dù anh nói rách miệng chỉ sợ cũng không có người tin. Vì
vậy, Sở Chích Thiên chỉ có thể im lặng. ..