95


Người đăng: Nhi_Cherry

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.

Trận đánh đập trong sân vẫn tiếp tục, Đậu Hằng thương tích đầy mình vẫn không
chịu ngã xuống. Tên dị năng giả hỏa hệ kia dường như chơi đã đủ, xuất ra một
hỏa cầu cực lớn hung hăng ném về phía hắn, định bụng một kích giết chết.

Đậu Hằng dùng hết khí lực toàn thân tránh né, mệt mỏi nằm úp sấp trên mặt đất
thở hổn hển. Gần một tiếng đồng hồ đơn phương bị đánh, đây là lần đầu tiên hắn
ngã xuống, bởi thế cũng có thể thấy tính cách hắn cứng cỏi đến cỡ nào.

Hắn né tránh, hỏa cầu không khỏi đánh tới đám người vây xem phía sau. Nhưng
mà, một đám người nghênh đón chính diện hỏa cầu lại không có một tia ý tứ
tránh né, vẫn đứng tại chỗ như cũ. Người chung quanh phát ra tiếng kinh hô,
thầm nghĩ mấy người này không phải là bị dọa tới choáng váng chứ, ngay cả trốn
cũng không trốn.

Nhưng mà, sự thật rất nhanh được chứng minh, bọn họ không phải là một đám
ngốc, mà chỉ là có thực lực tài trí hơn người mà thôi, căn bản không sợ đoàn
hỏa cầu này. Chỉ thấy trong đám người kia, một thiếu niên dáng người cao lớn,
cả người đầy cơ bắp tiến lên vài bước, đứng thẳng tắp đón nhận hỏa cầu cực
nóng kia, đột nhiên chém ra một quyền. Hỏa cầu dưới sự oanh kích của hắn mà nổ
tung, tinh hỏa vỡ vụn văng lên cánh tay để trần của thiếu niên lại mảy may
không thể tổn thương da thịt hắn, tựa như một tên mình đồng da sắt.

Mọi người vây xem sợ hãi than, lần đầu tiên thấy có người dùng xác thịt thuần
túy đối kháng với kỹ năng dị năng đặc biệt mà còn có thể không rơi vào thế hạ
phong, trong lòng hô to quá đã. Hai dị năng giả cũng bị việc thiếu niên đột
nhiên nhúng tay vào làm cho ngây ngốc, vẻ mặt đề phòng.

“Người anh em, anh thế nào?” Làm nổ hỏa cầu, Vương Thao đến bên người Đậu
Hằng, cúi người định vỗ vai hắn.

Đậu Hằng giương mắt nhìn lại hắn, trong con ngươi tối đen sâu không thấy đáy
không có một chút cảm kích, chỉ có hung ác khiến người lạnh thấu xương. Đây là
ánh mắt của mãnh thú chỉ sau khi bị thương mới có, đối địch tất cả, hoài nghi
tất cả, phòng bị tất cả. Ai dám tới gần, hắn nhất định sẽ không tiếc đại giới
đánh chết người đó!

Vương Thao kinh ngạc, ngượng ngùng thu tay, bối rối khôn cùng. Ánh mắt người
này thật đáng sợ, khiến hắn cảm thấy như mình vừa làm chuyện sai a. TT.TT

“Đậu Hằng, đứng lên, tiếp tục đánh.” Cung Lê Hân đúng lúc xuất hiện, cứu vớt
Vương Thao sắp bị hóa thành đá.

Khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của thiếu niên ánh vào tầm mắt, hung quang trong
mắt Đậu Hằng chợt lóe, lướt qua một tia ôn nhu ngay cả chính hắn cũng không
nhận ra. Đậu Hằng? Cậu ấy thế mà lại biết tên mình? Thật không xứng, trong
lòng bỗng nảy ra ý nghĩ như vậy, cũng vì nó mà thoáng rung động.

“Lão đại, đưa vũ khí cho anh ta đi, người thường đối phó dị năng giả, tay
trống không sẽ rất chịu thiệt.” Linh Âm thanh âm du dương mở miệng, ngược lại
nhìn về phía Lý Đông Sinh nói,”Lấy uyên ương đao của tôi cho anh ta mượn dùng,
để bọn họ biết người thường chúng ta cũng không phải là một đám ngồi không.”

Vừa báo cáo xong tình hình trở về, Đàm Minh Viễn nghe vị cô nãi nãi[chỉ người
con gái đã có chồng, Âm tỷ tỷ và Đại Lưu đã yêu nhau nên xem như đã cưới :3 ]
này nói vậy, không khỏi vì hai dị năng giả trong sân kia yên lặng chia buồn.
Mẹ ơi~ dính phải đao có nọc độc của nhện biến dị, chỉ cắt nhẹ qua da cũng chết
người đó! Huống chi người dùng đao còn là người có thân thủ tuyệt đỉnh như Đậu
Hằng? Hai người này cũng quá xui mà, thôi tự cầu nhiều phúc đi!

Lý Đông Sinh gật đầu, tay xuất ra một bình thủy tinh lớn, cẩn thận lấy ra uyên
ương đao được tẩm độc mà ánh lên màu u lam, đưa cho Linh Âm. Linh Âm lại
chuyển qua cho lão đại nhà mình. Cô cũng không dám tới gần nam nhân kia a, khí
thế thật đáng sợ.

“Cầm, đứng lên giết bọn họ!” Cung Lê Hân đưa thanh đao tới trước mặt Đậu Hằng,
vỗ vỗ vai hắn nói, cũng đồng thời truyền qua một tia nội lực vào thân thể hắn.

Đàm Minh Viễn thấy Cung thiếu nhẹ nhàng dặn dò, vụng trộm lau mồ hôi một phen,
thầm nghĩ chính mình sao lúc trước lại cảm thấy Cung thiếu thiện lương đơn
thuần chứ? Đúng là mắt lé mà!

Bàn tay vỗ nhẹ trên vai, không biết có phải do ảo giác hay không, Đậu Hằng cảm
thấy mình tràn ngập lực lượng, tâm tình băng lãnh cũng dần có độ ấm trở lại,
loại cảm giác này vô cùng xa lạ, khiến hắn có chút bất an, lại có chút mê
mang. Nhưng dưới ánh nhìn mong đợi của thiếu niên, hắn không nghĩ nhiều nữa,
cầm lấy uyên ương đao, chậm rãi đứng lên, xoay người mặt hướng về hai gã dị
năng giả kia.

Vừa đứng vững, hắn liền biết vừa rồi không phải ảo giác, thiếu niên thế nhưng
thật sự cho hắn lực lượng! Trong lòng thoáng rung động, Đậu Hằng ngưng mắt,
cực kỳ lưu loát múa một đao thức hoa lệ, thân đao lóe lên ánh u lam khiến
người tâm hoảng ý loạn. Hắn là một sát thủ trời sinh, tuy tố chất cơ thể chỉ
có thể dùng để đối kháng dị năng giả, nhưng chỉ cần trong tay có vũ khí, hắn
sẽ lập tức có thể đem ưu thế của bản thân phát huy đến mức tận cùng.

Nhìn Đậu Hằng vụt tới, nhanh tới nỗi chỉ thấy tàn ảnh, hai dị năng giả cuối
cùng cũng biết tại sao biệt hiệu của Đậu Hằng lại là ‘Sát ảnh’. Chỉ là, rõ
ràng vừa đánh hắn hơn một tiếng, mắt thấy đã sắp đánh ngã hắn, lực lượng hiện
tại của hắn ở đâu ra? Nháy mắt khi hai người vẫn còn đang kinh ngạc, Đậu Hằng
đã đánh tới gần, đao trong tay đặt ngang, hướng về tên dị năng giả hỏa hệ kia
muốn ‘gọt’ cỗ gã.( : từ gốc là影子杀手, theo Hán Việt là ‘Ảnh tử sát thủ’, giống
như ảnh vệ đó, tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ thoáng thấy thân ảnh thôi, ko thấy
người, nhưng ta thấy nó hơi Hán Việt nên đổi thành ‘Sát ảnh’ luôn )

Người nọ đúng lúc phản ứng lại, nhanh chóng lùi về sau né tránh, lưỡi đao sắc
bén xẹt qua cổ gã, mang theo một tia đao phong băng lãnh, khiến tim người nọ
thoáng co rút. Trong tay ngưng tụ một đoàn hỏa diễm, khi lùi lại đồng thời
cũng ném mạnh về phía Đậu Hằng.

Đậu Hằng mắt cũng không chớp, thế công không hề giảm lại, đao phong vươn lên
liền chém hỏa cầu thành hai nửa. Trước khi bị bỏ tù, hắn là sát thủ hàng đầu
được gia tộc bồi dưỡng, vô cùng tinh thông vũ khí, uyên ương đao như sinh
trưởng trong tay hắn, uy lực của nó được hắn vận dụng vô cùng nhuần nhuyễn, dễ
dàng sai bảo như chính tay mình.

Sắc mặt Đại Lưu và Linh Âm nghiêm lại, chăm chú nhìn mỗi một chiêu thức của
hắn, một chút cũng không bỏ qua. Bọn họ không hề nghĩ đến, vậy mà lại có người
có thể dùng uyên ương đao tạo ra đao thức còn tốt hơn cái mà Cung thiếu đã tỉ
mỉ chỉ bảo bọn họ, trong lòng không khỏi cảm thấy xấu hổ. Bất quá bọn họ đã
nghĩ sai, bọn họ là nửa chừng mới học võ, tất nhiên không thể so với Đậu Hằng
đã huấn luyện khắc nghiệt từ nhỏ.

Phóng ra một hỏa cầu, muốn ngưng tụ tiếp cần khoảng nửa phút, nhưng trong nửa
phút này, Đậu Hằng đã liên tục chém ra mười đao, mỗi đao đều suýt tí xẹt qua
chỗ yếu hại của người nọ, nhưng lại chỉ cắt trúng quần áo trên người. Giống
như trước đó hai người rõ ràng có thể giết hắn lại cố ý tra tấn hắn, nên hắn
cũng muốn bọn chúng nếm thử tư vị bị đùa bỡn này.

Tên phong hệ dị năng giả còn lại thì tâm sớm đã rối loạn, nhìn cũng không
nhìn, phóng từng đạo phong nhận về phía Đậu Hằng. Nhưng mà, phong hệ dị năng
giả trong căn cứ vốn thực lực thấp, công kích của gã ngay cả bóng của Đậu Hằng
cũng không đánh trúng, luôn chậm một bước. Không bao lâu đầu gã đã đau muốn
nứt ra, sắc mặt trắng bệch, xuất hiện di chứng tiêu hao dị năng quá độ.

Ngay cả khóe mắt Đậu Hằng cũng không thèm cho gã, chỉ một mực tấn công tên hỏa
hệ dị năng giả ban đầu ngông cuồng, hiện tại đã phi thường chật vật trước mắt.
Sau một hồi cảm thấy chơi đủ, hắn một cước đá người nọ ngã lăn xuống đất, giơ
thanh đao trong tay hung hăng chém xuống yết hầu gã. Người nọ tuyệt vọng nhắm
mắt, chờ đợi Tử Thần giáng xuống. Thế nhưng, ngoại trừ có chút đau đớn, thì
tình huống máu văng ba thước lại không hề phát sinh.

Người nọ mở mắt, nhìn thấy bầu trời đêm đầy sao trên đỉnh đầu, lúc này mới
phát hiện gã chưa chết, đao phong chỉ cắt nhẹ qua da trên cổ, không có chém
đứt đầu gã. Nam nhân run rẩy sờ miệng vết thương nhỏ trên cổ, trong lòng oán
độc nghĩ : cho dù Đậu Hằng mày có điên cuồng thế nào, chung quy vẫn không dám
đối nghịch với dị năng giả. Mày chờ đó! Lão tử sau này nhất định sẽ khiến mày
sống không bằng chết!

Lâm vào vui mừng điên cuồng nên gã đã xem nhẹ hung quang tàn nhẫn vô tình
trong mắt Đậu Hằng. Một đao giết chết tên này rất tiện nghi cho gã, thời điểm
vừa thấy thân đao ánh lên màu u lam, Đậu Hằng đã biết nó được tẩm chất kịch
độc, chỉ cần cắt qua một chút, khiến gã chịu hết tra tấn đau đớn mà chết mới
có thể bình ổn được cừu hận đang gào thét trong lòng hắn.

Rút ra mũi đao bị cắm xuống đất mấy tấc, Đậu Hằng mặt không chút thay đổi nhìn
xuống người nọ. Gã còn muốn đứng dậy đánh tiếp, nhưng bỗng một cảm giác đau
đớn tê tâm liệt phế, bài sơn đảo hải* từ trên cổ truyền đến, cùng lúc đó, da
thịt xung quanh vết thương không hiểu vì sao lại bị thiêu đốt đến rã ra, toát
ra từng luồng khí màu trắng, mang theo mùi hôi tanh gay mũi. (* : dời non lấp
biển, ở đây ý nói vô cùng đau đớn đến nỗi muốn dời non lấp biển, một cách nói
khuếch đại sự đau đớn)

Da thịt vẫn tiếp tục rã ra, không bao lâu, nửa người gã đã hóa thành một bãi
máu nhầy nhụa, mà gã thì dần chết vì đau nhức cùng khó thở, ngay cả rên rỉ
cũng vô lực, hình dạng trông vô cùng thê thảm. Lại sau một hồi, nửa người còn
lại cũng hoàn toàn biến thành nước mủ, mùi hôi tanh khiến người buồn nôn tỏa
đầy trong không khí. Mọi người vây xem đều đồng loạt che mũi, dùng ánh mắt
hoảng sợ nhìn Đậu Hằng, trong lòng mơ hồ nghĩ : bá chủ khu Bắc trước kia đã
trở lại!

Đậu Hằng từng bước từng bước bước ra khỏi bãi máu, quỳ một gối xuống cạnh tên
phong hệ dị năng giả sớm đã không thể đứng thẳng, trong mắt lan đầy hàn ý thấu
xương.

“Không! Đừng giết tôi! Van anh!” Người nọ nước mắt giàn giụa cầu xin, ngồi
phịch xuống đất như một con sơn dương đang đợi bị mổ thịt, nào còn nửa điểm uy
phong lúc trước?

Đậu Hằng mặt không chút thay đổi giơ đao, không hề có ý bỏ qua cho gã. Đúng
lúc này, một cương châm vụt tới, lấy thái dương Đậu Hằng làm mục tiêu. Đậu
Hằng giơ đao đón lấy, cương châm va chạm vào thân đao, ‘đinh’ một tiếng giòn
vang, đẩy Đậu Hằng lui hai bước. Cùng lúc đó, một nam nhân vẻ mặt âm ngoan,
ánh mắt hung ác nham hiểm đi ra từ trong đám người, tựa tiếu phi tiếu
nói,”Người của tao mày cũng dám động? Đậu Hằng, mày chán sống?!” (Carly : s
cái này cứ như tiểu công đang bước ra bảo hộ tiểu thụ zậy nè trời lau mồ hôi
=口=||| )

Vừa nói, gã vừa mở ra lòng bàn tay, ngưng tụ ra một cương châm khác ánh lên
hàn quang, vận sức chờ phát động. Người này chính là tổ trưởng tổ dị năng thứ
năm, hai người một chết một bị thương giữa sân chính là tổ viên của gã.

Đậu Hằng nắm chặt đao trong tay, không e ngại nhìn qua, cũng không vì người
tới thực lực cường hãn mà lui bước. Cung Lê Hân thấy thế, nhìn qua Đàm Minh
Viễn. Đàm Minh Viễn hiểu ý, bước tới, lạnh lùng mở miệng,”Hồ Hầu, quy củ của
Trường Xà đảo chính là thắng làm vua thua làm giặc, nhưng không có chuyện ai
thua thì đi tìm cấp trên ra mặt. Tổ viên của anh ngay cả người thường cũng
đánh không lại, chết là đáng!”

“Thì sao? Cậu tính che chở cho nó?” Hồ Hầu thấy người tới là Đàm Minh Viễn cao
hơn gã một bậc, trên mặt liền lộ ra biểu tình chần chờ.

“Không sai. Thua thì thua, anh còn thay bọn họ ra mặt đó mới là bẽ mặt đấy,
mau về tắm rửa đi ngủ đi!” Đàm Minh Viễn khinh miệt trào phúng, lại nhìn về
phía Đậu Hằng, chỉ vào tên phong hệ dị năng giả đã xụi lơ như bùn nhão dưới
đất,”Cậu nhìn cậu ta đi, bị dọa tới nỗi tiểu ra quần, giết không thấy hơi mất
mặt sao? Để cậu ta đi đi.” (Đàm Minh Viễn đang nói thuyết phục Đậu Hằng, ko
phải nói với Hồ Hầu)

Đậu Hằng nhìn về phía Cung Lê Hân đứng đầu đám người kia, thấy thiếu niên nhìn
mình, trong đôi mắt thanh triệt tràn đầy lo lắng, biểu tình cứng ngắc của Đậu
Hằng chợt trở nên nhu hòa, chậm rãi hạ thanh đao trong tay. Hồ Hầu thấy thế,
dùng ánh mắt cực kỳ nham hiểm nhìn hắn một cái, lúc này mới thu lại cương
châm, kéo tổ viên dưới đất rời đi.

Đàm Minh Viễn thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ tới Đậu Hằng thế nhưng thật sự
nghe lời khuyên của hắn, tha cho người kia, thật không giống tác phong lãnh
khốc vô tình bình thường của anh ta. Nhưng thấy hành động kế tiếp của Đậu
Hằng, hắn liền lộ ra biểu tình ‘ra là thế’, thầm nghĩ thì ra tiểu tử này bị
Cung thiếu mê hoặc, khó tránh thay đổi tính tình.

“Cám ơn.” Đậu Hằng mím môi, đến bên cạnh Cung Lê Hân trả đao lại cho cậu,
trong thanh âm trầm thấp khàn khàn mang theo một tia không tự nhiên khó có thể
nhận ra.

“Không có gì.” Cung Lê Hân cầm lấy đao, trả lại cho Linh Âm, ngữ khí thập phần
thẳng thắn đề nghị,”Hai người vừa rồi chắc chắn trong lòng đã ghi hận anh, anh
hẳn là nên tiên hạ thủ vi cường[ra tay trước để chiếm được lợi thế], tìm cơ
hội giết bọn họ. Anh cầm lấy bình độc dược này đi, hẳn có thể dùng được.” Dứt
lời, cậu liền cầm bình độc dược sớm đã chuẩn bị tốt đưa qua. Trong ngục giam
Trường Xà đảo, vị trí của nô lệ so với người thường, chính là không được phép
dùng vũ khí, nếu không, Đậu Hằng cũng không chật vật như thế.

Đàm Minh Viễn khóe mắt run rẩy nhìn Cung Lê Hân, trong lòng thầm hò hét : Cung
thiếu, tôi con mẹ nó thật bội phục cậu! Trên thế giới này chỉ có cậu mới có
thể dùng biểu tình thiện lương vô hại đó nói ra lời âm hiểm ngoan độc như vậy!
So với cậu, mấy cái hung ác tàn bạo của bọn tôi gì đó đều là cặn bã a! o(>﹏


Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành - Chương #95