Người đăng: Nhi_Cherry
Mầm móng rơi vào người cự mãng, phát ra tiếng ‘lạch cạch’ rất nhỏ, liền rớt
xuống mặt đất, biến mất trong bụi cỏ, không hề gây tới sự chú ý của cự mãng.
Nhưng mà, đợi sau khi La Đại Hải phất tay thôi phát[đẩy nhanh phát triển, là
nói Hải ca dùng dị năng cho nó mọc ngay lập tức áh, ta ko dịch thế nào cho
đúng, nên giữ nguyên, vs lại thấy cũng hay hơn], nếu đầu cự mãng này có được
thần trí, nó nhất định sẽ mắng to lừa đảo.
Chỉ thấy đột nhiên những dây leo màu xám lục như bùng nổ điên cuồng lan ra, từ
nhỏ hẹp dần thô to, từ thưa thớt thành dày đặc, trong chốc lát đã bò đầy lên
người cự mãng, quấn chặt lấy nó. Cự mãng lăn lộn giãy giụa, lại mảy may không
giãy thoát khỏi dây leo nhìn như yếu ớt này, ngược lại càng khiến chúng siết
chặt hơn, sắp khảm vào thịt. Cũng may cự mãng có một thân vảy cứng rắn bảo hộ,
bằng không lúc này đã sớm bị siết đứt thành mấy khúc, hoàn toàn chết đi.
Giãy không thoát thì dùng nanh cắn, dùng lửa đốt, cự mãng không chút nào nản
lòng, đầy tinh thần muốn kéo ép buộc trên người, nhưng lại một chút cũng không
bắt được con mồi mấy lần đưa tới miệng. Chiến trường vốn hừng hực khí thế giờ
lại trông có vẻ buồn cười, bầu không khí khẩn trương nháy mắt trở nên thoải
mái.
“Khá lắm, may mắn cậu tới đúng lúc!” Một tổ viên tổ hai vỗ vỗ bả vai La Đại
Hải, biểu tình may mắn sống sót sau tai nạn đầy mặt.
La Đại Hải ngượng ngùng vẫy tay, thành thật nói là do bản thân tới chậm, thiếu
chút nữa hại chết mọi người, còn nói lần sau nhất định phải ăn nhanh hơn. (ôi,
chết cười =]]]]])
Nghe hắn thành thật trả lời, tất cả thành viên tổ hai đều cứng họng, Lâm Văn
Bác và Tống Hạo Nhiên cũng cúi đầu nén cười, không hẹn mà ngầm suy đoán : quả
nhiên là gần đèn thì sáng sao? Mấy người này ở cùng Lê Hân[tiểu Hân] lâu ngày,
tính cách thật sự càng ngày càng khả ái.
Trong bốn người được tổ hai cứu, tên nam nhân mộc hệ dị năng kia nhìn chằm
chằm dây leo quấn quanh người cự mãng, hoảng sợ mở miệng,”Đó là kim cương
đằng? Cậu sao lại có mầm móng kim cương đằng? Không, không đúng! Sao cậu có
thể dùng kim cương đằng khi chiến đấu? Chờ cho tới khi chúng ta đi, cả khu
rừng này sẽ biến thành một khu tử địa!”
Kim cương đằng, nghĩa cũng như tên, dây leo cứng như thiết, đao chém không
đứt, lửa đốt không cháy, chuyên quấn lấy vật sống đi ngang qua, vật sống càng
giãy giụa thì chúng càng lợi hại, dây leo quấn nhanh hơn, thẳng cho tới khi
đem vật sống vặn xoắn đứt thành từng khối, sau khi hư thối thì trở thành chất
dinh dưỡng cho rễ chúng hấp thu. Nhưng chỗ khủng bố nhất không phải ở chỗ dây
leo nó cứng khác thường, mà là ở tính xâm lược của nó. Bộ rễ của nó phát triển
rất mạnh, sau khi đâm rễ xuống đất sẽ điên cuồng hấp thu chất dinh dưỡng trong
bùn đất để bản thân khỏe mạnh. Bởi vậy, dây leo của nó thường kéo dài tới mấy
trăm dặm, làm chết toàn bộ thực vật chung quanh, đem khu vực nó cắm rễ thành
một mảnh địa ngục màu lục, vật sống đi ngang qua ngoại trừ đi theo bầy đều sẽ
bị siết chết, hóa thành phân bón tẩm bổ cho rễ của nó, cũng giống như đầu cự
mãng trước mắt này.
Làm một mộc hệ dị năng giả, nam nhân này tất nhiên biết rõ tận tường các loài
thực vật biến dị. Kim cường đằng cũng giống như thực cốt đằng, có thể nói là
vương giả trong các loài thực vật biến dị, lực sát thương còn hơn cả thiên
quân vạn mã, dùng không đúng sẽ tạo thành tai họa không thể vãn hồi với nhân
loại. Cho nên hắn mới hoảng sợ như vậy, trong giọng nói còn mang theo ý tứ
khiển trách. Hắn có thể tưởng tượng, chờ sau khi bọn họ rời đi, cả phiến rừng
này khẳng định sẽ bị gốc kim cương đằng này triệt để chiếm cứ, mà nhân loại
luôn tràn ngập nguy cơ có thể mất đi khối đất để sinh tồn này.
La Đại Hải hiểu rõ băn khoăn của hắn, cũng không vì ngữ khí khắc nghiệt của
hắn mà sinh khí, chỉ vỗ vai hắn trấn an, thành khẩn mở miệng,”Không cần lo
lắng, đợi lát nữa lão đại tôi đến sẽ xử lý gốc kim cương đằng này, sẽ không
gây nguy hiểm cho người qua đường.”
“Kim cương đằng đốt không cháy, chém không đứt, ngay cả cự mãng cấp ba này
cũng đối phó không được, lão đại cậu xử lý làm sao? Mộc hệ dị năng giả chúng
ta không thể vì tăng cường sức chiến đấu mà lạm dụng thực vật biến dị được.
Chính vì con người phá hoại thiên nhiên nên mới tạo thành cục diện hôm nay, mà
hành vi của cậu chính là đang gia tăng tốc độ diệt vong của nhân loại!” Nam
nhân sớm đã hao hết dị năng, nhưng vẫn thở hổn hển khàn giọng nói. Thực rõ
ràng, hắn là một người thành thật rất bảo vệ môi trường, đem việc xảy ra mạt
thế quy kết hết lên đầu việc con người phá hoại tự nhiên, cho nên mới lòng đầy
căm phẫn như vậy.
“Đừng kích động, cậu sử dụng dị năng quá độ, cần nghỉ ngơi. Chỗ này bọn tôi sẽ
xử lý tốt.” Tống Hạo Nhiên rất thưởng thức tính cương trực của hắn, mở miệng
trấn an.
Nam nhân thấy mắt hắn màu đỏ nhạt, sắc mặt phút chốc biến đổi. Cô gái dẫn đầu
cũng thoáng lộ ra biểu tình kinh dị, yên lặng lắc đầu với nam nhân, ý bảo hắn
đừng tiếp tục tranh cãi. Trong nơi hoang sơn dã lĩnh* thế này còn có thể gặp
được một cao thủ dị năng cấp ba, làm bọn họ thấy có chút không thật a. (* :
nơi hoang sơ không có người ở)
Lâm Văn Bác liếc qua bốn người, lại nhìn về phía cự mãng đang tê rống giãy
dụa, thản nhiên mở miệng,”Nó là hỏa hệ đi? Nuốt lửa nó không chết, không biết
nuốt kim loại thì sao?” Vừa nói, hắn vừa nâng tay phóng ra một quả cầu đầy mũi
nhọn, quả cầu sắt lớn tựa như hải quỳ, ném vào miệng cự mãng.
Quả cầu sắt nhanh chóng rơi vào yết hầu cự mãng làm nó phải ngửa đầu tê rống,
sau đó lăn lộn trên đất, đau không chịu nổi. Kim cương đằng gắt gao quấn lấy
cơ thể nó, khiến nó không thể cử động, quả cầu sắt trong bụng lại từng tấc một
phá nát ruột nó. Chịu hai tầng tra tấn, tiếng rống của cự mãng ngày càng nhỏ,
miệng cũng ồ ạt trào ra máu tươi, hình dạng cực kỳ thê thảm.
Trải qua bốn năm phút dày vò sống không bằng chết, ngay lúc tất cả mọi người
vây xem sắp nhìn không được nữa, cự mãng rốt cuộc tê liệt ngã xuống đất, hoàn
toàn tắt thở.
Lâm Văn Bác lạnh lùng nhìn kiệt tác của mình, quái thú không ngừng kêu gào
trong lòng cũng dần lặng xuống. Hắn chỉ có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn như thế
để nén xuống dục vọng không thể cho ai biết trong lòng, nhưng hắn biết rõ, nếu
tiếp tục nhẫn nại, hắn sớm muộn gì cũng điên mất.
“Cuối cùng cũng chết!” Một tổ viên thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía Lâm
Văn Bác mang theo một tia sợ hãi. Tổ trưởng tổ ba nhìn thì tao nhã, thực tế
cũng là một người tàn nhẫn a!
“Nó chết, còn chúng ta sao đây?” Kim cương đằng chỉ thích quấn vật sống, giờ
cự mãng đã chết, mục tiêu của nó hiển nhiên sẽ chuyển qua người ở đây. Cô gái
có dáng người nóng bỏng nhìn về phía Lâm Văn Bác, bất mãn chất vấn, nhưng vừa
thấy đôi mắt vàng lóe lên lãnh quang của hắn, trong lòng liền co quắp : này
thế nhưng lại là một dị năng giả cấp ba! Đồng thời mời chào hai cao thủ đứng
đầu, đội ngũ này không đơn giản a!
“Đứng yên tại chỗ đừng động đậy, lão đại bọn tôi ăn mì tôm xong sẽ nhanh chóng
tới.” Thấy Lâm Văn Bác không có ý quan tâm tới cô gái kia, La Đại Hải không để
ý tiếp lời, hai tay đút vào túi, tư thái nhàn nhã.
Nghe thấy lời hắn, tổ viên tổ hai vốn có chút khẩn trương lập tức bình tĩnh
lại, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Bốn người được cứu tuy rằng trong lòng
kinh nghi bất định, nhưng cũng vô pháp, chỉ có thể đứng thẳng người, chờ đợi
‘lão đại’ trong miệng mộc hệ dị năng giả vô trách nhiệm kia tới.
Kim cương đằng thấy cự mãng đã chết, dây leo quấn lấy cự mãng chậm rãi buông
ra, một tấc lại một tấc lan tràn ra mặt cỏ cùng cây trong rừng xung quanh, bộ
rễ cũng đâm sâu vào lòng đất, điên cuồng hút lấy chất dinh dưỡng trong đất.
Chưa đến vài phút, dây leo lớn cỡ ngón tay đã lớn dài cỡ bắp tay, từng phiến
lá lớn có một lớp lông tơ nhỏ giãn ra, trải đầy đất, tốc độ sinh trưởng khiến
người ta phải sợ hãi.
Cảm giác được dây leo thô to di chuyển dưới mắt cá chân, hướng bốn phía mở
rộng địa bàn, tên mộc hệ dị năng giả kia ánh mắt cực kỳ không tốt trừng La Đại
Hải, trừng thẳng cho tới khi La Đại Hải ngượng ngùng phải gục đầu xuống, trong
lòng la hét : Cung thiếu, cậu mau tới giúp tôi giải quyết hậu quả đi! Tôi sắp
bị người này dùng ánh mắt giết chết rồi!
Tựa như nghe được tiếng kêu cầu cứu của La Đại Hải, Cung Lê Hân lặng yên không
tiếng động xuất hiện ngoài bìa rừng, càng lúc càng gần, mà dây leo cũng cảm
nhận được có vật sống đang tới, điên cuồng dũng mãnh lao về phía cậu.
“Tiểu đệ, chạy mau! Ở đây nguy hiểm!” Thấy người tới là một thiếu niên bộ dáng
còn chút ngây ngô, cô gái có dáng người nóng bỏng lớn tiếng cảnh cáo. Ba người
khác mặt cũng trắng bệch, lòng nóng như lửa đốt. Lực chú ý của bọn họ hoàn
toàn đặt trên người Cung Lê Hân, không hề phát hiện biểu tình như trút được
gánh nặng của những người khác.
Cung Lê Hân đưa mắt lướt nhanh cô gái kia, biểu tình lạnh nhạt rút bội đao bên
hông ra, nghênh đón kim cương đằng giăng đầy như mạng nhện kia. Giơ tay chém
xuống, lưỡi dao tràn đầy nội lực như xắt đậu hủ vô cùng thoải mái đem toàn bộ
dây leo xung quanh cắt thành vô số đoạn nhỏ, khiến bốn người nôn nóng nhìn lo
lắng phải trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc không thôi.
Đây, đây thật là kim cương đằng được xưng là đao chém không đứt, lửa đốt không
cháy sao? Có lầm không? Cô gái mắt đầy nghi ngờ nhìn lại nam nhân bên cạnh.
Nam nhân biểu tình quái dị lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng rất hoang mang.
Cung Lê Hân vung bội đao trong tay, không chút trở ngại đánh vào chỗ kim cương
đằng cắm rễ, tay trái bốc lên ngọn lửa màu trắng, bao lấy rễ cây thô to. Rễ
cây màu xanh xám đầu tiên đông thành băng, nháy mắt lại từng tấc một bốc cháy,
biến thành tro tàn. Mất đi rễ chính cung cấp chất dinh dưỡng, dây leo không
ngừng lan tràn ra xung quanh lập tức như mất đi máy chủ, nháy mắt bất động,
từng phiến lá cong lên, biểu thị dấu hiệu bại trận.
“Không có gì rồi.” Đem bội đao thu lại bên hông, Cung Lê Hân đạm thanh nói.
Mọi người duỗi tấm thân cứng ngắc, lần lượt tiến lên chào hỏi, thái độ tất
cung tất kính, mang theo tư thái sùng kính cùng cẩn thận thần phục cường giả.
Bốn người được cứu kia có chút há hốc mồm, không dám tin nhìn về phía người mi
mục như thiếu niên kia, trong lòng lại đầy sóng to gió lớn. Người này sẽ không
là lão đại trong miệng nam nhân mộc hệ kia đi? Cái này, tuổi cũng quá nhỏ a,
còn chưa trưởng thành nữa?
Bốn người còn đang chần chờ do dự, La Đại Hải đã tươi cười hàm hậu bước lên
phía trước, chờ mong mở miệng,”Lão đại, có thể lấy cho tôi một bao mầm mống
kim cương đằng không, chờ sau khi tôi tấn cấp lên cấp bốn đê giai lại dùng?
Đến lúc đó tôi đã có thể hoàn toàn khống chế sự sinh trưởng của bọn chúng,
không cần lão đại cậu phải giúp tôi giải quyết hậu quả nữa.”
“Ân. Có tôi ở đây anh cứ yêu cầu, tôi tất nhiên sẽ giúp anh giải quyết hậu
quả, đừng băn khoăn quá nhiều.” Cung Lê Hân gật đầu, tay cầm lấy dây leo chính
chỉ còn lại một nửa, mạnh mẽ bứt rễ cây cắm sâu trong lòng đất ra.
Một bộ rễ cắm sâu trong lòng đất mấy trăm thước, bị một thiếu niên gầy yếu nhổ
ra như nhổ củ cải, cái này cần bao nhiêu sức mạnh a?! Bốn người vừa hồi thần
lại lần nữa há hốc mồm, ngây ngốc nhìn thiếu niên nắm lấy một túi cầu trên gốc
rễ, sau khi bóp nát, lấy ra mầm mống bên trong.
Đó là túi hạt giống của kim cương đằng, lớp vỏ còn cứng hơn dây leo gấp mấy
lần, trừ phi nó tự mình bạo tạc, bằng không ai cũng không thể lấy được mầm
mống bên trong, không nghĩ tới lại bị thiếu niên bóp một quả bóng hơi dễ dàng
bóp nát.
Mỹ nữ dáng người nóng bỏng gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, lộ ra nụ
cười tự nhận là mê người nhất, ôn nhu hỏi,”Tiểu đệ đệ, cậu là dị năng giả hệ
nào a?”
Lực mạnh vô cùng, nhìn như cường hóa hệ, nhưng lại có thể đóng băng kim cương
đằng, hẳn là băng hệ, sau khi đóng băng dây leo lại bốc cháy, như thế có thể
là hỏa hệ. Mỹ nữ thầm suy nghĩ, đầu có chút nhức.
Cung Lê Hân cầm lấy mầm móng đưa cho La Đại Hải đang cười ngây ngốc, đảo mắt
nhìn về phía mỹ nữ, mỉm cười gật đầu nhưng không đáp lời. Lâm Văn Bác và Tống
Hạo Nhiên đồng thời nhíu mày, một trái một phải tiến lên cạnh cậu, phất tay
kêu tổ viên rời đi, rõ ràng không tính quan tâm bốn người này. Hiện tại thời
buổi loạn lạc, rút đao tương trợ đã là cực hạn, nhưng không lưu hành mấy lời
như ‘cứu người cứu cho trót, đưa Phật đưa đến tây thiên’.
Mỹ nữ dáng người nóng bỏng mâu quang lóe lên, tầm mắt lưu chuyển qua ba người
sóng vai nhau đi, thầm nghĩ : một mắt đỏ, một mắt vàng, một có vẻ là đa hệ dị
năng giả, hơn nữa cấp bậc khẳng định hơn cấp ba trung giai. Đội ngũ này thực
lực quá cường hãn, bám lấy, nhất định phải gắt gao ôm chân!