Người đăng: Nhi_Cherry
Bởi vì kế hoạch trả thù ăn miếng trả miếng của Cung Lê Hân, Tống Hạo Nhiên đối
với đứa em này càng thêm hiểu rõ. Đứa nhỏ tính tình đơn thuần này cũng không
hề yếu đuối, biết được bộ mặt thật của Phương Diệp lập tức liền phân rõ giới
hạn với đối phương, đối nhân xử thế rất có quyết đoán, vô cùng giống Cung thúc
và mình. Cũng chính vì vậy mà Tống Hạo Nhiên cảm thấy quan hệ của hắn cùng
Cung Lê Hân càng thêm thân thiết, ngay khi cả hai ở cùng nhau cái gì cũng
không nói, không khí cũng vô cùng ấm áp hài hòa. Bên trong xe vẫn luôn hài hòa
bỗng bị một tiếng nhạc du dương không biết từ đâu truyền đến đánh vỡ, Cung Lê
Hân nghiêng tai lắng nghe, không hiểu sao thấy đoạn nhạc này vô cùng quen
thuộc. Chuông vẫn kêu, Tống Hạo Nhiên liền nghiêng đầu nhìn Cung Lê Hân
hỏi,“Sao em không nghe điện thoại?”
Điện thoại? Tiểu thiếu chủ ngẩn người chớp mắt một cái, lập tức lấy ra di động
trong cặp sách Cung Lê Hân, đầu ngón tay nhấn vào nút trả lời, đưa điện thoại
lên tai nghe. Có lẽ lúc lên lớp thường xuyên so sánh ký ức của mình và Cung Lê
Hân nên tiểu thiếu chủ nay đã có thể nhanh chóng đem ký ức Cung Lê Hân dùng dễ
dàng. Tiếng nói quen thuộc từ điện thoại truyền tới, tiểu thiếu chủ ánh mắt
chớp động một tia hiếu kỳ, thử gọi,“Lâm đại ca?”
Thứ kêu là ‘di động’ này thật thần kỳ, không có nội lực cũng có thể truyền âm
ngàn dặm a ! Nghe thấy Lâm Văn Bác gọi tới, vành tai Tống Hạo Nhiên giật giật,
dư quang khóe mắt nhìn biểu tình Cung Lê Hân không buông. Đầu dây bên kia Lâm
Văn Bác nói đơn giản vài câu liền cúp máy, tiểu thiếu chủ liên tiếp gật đầu
đáp ứng, cuối cùng nhìn về phía Tống Hạo Nhiên, mi nhãn cong cong, nói,”
Tống đại ca, Lâm đại ca mời em ăn cơm chiều, giờ anh chở em đến nhà hàng cơm
Tây Ngũ Nguyệt Hoa đi.”
Cơm Tây ăn rất ngon ! Tiểu thiếu chủ từ trong đống ký ức khổng lồ của Cung Lê
Hân bắt được trọng tâm, nội tâm tràn đầy chờ mong. Trải qua bữa sáng mỹ vị,
cậu nay càng có xu hướng phát triển theo con đường “cật hóa”
. (Carly : haizz, cái này thật không biết phải ghi thuần Việt thế nào, ý chung
là rất thik mỹ vị, đem đồ ăn đặt lên hàng đầu =v= nếu lấy thành ngữ miêu tả
thì là “trời đánh tránh bữa ăn”
áh :v ) (Tiểu Thiên: giống ta a~ >.< ) (Carly: =))) Tống Hạo Nhiên gật đầu,
nhìn khuôn mặt tràn đầy sung sướng của cậu, tâm tình có chút phiền muộn. Lâm
Văn Bác hẳn không đơn giản mời Lê Hân đi ăn chiều như vậy, chỉ sợ là muốn cùng
em ấy nói rõ ràng đi. Đến lúc đó Lê Hân còn có thể cười đến vui vẻ như vậy sao
? Nghĩ đến bộ dáng Cung Lê Hân thương tâm khóc, Tống Hạo Nhiên nhíu mày, trong
lòng đau nhói từng cơn, bỗng nhiên có mong muốn quay đầu xe mang cậu về nhà.
Nhưng mà, trong quá trình trưởng thành, phải trải qua chút thống khổ cùng suy
sụp thì mới có thể thành thục hơn, kiên cường hơn. Đây là điều Lê Hân phải đối
mặt! Tống Hạo Nhiên rất nhanh thuyết phục chính mình, bỏ qua ý niệm muốn mang
Lê Hân về nhà trong đầu. Nửa giờ sau, hai người tới nơi, Tống Hạo Nhiên đỗ xe
sau đó tự mình đưa Cung Lê Hân đi vào. Sớm chờ từ lâu Lâm Văn Bác thấy hai
người cùng vào có chút kinh ngạc. “Hạo Nhiên, cậu sao cũng ở đây?”
Lâm Văn Bác trầm giọng hỏi, ý tứ đuổi người trong giọng nói thập phần rõ ràng.
Cuộc nói chuyện hôm nay đề cập đến riêng tư cùng tự tôn Cung Lê Hân, có Hạo
Nhiên ở đây đối Cung Lê Hân mà nói không phải chuyện tốt. “Tôi chỉ đưa Lê Hân
đến, lập tức đi ngay.”
Tống Hạo Nhiên kéo ghế ra, để Cung Lê Hân ngồi xuống, sau đó kéo tay Lâm Văn
Bác nói,“Cậu ra đây, tôi có lời muốn nói.”
“Chuyện gì? Nói đi.”
Hai người đến chỗ rẽ ngoài phòng ăn, Lâm Văn Bác nhướng mày nhìn về phía bạn
tốt, vẻ mặt nghi hoặc. “Cậu tính ngả bài cùng Lê Hân?”
Tuy là hỏi, ngữ khí Tống Hạo Nhiên lại thập phần khẳng định. “Hôm qua không
phải cậu khuyên tôi sớm cùng cậu ta nói chuyện rõ ràng sao? Sao thế? Có chuyện
gì sao?”
Lâm Văn Bác có chút không hiểu bạn mình. Biểu tình do dự hiện tại của hắn hoàn
toàn khác hẳn sự quyết đoán sát phạt ngày xưa. “Không, sớm nói rõ ràng không
có gì không tốt.”
Tống Hạo Nhiên lắc đầu, ngữ khí mang ý khẩn cầu nói,“Nhưng em ấy dù sao cũng
còn nhỏ, về phương diện từ ngữ cậu chú ý chút, đừng có tàn nhẫn như lúc đàm
phán buôn bán. Tôi không hy vọng suy sụp lần này trở thành bóng ma trong lòng
thằng bé.”
“Không nghĩ tới cậu quan tâm Cung Lê Hân như thế.”
Lâm Văn Bác nhướng mày, ngữ khí ngạc nhiên, sau đó gật đầu nói,“Cậu yên tâm,
tôi sẽ chú ý đúng mực.”
Đối phương dù sao cũng là em vợ tương lai của hắn, hắn sẽ không quá mức tuyệt
tình. “Vậy thì tốt.”
Tống Hạo Nhiên không dấu vết nhẹ nhàng thở ra, nhìn lại thiếu niên đang tập
trung nghiên cứu menu trong phòng ăn, trong mắt lướt qua một mạt ôn nhu, sau
đó tạm biệt bạn tốt rời đi. Biểu tình ôn nhu trước khi Tống Hạo Nhiên rời đi
bị Lâm Văn Bác thu hết vào đáy mắt, hắn không lập tức quay lại phòng ăn mà
cách cửa sổ lớn đánh giá Cung Lê Hân. Thiếu niên khóe miệng mang theo ý cười
nhợt nhạt, đôi mắt to trong suốt nhìn chằm chằm menu trong tay một cách nóng
rực, con ngươi tràn đầy ý thèm nhỏ dãi, còn thường vươn lưỡi liếm cánh môi
phấn nộn, biểu tình khả ái, làm người ta vừa thấy không nhịn được nảy sinh hảo
cảm. Bộ dáng này của cậu so với Cung Lê Hân cố chấp, âm trầm mà hắn thấy
thường ngày kia hoàn toàn bất đồng. Không cần bạn tốt nói, đối mặt với biểu
tình chân thật hiện tại của Cung Lê Hân, Lâm Văn Bác cũng không biết phải nói
gì. Hắn chỉnh lại thần sắc, bước vào phòng ăn ngồi xuống đối diện Cung Lê Hân.
Thiếu niên vẫn như cũ nhìn chằm chằm menu trong tay, một chút cũng không để ý
hắn. Chờ một lúc, thấy trong mắt cậu đều là hình ảnh thức ăn trong menu, ngay
cả một ánh nhìn về hắn cũng không có, Lâm Văn Bác có chút bất đắc dĩ, lại cảm
thấy buồn cười, đành chủ động mở miệng,“Thích sao? Muốn gọi gì?”
“Ngô, không có. Lâm đại ca giúp em gọi đi.”
Tiểu thiếu chủ lúc này mới phát hiện Lâm Văn Bác đến, hướng hắn cười cười xin
lỗi, đem menu đưa hắn. Văn tự trên menu này một chữ cậu cũng không hiểu nhưng
hình ảnh bên cạnh lại nhìn vô cùng mỹ vị làm cậu rất thèm. Cậu không biết gọi
tên món ăn, lại ngượng nói tất cả mình đều muốn ăn, chỉ đành đem quyền lựa
chọn giao cho Lâm Văn Bác. Lâm Văn Bác cũng không từ chối, gọi nhà bếp cho hai
phần beefsteak nổi tiếng của nhà hàng, một phần salad hoa quả cùng món điểm
tâm ngọt. Chờ đồ ăn mang lên, hai người lâm vào trầm mặc. Lâm Văn Bác đang suy
xét phải mở miệng thế nào, mà tiểu thiếu chủ lại cầm lấy menu, mặt thưởng thức
nhìn hình các món ăn, một mình tưởng tượng. “Lê Hân, hai tháng sau tôi sẽ kết
hôn với chị cậu, tình cảm của cậu tôi không thể đáp lại.”
Lâm Văn Bác suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng quyết định đi thẳng vào vấn đề.
“A?”
Tiểu thiếu chủ ngẩng đầu, đôi miêu đồng trợn tròn, biểu tình tỉnh tỉnh mê mê.
Thực rõ ràng, cậu hoàn toàn không hiểu những lời Lâm Văn Bác vừa nói. Lâm Văn
Bác liếc một cái, liền tiếp tục nói,“Thừa dịp hiện tại còn chưa hãm sâu, còn
có thể dứt ra, cậu nên tìm một người đáng giá để yêu. Không nên thích tôi,
cũng không nên ôm hy vọng chờ đợi. Tôi và chị cậu là thật tâm yêu nhau, cũng
không phải hôn nhân chính trị như cậu nói. Cho dù không có chị cậu thì tôi
cũng sẽ không thích cậu. Bởi vì tôi không thích nam nhân. Cậu hiểu không?”
(Carly : aigoo~ a sẽ hối hận vì nói thế =v= ) Tiểu thiếu chủ hai mắt lưu động,
biểu tình vẫn ngây thơ như cũ. Không thể trách cậu phản ứng trì độn, tuy rằng
cậu biết được ký ức Cung Lê Hân, nhưng không thể hiểu phân tình cảm này, tất
nhiên cũng không thừa hưởng nó, hơn nữa tính tình cậu đơn thuần vốn không hiểu
chuyện tình cảm, nên càng không hiểu Lâm Văn Bác nói gì. Lâm Văn Bác thở dài,
đổi cách nói đơn giản hơn,“Cậu hẳn là nên tìm một người thích nam nhân giống
cậu mà yêu. Tôi là thẳng nam, một thẳng nam sắp kết hôn, cậu dây dưa cùng tôi
chỉ thêm lãng phí thời gian.”
Lâm Văn Bác giờ phút này ngữ khí vô cùng trảm đinh chặt sắt (quyết đoán), lại
không biết rằng sau này sẽ bị thiếu niên trước mắt bất tri bất giác bẻ cong
lệch khỏi quỹ đạo ban đầu. ( =v= ) Nghe hai chữ ‘dây dưa’, tiểu thiếu chủ bừng
tỉnh đại ngộ. Trong trí nhớ xác thực có chuyện Cung Lê Hân không có chuyện gì
thì cứ đi tìm Lâm Văn Bác, đuổi như thế nào cũng không đi, trông vô cùng phiền
toái, giống như nhóm lô đỉnh lúc trước thường thích quấn lấy cậu, quấy rầy cậu
luyện công. Tiểu thiếu chủ tức khắc liền thấy đồng cảm, vội vàng gật đầu đồng
ý,“Lâm đại ca, ý anh em hiểu. Từ nay về sau em sẽ không dính lấy anh nữa, anh
yên tâm.”
Dứt lời, tâm trí cậu liền hoàn toàn bị đồ ăn nhân viên đưa tới hấp dẫn, đầu
não nhanh chóng hoạt động, nhớ lại các loại lễ nghi liên quan đến việc ăn đồ
Tây, âm thầm nuốt xuống nước bọt không ngừng tiết ra trong miệng. Lâm Văn Bác
đã chuẩn bị những lời khuyên bảo đầy mình, đang tính cố đánh tan ý niệm của
Cung Lê Hân với mình, không nghĩ tới cậu lại dứt khoát lưu loát đáp ứng như
vậy, không có nửa điểm cầu xin hay khóc nháo như tưởng tượng. “Cậu thật sự
hiểu?”
Lâm Văn Bác ngữ khí có chút không dám tin, thử mở miệng nói,“Cậu có gì muốn
nói cứ nói, hôm nay chúng ta triệt để nói rõ ràng, về sau coi như chuyện này
chưa từng xảy ra.”
Tiểu thiếu chủ nghiêng đầu, thành thật suy xét một phen, sau đó lắc đầu
nói,“Thật sự minh bạch, không có gì muốn nói cả.”
Dứt lời, cậu chỉ vào đồ ăn, ánh mắt mong chờ mở miệng,“Em có thể ăn sao?”
“Ăn đi.”
Lâm Văn Bác bị ánh mắt cùng câu hỏi khát vọng làm cho cứng họng, buồn cười trả
lời. Gắt gao nhìn chằm chằm biểu tình thiếu niên, thấy ánh mắt cậu thanh
triệt, trong mắt ngoại trừ nóng bỏng nhìn đồ ăn thì không có gì khác, Lâm Văn
Bác đột nhiên cảm thấy chính mình vô cùng đáng cười. Quả nhiên Hạo Nhiên nói
đúng, Cung Lê Hân vẫn còn nhỏ, căn bản không phân rõ cái gì là sùng bái cái gì
là thích, chỉ cần thẳng thắn nói rõ ràng với em ấy thì em ấy sẽ hiểu. Mà chính
mình lúc trước lại chọn cách né tránh, chính thái độ này đã gợi lên tâm lý
phản nghịch của em ấy đi, mới khiến em ấy phóng đại loại ảo giác này tới cực
hạn như vậy. Nói cho cùng thì sai không phải ở Cung Lê Hân mà là ở bản thân
hắn. Lâm Văn Bác kinh ngạc nhìn Cung Lê Hân đang chuyên tâm ăn, nội tâm liền
bừng tỉnh, sau đó thoải mái nở nụ cười. Nghĩ thông suốt, chán ghét của Lâm Văn
Bác với Cung Lê Hân liền hóa thành hư không, hai người dùng bữa tối thập phần
khoái trá. Đợi cả hai từ nhà hàng trở lại Cung gia, Cung phụ cùng Cung Hương
Di còn chưa về, chỉ có Tống Hạo Nhiên ngồi ở phòng khách xem TV, thỉnh thoảng
nhìn về phía cửa, hiển nhiên đang đợi Cung Lê Hân. “Về rồi sao, bữa tối thế
nào?”
Thấy Cung Lê Hân cười tủm tỉm bước vào, Tống Hạo Nhiên liền buông tâm đang
treo cao, ôn thanh hỏi. “Beefsteak và bánh ngọt đều ăn rất ngon!”
Tiểu thiếu chủ ngồi xuống cạnh Tống Hạo Nhiên, nghiêng đầu bình luận đúng
trọng điểm. Còn về salad hoa quả, cậu nghĩ nước sốt có chút kì quái nhưng Lâm
đại ca lại thích nên không nói tới. (hình tượng lạnh lùng xinh đẹp bá đạo của
tiểu Hân tuôi đâu~~ T3T ) “Em thích thì nói lần sau Tống đại ca lại dẫn đi.”
Tống Hạo Nhiên có chút nghiện sờ cái đầu mềm mại của cậu, tươi cười mang theo
sủng nịch ngay cả chính mình cũng không phát hiện. “Ân.”
Tiểu thiếu chủ vui sướng gật đầu, tươi cười trên mặt càng thêm sáng lạn. Lâm
Văn Bác ngồi sô pha đối diện, nhìn động tác hỗ động thân mật của hai người,
biểu tình cũng không còn kinh ngạc như lúc trước. Hiện tại hắn có thể lý giải
thái độ đột nhiên thay đổi của bạn tốt với Cung Lê Hân. Sau khi hiểu được Cung
Lê Hân, hắn biết đứa nhỏ này có mị lực khiến người ta không thể không yêu
thích. “Được rồi, lên lầu thay đồ đi, cả người đều là mùi beefsteak.”
Ngữ khí Tống Hạo Nhiên mang ý trêu chọc nói, Cung Lê Hân nhu thuận gật đầu,
đăng đăng chạy lên lầu thay quần áo. Chờ bóng dáng cậu biến mất ở chỗ rẽ cầu
thang, Tống Hạo Nhiên mới quay đầu nhìn về phía bạn tốt hỏi,“Thế nào? Nói rõ
ràng rồi sao?”
Lâm Văn Bác ngã dựa vào lưng sô pha, thở dài nói,“Ừ rồi, dễ dàng hơn tưởng
tượng. Cậu nói đúng, chỉ cần thay đổi thái độ, xác thực rất dễ câu thông với
Cung Lê Hân.”
Tống Hạo Nhiên sáng tỏ cười cười, không nói tiếp. Sự tình nếu đã giải quyết,
bọn họ liền lập tức quên đi, nhắc lại đối với mọi người đều không phải chuyện
tốt. *