Người đăng: Nhi_Cherry
Mã Tuấn còn chưa biết mình đã bị tổ trưởng thân ái vô cùng đơn giản bán đứng,
đem mấy quyển sách quăng lên giường, để Linh Âm và Tôn Điềm Điềm tùy ý chọn
lựa.
Tôn Điềm Điềm tay chân luống cuống, một bên ngượng ngùng vẫy tay nói không
cần, một bên tầm mắt lại liếc qua bìa sách, hai má đỏ rực như lửa.
Linh Âm và Đại Lưu dính nhau như keo như sơn, có người có ta, có ta thì có
ngươi, mỗi tối đều chơi trò yêu tinh đánh nhau mấy hồi, nên với mấy cuốn này
không hứng thú lắm. Nhưng không thể từ chối ý tốt của hảo hữu, cô cũng không
cự tuyệt, ngồi xuống giường lựa tùy ý.
Đẩy mấy quyển sách ra, thấy hai cuốn để dưới cùng, mắt Linh Âm sáng rực, như
chớp chộp lấy hai quyển này vào ngực, nhanh chóng lật xem sau đó kích động mở
miệng,”Hai cuốn này của tôi.”
“Thích cái nào cứ lấy cái đó!” Mã Tuấn nhìn lướt qua bìa sách, thấy hai mỹ
nhân tóc dài trên giấy đang thâm tình ôm nhau, cũng không để ý kỹ, phất tay
hào phóng tỏ vẻ đồng ý.
“Anh em tốt! Cám ơn!” Linh Âm vỗ bả vai Mã Tuấn, mặt mày hớn hở, biểu tình
kích động còn hơn lúc nhận được phần thưởng, làm Mã Tuấn có chút ngượng ngùng.
“Điềm Điềm, cho em một cuốn này. Đảm bảo xem xong em sẽ hiểu biết thêm rất
nhiều!” Linh Âm cầm một cuốn nhét túi áo Tôn Điềm Điềm hai má ửng đỏ đang vô
cùng ngượng ngùng, thần bí hề hề cam đoan nói,”Tin tưởng chị đây, lúc xem nhớ
chuẩn bị đủ giấy, coi chừng phun máu mũi!” (Carly : éc :v đó giờ mới bik Âm tỷ
là bách hợp =v= )
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, hai tay lại bỏ vào túi áo, hai mắt long lanh lấp lánh.
“Hở?” Nghe thấy Linh Âm nói thế, Mã Tuấn có chút hối hận, ngước mặt nói,”Thực
sự phấn khích như vậy? Để tôi coi trước rồi đưa các cô sau đi.”
“Đi đi đi! Sách này không thích hợp cho cậu!” Linh Âm tức giận lườm hắn một
cái, đem sách bỏ vào túi, chuẩn bị kéo Tôn Điềm Điềm rời đi, cửa phòng chợt
vang lên tiếng gõ cửa.
Tưởng đồng đội, Linh Âm không hỏi bước ra cười hì hì mở cửa, sau khi thấy
người tới lập tức thu lại tiếu ý, biểu tình có chút vặn vẹo. Cô cứng ngắc mở
miệng,”Tống thiếu tướng, sao ngài lại đến đây?”
Nghe thấy tiếng chào hỏi của Linh Âm, sắc mặt Mã Tuấn liền tái nhợt, lập tức
thất kinh nhét đống sách xuống dưới chăn, Tôn Điềm Điềm cũng áp xuống ngượng
ngùng, đứng thẳng dán sát vào tường, cố làm giảm sự tồn tại của mình.
Nghiêng người đi vào trong, lướt qua Linh Âm đang chặn cửa, Tống Hạo Nhiên
nghiêm mặt bước vào, ánh mắt lia tới đống phồng lên dưới chăn, nhướng mày, bất
ngờ xốc chăn lên.
“Truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy cho người chưa thành niên là trái pháp luật,
các cậu không biết sao?” Hắn thong thả bước tới gần giường, nhìn chằm chằm
đống sách cấm mở miệng.
“Tống..Tống thiếu tướng, bọn tôi đều đã trưởng thành.” Mã Tuấn thận trọng đứng
bên giường, cẩn thận biện giải,”Hơn nữa, hiện tại trong căn cứ ngay cả việc
mại * cũng hợp pháp rồi, xem sách cấm hẳn là không sao đi?”
“Các cậu xem thì không có gì, nhưng không nên đưa cho Lê Hân. Lê Hân vẫn còn
nhỏ, sẽ bị các cậu làm hư.” Mấy người này tốt xấu cũng là bằng hữu Lê Hân quý
trọng nhất, dù lửa giận bốc lên trong lòng Tống Hạo Nhiên cũng cố kiềm chế
không bùng nổ với bọn họ.
Thấy thái độ Tống Hạo Nhiên khá ôn hòa, Mã Tuấn an tâm, tùy tiện vẫy tay
nói,”Tống thiếu tướng ngài yên tâm đi, Cung thiếu sẽ không bị bọn tôi làm hư
đâu, bọn tôi có kêu Cung thiếu đi kiếm gái cậu ấy cũng không chịu đi mà.”
Linh Âm đứng ở một góc buồn bực, nhe răng trợn mắt vung tay múa chân làm động
tác cắt cổ với Mã Tuấn, sau đó vô lực thầm nghĩ : Ngu ngốc, không biết Tống
thiếu tướng xem Cung thiếu như bảo bối sao? Dám dẫn Cung thiếu đi tìm gái, lại
còn dám nói với Tống thiếu tướng, cậu cách cái chết không xa rồi.
Quả nhiên, Tống Hạo Nhiên nghe thế thì không thể tiếp tục kìm chế lửa giận
trong lòng, một tay xốc áo Mã Tuấn lên, hung tợn nhìn thẳng hắn, lưu quang
hồng sắc trong mắt đậm dần, tựa như được sát thần phò trợ, làm người ta không
dám nhìn thẳng. Hắn cắn răng, trầm giọng chất vấn,”Các cậu thế nhưng dám dẫn
Lê Hân đi tìm phụ nữ? Lúc nào?”
Lúc hắn nói, dị năng trong cơ thể vì hắn cuồng nộ mà tự bạo phóng ra ngoài,
bàn tay nắm áo Mã Tuấn tỏa ra một luồng khói đen, mùi quần áo bị đốt lan ra cả
phòng.
Mã Tuấn quay đầu, tránh né bàn tay nóng rực của hắn, mặt đầy hoảng sợ, bị dọa
gần như muốn ra cả quần. Hắn mở miệng giải thích, “bắn chữ” giải thích, sợ
mình một giây tiếp theo sẽ bị Tống thiếu tướng nướng thành tro,”Không có, Cung
thiếu không có đi! Cậu ấy nói cậu ấy không hứng thú với phụ nữ! Tôi nghĩ Cung
thiếu còn chưa thông suốt nên mới muốn đưa cậu một quyển để phổ cập kiến thức
thôi, không hề có ý gì xấu cả. Tống thiếu tướng, ngài tha cho tôi đi!”
Bàn tay không còn toát ra khói đen nữa, Tống Hạo Nhiên liếc đôi mắt băng lãnh
màu đó nhìn Mã Tuấn, thẳng đến khi hai chân Mã Tuấn run rẩy mới chậm rãi buông
tha cái áo đã sớm cháy đến rách nát.
“Lê Hân có thông suốt hay không, và khi nào thì thông suốt đều do tôi quyết
định, không liên quan tới các cậu.” Hắn rút đi cuồng nộ trên mặt, sắc mặt tối
tăm, trầm giọng cảnh cáo,”Về sau không được lấy mấy thứ này làm bẩn mắt Lê
Hân, nếu để tôi phát hiện, tôi sẽ đốt hết chúng!”
Mã Tuấn nước mắt lưng tròng gật đầu, không dám nhìn đôi mắt màu đỏ vô cùng yêu
tà của hắn.
Tống Hạo Nhiên lạnh lùng liếc hắn một cái, tịch thu toàn bộ sách trên giường,
dưới tầm mắt đau lòng của Mã Tuấn bước ra cửa. Thấy cặp hồng nhãn sát thần tới
gần, Linh Âm tự nhiên như thường gật đầu mỉm cười, Tôn Điềm Điềm nhanh chóng
cúi đầu, khẩn trương che túi vải.
Thấy hành động chột dạ của Tôn Điềm Điềm, Tống Hạo Nhiên dừng lại cước bộ,
hướng cô mở lòng bàn tay, lạnh giọng ra lệnh,”Đưa ra đây.”
Tôn Điềm Điềm rụt cổ, bi thương muốn khóc móc sách ra, đặt lên tay hắn. Linh
Âm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn cô, móng tay đâm vào lòng
bàn tay, đau nhói một trận.
Nhưng mà, Tống Hạo Nhiên cũng không tính bỏ qua cô, xoay mặt ra lệnh,”Đừng giả
điên, đưa của cô đây!”
Linh Âm ha ha cười ngượng ngùng, thấy đối phương vẫn như hổ rình mồi, hoàn
toàn không thể thương lượng, chỉ đành không cam tâm giao nộp.
Tống Hạo Nhiên không thèm nhìn tới bìa sách, cầm lấy kẹp nách, mở cửa phòng
nhanh chóng rời đi. Mã Tuấn đợi hắn đi xa mới chạy tới gần cửa, vung quyền với
bóng dáng cao lớn của hắn, miệng hùm gan sứa hung tợn nói,”Mắt đỏ thì giỏi lắm
sao? Đợi lão tử lên tới cấp hai cao giai, lão tử cũng dùng mắt đỏ đó hù chết
anh!”
“Thiết~” Linh Âm cười nhạo, tức giận mở miệng,”Cậu nên tỉnh ngủ đi! Chờ cậu
cấp hai cao giai thì người ta đã lên cấp ba rồi, lúc nào cũng duy trì được
hồng quang, cẩn thận lại bị dọa tiểu ra quần!”
Hai mắt liếc xuống đũng quần Mã Tuấn, Linh Âm trong lòng mất hứng, kéo Tôn
Điềm Điềm đi không quay đầu lại, làm lơ Mã Tuấn đang tức giận quơ tay đá chân.
Tống Hạo Nhiên ôm lấy đống sách trở về phòng mình, không nghĩ tới ngay chỗ rẽ
lại gặp phải Triệu Cảnh đột nhiên xuất hiện. Triệu Cảnh đỏ mặt giải thích,
Tống Hạo Nhiên không kiên nhẫn liếc nhìn hắn một cái, không nói gì cất bước
đi.
Triệu Cảnh vuốt ve trái tim đập dồn dập của mình, đứng tại chỗ nhìn hắn đi xa,
đang định nhấc chân, lại phát hiện dưới đất rớt một tập sách ảnh. Trong mắt
hắn lướt qua một tia kinh hỉ, nhặt lên muốn đuổi theo Tống Hạo Nhiên, thấy rõ
trên bìa là hai nam nhân đang giao triền, mặt hắn đỏ lên do dự.
Tống thiếu tướng thế nhưng cũng xem loại sách này, là do bị cấm dục quá lâu
đi? Đã một năm, Cung Lê Hân vẫn đối đãi với ngài ấy như anh trai, trong lòng
ngài ấy nhất định rất đau khổ!
Nghĩ đến đây, Triệu Cảnh trong lòng quặn đau, giãy dụa cùng chần chờ trong mắt
dần bị tình yêu kiên định thay thế. Buổi tối, hắn cầm quyển sách kia gõ cửa
phòng Tống Hạo Nhiên.
“Cậu có chuyện gì sao?” Tống Hạo Nhiên đứng tựa chắn cửa, cũng không tính để
Triệu Cảnh vào phòng.
“Tống đại ca, hồi chiều anh làm rớt cuốn này, em nhặt được.” Triệu Cảnh thoáng
cúi đầu, lấy sách ra, hai tai sung huyết, đỏ bừng.
Tống Hạo Nhiên nhướng mày, tính đưa tay nhận lấy, sau đó bảo Triệu Cảnh rời
đi, không nghĩ tới Triệu Cảnh đột nhiên ngẩng đầu, dùng một tay còn lại gắt
gao nắm lấy tay hắn, lắp bắp mở miệng,”Tống đại ca, em..em thích anh!”
“Vậy sao? Nhưng tôi không thích cậu.” Không một chút xúc động, Tống Hạo Nhiên
lập tức rút tay lại, lạnh như băng mở miệng.
“Em biết, anh thích Cung Lê Hân.” Triệu Cảnh bám dính không buông tay áo hắn,
mắt ngấn nước mở miệng.
Tống Hạo Nhiên luôn không để ý hai mắt chợt biến đổi, đưa mắt nhìn Triệu Cảnh.
Triệu Cảnh nhếch môi, tươi cười đầy thương xót cùng đau lòng, chậm rãi
nói,”Cung Lê Hân đến đâu, anh cũng theo đó, Cung Lê Hân nhận nhiệm vụ nào, anh
cũng nhận nhiệm vụ đó, Cung Lê Hân muốn gì, không cần cậu ta mở miệng anh đã
dâng đến trước mặt, biểu hiện của anh rõ ràng như vậy, chỉ có đồ ngốc mới
không nhận ra. Nhưng mà, anh cố tình lại gặp phải đồ ngốc Cung Lê Hân kia, cậu
ta căn bản không thích anh, cũng không đáp lại tình cảm của anh! Tống đại ca,
anh buông tay đi! Hãy nhìn em, anh muốn gì em cũng tình nguyện làm cho anh!”
Thừa dịp Tống Hạo Nhiên còn đang kinh ngạc, Triệu Cảnh bổ nhào vào lòng hắn,
kiễng chân hôn lên môi hắn.
Tống Hạo Nhiên hai mắt như sơn một lớp sơn đỏ lóe lên một đạo hồng quang, đang
muốn đẩy Triệu Cảnh ra, không ngờ một bàn tay trắng nõn mịn màng đã trước hắn
một bước kéo áo Triệu Cảnh, hung hăng tách hắn khỏi ôm ấp của Tống Hạo Nhiên.
“Lê Hân?!” Nhìn thấy người tới, Tống Hạo Nhiên sợ hãi kêu ra tiếng, trong tâm
càng loạn như ma. Khốn kiếp! Sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng lúc
này. Nếu Lê Hân hiểu lầm thì sao đây!
Lâm Văn Bác vốn bị Cung Lê Hân kéo theo đi tìm Tống Hạo Nhiên đánh bài, không
ngờ lại thấy một màn tỏ tình đầy tình cảm thế này. Giờ phút này hắn đang tựa
người lên cửa, nhíu mày nhìn Cung Lê Hân hung hăng kéo Triệu Cảnh ra, đang bóp
cổ đối phương ấn lên cửa, trong lòng lo lắng không ít hơn Tống Hạo Nhiên là
mấy.
Bạn tốt không phải người kiên nhẫn, tình cảm bị kìm nén gần một năm, cũng đã
tới lúc bộc lộ, đây chính là cơ hội vô cùng tốt, lấy hiểu biết của hắn với bạn
tốt, đối phương tuyệt đối sẽ lợi dụng dịp này. Nhưng mà, mình có thể làm gì
đây? Ngoại trừ tiếp tục nhẫn xuống phân cảm tình đau khổ này thì thật không
còn cách nào khác!
Nghĩ đến đây, Lâm Văn Bác vô lực nhắm chặt mắt.
Cung Lê Hân không hề chú ý tới cảm xúc phập phồng kịch liệt của Lâm Văn Bác và
Tống Hạo Nhiên, lực chú ý của cậu đều tập trung hết lên Triệu Cảnh. Người này,
cũng dám châm ngòi li gián, phỉ báng tình cảm của cậu với Tống đại ca, thật sự
là không thể tha thứ!
Đôi mắt thanh triệt dần bị âm trầm bao phủ, cậu lạnh lùng nhìn sát Triệu Cảnh,
bàn tay đang giữ lấy đối phương siết lại, trầm giọng mở miệng,”Ai cho ngươi
châm ngòi li gián tình cảm giữa ta và Tống đại ca? Hả? Ai nói ta không thích
Tống đại ca? Ta cũng có thể vì anh ấy mà làm bất cứ chuyện gì, kể cả giết
người!”
Một câu cuối cùng đầy ý vị thâm trường, mang theo hàn khí thấu xương cùng sát
khí dày đặc, khiến sắc mặt Triệu Cảnh trắng bệch, hai chân run rẩy, một chất
màu vàng hôi thối từ đùi hắn chảy xuống. Hắn đây thật sự là bị dọa đến ra
quần.
Mà Tống Hạo Nhiên, tâm tình lo lắng nháy mắt lắng xuống, gương mặt đầy vui
sướng nhìn Cung Lê Hân.