75


Người đăng: Nhi_Cherry

Một hàng Lâm Văn Bác đi từng nhà tìm kiếm vật tư. Một tổ bọn họ, tất cả đều là
thiên phú trác tuyệt, cao thủ dị năng có thực lực không tầm thường, nhưng vào
thực chiến, nhược điểm trí mạng là thiếu dũng khí cùng kinh nghiệm liền hiện
rõ ra, đừng nói đối phó với tang thi cấp 1 sức mạnh cường hãn, hành động nhanh
nhẹn, đối phó với tang thi sơ cấp thôi cũng đã thập phần miễn cưỡng. Thậm chí
còn có vài người tính tình yếu đuối nhát gan, đã sớm sợ tới mức cả người cứng
ngắc, nước mắt giàn giụa, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

Một mình Lâm Văn Bác giải quyết bốn tang thi tiến hóa, nhìn về phía Triệu Cảnh
cùng Lý Kiệt lạnh run xụi lơ ở một góc, thất vọng lắc đầu.

Thiên phú xuất chúng thì sao? Không có tâm lý cường đại, dù được nhiều sức
mạnh cũng chỉ như một đứa nhóc cầm một thanh kiếm quá khổ, nhìn thì uy phong
bát diện, thực tế lại không thể xuất lực, nửa bước còn khó đi.( : oai phong
lẫm liệt, chỉ sự uy vũ)

“Đứng lên cho tôi, đánh không lại còn không biết chạy đi? Ngồi bệt dưới đất là
chờ tang thi tới ăn các người sao?” Lạnh lùng mở miệng quở trách, Lâm Văn Bác
phất tay, bảo mấy người tính cách tương đối trầm ổn kéo những người khác đứng
lên.

Mọi người nâng nhau đi về phía hầm, hy vọng trải qua một hồi chiến đấu ác liệt
có thể thu được không ít lương thực để an ủi tinh thần đã chịu đủ tàn phá.

Mới vừa đến cửa hầm liền đụng phải Cung Hương Di đi từ dưới lên. Cô vén vài
sợi tóc tán loạn trên mặt ra sau tai, tiếc nuối nói,”Ở trong không có gì cả.
Mùa hè, hầm đều để đó không dùng, chúng ta vào nhà nhìn xem.”

Mọi người nghe vậy, biểu tình chờ mong lập tức suy sụp. Có người chưa từ bỏ ý
định kiên quyết đi xuống xem xét, bên trong quả nhiên rỗng tuếch, ngay cả một
hạt gạo cũng không lưu lại, trong lòng không khỏi thập phần thất vọng.

Không còn cách nào khác, mọi người chỉ đành vào nhà tìm tòi, đem gạo cùng bánh
quy đồ ăn vặt linh tinh còn ăn được do bị chủ nhà để lại bỏ vào balô. Mấy thứ
này tuy ít, nhưng thà có còn hơn không.

Lâm Văn Bác nhìn trong hầm sạch sẽ đến mức có chút hơi quá, khi đi lên ánh mắt
ý vị thâm trường nhìn Cung Hương Di chăm chú, thẳng cho tới khi cô sợ hãi, mất
tự nhiên mới dời mắt.

Đúng lúc này, tiếng chuông trầm đục xa xăm như sóng vỗ từ phía trên các thôn
xóm tầng tầng lớp lớp truyền tới, chui vào tai mọi người. Tiếng chuông phát ra
từ thôn phía đông, trái tim Lâm Văn Bác co rút, lập tức bỏ lại Cung Hương Di,
phóng nhanh về phía phát ra âm thanh. Cùng lúc đó, Tống Hạo Nhiên cũng lập
tứac xử lý tang thi tiến hóa trước mặt, chạy như điên về phía đất bằng để phơi
gạo.

Trên vùng đất bằng phẳng, tiếng chuông cổ xưa còn đang chấn động, phát ra
tiếng ‘ong ong’ vang vọng. Lý Đông Sinh nắm chặt dây chuông, tầm mắt gắt gao
nhìn thẳng các đường mòn. Tám người khác cầm bội đao, hai người một nhóm lưng
tựa lưng đứng thẳng người, cả người buộc chặt, vẻ mặt đề phòng.

Cung Lê Hân đứng khoanh tay, dáng người thẳng tắp, tư thái vận sức đợi xuất
kích đầy thoải mái cùng thảnh thơi, khiến nhóm tổ viên cảm thấy tự tin gấp
bội. Mặc dù là mệnh lệnh hoang đường lại nguy hiểm, mặc dù để bọn họ phải đồng
thời đối mặt với hàng trăm hàng vạn tang thi, bọn họ vẫn không chút do dự như
cũ, không e ngại không sợ hãi, bởi bọn họ tin tưởng thiếu niên trước mắt, lại
càng thêm tin vào chính mình.

“Tới rồi. Tôi sẽ thích hợp quăng vào một hai tang thi, các ngươi hợp lực đánh
chết.” Cung Lê Hân thấp giọng nói, lời còn chưa dứt, người đã quỷ mị nhẹ nhàng
bay ra ngoài, một cước đem tang thi tiến hóa đầu tiên do nghe tiếng mà chạy
tới đá bay, đồng thời xốc áo một tang thi khác đi theo nó, vứt vào vòng chiến
của bọn Vương Thao.

Mấy người Vương Thao hai mắt sáng rực, vung bội đao liều chết bước tới. Tám
người cùng đối phó với một tang thi, mặc dù khi phối hợp còn hơi thiếu ăn ý,
vận dụng dị năng cũng không thuần thục, nhưng cuối cùng vẫn dễ dàng giết chết
nó.

Cung Lê Hân thấy thế, đem tang thi bị cậu đá bay hút vào tay, quăng về phía
bọn Vương Thao, lại biến tới sau một tang thi vừa đuổi tới đang định tiến vào
vòng chiến, sau đó một chưởng lại một chưởng, một cước lại một cước, đánh lui
tang thi.

Thân ảnh quỷ mị của cậu chỉ lưu lại tàn ảnh, bảo hộ vòng chiến của bọn Vương
Thao kín không kẻ hở. Mặc dù có thể nháy mắt chộp đám tang thi thành tro bụi,
nhưng cậu không làm vậy, mà phi thường kiên nhẫn, một lần lại một lần đá chúng
nó ra, đợi khi đám Vương Thao thuần thục lại thích hợp đá một hai tang thi
vào.

Khi đám người Lâm Văn Bác cùng Tống Hạo Nhiên đuổi tới, liền thấy một cảnh
tượng như vậy. Thiếu niên biểu tình thập phần bình thản, chưởng phong khinh
tảo[nhanh, nhẹ nhàng; ta thấy để yên hay hơn :v], dưới chân liên kích, không
ngừng đem tang thi đánh úp tới đánh bay ra ngoài, lại đúng lúc đá một hai tang
thi vào cho tổ viên của mình. Như một con liệp báo kiên nhẫn, đem con mồi nhỏ
bé trong tay cho đám ấu tể huấn luyện kỹ năng sinh tồn.

Đúng vậy, tang thi trước mắt người khác cường đại đến mức người ta phải run
rẩy, trong tay thiếu niên lại chỉ là một con kiến vô cùng nhỏ bé, cậu có thể
tùy tiện chơi đùa, tùy tiện đùa nghịch, có thể lấy một địch trăm, hoành hành
vô kỵ.

Mọi người vây xem nhìn đến ngây người, đứng một bên lại không dám tiến lên.
Qua tiếp vài phút, đàn tang thi sơ cấp hành động chậm chạp cũng chạy tới, khu
đất bằng phẳng thoáng chốc trở nên chật chội.

Lâm Văn Bác cùng Tống Hạo Nhiên muốn dẫn đầu mang tổ viên lên đánh lại, lại vì
thanh âm thanh lãnh của thiếu niên mà thở dài lui về.

Cậu một chưởng bùng lên ngọn lửa mãnh liệt, một chưởng tỏa ra sương tuyết kỳ
ảo quanh quẩn như vụ[sương mù], liên tục đánh về đàn tang thi. Đám tang thi
không kịp giãy dụa đã hóa thành khói bụi màu đen, phiêu tán trong không khí;
Lại có tang thi bị đông thành băng, đứng thẳng bất động tại chỗ.

Càng ngày càng có nhiều tang thi đánh tới, thiếu niên không có kiên nhẫn lại
đá từng con, năm ngón tay khép lại thành đao, lưu loát chém rớt đầu tang thi.
Mà tổ viên của cậu, từ nhiều người hợp lực giết một tang thi tiến hóa lúc đầu,
dần biến thành bốn người hợp lực, hai người, cuối cùng, ngay cả Tôn Kiệt tuổi
còn nhỏ, cũng có thể mắt không chớp ngưng tụ ra nhiều băng trùy lấp lánh hàn
quang, hung hăng phóng xuyên qua mi tâm một tang thi tiến hóa.

Đứa nhỏ khuôn mặt non nớt chỉ trải qua mấy chục phút tàn sát, đã từ một tiểu
thú cần người bảo vệ tiến hóa thành mãnh thú có thể cắn người. Bọn họ như Tu
La chuyển thế, lại giống như được sát thần phò trợ, giết đến quên mình, giết
đến thỏa chí vui vẻ, khiến tổ viên hai tổ khác nhìn trực tiếp đến ngốc lăng,
tim đập mãnh liệt, nhiệt huyết bùng cháy.

“Thiếu tướng, tôi thật hâm mộ tổ viên tổ một !” Một binh lính đứng cạnh Tống
Hạo Nhiên dần lấy lại hô hấp, thấp giọng cảm thán.

Cung thiếu chẳng những có thực lực không ai địch nổi, còn có tín nhiệm vững
vàng cùng tính cách vô tư không vụ lợi. Cậu vô tình tàn nhẫn với kẻ địch bao
nhiêu, thì tình cảm đối với tổ viên càng sâu nặng bấy nhiêu. Vì để tổ viên
nhanh chóng trưởng thành, cậu hao tổn tâm cơ, dồn hết tâm trí, trong đời người
ai có thể may mắn gặp được một bằng hữu bao dung thế này?

Tống Hạo Nhiên không trả lời, đôi ưng mục sắc bén một chút cũng không rời thân
ảnh Cung Lê Hân. Giờ khắc này hắn mới biết rõ, đối với người có thể đi vào tâm
mình, thiếu niên này đã trả giá toàn tâm toàn ý cỡ nào, không cầu hồi báo đến
mức nào. Lúc trước, hắn chỉ cảm thấy điểm này rất đáng quý, hiện tại lại vô
cùng ghen tị, trong lòng bốc lên đầy sự không cam tâm cùng khát vọng.

Hắn không muốn trở thành ‘một trong số đó’ của thiếu niên, hắn muốn trở thành
người ‘duy nhất’, người quan trọng nhất trong lòng cậu, đứng trên bất cứ kẻ
nào, thậm chí là Cung thúc, chẳng sợ vì thế mà phải trả giá hết thẩy, bị tình
cảm quá phận này đốt thành tro tẫn, hắn cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.

Đôi mắt tối đen bị cuồng nhiệt che lấp, Tống Hạo Nhiên nhìn chằm chằm thiếu
niên không ngừng tàn sát giữa sân, nhếch môi cười trầm thấp, ẩn trong tiếng
cười là ý chí kiên định.

Thấy vẻ mặt của hắn, Triệu Cảnh đứng như nhũn ra, chỉ cảm thấy ngực như bị đâm
một lỗ lớn, hiu quạnh không nói nên lời. Hắn lấy cái gì để so với Cung Lê Hân?
Có Cung Lê Hân, hắn chỉ là một tia sáng nhỏ, vĩnh viễn không thể tranh huy
cùng ánh trăng rực rỡ.

Lâm Văn Bác liếc một cái nhìn bạn tốt, tầm mắt lại chuyển về phía thiếu niên
tuyệt đẹp giữa sân, ngực như bị đâm khiến hắn đau đớn gần như không thể khống
chế. Thiếu niên trước mắt tựa như trăng trong nước, tuy đẹp tới mức làm người
ta nghẹt thở, nhưng một đời này hắn vẫn không thể chạm tới. Hắn ngoại trừ đứng
nhìn từ xa, lặng lẽ nhớ kỹ, trộm nghĩ tới, thì không còn cách nào khác. ( :
chỉ cảnh tượng huyền ảo, xa vời ko thể chạm tới)

Ngực đau đớn càng thêm kịch liệt, song quyền để bên người siết chặt đến mức
khớp xương trắng bệch.

Cung Hương Di phục hồi lại từ kinh hãi, the thé oán giận,”Nó sao có thể làm
như thế? Giết sạch toàn bộ tang thi cấp 1, thì chúng ta sao đây? Không có tinh
hạch thì chúng ta thăng cấp thế nào?”

Lâm Văn Bác nghe vậy, thái dương liền giật giật, đột ngột quay mặt nhìn Cung
Hương Di, trong đôi mắt sâu thẳm lộ ra một tia ngoan lệ, giống như muốn ăn
thịt người.

Trái tim Cung Hương Di như ngừng đập một nhịp, sắc mặt lập tức trắng bệch như
tờ giấy.

Lâm Văn Bác nhìn chăm chăm cô một hồi, cố gắng duy trì bình tĩnh, trầm giọng
mở miệng,”Muốn tinh hạch thì tự mình bước lên giết, tôi sẽ không ngăn cản! Ai
muốn cũng có thể tiến lên!” Nhìn tổ viên của mình, ánh mắt hắn sắc bén như
dao.

Mọi người cúi đầu lặng im, không tai dám bước lên chiếm tiện nghi. Cung thiếu
không phải là điều bọn họ có thể mơ tưởng, lúc trước là không dám, bây giờ là
cả ý nghĩ cũng không có. Lực lượng có thể lấy một giết hơn một ngàn tang thi,
dù bọn họ cùng tiến lên cũng không chịu nổi một chưởng của Cung thiếu.

“Không giết tang thi thì đi tìm vật tư cho tôi. Đi.” Lâm Văn Bác phất tay nói.

Mọi người đồng ý, nối đuôi nhau ly khai. Có Cung thiếu phụ trách đánh quái,
bọn họ nhân cơ hội lấy nhiều lương thực cũng tốt. Tống Hạo Nhiên thấy thế,
cũng mang tổ viên rời đi.

Đi qua chỗ rẽ, đợi tổ viên đi xa, Lâm Văn Bác bắt lấy cánh tay Cung Hương Di,
kề sát bên tai cô thấp giọng cảnh cáo,”Cung Hương Di, không được nuốt vật tư
nữa. Mấy thứ này đều là của mọi người, không phải của cá nhân cô, cô làm ảnh
hưởng đến ích lợi của mọi người trong căn cứ. Cô có biết, vì nguyên nhân thiếu
phần lương thực bị cô ngầm chiếm lấy, mà sẽ có người trong căn cứ đói chết?
Nếu lần sau tôi phát hiện, cô thành thật ở lại căn cứ cho tôi, không được đi
theo.”

Dứt lời, không kiên nhẫn nhìn sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Cung Hương Di,
hắn không quay đầu lại rời đi. Ngực Cung Hương Di phập phồng kịch liệt, đứng
tại chỗ một hồi tức giận đuổi theo.

Trận tàn sát vẫn còn tiếp tục, ngay cả Lý Đông Sinh đứng ngoài quan sát cũng
bị mọi người kích thích chiến ý, cùng cầm đao tiến lên không chùn bước, không
muốn sống bước lên chém giết.

Cuộc chiến kéo dài gần một giờ mới chấm dứt, cả khu biến thành chiến trường Tu
La xác chết chất đầy, máu chảy thành sông, ngoài vòng chiến khắp nơi đều là
thi thể tang thi, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có. Một làn gió thổi qua,
mùi máu tươi dày đặc lan tràn, bốc tới tận trời xanh.

Mấy người Vương Thao đã sớm tinh bì lực tẫn, đi đứng run rẩy, nhờ có một cỗ ý
niệm chống đỡ mới miễn cưỡng đứng thẳng. Cung Lê Hân ngay cả một giọt mồ hôi
cũng không có, khí tức cũng không rối loạn, thảnh thơi phủi vạt áo, nhìn về
phía Lý Đông Sinh thản nhiên mở miệng,”Rung chuông tiếp.”

Lý Đông Sinh thở ra một ngụm trọc khí[khí bẩn], không chút do dự cầm lấy dây
chuông, kéo mạnh.

Tiếng chuông trầm đục thoáng cái vang xa, Lý Đông Sinh ước chừng rung hơn mười
lần mới dừng tay, sau đó hai mắt gắt gao nhìn thẳng các lộ khẩu, chuẩn bị đánh
một trận lớn. Nhưng đợi qua một phút đồng hồ, không hề thấy tang thi xuất
hiện. Lại tiếp hai phút, vẫn không có động tĩnh như cũ.

Đợi qua ba bốn phút, Cố Nam ‘phanh’ một tiếng khụy một gối xuống, ánh mắt nóng
rực nhìn Cung Lê Hân tư thái thanh thản lại kiên cường, bình tĩnh mở
miệng,”Cung thiếu, tôi nghĩ chúng ta đã giết hết tang thi trong thôn này rồi.”

“Nhanh như vậy?” Cung Lê Hân nhíu mày, nhìn thi sơn thi hải chung quanh, sau
một lúc lâu mới gật đầu, nhẹ nhàng nói một câu,”Làm không tồi!”

Tiếng “phịch” “bang” “phanh” liên tiếp vang lên, người còn đứng đều quỳ xuống,
tay chống đất cười ha hả, tiếng cười mang theo niềm vui sướng mà trước đây
chưa từng có. Được một câu khẳng định này của Cung thiếu, cho dù hôm nay bọn
họ chết trận cũng đáng, huống chi, dưới sự bảo vệ của Cung thiếu, bọn họ chẳng
những không chết, mà ngay cả một chút thương tích cũng không có, còn giết sạch
tang thi trong thôn, đây là loại kỳ tích nào? Hôm nay, bọn họ chiến thắng
chính mình, ngày mai, bọn họ sẽ từ thắng lợi hôm nay mà tiêu diệt tất cả hiểm
họa trên thế giới.

Khóe miệng Cung Lê Hân khẽ nhếch, lẳng lặng nhìn chín người đang cười to trước
mắt, trái tim cứng rắn bất tri bất giác đã khẽ nứt ra một khe nhỏ, một cảm
giác tên là cảm động, cái cảm giác mà cậu chưa từng thể nghiệm qua chậm rãi đi
vào lòng.

Vỗ về trái tim nóng cháy, cậu cũng cúi đầu cười nhẹ một tiếng, để chín người
tùy ý nghỉ ngơi, bản thân thì đi lấy tinh hạch trong từng tang thi ra, dùng
túi gói lại.

Khi đám người Tống Hạo Nhiên nghe thấy tiếng chuông kéo dài không dứt mà chạy
về xem xét, đối mặt chính là một bãi thi thể tang thi của hàng trăm hàng ngàn
tang thi chồng chất thành núi.

“Cung, Cung thiếu đồ* thôn!” Một binh lính che miệng mũi ngăn mùi tanh đến tận
trời, lắp bắp nói. ( * : tàn sát, giết hàng loạt)

“Đi, dọn sạch toàn bộ tồn lương trong thôn, đặt trên bãi đất trống ở đầu thôn.
Tôi đi thông tri cho căn cứ phái tới đây mấy chiếc xe mang về.” Tống Hạo Nhiên
im lặng, sau một lúc cười nói.

Trong căn cứ, Cung Viễn Hàng đang nôn nóng chờ nhi tử trở về nhận được điện
thoại, sau khi nghe đầu kia báo cáo xong, trên mặt vẫn duy trì biểu tình bất
khả tư nghị.

“Thủ trưởng, thế nào rồi?” Một người phụ trách đang báo cáo sự vụ bất an hỏi.

“Lê Hân dẫn đội đã giết sạch toàn bộ tang thi trong Dương Gia thôn rồi, các
cậu phái đi mấy chiếc xe vận chuyển lương thực về.” Cung Viễn Hàng lấy lại
bình tĩnh ra lệnh.

Người phụ trách kia ngây dại, không hề để ý hình tượng ngoáy ngoáy tai. Giết
sạch rồi? Hơn một ngàn tang thi chưa đến hai tiếng đã giết sạch? Không phải
chứ?! Lúc trước khi ban bố nhiệm vụ, bọn họ đã dự tính muốn thanh lí Dương Gia
thôn cần ít nhất bốn năm ngày, Cung thiếu lại nghịch thiên sao?

“Đúng rồi, phái đi vài người tới vườn rau ở Dương Gia thôn thu hoạch đi. Về
sau, Dương Gia thôn sẽ là khu an toàn, bình thường chúng ta có thể phái người
biết về nông vụ qua chỉnh lý. Được rồi, mau đi đi.” Cung Viễn Hàng phất tay
thúc giục.

Tên phụ trách kia hốt hoảng đi ra, phái xe đi tiếp ứng.

Khi dân chúng thấy xe từng chiếc từng chiếc mang đầy lương thực cùng rau quả
trở về, lập tức sôi trào, vui sướng cùng hy vọng biến thành niềm vui sướng vô
tận, bao phủ toàn bộ căn cứ. Mà Cung Lê Hân cùng tiểu tổ do cậu dẫn đầu cũng
vì một trận này mà thành danh, bước những bước đầu tiên trên hành trình mạt
thế.


Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành - Chương #75