Người đăng: Nhi_Cherry
Trong tám mươi hai dị năng giả, có năm mươi sáu người là binh lính đã trải qua
huấn luyện, còn hai mươi sáu người còn lại nguyên bản là người thường tay trói
gà không chặt. Nhưng dù là binh lính hay người thường thì đều là lần đầu tiếp
xúc dị năng, vẫn vô tri và còn trong giai đoạn tìm hiểu, bởi vậy căn cứ cố ý
sắp xếp rất nhiều chương trình huấn luyện, do ‘tiên tri’ của căn cứ—Cung Hương
Di phụ trách chỉ dẫn.
Bởi đã trải qua một kiếp, Cung Hương Di tất nhiên hiểu rất nhiều thắc mắc của
người bình thường, giải thích rõ ràng đâu ra đấy, chỉ dẫn cụ thể, giúp ích rất
nhiều cho nhóm dị năng giả, hơn nữa cô còn là chị của người mạnh nhất căn cứ
Cung Lê Hân, thân phận này thôi cũng đủ để áp xuống ngạo khí của họ, dần dà,
Cung Hương Di cũng lập ra uy vọng không nhỏ trong căn cứ.
Khi Lâm Văn Bác, Cung Lê Hân, Tống Hạo Nhiên cùng bước vào sân huấn luyện,
Cung Hương Di sớm đã thờ ơ đứng một bên, ý đồ tìm vài người có thực lực để
mình sử dụng.
Trong sân huấn luyện, nhóm dị năng giả hoặc đang bắt cặp tiến hành đối chiến,
hoặc ở một góc luyện tập phóng ra dị năng, hoặc tập công kích các bia ngắm,
tình cảnh vô cùng sôi nổi.
Có người thấy ba người đi đến gần, lập tức dừng huấn luyện, lớn tiếng la lên,
nhất thời thu hút chú ý của mọi người.
Chớ trách bọn họ kích động như thế, ba người Cung Lê Hân đã được cả căn cứ
công nhận là những người mạnh nhất căn cứ, là tồn tại được nhóm dị năng giả
ngưỡng vọng. Bọn họ không cần đặc huấn cũng có thể tự do khống chế dị năng,
không những liên tiếp vào khu trung tâm cứu viện dân chúng còn sống sót, mà
còn không có một lần nào thất bại trở về, thành tích huy hoàng này đã sớm được
truyền khắp căn cứ.
Nhận được thông báo phân tổ, mọi người ai cũng hy vọng có thể cùng tổ với ba
người này, khi thấy bọn họ xuất hiện trước mắt trong khu huấn luyện, lập tức
đoán được ý đồ đến, trong lòng khó nén kích động.
“Ầm ĩ cái gì? Mau đi tập luyện! Lấy toàn bộ thực lực ra!” Ngoài sân, huấn
luyện viên phụ trách giám thị đứng cạnh Cung Hương Di lớn tiếng khiển trách.
Mọi người nghe vậy nhãn tình sáng lên, lập tức nghiêm túc lại, càng thêm ra
sức tập luyện, khiến huấn luyện viên vừa lòng gật đầu.
Huấn luyện viên này cũng là một dị năng giả, thực lực cao hơn những người này
một bậc nên được cử đi làm chức này. Đương nhiên, Lâm Văn Bác và Tống Hạo
Nhiên nếu không có việc gì cũng thỉnh thoảng đến sân huấn luyện chỉ dẫn cho
nhóm dị năng giả.
Cung Lê Hân dù là đời trước hay đời này thì đều là trạch nam, còn là trạch nam
luôn nằm chết ở nhà, không ai nói cho cậu nên căn bản cậu không biết dị năng
giả còn phải đi tham gia đặc huấn, bởi vậy, gần nửa tháng chưa một lần cậu
xuất hiện ở sân huấn luyện, trong lòng còn ngạc nhiên vì sao không thấy bóng
dáng mấy người Vương Thao đâu.
Được tiếp xúc gần gũi với thần tượng trong lòng, huấn luyện viên có chút kích
động, sau khi cung kính chào hỏi Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác, ánh mắt nóng
rực liền nhìn về phía Cung Lê Hân, hai chân khép lại, khom người gập xuống,
ngữ khí có chút run rẩy nói,”Cung thiếu !”
Xưa nay cao thủ luôn làm người ta kính ngưỡng, mà cao thủ thần long kiến thủ
bất kiến vĩ* lại càng làm người ta nhìn lên. Cung thiếu ngoại trừ làm nhiệm
vụ, bằng không thì không xuất hiện trong căn cứ nay đứng trước mặt mình, huấn
luyện viên hưng phấn ngay cả ngón tay cũng phát run. (* : rồng thần thấy đầu
không thấy đuôi, ám chỉ sự bí ẩn)
“Chào.” Cung Lê Hân gật đầu, nở nụ cười đạm nhạt lại thấm sâu vào ruột gan
người ta.
“Cung thiếu đến chọn tổ viên sao?” Huấn luyện viên ân cần hỏi, quang mang
trong mắt thập phần nóng rực,”Cậu muốn xem qua vài ứng cử viên không ?”
Thái độ gã quá mức nhiệt tình làm chướng mắt Tống Hạo Nhiên, Tống Hạo Nhiên
nhíu mày, che trước người Cung Lê Hân, phất tay nói,”Không cần, cứ để chúng
tôi nhìn qua, lát nữa nói sau, cậu cứ lo việc mình đi.”
Huấn luyện viên này là do Tống Hạo Nhiên một tay đề bạt, đã được Tống Hạo
Nhiên huấn luyện từ khi còn là tân binh, thấy gương mặt nghiêm nghị của hắn,
trong lòng sinh khiếp ý, vội vàng đáp lại lui về một bên, lời nói tự đề cử
mình với Cung thiếu lên tới cổ họng đành nuốt trở về.
Nhưng do dự vài phút, gã cuối cùng không thể áp xuống khát vọng trong lòng
được nữa, lấy một phần tư liệu đưa đến trước mặt Cung Lê Hân, nói rõ ràng,”Đây
là chi tiết về tám mươi hai dị năng giả, trong đó còn có tình trạng huấn luyện
của bọn họ, Cung thiếu cậu nhìn trước xem, có vài người trong đầu cũng tốt.”
“Cám ơn.” Cung Lê Hân cười tiếp nhận, cầm trong tay lật ra xem.
Huấn luyện viên thấy cậu chuyên tâm, thầm thở phào lui về chỗ cũ. Tống Hạo
Nhiên cúi người nhìn lại, thấy trang đầu tiên là tư liệu về gã, bản tự thuật
vô cùng chi tiết, trong lòng liền hiểu rõ, mắt đầy ý cười liếc gã một cái. Mấy
người này, có ý muốn tiếp cận Lê Hân a! Cũng phải, nếu không phải Cung thúc
đặc biệt dặn dò, muốn để Lê Hân tự mình dẫn đội, hắn cũng muốn cùng một chỗ
với cậu.
Bên kia, Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác đang xem tư liệu nhóm dị năng giả, bên
này, Lâm Văn Bác nhìn về phía Cung Hương Di đang cầm danh sách, còn dùng bút
không ngừng viết, thấp giọng hỏi,”Em tới đây làm gì, còn cầm danh sách, chẳng
lẽ cũng muốn cùng các tổ đội làm nhiệm vụ ?”
“Phải, em đã chọn xong rồi. Anh làm đội trưởng, em phó đội trưởng. Nè, đây là
danh sách tổ viên của chúng ta, đợi bọn họ tập huấn xong, em dẫn anh đi gặp
bọn họ.” Cung Hương Di đem danh sách mười người đã chọn đưa cho Lâm Văn Bác,
ngữ khí đương nhiên.
Lâm Văn Bác chau mày, lập tức mở miệng phản đối,”Em không có năng lực tự bảo
vệ mà làm nhiệm vụ cái gì? Không được náo loạn !”
Cung Hương Di nóng nảy, mắt trừng lên, phản bác,”Ai nói em không có năng lực
tự bảo vệ? Quyền cước công phu của em không tệ, kỹ thuật bắn súng cũng chính
xác, khi gặp chuyện không thể tránh em còn có thể trốn vào không gian. Còn
nữa, chuyện này papa đã đồng ý rồi.”
Đời trước, cô đã sớm rèn luyện được một hảo thân thủ và kỹ thuật bắn thiện xạ.
Đời này, khi huấn luyện dị năng giả, cô tùy tiện vài quyền đã có thể trấn trụ
bọn họ, ngay cả Cung phụ cũng phải ngạc nhiên. Cho nên, khi cô đưa ra đề nghị
tổ đội, Cung phụ do dự một chút liền gật đầu đáp ứng. Theo Cung phụ, để con
gái bận rộn một chút cũng là chuyện tốt, cô đỡ phải nghĩ miên man cả ngày, làm
những chuyện không đâu, hơn nữa, con người chỉ có trải qua khó khăn gian khổ
mới có thể thật sự trưởng thành.
Cung phụ dù đồng ý cũng không thể khiến Lâm Văn Bác thỏa hiệp, hắn đẩy đi danh
sách Cung Hương Di đưa tới, ngữ khí kiên quyết,”Không cần nói nữa, anh không
đồng ý. Trước mắt, căn cứ đã xuất hiện một không gian dị năng giả, nếu em đi
làm nhiệm vụ với anh, sớm muộn cũng sẽ bại lộ thực lực, vật tư sẽ gặp nguy
hiểm !”
Cung Hương Di bĩu môi, không cho là đúng nói,”Không sao, chẳng phải còn có anh
sao? Anh nhất định sẽ bảo vệ em!” Đời trước, chỉ cần ở cạnh Lâm Văn Bác, để
anh bảo vệ cô kín không kẽ hở, luôn khiến cô cảm thấy an toàn.
Lâm Văn Bác cúi đầu bóp trán, trong lòng cảm thấy vô lực. Trầm mặc một lát,
hắn bình tĩnh nhìn về phía Cung Hương Di, ngữ khí vô cùng cường thế,”Anh không
thể lúc nào cũng có thể chú ý đến em, cũng có thời điểm không để ý đến được.
Hương Di, chỉ khi em ở trong căn cứ mới là an toàn nhất.”
Lại nữa ! Khuyên em lưu lại căn cứ, sau đó bước đi không quay đầu lại, Lâm Văn
Bác anh xong chưa ? Ký ức trước khi chết mãnh liệt ập tới, nháy mắt phá đi lý
trí Cung Hương Di, mặt cô đỏ lên, cao giọng quát,”Không được ! Lâm Văn Bác, em
nói cho anh biết, đời này anh đừng hòng bỏ lại em!”
Tiếng thét chói tai cao hơn quãng tám vang lên trong sân huấn luyện, làm mọi
người đều kinh ngạc, ngoảnh lại nhìn. Cung Lê Hân và Tống Hạo Nhiên cũng dừng
nói chuyện nhìn về phía hai người.
Trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, nhận lấy ánh mắt ngờ vực vô căn cứ,
sáng tỏm trêu chọc của mọi người, thái dương Lâm Văn Bác co rút đau đớn, sắc
mặt tối đen, khớp hàm cắn chặt lại thả ra, cuối cùng nghiến chặt, đè thấp
giọng, chật vật mở miệng,”Được, em thắng rồi, muốn đi thì đi.”
Đôi mắt trừng lên của Cung Hương Di nheo lại, nở nụ cười đắc ý, nào còn nửa
điểm cuồng loạn vừa rồi. Thấy cảm xúc biến hóa thất thường của cô, Lâm Văn Bác
quay mặt đi, bỗng dưng cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng mệt mỏi.
Thấy hai người đã giải quyết xong mâu thuẫn, Tống Hạo Nhiên cho bạn tốt một
ánh mắt thương hại, lại nhìn Cung Lê Hân đang giở tư liệu,”Lê Hân, em muốn tìm
gì, tư liệu những người này anh đều nắm rõ, em hỏi anh là được.”
“Em muốn xem tình trạng mấy người Vương Thao huấn luyện.” Cung Lê Hân bước về
phía mấy người Vương Thao đang tập luyện trong một góc.
Thấy Cung thiếu bước về phía mình, mấy người Vương Thao trong lòng cả kinh,
lập tức ra sức khổ luyện, sợ Cung thiếu chướng mắt, không vừa lòng biểu hiện
của bọn họ.
“Vương Thao là cường hóa hệ dị năng giả, tốc độ, sức mạnh, thân thể mạnh hơn
các dị năng giả khác một bậc, nhưng ngoại trừ những thứ đó thì không có năng
lực nào đặc thù, trước mắt trong những dị năng giả thì thực lực xem như không
tốt lắm.” Tống Hạo Nhiên nói thẳng.
“Phải, đám bạn này của em, ngoại trừ Mã Tuấn thì thực lực đều rất yếu. Tôn
Điềm Điềm đầu óc ngu dốt, không thể tiến bộ, Tôn Kiệt tuổi quá nhỏ, thể lực
quá yếu, về phần cường hóa hệ Vương Thao, đối với các dị năng giả khác thì
chính là tồn tại tương đương như động vật cấp thấp, chỉ cần phóng ra một tia
dị năng là có thể giết chết ngay lập tức.” Cung Hương Di thong thả bước đến
gần hai người, vẻ mặt sung sướng khi người gặp họa nói.
Cung Lê Hân có một tật xấu, chính là bao che khuyết điểm, hơn nữa còn vô cùng
thích che đi cái xấu. Người của cậu, cậu không cho phép bất cứ ai sỉ nhục họ.
Thật không khéo, Cung Hương Di vừa lúc giẫm phải tối kỵ của cậu, khiến lửa
giận trong lòng liền bốc lên, bừng lên sáng quắc trong đôi mắt.
Tầm mắt cậu sắc bén như lưỡi kiếm, không lưu tình đâm tới Cung Hương Di, ngữ
khí mang theo lạnh lẽo mà trước đây chưa từng có,”Cung Hương Di, xin hỏi chị
có tư cách gì nói xấu bạn bè tôi? So sánh với bạn tôi, cô chỉ là một kho hàng
di động, ngay cả động vật cấp thấp cũng không bằng! Không cần phải phóng dị
năng, một đầu ngón tay thôi tôi cũng có thể nghiền chết chị !”
Cung Hương Di nghiêng đầu tránh đi tầm mắt sắc bén của cậu, trong lòng kinh sợ
cũng không dám bộc lộ, mặt tái nhợt, ngực phập phồng kịch liệt, môi run rẩy,
không thể phun ra nửa câu phản bác. Những lời Cung Lê Hân nói chẳng những
ngoan độc, còn đâm thẳng vào chỗ đau của cô, cô quả thật không có chút năng
lực tự bảo vệ mình.
Lâm Văn Bác liếc qua gương mặt khó coi của Cung Hương Di một cái, trong lòng
nghĩ làm giảm nhuệ khí của cô cũng tốt, nên không nói giúp cô. Hắn còn nhìn
ra, tiểu Hân chính là khắc tinh của Cung Hương Di, đối mặt tiểu Hân, Cung
Hương Di càn quấy, chỉ trong giây láy liền sẽ biến thành bộ dáng nhếch nhác,
chật vật không chịu nổi.
Tống Hạo Nhiên cười lạnh, liếc mắt nhìn Cung Hương Di trào phúng, ngược lại ôn
nhu nói với Cung Lê Hân,”Lê Hân, chiến hữu chính là người kề vai sát cánh, vào
sinh ra tử với chúng ta, cũng là người chúng ta có thể yên tâm phó thác sau
lưng. Chọn lựa chiến hữu, thực lực là cái kế tiếp, quan trọng nhất là nhân
phẩm và tính cách. Tính cách phù hợp, nhân phẩm đáng tin cậy, lập đội với
người có đủ hai điều kiện này là tốt nhất. Mặc dù trước mắt thực lực bọn họ
hơi yếu, nhưng chỉ cần không ngừng luyện tập, sớm muộn gì cũng sẽ mạnh lên. Lê
Hân, cứ chọn người theo ý mình, không cần để người không biết gì quấy nhiễu.”
“Hạo Nhiên nói đúng, chọn lựa đồng đội, nhân phẩm là quan trọng nhất, thực lực
xếp sau. Tiểu Hân, trong lòng muốn thế nào thì chọn thế đó.” Lâm Văn Bác xoa
đầu Cung Lê Hân, mỉm cười mở miệng.
“Em biết rồi. Cám ơn Tống đại ca, Lâm đại ca !” Có hai người an ủi và khẳng
định, lửa giận Cung Lê Hân dần tắt, mi nhãn cong lên, cười gật đầu.
Đóng lại tư liệu đưa cho huấn luyện viên kia, trong lòng sớm đã có tính toán,
nhìn một vòng quanh sân huấn luyện ồn ào, kỳ quái ‘a’ một tiếng.
“Sao thế ?” Tống Hạo Nhiên để ý lập tức hỏi.
“Sao không thấy Cố Nam ?” Cậu lại nhìn một vòng quanh sân huấn luyện, vẫn
không tìm thấy thân ảnh Cố Nam.
“Cố Nam ?” Cung Hương Di áp xuống kinh hãi trong lòng, trào phúng mở miệng,”Cố
Nam đến bây giờ còn chưa xúc phát dị năng, đang ở khu huấn luyện việt dã tiến
hành tập luyện cực độ. Em không nhắc, thiếu chút nữa chị đã quên cậu ta.”
Cung Lê Hân lạnh lùng liếc Cung Hương Di một cái, cất bước đi về phía sân huấn
luyện việt dã. Đến nay còn chưa xúc phát dị năng, không phải kinh mạch bị tắc
thì chính là tinh lực không tập trung, việc này cậu có thể giải quyết.