57


Người đăng: Nhi_Cherry

Cung Hương Di cẩn thận quan sát Triệu Cảnh còn chưa thành niên, yên lặng ghi
nhớ tên cùng diện mạo hắn. Dị năng giả trẻ tuổi so sánh mà nói thì có tiềm lực
lớn hơn rất nhiều, càng đáng giá để cô bồi dưỡng tài năng và mượn sức. Vì thế,
cô thư giãn biểu tình trên mặt, ôn hòa nói,”Thủy hệ dị năng. Xúc phát chưa ?”

“Chưa, chưa có.” Triệu Cảnh cẩn thận đáp.

“Không sao, dị năng có thể thông qua huấn luyện phù hợp để xúc phát ra, cậu về
cần phải cố gắng.” Cung Hương Di mỉm cười động viên.

“Vâng.” Hai gò má Triệu Cảnh kích động đỏ ửng lên, cao giọng đồng ý.

Khi đi đến nhóm dị năng giả đứng, hắn vội vàng liếc nhìn Tống Hạo Nhiên một
cái, phát hiện hắn đang cúi đầu chuyên tâm cùng thiếu niên bên cạnh bàn luận
chuyện gì đó, biểu tình ôn nhu không nói nên lời, hoàn toàn không để ý thí
nghiệm phía trên. Hô hấp Triệu Cảnh phút chốc như bị tắc nghẽn, nụ cười trên
mặt cũng mất đi nét rực rỡ.

“Tiếp.” Cung Hương Di nhìn Triệu Cảnh rời đi, đưa tay gọi.

“Chào Cung tỷ tỷ !” Một thiếu nữ mày rậm mắt to, da ngăm đen cùng một cậu nhóc
khoảng chừng mười tuổi tươi cười khả ái bước lên.

“Cô biết tôi ?” Thấy thái độ quen biết của đối phương, Cung Hương Di nhíu mày
hỏi.

“Bọn tôi là bạn Cung thiếu, đã từng dùng cơm với cô.” Đối với quý nhân hay
quên Cung Hương Di, thiếu nữ một chút cũng không ngại, cười ha hả nhắc nhở.

Cung Hương Di mày càng nhíu chặt, vốn là biểu tình lãnh đạm giờ lộ ra một tia
phiền chán. Bạn Cung Lê Hân chính là địch nhân của cô, chỉ dựa vào lý do này
cũng đủ để cô nảy sinh ác cảm với hai chị em này.

“Tên gì ?” Liễm mi, cô lạnh lùng mở miệng.

“Tôn Điềm Điềm, đây là em trai em, Tôn Kiệt.” Tôn Điềm Điềm là một cô gái nông
thôn chất phác, không hề cảm nhận được thái độ chuyển biến của Cung Hương Di,
vỗ đầu em trai mình nói.

Ngược lại, Tôn Kiệt nhìn Cung Hương Di liếc một cái, nhíu chặt mày sợ hãi chui
vào lòng chị mình. Tiểu hài tử tâm tư đơn thuần, đối với việc phân biệt thiện
ác không qua bề ngoài và ý kiến chủ quan, mà bằng trực giác, cho nên mới nói,
bọn chúng có khi còn sâu sắc hơn người trưởng thành.

“Kiểm tra từng người một đi, cẩn thận một chút, đừng làm hư nó.” Cung Hương Di
hất cằm lạnh giọng nói.

Thực tế, tinh hạch tang thi là vật thể cứng nhất mà cô từng thấy, cho dù lửa
đạn toàn lực công kích cũng không bị tổn hại gì. Sở dĩ nói như vậy, chỉ là
muốn gây áp lực với tâm lý Tôn Điềm Điềm mà thôi. Tôn Điềm Điềm xử xự càng
thuần lương, cô lại càng phản cảm. Dĩ nhiên, cô đều cho rằng bạn bè Cung Lê
Hân đều trong ngoài không đồng nhất, là một đám tiểu nhân khẩu phật tâm xà.

“A, em sẽ chú ý.” Tôn Điềm Điềm thần kinh thô, không có chút tự giác cẩn thận,
tùy tiện cầm lấy tinh hạch để trước mắt ngắm nghía.

“Ôi.. !” Hào quang màu lục tỏa ra chói mắt, cô sợ hãi kêu lên một tiếng, một
tay che mặt đồng thời nhắm chặt hai mắt. Tiểu Tôn Kiệt ngưỡng mộ nhìn tinh
hạch màu nâu trong tay tỷ tỷ, cất một tiếng tán thưởng.

Nhân viên công tác vội vàng đứng dậy, đưa tay đỡ dưới khuỷu tay Tôn Điềm Điềm,
sợ cô vì khiếp sợ mà làm rơi tinh hạch. Cũng may tay cô cầm chắc, không phát
sinh chuyện ngoài ý muốn.

Cung Hương Di gắt gao nhìn chằm chằm màu lục trong tinh hạch rút đi, cắn chặt
răng, trầm giọng hỏi,”Thổ hệ dị năng. Xúc phát chưa ?”

“Chưa.” Tôn Điềm Điềm vỗ ngực, kinh hồn chưa định trả lời.

Cung Hương Di nghe vậy, biểu tình dịu đi một chút. Người chưa xúc phát dị năng
cũng coi như chưa hoàn toàn là dị năng giả. Nên biết rằng, có ít nhất 3% người
có dị năng nhưng cả đời cũng không thể xúc phát. Có trở thành cường giả hay
không, chẳng những nhờ vào thực lực, còn phải có vận khí.

“Để em cô kiểm tra đi.” Ghi nhớ dị năng Tôn Điềm Điềm, Cung Hương Di nhìn Tôn
Kiệt đang nóng lòng muốn thử nói.

“A..” Tôn Điềm Điềm đưa tinh hạch cho em trai.

Tiểu Tôn Kiệt đã sớm ngóng trông mong chờ, hai tay giơ cao qua đầu, nâng niu
tinh hạch trong tay, bộ dáng vô cùng thành kính, cũng rất khả ái. Trong đám
người phát ra tiếng cười vang thiện ý.

Tôn Kiệt mặt ửng đỏ cầm tinh hạch, hai mắt lưu động. Ngoài ý muốn, tinh hạch
cũng sáng lên, nhưng không phải lục quang, mà là lam quang chói mắt, lẫn trong
dòng lưu chuyển của vầng sáng còn có màu trắng bạc nhàn nhạt. Cùng quang mang
màu lam của thủy hệ có chút giống, nhưng nhìn kỹ lại bất đồng.

Cung Hương Di đột nhiên đứng lên, gắt gao nhìn thẳng vào tiểu Tôn Kiệt chỉ cao
hơn cái bàn một đầu, nhíu mày trừng mắt nhìn như muốn ăn thịt nhóc vậy.

Tôn Kiệt vội vàng buông tinh hạch, sợ hãi tiến vào lòng chị gái mình. Tôn Điềm
Điềm nôn nóng mở miệng,”Cung tỷ tỷ, em trai em không sao chứ ? Cái này trắng
không trắng, lam không lam, rốt cuộc là dị năng gì a ?”

“Băng hệ dị năng ! Thủy hệ dị năng biến dị !” Là một trong các dị năng có lực
tấn công và phòng ngự tốt nhất. Cung Hương Di lại ngồi xuống, biểu tình khó
chịu như nuốt phải ruồi bọ.

Dĩ nhiên, Tôn Kiệt cũng chưa xúc phát dị năng, cùng tỷ tỷ đứng một bên trong
đội dị năng giả. Khi cả hai đứng vào đội ngũ thì hướng bọn Cố Nam thủ thế
”fighting”.

Nếu biểu hiện của hai chị em Tôn Điềm Điềm khiến Cung Hương Di cảm thấy như
nuốt phải ruồi bọ, thì kế tiếp, biểu hiện của Cố Nam, Mã Tuấn, Vương Thao càng
khiến cô thêm khó chịu còn hơn nuốt phải chuột. Chỉ vì ba người này phân biệt
là phong hệ, hỏa hệ và cường hóa hệ dị năng. Tuy tất cả đều chưa xúc phát,
nhưng tỉ lệ cao như vậy đã đủ để cô khiếp sợ, cũng khiến quần chúng vây xem
tán thưởng liên tục.

Cũng may sau đó Linh Âm và Đại Lưu kiểm tra không có dị năng, bằng không Cung
Hương Di chắc chắn sẽ suy sụp tại chỗ. Cô không thể tin được, chẳng qua chỉ
mới ra ngoài một chuyến mà thôi, vì sao Cung Lê Hân lại mạng tốt như vậy, đưa
về bạn bè thế nhưng hầu hết đều là dị năng giả trong vạn có một.

Ông trời thật không công bằng ! Tại sao chuyện tốt đều rơi lên người Cung Lê
Hân ?! Cung Hương Di hung hăng cắn chặt hàm, oán giận cùng không cam tâm trong
lòng biến thành nồng đậm hận ý.

Hoàn toàn bất đồng với phẫn hận của Cung Hương Di, Cung phụ và Lâm tổ phụ đều
liếc nhìn nhau nở nụ cười vui mừng. Đối với bạn bè của Lê Hân, bọn họ tất
nhiên chú ý nhiều hơn. Kết quả như vậy đã đoán trước được, nhưng cũng khiến
hai người thập phần vừa lòng. Có người chung chí hướng, thực lực cường đại như
vậy làm bạn, tương lai Lê Hân sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Nhóm người cuối cùng Tống Hạo Nhiên hiển nhiên nghĩ giống hai vị lão nhân, hắn
cúi người vỗ vỗ bả vai Cung Lê Hân cười nói,”Lê Hân, nhớ nói bạn em chuẩn bị
ăn khổ đi, anh sẽ phái người tiến hành đặc huấn bọn họ, về sau bọn họ sẽ là
chiến hữu của em, thực lực không thể yếu được.”

Cung Lê Hân gật đầu đáp ứng, thoáng nhìn biểu tình ảm đạm của Đại Lưu cùng
Linh Âm đứng xa xa trong đám người, giơ tay hướng bọn quơ quơ, vô thanh an ủi.

Đại Lưu cùng Linh Âm vốn mất mát không thôi lập tức phấn chấn tinh thần, nở nụ
cười sáng lạn. Cung thiếu không vì thân phận người thường mà khinh thường, xa
lánh bọn họ, khiến hai người cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.

Tống Hạo Nhiên cùng Lâm Văn Bác thấy hỗ động của Cung Lê Hân cùng bạn bè,
không khỏi nhìn nhau cười. Nhất cử nhất động của thiếu niên đều là tùy theo ý
mình, không cố ý, không làm bộ. Cậu lạc quan có chí tiến thủ, chân thành vô
ngụy cũng đã khiến cậu có được tình bạn chân thành hữu nghị nhất.

Hiện tại đã thế này, về sau trưởng thành không biết cậu sẽ biến thành bộ dáng
nào, Tống Hạo Nhiên cùng Lâm Văn Bác song song chờ mong, lại nghĩ đến bọn họ
sẽ là người làm bạn bên cạnh cùng chứng kiến cậu trưởng thành, trong lòng cả
hai bỗng nhiên nóng lên.

Trong lúc cả hai miên man suy nghĩ, đội ngũ xếp hàng chờ kiểm tra dần ngắn
lại, cuối cùng cũng tới phiên ba người. Dân chúng vây xem cũng không giải tán,
nhiệt tình vẫn tăng như trước. Mặt khác, người dân trong năm khu còn lại thỉnh
thoảng phát ra tiếng tự nguyện, hy vọng quân đội không tách ra hai ngày kiểm
tra, làm trong một ngày hôm nay là được, lâu bao nhiêu bọn họ cũng chờ được.

Khi ba người bước lên, người trong khu hai đã tự giác đứng thành hàng, trước
tiên đăng ký hộ tịch, sau đó khẩn cấp đứng xếp đằng sau Cung Lê Hân.

Người phụ trách trật tự nhìn Cung Viễn Hàng, Cung Viễn Hàng gật đầu, ý bảo
quân đội cứ làm theo ý nguyện của dân chúng.

Được quan chỉ huy tối cao cho phép, mọi người đều lên tiếng nhiệt liệt hoan
hô, trong tiếng náo nhiệt xung quanh, Lâm Văn Bác tiến lên trước, cầm lấy tinh
hạch trên bàn.

Kim quang rực rỡ chiếu sáng ngũ quan tuấn mỹ của hắn, Lâm Văn Bác nheo mắt,
biểu tình đạm mạc như thần. Tiếng hoan hô vừa dứt, tiếng than sợ hãi liền nổi
lên bốn phía, vì bọn họ lần đầu tiên thấy được quang mang màu vàng.

Kim hệ dị năng, là dị năng hiếm thấy đứng sau lôi hệ dị năng, cũng là dị năng
có khả năng vừa công vừa thủ. Đời trước, Lâm Văn Bác tuy không được trải qua
huấn luyện quân sự đặc thù nào nhưng nhờ vào cố gắng cùng năng lực lĩnh ngộ về
sử dụng dị năng tuyệt thế, cuối cùng đã trở thành cường giả đứng đầu.

Đời này, do có Cung Hương Di tận lực chỉ dẫn, hắn suy một ra ba, dày công tôi
luyện sử dụng dị năng, sớm đã qua trung giai cấp một, có thể xem là người nổi
bật trong căn cứ.

Cấp bậc của dị năng giả rất đơn giản, giống như tang thi, chia làm năm cấp,
mỗi cấp lại phân thành ba giai[bậc] thấp, trung, cao, càng lên cao càng khó
đột phá, cũng càng cần tinh hạch cấp bậc cao. Giống như Lâm Văn Bác, vừa bắt
đầu đã cao hơn mọi người hai ba giai, tương lai tuyệt đối là cường giả.

Nhìn kim quang tỏa ra xung quanh người yêu, Cung Hương Di ngưng mắt, lộ ra
thần sắc si mê, đến khi kim quang rút đi mới chậm rãi hồi thần.

“Kim hệ, đã xúc phát sao ?” Do thông lệ đăng ký, lại đang ở trước mặt dân
chúng, Cung Hương Di đành chỉnh lại thần sắc, biết rõ cố hỏi.

“Xúc phát.” Lâm Văn Bác vừa nói vừa nâng tay phải lên, mở lòng bàn tay, từ mu
bàn tay đến các xương tay toát ra kim quang hình thành kim cương trảo, mỗi
ngón đều sắc bén vô cùng, hàn quang lạnh thấu xương.

“Oa ! Kim cương lang* ! Quá lợi hại !” Trong quần chúng vây xem có người hô
to. (* : dịch ra thì chính là anh Wolverine đó, nhưng thấy để nguyên có vẻ hay
hơn, hay mng muốn để tiếng Anh ?? Cứ nêu ý kiến đi để ta thấy được thì đổi :3
)

Cung Hương Di kinh ngạc nhìn về phía Lâm Văn Bác, cảm thấy biểu hiện hôm nay
của hắn có phần cao điệu, không giống tác phong bình thường của hắn.

Lâm Văn Bác nghe thấy tiếng than sợ hãi của quần chúng, lập tức thu hồi kim
cương trảo, liếc nhanh qua Cung Lê Hân một cái, mỉm cười lui về một bên. Hắn
vốn nghĩ phóng ra một kim cương châm là được rồi, nhưng nhớ đến tiểu Hân đang
đứng phía sau quan sát, đầu hắn liền nóng lên, không chút suy nghĩ đã biểu
diễn chiêu thức vừa nảy ra.

Hắn một chút cũng không phát hiện rằng, sở tác sở vi của mình tựa như hành
động hấp dẫn công cái của công đực vậy.

“Lâm đại ca thật lợi hại ! Dị năng của anh ấy lại tiến bộ !” Người ngoài không
biết nhưng người ‘trong nghề’ lại thấy rõ, khi dị năng giả ngưng tụ dị năng có
phóng ra một loại uy áp tương tự như khi phóng ra chân khí. Cung Lê Hân dựa
vào ngũ cảm sắc bén, lập tức phát hiện biến hóa của Lâm Văn Bác, kéo kéo ống
tay áo Tống Hạo Nhiên tán thưởng.

“Đúng vậy.” Tống Hạo Nhiên gật đầu, cuối cùng còn bổ sung một câu dư thừa,”Kỳ
thật, thực lực của anh ngang ngửa cậu ta.”

Dứt lời, hắn không hề lên báo danh tính mà trực tiếp tiến lên cầm lấy tinh
hạch. Tinh hạch vừa chạm tay hắn nháy mắt tỏa ra ánh hồng quang cực đại, quang
mang chói mắt phảng phất như muốn đâm thủng da thịt trên tay hắn.

“Tống Hạo Nhiên, hỏa hệ dị năng.” Cung Hương Di cao giọng nói.

Mang tâm tình cạnh tranh, Tống Hạo Nhiên buông tinh hạch xuống, lòng bàn tay
đưa lên mở ra, ‘oanh’ một tiếng xuất ra một đoàn hỏa diễm. Hỏa diễm rực cháy,
đong đưa trước gió, nhìn vô cùng hung ác, đồng thời cũng tỏa ra nhiệt lượng
làm người ta sợ hãi, khiến nhân viên công tác phụ cận đều phải đứng dậy tránh
đi.

Nhìn bằng mắt thường, mọi người đều có thể nhận ra, dị năng của hắn rõ ràng
lợi hại hơn tên trung tướng khu sáu kia nhiều.

Quần chúng vây xem nháy mắt lại sôi trào mãnh liệt. Tống Hạo Nhiên nhìn Cung
Lê Hân đang nhìn hắn sùng bái liếc một cái, chậm rãi thu lại hỏa cầu, thần sắc
mỹ mãn lui về đứng cạnh Lâm Văn Bác.

Nhóm chỉ huy cao tầng đứng cạnh Cung phụ mặt không đổi sắc, trong lòng lại khẽ
động, mỗi người đều mang tâm tư nghĩ.

Ai cũng biết, Tống Hạo Nhiên cùng Lâm Văn Bác đã xem như là con rể Cung Viễn
Hàng, có hai mãnh tướng như vậy dưới trướng, địa vị công trước mắt khó có thể
lay động. Chỉ là, có thực lực, chẳng lẽ không sinh ra tâm tư khác ? Thế nhân
thường nói—Không muốn làm tướng lĩnh không phải binh lính tốt, những lời
thuyết giáo này đều khắc sâu trong lòng mỗi quân nhân.

Lúc trước những người này đều là thuộc hạ trung tâm với Cung Viễn Hàng, nhưng
phần trung tâm đều dựa theo cảm tình cùng ích lợi. Hiện tại thế giới cũ đã bị
phá hủy, ngày tận thế tạo ra một thế giới mới, ai còn có thể tiếp tục trung
tâm với Cung gia còn phải trải qua thời gian thử nghiệm.

Hiện trạng trong căn cứ trước mắt là binh cường tướng nhược, quân đội về sau
vẫn của họ Cung, hay họ Lâm hoặc Tống, không ai có thể nói chính xác. Có lẽ,
đợi sau khi tiểu tử Cung gia kiểm tra xong, nên suy nghĩ lại về vấn đề này. Ai
đó có tư tâm thầm nghĩ.


Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành - Chương #57