113


Người đăng: Nhi_Cherry

Cung Lê Hân vểnh tai, cẩn thận nghe kỹ tiếng vang xung quanh mình. Nhưng động
tĩnh lần này lại khác với trước, vô cùng ồn ào, vô cùng lớn. Ngoại trừ tiếng
gió rít gào, còn có tiếng cót két của các tấm biển nhà hàng bị gió thổi mạnh,
tiếng mấy tấm bạt va đập ở tiệm cà phê, tiếng loang choang của thủy tinh bị vỡ
rơi từ các cửa sổ trên tòa nhà xuống, tiếng sột soạt của bịch plastic bay loạn
trong không trung…Chặn tứ cảm còn lại, nội lực toàn bộ tập trung vào thính
giác, cậu mới dễ dàng nhận ra có dị vật bay trên không trung.

Gió thổi càng lúc càng lớn, bầu trời toàn bộ đều là tro bụi mù mịt, đập vào
mắt là một mảnh sương mù, mắt chỉ cần khẽ mở ra liền có bụi lập tức rơi vào,
đau đớn vô cùng. Đoàn người không dám tiếp tục ngẩng đầu nhìn nữa, đồng loạt
cúi thấp người, bám vào các vật thể cố định xung quanh để phòng bị gió lốc
cuốn bay.

Tình huống như vậy căn bản không thể chiến đấu, nếu thật sự là tang thi cao
cấp, bọn họ chỉ có thể chờ chết. Trong lòng mọi người đều dâng lên dự cảm bất
an.

“Lâm đại ca, Tống đại ca, mau vận chuyển dị năng bao toàn thân, trong gió có
lưỡi dao.” Cung Lê Hân cầm đao để ngang trước ngực, vững vàng đứng tại chỗ,
đôi miêu đồng hơi nheo lại, ánh mắt sắc bén như dao. Cậu vừa nói vừa như chớp
di chuyển lại gần bốn người nọ, giơ tay gạt bay đi một đạo phong nhận suýt
chém rơi đầu bọn họ.

Phong nhận bị đánh bật lại không hề tiêu tan mà văng qua một ôtô cạnh bốn
người, ‘phanh’ một tiếng cắt đứt đầu xe rơi xuống đất, linh kiện cùng các mảnh
kim loại bị cắt nát cuốn bay trong gió, đập vào kiếng thủy tinh bên đường. Các
mảnh thủy tinh cũng lọt vào cơn lốc, giống như phong nhận, hóa thành những lợi
khí giết người vô hình.

Thấy kim quang hồng quang bao quanh thân thể Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên,
không hề bị phong nhận cùng lợi khí trong gió gây tổn thương, Cung Lê Hân liền
chuyên tâm bảo vệ bốn người, vì ban đầu khi Tống đại ca đạt thành giao dịch
với bọn họ đã hứa sẽ bảo đảm an toàn. Tâm cậu là cổ nhân, luôn rất chú trọng
với việc hứa hẹn.

Thấy thiếu niên dáng người mảnh khảnh hoạt động tự nhiên trong cơn lốc, qua
lại không hề bị cản trở, liên tiếp đánh bay phong nhận đánh úp về phía bọn họ,
nghiêm kín bảo hộ, bốn người đứng thành một đoàn trong lòng ngoại trừ sự kinh
ngạc vì “có mắt như mù”, còn có xúc động khôn cùng. Giãy dụa cầu sinh trong
mạt thế hơn hai năm, bọn họ đã từng gặp qua người ăn thịt người, người giết
người, người hại người, lại chưa từng thấy có người dư lực đi cứu vài người xa
lạ như thế. Đã thấy cảnh đồng loại tương tàn, đấu đá lẫn nhau, giờ khắc này
quả thật rất cảm động, không thể dùng lời nói để diễn tả được.

Có ý muốn tiến lên giúp đỡ thiếu niên, nhưng chỉ cần buông một cái dưới chân
liền rung chuyển không thể đứng vững, chỉ đành gắt gao ôm lấy cố định thân,
không tạo thêm phiền toái cho cậu.

Lâm Văn Bác vào Tống Hạo Nhiên vận lực toàn thân, hình thành một lớp màng năng
lượng bao quanh người, dĩ nhiên không sợ phong nhận qua lại vô tung xung
quanh. Nhưng chung quanh trừ bỏ cát bụi mênh mông cái gì cũng đều không thấy,
cả hai muốn đánh trả cũng không tìm thấy mục tiêu để đánh.

Cung Lê Hân múa đao trong tay kín không kẻ hỡ, đánh bật lại vô số phong nhận
phụ cận. Nhưng gió vốn nơi nơi đều có, dù cậu có phòng ngự chặt chẽ cỡ nào,
ngẫu nhiên vẫn có một hai đạo phong nhận cắt qua da bốn người, máu văng tung
tóe lại bị cuốn lên không trung, mùi máu tươi huyết nhục lan tràn trong không
khí.

Đúng lúc này, trên không trung bỗng nhiên phát sinh dị biến, ba bóng đen phá
vỡ cát bụi đầy trời mau chóng đánh về phía bốn người bị thương. Mâu quang Cung
Lê Hân sáng rực, một cước đá vào đầu một bóng đen, lại giơ một đao chém rớt
đầu đạo ảnh thứ hai, đầu rơi xuống đất, bị gió thổi qua, lốc cốc lăn đi xa,
kẹt dưới bánh một chiếc xe cách đó không xa. Đạo hắc ảnh cuối cùng bất ngờ đón
nhận một chưởng lôi đình vạn quân của cậu, cái đầu liền nổ tung, thứ đặc sệt
trắng trắng hồng hồng bay loạn trong gió như nở hoa.

Cung Lê Hân nhanh tay lẹ mắt, chộp lấy viên tinh hạch màu xanh dương trong
đống đặc sệt sắp bị gió cuốn mất, đặt trước mắt nhanh chóng quan sát. Màu xanh
không đậm, là một cấp ba đê giai. Chỉ cấp ba đê giai mà có thể tạo ra cơn lốc
như thế? Cho dù là ba con hợp lại cũng không có khả năng! Huống hồ, nay ba con
này đã chết, nhưng cơn lốc vẫn mạnh như cũ, chứng minh xung quanh vẫn còn rất
nhiều tang thi phong hệ.

Cung Lê Hân trong lòng ngưng trọng, bỏ tinh hạch vào túi áo, quay đầu nói với
bốn người,”Chung quanh đầy tang thi phong hệ, cấp bậc có khả năng đều ngoài
cấp ba đê giai, tôi e không thể bảo vệ các anh chu toàn được, chui xuống gầm
xe trốn đi.”

Miểu sát hai tang thi cấp ba đê giai, vũ lực của thiếu niên này đến tột cùng
đã đạt tới trình độ nào rồi? Bốn người sớm đã bị dọa tới ngây ngốc, nghe vậy
chỉ biết lăng lăng gật đầu, thân hình lại không nhúc nhích.

Cung Lê Hân nhíu mày, lại đánh bay vài đạo phong nhận, tìm một chiếc xe tải
ven đường, đẩy bốn người qua đó, sau đó phóng nhanh tới hội hợp với Lâm Văn
Bác và Tống Hạo Nhiên.

Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên hợp lực kích sát tang thi bị cậu đá văng đi,
cũng đang đào tinh hạch ra để kiểm tra đẳng cấp, trên mặt nhất tề lộ ra thần
sắc kinh ngạc.

“Lâm đại ca, Tống đại ca, tình huống không ổn.” Cung Lê Hân người như điện
tránh né vài đạo phong nhận, sau khi tới gần hai người trầm giọng mở miệng.

“Đây là quần công, phong hệ tang thi quần công. Anh chưa từng thấy tang thi
khác hệ tụ tập chung một chỗ cùng săn bắt, hơn nữa cấp bậc đều đã ngoài cấp ba
đê giai, tình huống này rất quỷ dị! Chẳng lẽ chúng nó cũng phát triển trí tuệ,
biết phân công hợp tác?” Lâm Văn Bác chau mày, vì phỏng đoán của chính mình mà
phát lạnh. Nếu thật là vậy, thế thì tình cảnh của nhân loại càng thêm gian khổ
rồi.(quần công : đánh theo đoàn, đội, bầy)

Tang thi khác với nhân loại, vận dụng của chúng nó với dị năng là một loại
thiên tính, cho nên có thể phát huy tiềm năng của thân thể tới cực hạn. Có sẵn
loại thiên tính này cộng thêm trí tuệ, tang thi không ngờ gì sẽ nhất phi trùng
thiên, thay thế nhân loại, trở thành sinh vật cấp cao nhất trong chuỗi thức
ăn trên Trái Đất này. ( : bay một cái vọt lên trời, hoặc một bước lên mây)

Tống Hạo Nhiên cũng nghĩ giống Lâm Văn Bác, sắc mặt ngưng trọng, tâm tình trầm
xuống, duy độc Cung Lê Hân, sau khi nghe hiểu được tình trạng trước mắt thì lộ
ra thần sắc ‘quả nhiên’, thầm nghĩ cũng giống như cậu nghĩ, là quần công.

“Quần công kỳ thật cũng dễ đối phó. Các anh chả phải luôn luyện tập sát chiêu
sao? Hôm nay vừa lúc có thể xem thử hiệu quả.” Cung Lê Hân trong lúc nói
chuyện lại giết một tang thi có ý đồ tới gần bốn người, quăng đầu của nó vào
buồng lái xe tải, để sau khi xử lý xong trận này lại tới lấy tinh hạch.

“Ừ, thử xem.” Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên lại hợp lực giết chết một tang
thi, học theo Cung Lê Hân, cắt đầu chúng xuống rồi ném vào một chiếc xe bên
đường, để tránh bị gió thổi bay đi.

“Từ chỗ kia lên đi, chỗ đó nhiều tang thi nhất.” Sau khi nghe được vị trí,
Cung Lê Hân liền chỉ về phía không trung tập trung khá nhiều cát bụi. Tang thi
phong hệ cấp ba đê giai có thể bay trên không, thích nhất là đánh lén từ trên
cao, y chang như thích khách thời cổ đại. Chúng nó dựa vào bản năng, biết rõ
dị năng của mình nên áp dụng phương thức công kích nào là hữu hiệu nhất.

Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên gật đầu, mở lòng bàn tay hướng lên trên, thầm
tích tụ lực lượng, hai luồng kim quang hồng quang sáng tới cực điểm cũng nguy
hiểm đến cực điểm từ bàn tay dần thành hình. Cung Lê Hân bảo hộ bên người bọn
họ,chém giết toàn bộ tang thi đánh lén từ trên không xuống.

Một khắc khi trán hai người đã toát ra một lượng lớn mồ hôi, màng năng lượng
bao quanh thân cũng hoàn toàn biến mất, quang cầu cuối cùng đã ngưng tụ thành
công, uy áp cuồn cuộn theo quang mang khuếch tán trong không trung, khiến tang
thi không dám đến gần. Bốn người trốn dưới gầm xe cũng cảm nhận được cỗ uy áp
khiến người hít thở không thông này, sắc mặt đồng loạt trắng bệch như tờ giấy.
Trong lòng lại vô cùng hiếu kỳ, cả bọn cố chống đỡ áp lực nhô đầu ra nhìn, đợi
khi thấy rõ hai luồng quang cầu của mắt vàng và mắt đỏ, Tiểu Thủy chỉ có thể
nói,”Á đù~ Siêu Xayda a!”

Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác hít thở sâu một hơi, đem quang cầu trong tay
phóng về phương hướng Cung Lê Hân chỉ. Hai quang cầu vàng đỏ phân biệt va chạm
trong không trung, sinh ra phản ứng nguyên tử kịch liệt, chỉ nghe phát ra
tiếng nổ ‘oanh’, sóng xung kích khiến người sợ hãi sau đó liền khuếch tán ra
xung quanh, mang theo vô số hỏa cầu cùng những lưỡi kiếm kim loại mỏng, nháy
mắt có xu thế nghiền nát toàn bộ khu vực. Ánh lửa cùng lãnh quang từ kim loại
hòa lẫn, lan lớn như nham thạch phun trào, ‘hưu hưu’ phá không mà đến, hàng
loạt công kích khác nhau quét qua không trung cùng hết thảy mọi thứ dưới mặt
đất.

Lâm Văn Bác, Tống Hạo Nhiên, Cung Lê Hân sớm đã lăn xuống trốn dưới gầm xe,
nên không bị ảnh hưởng. Đám tang thi bị uy áp chấn nhiếp không dám nhúc nhích,
vừa vặn bị đạn lạc từ bốn phía văng tới, lần lượt từ trên không rớt xuống. Có
con trực tiếp nổ banh đầu, chết ngay tại chỗ, cũng có con bị đánh vào người,
rơi xuống đất tê rống giãy dụa, sau đó bị liệt diễm từng chút một đốt thành
tro tàn, tình cảnh trông thê thảm đến cực điểm.

Theo bước từng tang thi thi rơi xuống, sức gió cũng trở nên yếu dần. Đợi khi
hết thảy tro bụi rơi xuống đất, cả khu vực không thể nhìn thấy mặt trời rốt
cục cũng chào đón một tia dương quang ánh vàng rực rỡ, ánh chiều tà sau tòa
cao ốc toát ra màu sắc tiên diễm như màu máu, chiếu xuống tình cảnh thi thể
khắp nơi trông vô cùng hiu quanh lại cực kỳ hoành tráng.

Bốn người trốn dưới gầm xe tay chân mềm nhũn lăn ra, thầm nghĩ hôm nay cuối
cùng cũng được mở mang tầm mắt, thì ra con người cũng có thể mạnh như thế này.
Lại nhìn ba ngưu nhân sắc mặt đã khôi phục như thường, đang ngồi xổm dưới đất
lấy tay đào tinh hạch tang thi, trong mắt toát ra sự sùng bái cuồng nhiệt.

Cung Lê Hân mang tất cả đầu tang thi đặt chất đống bên người, y như bổ ra một
đống dưa hấu, lấy ra tinh hạch bên trong, cẩn thận bỏ vào túi áo. Thực lực đám
tang thi này không thấp, ba giai đê, trung, cao đều có, đem về đưa cho Cố Nam
và Tào Á Nam, khẳng định hai người đó sẽ thăng cấp trong thời gian ngắn nhất.

Tống Hạo Nhiên cùng Lâm Văn Bác cũng ngồi xổm xuống hỗ trợ, đem từng viên tinh
hạch thanh sắc sáng lóa mắt đưa cho thiếu niên đang “bận rộn”, thấy khóe mắt
cậu mang theo ý cười đạm nhạt lại say lòng người, tâm tình hai người sung
sướng không nói nên lời.

Thiếu niên diện mạo tinh xảo như búp bê thủy tinh ngồi xổm giữa một đống đầu
tang thi, ‘ba’ một nhát bổ đầu chúng ra, ‘răng rắc’ tách làm hai, từ trong
đống bầy nhầy trắng trắng hồng hồng móc ra viên tinh hạch, biểu tình kia phải
nói là vô cùng vân đạm phong kinh, bình thản chịu đựng. Mắt vàng và mắt đỏ vẻ
mặt cực kỳ sủng nịch, mỉm cười ngồi một bên nhìn, tựa như đang nhìn một bức
tranh tuyệt tác. Bốn người thật vất vả đứng dậy khóe mắt run rẩy, ấn tượng đẹp
đẽ trong lòng trông đẹp như búp bê thủy tinh ban đầu ‘loảng xoảng’ một tiếng
vỡ nát, biến thành từng mảnh vụn.

“Lấy thứ này khử trùng vết thương rồi băng bó lại đi, đừng để mùi máu lan ra.”
Thấy bốn người biểu tình có chút quỷ dị tập tễnh đi tới, Cung Lê Hân lấy một
chai cồn trong balô ra nói. Dùng cồn rửa miệng vết thương sẽ đau đớn kịch
liệt, nhưng mùi rượu nồng đậm có thể che dấu đi mùi máu tanh, là loại thuốc xử
lý vết thương thích hợp nhất trong mạt thế.

Bốn người cũng hiểu được đạo lý này, cầm lấy chai cồn, cắn răng đổ vào miệng
vết thương, sau đó dùng băng gạc đã chuẩn bị quấn một vòng lại một vòng thật
dày.

Đợi bốn người xử lý vết thương sạch sẽ xong, Cung Lê Hân cũng đã đào xong tinh
hạch. Dùng lượng cồn còn lại rửa sạch hai tay, bảy người lại cất bước đi về
phía khách sạn 5 sao. Vừa đi được hai bước, ánh mắt Cung Lê Hân chợt thanh
lãnh, phóng người đẩy Tống Hạo Nhiên qua một bên. Hai người lăn thành một
đoàn, văng đi khoảng ba bốn thước mới đứng dậy nhìn lại, chỉ thấy chỗ đất
ximăng Tống Hạo Nhiên đứng ban đầu bị một đạo phong nhận hung hăng bổ ra một
khe rãnh dài chừng hai ba thước hình bán nguyệt, khảm sâu xuống đất, khói bụi
văng tứ tung.

Phong nhận mạnh như vậy, bọn họ chưa từng gặp qua! Trên mặt bảy người lộ ra
thần sắc kinh hãi, quay đầu nhìn về hướng phát ra phong nhận.

Chỉ thấy trên ngọn đèn giao thông bên phải con đường không biết từ khi nào đã
có một con tang thi mai phục, trong hàm răng sắc nhọn chảy ra một đống nước
dãi màu vàng hôi tanh, kéo thành một sợi chỉ bạc rơi xuống đường, đôi mắt xanh
thẳm âm u tỏa ra hung quang khiếp người, phóng thẳng về phía bảy người.

Đồng tử của nó màu xanh đậm, so với tang thi cấp ba còn thuần túy hơn, trên
người ẩn ẩn tỏa ra một loại khí thế bức người.

“Là tang thi phong hệ cấp bốn đê giai!” Lâm Văn Bác đại kinh thất sắc nói.

Hành động của tang thi phong hệ cấp bốn nhanh như tia chớp, khi bay lượn vô
thanh vô tức, kỹ xảo ẩn nấp có bẩm sinh, vận dụng rất tự nhiên, giống như đã
khắc vào xương tủy, ngay cả Cung Lê Hân ngũ cảm trác tuyệt cũng không thể phát
hiện ra vết tích của nó.

Đây là một kẻ địch cường đại, không xuất ra toàn lực sẽ thua! Cung Lê Hân
ngưng mắt, phóng nội lực ra, khí thế trên người đột nhiên biến đổi.

Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên sớm đã hao hết dị năng, không còn sức để tham
gia chiến đấu, cảm nhận được biến hóa của cậu, liền lôi kéo bốn người đang
đứng ngây ra như phỗng chậm rãi lui về sau, trốn về một góc an toàn, không để
thiếu niên thêm phiền phức.


Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành - Chương #113