111


Người đăng: Nhi_Cherry

Đậu Hằng cẩn thận đi từng bước theo đội ngũ nô lệ, đi càng lúc càng xa. Cung
Lê Hân ngũ cảm trác tuyệt lại không phát hiện ánh mắt lo lắng của hắn, toàn bộ
tâm trí cậu lúc này đã bị lời của Cung Hương Di thu hút.

Tuy hận ý trong lòng tiêu giảm, nhưng đối mặt với đầu sỏ gây hại cho mình kiếp
trước, Cung Hương Di vẫn không thể nào nhìn thẳng được. Cô giữ chặt lấy tay áo
Cung Lê Hân, đợi khi đối phương quay đầu lại nhanh chóng buông ra, thấp giọng
nói,”Chị biết một người có thể cứu cha.”

Biểu tình mệt mỏi trên mặt Cung Lê Hân nháy mắt biến mất, vội vàng hỏi,”Ai?”

“Chị không biết tên thật của cô ấy, chỉ biết biệt danh là Tiểu Yêu, “yêu”
trong “yêu quái”. Cô ấy là dị năng giả niệm lực hệ, có thể thông qua tinh thần
lực, chữa trị bất cứ ngoại thương nào, ngay cả độc tang thi xâm nhập vào cơ
thể, cô ấy cũng có thể tinh lọc, loại bỏ tế bào ung thư với cô ấy không phải
việc khó.” Cung Hương Di nhíu mày, cực lực nhớ lại hết thảy liên quan đến Tiểu
Yêu.

Tiểu Yêu là dị năng giả niệm lực hệ do Tống Hạo Hiên ngẫu nhiên cứu về. Năng
lực của cô thập phần cường đại, giết người chỉ cần thầm nghĩ một cái, ngay cả
đầu ngón tay cũng không cần nhúc nhích, nơi ở trong căn cứ rất riêng biệt,
ngay cả Tống Hạo Hiên cũng không có cách nào sai khiến cô, còn đem khu địa bàn
lớn, xa xôi nhất Hưởng Thúy Loan cho một mình cô cư trú, nghiêm cấm bất kì ai
đến quấy rầy. Tống Hạo Hiên cũng chỉ khi nào bị thương hoặc cần thuốc nâng cao
tinh thần mới tới tìm. Cô chẳng những là dị năng giả niệm lực hệ cường đại,
còn là một thiên tài y học, hiểu biết tận tường các loại thực vật biến dị,
nhân đó còn lợi dụng những thực vật này, chế ra đủ loại thuốc có hiệu quả thần
kì.

“Tiểu Yêu? Người đó bây giờ ở đâu? Bộ dáng thế nào?” Cung Lê Hân tiếp tục truy
vấn.

“Chị chỉ biết Tiểu Yêu là nữ, cao chừng một mét năm, dáng người khá gầy, diện
mạo không rõ. Đi tới Phượng Hoàng thành có thể tìm được cô ấy.” Cung Hương Di
chần chờ nói.

Tiểu Yêu thái độ làm người phi thường điệu thấp, phi thường thần bí, thường
không rời khỏi địa bàn của mình, thỉnh thoảng ra ngoài cũng mặc một ngoại
bào[1], mũ trùm đầu màu đen che khuất mặt mũi. Ngoại trừ Tống Hạo Hiên, chưa
có người ai gặp được hình dáng thật của cô. Nửa năm sau, Tống Hạo Hiên ra
ngoài tìm kiếm lương thực sẽ cứu được cô ở Phượng Hoàng thành. Nghĩ tới, bây
giờ có lẽ qua đó thử vận may xem sao. Nếu không tìm được, cứ điều dưỡng tốt
cho cha chừng nửa năm, chắc chắn có thể đợi được Tiểu Yên đến.( : giấu mình,
không bộc lộ tài năng bản thân)

“Phượng Hoàng thành?” Cung Lê Hân trầm ngâm, cảm thấy tên này rất quen thuộc.

“Đó chính là Phượng Hoàng thành mà gần đây nghe đồn có một kho lúa đầy ắp. Rất
nhiều người nghe tin đều chạy về phía Phượng Hoàng thành, Tiểu Yêu phỏng chừng
cũng tới đó.” Cung Hương Di nhắc nhở nói.

“Được, em lập tức xuất phát tới Phượng Hoàng thành, chị ở đây chăm sóc papa.”
Hai mắt Cung Lê Hân sáng rực, tinh thần phấn chấn.

“Em cẩn thận một chút, Tiểu Yêu là dị năng giả niệm lực hệ, tính tình vô cùng
quái gở tà tứ, nhìn ai không vừa mắt sẽ hạ sát ngay. Cô ấy nếu muốn giết em,
chỉ cần một sóng điện não thôi là có thể, trừ phi tinh thần lực của em cao hơn
cô ấy. Nhưng tinh thần lực của niệm lực dị năng giả vốn cao hơn các dị năng
giả hệ khác, chống lại cô ấy, cho dù em là cấp bốn đê giai cũng không chiếm
được tiện nghi. Cho nên, em nhất định phải mời một cách thiện ý, trăm ngàn lần
không cần gây xung đột.” Cung Hương Di hảo tâm nhắc nhở, ngữ khí có chút không
được tự nhiên. Cô đã lâu không quan tâm tới đứa em này.

“Ngoại trừ tính tình quái gở tà tứ, cô ấy còn có đặc thù nào khác không?” Cung
Lê Hân nhíu mày hỏi. Bây giờ là thời kỳ mạt thế, hoàn cảnh sinh tồn càng lúc
càng ác liệt, nhân tính càng ngày càng vặn vẹo, người quái gở tà tứ nơi nơi
đều có, thật không dễ tìm.

“Cô ấy học Đông y, rất có thiên phú y học, thích nghiên cứu thuốc và các loại
thực vật biến dị, trên người luôn có vị đạo nồng đậm của thuốc, thích mặt một
chiếc ngoại bào màu đen dày, có mũ trùm đầu che khuất khuôn mặt.” Cung Hương
Di miêu tả hình dạng Tiểu Yêu khi lần đầu cô nhìn thấy.

“Được, em biết rồi. Papa nhờ cả vào chị.” Cung Lê Hân gật đầu, thận trọng dặn
Cung Hương Di. Dứt lời, cậu liền đi vào phòng bệnh, nói chuyện Tiểu Yêu với
Cung phụ, để Cung phụ an tâm dưỡng bệnh. Dĩ nhiên, sau khi nghe được chuyện
này, Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên không chút nghĩ ngợi dứt khoát quyết định
đi cùng.

Ba người đợi Cung phụ chìm vào giấc ngủ mới trở về phòng mình chuẩn bị đồ đạc.
Đám Đàm Minh Viễn sau khi biết chuyện vội vàng chạy tới tiễn, một đám chen
chúc trong căn phòng chật hẹp của Cung Lê Hân, tranh nhau giúp cậu thu thập
hành lý.

“Lão đại, cậu đi rồi thì chuyện Bào Long và Khang Chính Nguyên làm sao đây?
Chờ cậu về rồi thu thập bọn chúng sao?” Đàm Minh Viễn cao lớn thô kệch đang bộ
dáng “hiền lành dịu dàng” ngồi gấp mấy bộ quần áo đã giặt sạch.

“Không cần chờ, các anh tự mình tìm biện pháp xử lý bọn họ đi, chỉ cần một
chút thôi, đừng gây ra động tĩnh quá lớn, làm phiền cha tôi dưỡng bệnh.” Cung
Lê Hân lấy Tích Cốc đan trong ngăn kéo ra bỏ vào balô.

“Lão đại, ý cậu là để chúng tôi ám sát hết mấy tên nên giết?” Cố Nam cẩn thận
chà lau một thanh chủy thủ, thấy chủy thủ sáng loáng mới đưa cho Cung Lê Hân,
hưng phấn hỏi. Hắn có thể phóng ra phong nhận vô hình vô tích, thu lại vô
tung, dùng làm ám sát nhất định rất tuyệt.

Hiển nhiên, các tổ viên khác cũng tự cho mình là dị năng giả thích hợp ám sát
nhất, đều lộ ra biểu tình nóng lòng muốn thử, chỉ còn kém xắn tay áo lên chà
xát tay mà thôi.

“Ừ. Cố gắng đừng khuấy động quá lớn, cũng đừng liên lụy đến dân chúng bình
thường, cha tôi không thích thấy quá nhiều người chết. Còn có, tôi không hy
vọng khi trở về sẽ thiếu mất ai trong mọi người, thắng thua chỉ là thứ yếu, an
toàn tính mạng mới là quan trọng nhất, hiểu chưa?” Cung Lê Hân tiếp nhận mấy
bộ quần áo Đàm Minh Viễn đưa tới, nhét vào balô, ngẩng đầu nhìn đám người vây
quanh cẩn thận dặn dò.

“Hiểu rõ.” Mọi người trong lòng trở nên ấm áp, đồng loạt đáp.

“Thiết~ một tên cấp ba trung giai, tên kia cấp ba đê giai, thế mà cả ngày cứ
kêu gào trong căn cứ, bày ra bộ dáng duy ngã độc tôn, làm như mình giỏi lắm.
Chung ta một đám cao thủ cấp ba trung giai, giẫm không chết bọn chúng sao!
Điệu thấp lâu như vậy, lão tử sắp chịu không được nữa rồi! Cung thiếu, cậu cứ
yên tâm, tôi nhất định sẽ hảo hảo thu thập bọn họ.” Tào Á Nam đứng lên, tay
siết thành nắm đấm kêu răng rắc, ngôn từ bạo lực, động tác thô lỗ, cực kỳ
tương phản với gương mặt xinh đẹp của cô nàng, làm người ta thật sự không thể
nhìn thẳng.

Đám Vương Thao miệng thì phụ họa, đầu lại đồng loạt chuyển về phía Cung thiếu
tuấn dật bất phàm, tài giỏi hơn người, trong lòng kêu rên : ôi mẹ ơi, thật sự
vỡ mộng nha! Mau đi rửa mắt.

Cung Lê Hân dùng ánh mắt quái dị liếc Tào Á Nam, thật sự không hiểu vì sao cô
rõ ràng là nữ nhân, mà cứ mở miệng ra là tự xưng ‘lão tử’, hành vi thì không
khác gì một đại lão gia. Quả nhiên, hành vi chuẩn mực của người hiện đại rất
khó hiểu, đặc biệt là người hiện đại sau mạt thế.

Lắc lắc đầu, vứt đi loạn nghĩ trong đầu, Cung Lê Hân xác nhận đã mang đầy đủ
hành lý, ngồi lên chiếc Hummer quân dụng với Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên,
xuất phát chạy ra quốc lộ, thẳng tiến Phượng Hoàng thành.

Tổ viên tổ một nhìn xe lão đại nhà mình biến mất nơi cuối đường, mặt buồn bã
đứng hồi lâu mới rời đi.

“Đại Hải ca, Cung thiếu bọn họ đi đâu vậy?” Triệu Cảnh đã lâu không thấy lộ
diện ở khu Đông bỗng nhiên đi tới, thân mật bám chặt cánh tay La Đại Hải, làm
như hảo kỳ hỏi.

“Cung thủ trưởng bị bệnh, bọn họ tới Phượng Hoàng thành tìm bác sĩ.” Đây cũng
chẳng phải bí mật không thể cho ai biết, La Đại Hải lại từng trải qua một hồi
hoạn nạn với Triệu Cảnh, không hề phòng bị đáp.

“Phượng Hoàng thành cách đây hơn hai ngàn km, đi về cần hai ba ngày, hơn nữa
còn phải tìm người, chẳng phải bọn họ tới hơn nửa tháng mới về sao? Cung thủ
trưởng lại bị bệnh, khu Đông chúng ta ai quản đây?” Triệu Cảnh bấm đốt ngón
tay tính tính, ra vẻ sầu lo hỏi.

“Trước khi đi Cung thiếu đã an bài tốt rồi, cậu không cần phải bận tâm.” Thấy
hai chị em Tôn Điềm Điềm đứng cách đó không xa có chút không kiên nhẫn, La Đại
Hải không nói thêm nữa, rút cánh tay bị Triệu Cảnh bám chặt, nhanh chóng chạy
đi.

Nhìn bóng dáng ba người thân thiết đi xa dần, Triệu Cảnh đưa tay vuốt ve xương
quai xanh phủ đầy hồng ngân của mình, khóe môi nở nụ cười quỷ dị.

Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác thay phiên lái xe, xe không dừng đuổi về phía
Phượng Hoàng thành. Cũng may, theo cấp bậc dị năng dần tăng cao, tố chất cơ
thể hai người càng ngày càng cường hãn, mỗi ngày cứ nghỉ ngơi ba bốn giờ thì
liền thấy sinh lực tràn đầy. Dưới tình trạng chạy đi ngày đêm không ngừng
nghỉ, bọn họ chỉ tốn một ngày rưỡi đã đến Phượng Hoàng thành, theo cột mốc chỉ
dẫn trên đường cao tốc chạy tới cửa khẩu.

“Phía trước có người chặn đường, có mang theo bọn họ không?” Tống Hạo Nhiên
điều khiển xe nhìn về phía Lâm Văn Bác và Cung Lê Hân đang ôm nhau nghỉ ngơi
đằng sau hỏi.

Hai người mở mắt, ngồi thẳng người nhìn ra trước, quả nhiên thấy có chiếc việt
dã đậu ven đường, nắp xe mở ra, đang bốc ra một luồng khói trắng, rất rõ ràng
là vừa tắt lửa, bốn nam nhân cao thấp không đồng nhất đang từ xa vẫy tay với
bọn họ tìm kiếm giúp đỡ.

“Lai lịch không rõ, không mang theo. Tăng tốc chạy qua đi.” Thấy bốn người vẻ
mặt tuy mỉm cười, nhưng trong mắt lại toát ra một tia lệ khí, không hề giống
người lương thiện, Lâm Văn Bác rất mau quyết định.(cáo già có khác :v ~~~ )

Tống Hạo Nhiên ừ một tiếng, chân nhấn ga, tăng tốc vượt qua. Bốn người kia
thấy xe băng nhanh như tiễn, nhanh chóng vọt về phía bọn họ, ý cười trên mặt
lập tức thu liễm, người có vóc dáng cao lớn nhất, cường tráng nhất trong đó
cởi xuống bazooka trên lưng, lắp đầu đạn, khiêng trên vai, nhắm thẳng về chiếc
Hummer, chuẩn bị oanh tạc nó.

“Mẹ kiếp!” Tống Hạo Nhiên nhận thấy bốn người này vô thanh uy hiếp, chỉ đành
hung hăng đạp phanh. Tiếng bánh xe ma sát với mặt đất vang ‘két’ lên như muốn
đâm thủng màng tai.

Phanh xe lưu lại một đạo dấu ấn dài sâu đen trên đất, chiếc Hummer quân dụng
khó khăn dừng lại trước mặt bốn người, Tống Hạo Nhiên, Lâm Văn Bác, Cung Lê
Hân theo quán tính va vào vách xe, sau khi ngồi ổn định lại thì sắc mặt vô
cùng khó coi.

“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, sao phải tự làm khổ mình chứ người
anh em!” Tên vóc dáng cao lớn vác bazooka tiến tới, khẽ cúi người ghé vào cửa
xe, ngữ khí bất lương nói.

“Các người muốn gì?” Tống Hạo Nhiên nhướng mày liếc nam nhân, khí thế một chút
cũng không kém.

Nam nhân mắt nâu bình tĩnh đánh giá Tống Hạo Nhiên, lại quét qua phía Lâm Văn
Bác và Cung Lê Hân ngồi phía sau, tính toán thực lực ba người, đáy mắt toát ra
ý khinh thường.

Cung Lê Hân không hề hứng thú với mấy người này, chỉ thản nhiên nhìn bọn chúng
một cái liền gục đầu xuống, tiếp tục mê mang. Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác
bất động thanh sắc quan sát bốn người này.

Ba tên khác không có gì đặc biệt, đồng tử tên nam nhân lưng vác bazooka lại có
màu nâu. Tuy mắt của người C quốc phần lớn đều là nâu, nhưng màu nâu của gã
lại bất đồng, phi thường thuần túy, phi thường trong suốt, mang theo quang
mang sáng rực. Đây là màu mắt dị biến của thổ hệ dị năng giả chỉ có sau khi
lên tới cấp ba đê giai, tình trạng giống Tôn Điềm Điềm như đúc. Bên ngoài, cấp
ba đê giai được cho là cao thủ đứng đầu trăm dặm mới tìm được một, khó trách
người này không kiêng nể gì, vẻ mặt kiêu căng.

“Tao vốn chỉ tính đi nhờ xe, nhưng các ngươi không biết suy nghĩ, cho nên tao
đổi ý. Bọn mày xuống xe, balô, lương thực, vũ khí đều để lại cho tao.”

Đây là bị cướp sao? Tống Hạo Nhiên tức giận nở nụ cười, buông lỏng áp chế màu
mắt, nhướng người qua, áp sát vào nam nhân kia, trầm giọng mở miệng,”Vừa rồi
mày nói gì? Tao nghe không rõ, lặp lại lần nữa xem.”

Lâm Văn Bác ôm tay cười nhạo, hàng lông mày xéo lên khẽ nhướng, ung dung nhìn
về phía nam nhân, đôi mắt tối đen dần biến thành màu vàng đậm lưu quang dật
thải. Hắn và Tống Hạo Nhiên đã lên tới cấp ba cao giai, hiện nay đang đứng ở
bậc điên phong, tùy thời đều có thể đột phá cấp bốn, màu mắt đậm dần, lộ ra
một cỗ lãnh lệ cùng yêu dị khác người thường.

Bị hai đôi mắt đỏ vàng yêu dị nhìn chăm chú, thần thái kiêu căng trên mặt nam
nhân nháy mắt đổi thành kinh hãi, liên tục lắc đầu nói,”Không, không có, chưa
nói gì cả! Mời các anh đi qua!” Gã vừa nói vừa cẩn thận lùi về sau, lại cúi
đầu đưa tay nhường đường, thái độ khiêm nhường đến cực điểm.

Thấy bộ dáng nhóc con không chút tiền đồ của gã, ba tên đồng hành khác thấy
không ổn, vội vàng tiến lên xem xét, thấy hai đôi mắt vàng đỏ yêu diễm như
muốn bừng cháy của hai nam nhân, trái tim kinh hoàng, trong lòng gào thét :
Đệt! Dị năng giả cấp ba cao giai trong truyền thuyết, hai người thế nhưng bị
một đám bọn họ đi cướp! Còn khiến người ta tức giận !

——————————————

[1] Ngoại bào : tương tự với áo ngoài của các phù thủy trong Harry Potter


Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành - Chương #111