109


Người đăng: Nhi_Cherry

Điên cuồng vui vẻ ở bữa tiệc đại sảnh từ nửa đêm tới sáng, Bào Long mới với sự
nâng dìu của hai nữ nhân mà trở về phòng. Vốn tưởng rằng vừa mở cửa ra liền có
thể thấy thiếu niên trắng trắng mềm mềm được cởi ra sạch sẽ nằm trên giường
mình, không nghĩ tới căn phòng lại trống rỗng, ngay cả một bóng dáng cũng
không có.

Bào Long nóng nảy tìm kiếm trong phòng mấy lần, cao giọng gọi người kiếm Nhiếp
Vinh tới. Nhiếp Vinh chính là thuộc hạ mà gã đã phái đi bắt người. Cảnh vệ gác
ngoài cửa lên tiếng trả lời chạy đi. Bào Long hít không ít thuốc lá biến dị,
tinh thần đang ở thời điểm hưng phấn nhất, vừa đợi vừa lôi hai nữ nhân lên
giường, liều mạng xoa nắn * loạn, ba người lăn thành một đoàn, ‘ân ân a a’
dây dưa.

Vừa rơi vào bể dục, Bào Long liền quên hết thảy, làm hai nữ nhân đến sống dở
chết dở, lâm vào hôn mê, bản thân thì ngồi một bên giường, cũng mơ mơ màng
màng ngủ, hoàn toàn quên chuyện tìm Nhiếp Vinh và Cung Lê Hân.

Cho đến trưa hôm sau, Bào Long mới từ trong mơ tỉnh lại, thấy hai nữ nhân nằm
trên giường, lập tức nhớ tới Cung Lê Hân vốn nên hầu hạ gã, vội vàng kêu cảnh
vệ tới hỏi.

Nhiếp Vinh đã hóa thành tro, cảnh vệ kia sao có thể tìm được, chỉ đành bất
chấp tất cả báo cáo chuyện người vô duyên vô cớ mất tích lên cho gã. Bào Long
nổi trận lôi đình, phái hai mươi thuộc hạ thân cận ra ngoài, mỗi một tấc đất
trên Trường Xà đảo đều phải đào lên, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Gã trái lại còn có chút lý trí, biết chuyện mình làm không phải chuyện tốt,
không chạy tới trước mặt Cung Lê Hân chất vấn. Nhẫn rồi lại nhẫn, đến chạng
vạng hôm sau vẫn không tìm thấy Nhiếp Vinh, cuối cùng gã không nhịn được nữa,
kêu một thuộc hạ đi mời Cung Lê Hân tới, nói có chuyện muốn bàn.

Con trai của đầu lĩnh một căn cứ nhỏ bé, muốn làm gì thì làm, nếu Cung Viễn
Hàng tìm tới gã, gã có thể nhân cơ hội giết ông ta luôn, cướp lấy lương thực
và vũ khí của Cung gia. Bào Long miệng nhai một khối thịt người, âm trầm tính
toán.

Khi thuộc hạ Bào Long đang trên đường tới tìm Cung Lê Hân, cậu đang đứng giữa
sân thể dục quan sát nhóm tổ viên đối chiến, thỉnh thoảng còn nhận xét vài
câu. Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên một trái một phải đứng cạnh cậu, trên mặt
đều mang tiếu ý, đáy mắt ẩn chứa tình cảm, không khí hòa hợp đến mức quỷ dị.
Vốn tưởng rằng sau đêm đó, chờ đợi bọn họ chỉ có vực sâu vạn trượng, không
nghĩ tới quanh co một hồi, cuối cùng lại cho bọn họ một con đường sống, cả hai
thầm cảm ơn mình may mắn, không còn tâm tư đi tranh cao thấp với nhau, chỉ
nghĩ phải mau chóng củng cố địa vị chính mình.

“Cung thiếu gia, lão đại chúng tôi muốn mời cậu qua bàn chút chuyện.” Thuộc hạ
kia tiến lên, miệng tuy rằng gọi thiếu gia, nhưng trong mắt lại toát ra thần
sắc khinh thường, nghiễm nhiên đã xem Cung Lê Hân như một thứ đồ chơi ti tiện.

Cung Lê Hân xoay mặt nhìn gã, đôi mắt tối đen sáng như hàn tinh,”Lão đại các
anh? Bào Long?”

“Đúng vậy, Cung thiếu gia xin lập tức theo tôi qua đó.” Người nọ nhíu mày thúc
giục, biểu tình có vẻ cực kì không kiên nhẫn.

Cung Lê Hân như nghĩ tới gì đó, bừng tỉnh gật đầu. Chuyện Bào Long bắt người,
người đó lại không tới, cậu thiếu chút nữa đã quên, nếu Bào Long chĩa họng
súng vào cậu, cậu trái lại có thể trả lại đống nợ đã ghi sổ với gã, cho Bào
Long biết chữ ‘chết’ có mấy nét.

“Được, tôi sẽ đi.” Nghĩ thế, cậu liền dứt khoát trả lời. Tên thuộc hạ kia thấy
cậu thức thời như thế, thiếu kiên nhẫn trên mặt liền rút đi, phất tay ý bảo
cậu đuổi theo.

Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên bắt được ánh mắt ám chỉ từ Cung Lê Hân, trong
lòng liền biết cậu muốn nhân cơ hội này xử lý Bào Long, chiếm Trường Xà đảo
trước, trong lòng rùng mình, khẽ gật đầu khó có thể nhận ra, xoay người thủ
thế tạm dừng với nhóm tổ viên đang huấn luyện trong sân thể dục, để bọn họ lui
ra chuẩn bị bài bố.

Đúng lúc này, cảnh vệ ngày thường vẫn đi theo bên người Cung Viễn Hàng vội vã
chạy tới, mồ hôi đầy đầu, biểu tình phi thường nôn nóng. Thấy Cung Lê Hân đang
định đi khỏi, vội giơ tay la lớn,”Cung thiếu, không tốt, thủ trưởng xảy ra
chuyện.”

Cước bộ Cung Lê Hân dừng lại, lập tức xoay người truy vấn,”Papa tôi làm sao?”

“Thủ, thủ trưởng vừa rồi đột nhiên té xỉu, lúc này đang kiểm tra, quân y bảo
tôi gọi cậu và Cung tiểu thư tới.” Cảnh vệ thở hổn hển nói, giọng khô sáp lộ
ra bối rối. Bác sĩ đặc biệt dặn dò phải gọi tất cả người thân của thủ trưởng
tới, có thể thấy bệnh tình của thủ trưởng rất nghiêm trọng.

Cung Lê Hân hiển nhiên cũng nghĩ như gã, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, quay
đầu chạy về phía phòng y tế. Sắc mặt Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên cũng vô
cùng khó coi, theo sát phía sau. Đám tổ viên chuẩn bị giải tán lần nữa tụ lại,
cũng hùng dũng chạy về cùng một hướng. Cung Viễn Hàng cương trực ghét xu nịnh,
cực kỳ tôn trọng cấp dưới và dân chúng, uy vọng trong căn cứ không kém Cung Lê
Hân. Tuy chỉ là một người thường, nhưng làm người lãnh đạo căn cứ, mọi người
lại đối với ông tâm phục khẩu phục, chân thành ủng hộ, nghe thấy ông sinh
bệnh, sao có thể ngồi yên không lo lắng?

Thuộc hạ Bào Long thấy thế, trên mặt lộ ra biểu tình khó thở hổn hển, còn nghĩ
một màn này là Cung Lê Hân vì muốn trốn tránh Bào Long mà cố tình diễn kịch,
giơ tay giữ chặt vai cậu, âm ngoan uy hiếp,”Cung thiếu gia, tôi khuyên cậu vẫn
nên ngoan ngoãn đi theo tôi đi, tránh được mùng một không tránh khỏi mười lăm,
cho dù Cung Viễn Hàng chết, cậu cũng phải đi hầu hạ lão đại chúng tôi cho thư
thái trước đã.” Dứt lời, hồng quang trong tay gã bùng lên, bám trên vai Cung
Lê Hân toát ra độ nóng khiến người sợ hãi. Từng luồng khói đen bốc ra từ tay
gã, nhưng ngoại trừ mùi hôi do vải bị cháy, thì giữa làn khói đen lại không có
mùi da thịt bị thiêu cháy, thiếu niên cũng không hề nước mắt giàn giụa kêu la
thảm thiết hay cầu xin tha thứ, nghiễm nhiên cũng không có chút thương tổn.

Cho dù thiếu niên là một dị năng giả cường hóa hệ, cũng không có khả năng
chống cự được hỏa thiêu cấp ba đê giai của gã, trừ phi cấp bậc của cậu đã
ngoài cấp ba đê giai. Nhưng mà, có khả năng sao? Cấp ba trung giai trong căn
cứ, trước mắt chỉ có một mình Bào Long.

Người nọ nội tâm ban đầu căng thẳng, sau đó trầm tĩnh lại, gia tăng dị năng
trong tay, tính toán trước phế đi một tay Cung Lê Hân, áp xuống nhuệ khí của
cậu. Chỉ cần cậu còn bộ dáng con người, Bào Long đó giờ chay mặn không kỵ vẫn
có thể ăn vào miệng. Nhưng thế nào gã cũng không dự đoán được, Cung Lê Hân có
nội lực hộ thể, cho dù là tang thi hỏa hệ cấp năm đến đây cũng không thể làm
cậu bị thương, huống chi chỉ là một cấp ba đê giai nho nhỏ?

Cung Lê Hân trong lòng nôn nóng, hận không thể xuất ra khinh công lập tức bay
tới bên người cha, cố tình lại bị một tên chó chặn đường, không ngừng lải nhải
bên tai, nói tới phát phiền. Tâm tình cậu càng lúc càng nóng nảy, đột nhiên
xoay mặt liếc người nọ, trong mắt ẩn chứa sát ý.

Sát ý không hề che dấu phản chiếu trong đôi mắt thanh triệt thấy đáy, sạch sẽ
đến cực điểm, cũng vô cùng nồng đậm, so với ánh mắt của tên hung đồ ác nhất
thế giới càng khiến người ta kinh hồn. Đồng tử người nọ co rút kịch liệt, đại
não bỗng dưng truyền tới tín hiệu nguy hiểm, theo bản năng muốn rút tay về.

Gã phát hiện, ánh mắt của mọi người đang dần xúm lại nhìn gã không khác gì một
người chết.

Nhưng không đợi gã rút tay, Cung Lê Hân đã nâng ngón trỏ, chỉ vào mi tâm gã.
Một luồng tinh hỏa màu trắng dùng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy thiêu
nát da thịt gã, xuyên vào não. Hỏa tinh tiếp tục lan ra, từ trong ra ngoài, từ
trên đi xuống, đốt cả người gã thành một đống tro tàn, đổ ào ào xuống đất,
toàn bộ quá trình chỉ có mấy giây.

Cung Lê Hân vỗ vỗ vai áo bị đốt thành một lỗ lớn, quỷ mị lao về phía phòng y
tế, chỉ để ý một đạo tàn ảnh cho mọi người. Những người còn lại sớm đã thấy
nhưng không thể trách, giẫm lên đống tro dưới đất chạy về phía phòng y tế.

Đợi khi nhóm người này đi xa, đống tro đã biến thành một bãi hỗn độn, gió thổi
qua liền tán ra xung quanh, hóa thành vô hình, mặc cho ai cũng không nghĩ đến,
vài phút trước, đây rõ ràng vẫn còn là một con người.

Cung thiếu ở khu Đông giết người, tin này vô luận thế nào cũng sẽ không truyền
ra bên ngoài. Bào Long uổng phí đợi hai đêm, còn chịu thiệt mất đi hai thuộc
hạ thực lực bất phàm, thực sự là mất nhiều hơn được.

Khi Cung Lê Hân chạy tới phòng y tế, Cung Hương Di và Lâm lão gia tử đã tới từ
lâu, đang ngồi bên giường Cung Viễn Hàng. Mày Lâm lão gia tử nhíu chặt, mặt
đầy lo lắng. Cung Hương Di tựa úp sấp bên giường mặt đầy nước mắt khóc rống,
vừa khóc vừa trách vị bác sĩ đứng cạnh,”Tôi đã bảo thế nào? Sớm đã dặn ông lúc
nào cũng phải chú ý đến thân thể papa, dạ dày ông luôn đau nhức, ông thế mà
lại không phát hiện! Tôi nuôi ông làm gì? Thật lãng phí lương thực của tôi
mà!”

“Thực xin lỗi Cung tiểu thư, là do tôi sơ sót.” Bác sĩ nọ xấu hổ, liên tục
khom người xin lỗi. Kỳ thật, cũng không trách được y, bây giờ là mạt thế,
thiết bị điều trị không đầy đủ, y chỉ có thể áp dụng tứ chẩn*, “vọng, văn,
vấn, thiết”, cách nguyên thủy nhất để xem bệnh, nhưng y lại không học Đông y,
nhiều lúc chỉ có thể nhờ vào kinh nghiệm lúc trước để chẩn bệnh. Cung phụ là
một người cậy mạnh, thân thể dù không ổn, nhưng nếu ông muốn giấu, ngay cả
Cung Lê Hân cũng không phát hiện được, huống chi là người ngoài.

(* : 4 phương pháp chữa bệnh của Đông y : nhìn, nghe, hỏi, sờ)

“Bây giờ không phải là lúc trách cứ, papa tôi rốt cuộc bị bệnh gì? Phải trị
liệu thế nào?” Thanh âm thanh lãnh của Cung Lê Hân vang lên, đánh gãy đoạn đối
thoại của hai người.

“Lê Hân tới rồi? Qua đây ngồi này.” Thấy Cung Lê Hân bình tĩnh trầm ổn, Lâm
lão gia tử lập tức nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ chiếc ghế cạnh mình.

“Tổ phụ, người về nghỉ một lát đi, ở đây có con rồi.” Ôn thanh trấn an Lâm lão
gia tử sắc mặt lo lắng, Cung Lê Hân nhìn qua vị bác sĩ kia.

Sắc mặt bác sĩ nọ có chút căng chặt, nâng tay chỉ ra ngoài cửa, thấp giọng
nói,”Cung thiếu, chúng ta ra ngoài nói đi.” Y vẫn luôn chờ Cung Lê Hân tới,
người đáng tin cậy nhất Cung gia là ai, trong lòng y rất rõ ràng.

Trong lòng Cung Hương Di căng thẳng, đầu óc có chút mê muội, thầm nghĩ quả
nhiên vẫn như vậy sao? Tuy rằng chậm hơn hai tháng, nhưng chuyện nên phát sinh
vẫn phát sinh. Bản thân mỗi tuần đều kiểm tra thân thể cha, mỗi ngày đều làm
cho ông thức ăn dinh dưỡng, đến tột cùng là có ý nghĩa gì?

Cô vội vàng đứng dậy, cùng Cung Lê Hân đi ra ngoài, đi tới một góc của hành
lang, thân thể liền không nhịn được run rẩy, cước bộ cũng cực kỳ hỗn loạn. Cha
bệnh nặng là bí mật thứ hai cô luôn giấu trong lòng không dám kể ra. Cô sao có
thể dự ngôn cha mình sẽ chết? Nói cho cha nghe, dù không bệnh cũng sẽ bị dọa
cho bệnh, cô chỉ có thể yên lặng chịu đựng, liều mạng muốn thay đổi, nhưng
muộn hơn hai tháng, một màn này vẫn xảy ra. Cô nhớ rõ ràng đời trước khi được
thông báo cha bị ung thư dạ dày, thái dương cô đau nhức như bị sét đánh vậy.
Nếu không có cha, đời này cô nên làm gì bây giờ? Văn Bác đã rời khỏi cô, Hạo
Nhiên thì chán ghét, vứt bỏ cô, ai có thể để cô dựa vào, bảo hộ cô suốt quãng
đời còn lại? ( =”= s cứ phải dựa người khác??! Haizzz )

Nghĩ tới tương lai phải sống cuộc sống đầu đường xó chợ, cơ khổ không ai bảo
hộ, tuyệt vọng liền ùn ùn kéo tới, khiến Cung Hương Di mất hết can đảm, như
một món đồ bị nứt. Một khắc này, cô bỗng nhiên hiểu được cảm giác của Cung Lê
Hân kiếp trước. Vì sao tính tình em ấy đại biến, vì sao em ấy cam chịu, vì sao
em ấy không muốn thấy cô hạnh phúc…Vai trò đảo ngược, những vấn đề phức tạp ở
đời trước luôn quấy nhiễu cô, cô giờ đã hiểu được hết thảy.


Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành - Chương #109