106


Người đăng: Nhi_Cherry

Cung Lê Hân híp mắt, tinh tế nhấm nháp hương vị tương tự trong miệng Tống Hạo
Nhiên, xác định hai người thật sự trúng xuân dược, tay khoát lên cánh tay Tống
Hạo Nhiên, không biết nên làm theo khát vọng trong lòng mặc hắn ôm, hay nên
theo lễ nghĩa mà đẩy hắn ra. Ngay lúc cậu đang khó xử, tay Tống Hạo Nhiên đã
luồn vào áo cậu, nhu niết hai khỏa đậu đỏ trước ngực, khiến cậu run rẩy không
ngừng, phát ra tiếng rên rỉ làm huyết mạch người ta sôi trào.

Đồng tử Lâm Văn Bác đã biến thành nâu vàng, trở tay khóa cửa phòng, một bên
nhìn chằm chằm hai người đang hôn nhau, một bên nhanh chóng cởi quần áo trên
người.

Miệng Tống Hạo Nhiên đã rời khỏi miệng thiếu niên, hôn một đường xuống cổ,
xương quai xanh, hai hạt đậu đỏ, lên bụng như đang cúi lạy sùng bái, hai ba
cái liền lột xuống tất cả quần áo miễn cưỡng che đậy thân thể cậu, cuối cùng
dừng ở nơi phấn nộn khả ái của thiếu niên, không chút nghĩ ngợi nhẹ nhàng ngậm
vào, bắt đầu liếm mút có tiết tấu.

“A!” Cung Lê Hân sợ hãi, chống một tay khẽ nâng nửa người trên, hai mắt đẫm lệ
nhìn Tống Hạo Nhiên đang chôn đầu dưới hạ thân mình, liên tục lắc đầu cầu xin
hắn dừng lại. Loại cảm giác nơi yếu ớt nhất của mình bị khoang miệng ấm áp bao
phủ này cậu chưa từng cảm thụ qua, thần kinh căng chặt sắp đứt đoạn, nơi đó
sớm đã cao cao dựng thẳng, tích trữ chờ phát động, da thịt trên người đều
nhuộm thành màu hồng nhạt làm người ta mê muội, ngón chân trắng nõn ngọc nhuận
không kìm được bấu chặt vào ra giường.

Bộ dáng thiếu niên động tình đẹp tới mức khiến người nghẹt thở, Lâm Văn Bác
thấy thế, hạ thể càng sưng tới sắp bùng nổ. Hắn nhanh chóng leo lên giường,
ngồi ra sau thiếu niên đã đắm chìm vào *, từ phía lưng ôm lấy thân thể mềm
mại của cậu, nắm lấy cằm, thật sâu hôn lên cánh môi đỏ tươi ướt át của cậu, cự
vật tráng kiện nóng bỏng để giữa hai đùi cậu nhẹ nhàng trừu sáp[rút cắm],
khiến thiếu niên không nhịn được co giật kịch liệt.

Vật nhỏ tinh xảo khả ái khẽ run rẩy trào ra vài giọt lệ, hương vị tanh mặn lan
tràn nơi đầu lưỡi làm người ta phát cuồng. Tống Hạo Nhiên ngẩng đầu, dùng đôi
mắt đỏ thẫm nhìn kỹ thiếu niên phía trên, ngược lại càng thêm ra sức săn sóc
nơi kia của cậu, gặm cắn, liếm lộng, hôn mút, trừu động, dùng mọi mánh khóe
thỏa mãn cậu, làm cậu ngưỡng chiếc cổ duyên dáng, cao thấp rên rỉ, nhưng thanh
âm làm người ta e lệ vừa phát ra liền bị Lâm Văn Bác lần lượt nuốt vào bụng.

Hai người một chiếu cố nửa người trên, một chiếu cố nửa thân dưới, khiến cậu
hoàn toàn không có cách nào tự hỏi, thân thể hoàn toàn bị * khống chế.

Dừng lại nụ hôn sâu, nhìn thiếu niên mị nhãn như tơ, đuôi mắt phiếm hồng, còn
lưu lại vài giọt lệ trong suốt, xinh đẹp đến mức hồn xiêu phách lạc trong
lòng, vật kia đặt giữa hai đùi thiếu niên lại trướng lớn thêm vài phần, màu
vàng nâu trong mắt không còn một tia lý trí, duy chỉ còn lại dục vọng cực nóng
khiến hắn bừng cháy.

Tình trạng của Tống Hạo Nhiên so với hắn còn tồi tệ hơn, lúc này đã đỡ cự vật
cứng rắn của chính mình, bôi niêm dịch lên phần đỉnh, vuốt cửa huyệt phấn hồng
của thiếu niên vài cái liền hung hăng đẩy mạnh vào.

“Ngô~” Cung Lê Hân khó chịu nức nở một tiếng, khóe mắt chảy xuống một giọt
nước mắt. Đây là lần đầu ở kiếp này của cậu, đau đớn vô cùng. Cũng may cậu là
Thuần Âm chi thể, rất nhanh đã thích ứng được sự xâm nhập của dị vật, cũng
không bị thương, hơn nữa, sau khi đau đớn qua đi, cậu khẽ co rút hậu huyệt,
một trận khoái cảm tiêu hồn thực cốt như có dòng điện chảy qua luân chuyển
khắp tứ chi cậu, khiến cậu thoải mái muốn rên rỉ.

Cảm nhận được nơi ôm lấy cự vật của mình khẽ mấp máy co rút, không chỉ đồng
tử, ngay cả hốc mắt Tống Hạo Nhiên cũng đỏ lên, thiếu chút nữa nhịn không được
mà xuất ra. Cảm giác này quá mức thoải mái, nhẫn nại nửa đời người của hắn đều
dùng trong thời khắc này, để yên trong người thiếu niên một hồi. Ngừng vài
giây, đợi cho xúc động qua đi, hạ thân hắn bắt đầu thúc đẩy, nhanh chóng trừu
sáp, mỗi một lần đều dùng toàn lực, đâm thẳng vào tận gốc, chạm vào nơi mẫn
cảm nhất trong cơ thể thiếu niên, khiến cậu sợ hãi liên tục kêu lên, mặt đầy
nước mắt.

Lâm Văn Bác cũng không nhàn rỗi, đầu lưỡi di chuyển quanh hai khỏa đậu đỏ khả
ái của thiếu niên, một tay dùng tuyệt kỹ an ủi nơi khẽ ngẩng đầu của thiếu
niên, một tay luồn vào hậu huyệt sớm đã trơn ướt phía sau, dùng đầu ngón tay
nhẹ nhàng ấn nhu gảy cào.

Nương theo sự gia nhập của tay hắn, Tống Hạo Nhiên chỉ cảm thấy nơi siết chặt
hắn càng thêm tiêu hồn, tốc độ thúc đẩy càng lúc càng nhanh, lực đạo cũng càng
lúc càng lớn.

Cao trào sóng sau đè sóng trước, Cung Lê Hân kêu một tiếng lại một tiếng,
thanh âm đều trở nên khàn khàn, nhưng Lâm Văn Bác đang gấp gáp khó dằn nổi lại
không bỏ qua cái miệng nhỏ nhắn của cậu, khẽ đẩy vòng eo, đem cự vật sớm đã
sưng không chịu nổi đẩy vào.

Cung Lê Hân hai mắt đẫm lệ mơ màng, dựa vào bản năng ngậm lấy, đầu lưỡi liếm
mút quanh lỗ nhỏ trên đỉnh, trêu chọc khiến Lâm Văn Bác liên tục thở hổn hển,
lý trí mất sạch. Hắn nheo mắt gầm nhẹ, ấn giữ ót thiếu niên đẩy mạnh eo.

Cung Lê Hân bị động đón nhận cự vật trong miệng, trong lòng lại không có chút
cảm giác khó chịu hoặc bị sỉ nhục, ngược lại còn có sự thỏa mãn và rung động
khó tả.

Đời trước, đối mặt với lô đỉnh cậu không thích, ai cũng không thể khiến cậu
động tình, cuối cùng mỗi lần đều do Tiêu Lâm kê đơn mới có thể bức cậu vào
khuôn khổ. Nhưng đối với đụng chạm của Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác, cậu biết
rõ nhưng quản không được thân thể cùng tâm trí của mình, chỉ tùy ý để chính
mình luân hãm, không giữ lại chút gì, toàn tâm toàn ý giao hết ra.

Có lẽ có hai phân cảm tình này là vì thân thể cậu trộm của Cung Lê Hân, không
hoàn toàn thuộc về cậu, nên sợ hãi mất đi. Cậu thỉnh thoảng sẽ thấy chột dạ
hoang mang, sợ một ngày nào đó khi mở mắt ra, cậu lại biến thành thiếu chủ chỉ
có hai bàn tay trắng, chỉ có thể ở dưới địa cung không có thiên lý chờ đợi cái
chết kia, cho nên, cậu như thiêu thân lao đầu vào lửa, tận tình nhận lấy hết
thảy những thứ trước mắt, dùng hết khả năng của mình làm bọn họ vui vẻ, làm
bọn họ được khoái hoạt.

Nhưng hiện tại, Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên không hề biết tâm tình phức tạp
của thiếu niên, bọn họ sớm đã mất đi thần trí, giống như hai dã thú, chuyên
chú phát tiết lên cơ thể mảnh khảnh của thiếu niên.

Tống Hạo Nhiên gầm nhẹ một tiếng, cuối cùng phóng ra, Lâm Văn Bác ôm lấy thiếu
niên đã ra nhiều lần, bụng dính đầy trọc dịch kéo ra sau, khiến nơi thoáng mềm
nhũn kia của Tống Hạo Nhiên rời khỏi cơ thể thiếu niên. Cự vật ‘phốc’ một
tiếng trượt ra, cúc hoa sưng đỏ đến không thể khép lại chảy ra một cỗ chất
lỏng màu trắng, Lâm Văn Bác tách mở một chân thiếu niên ra, khoát lên khuỷu
tay mình, nơi từ lâu đã chờ phát động nương theo cỗ chất lỏng kia hung hăng đi
vào, điên cuồng luật động.

Dư vị khoái cảm trước đó còn chưa tiêu tán, một đợt cao trào khác kịch liệt
khác đã tới, Cung Lê Hân hít thở từng ngụm, cổ họng vì kêu quá nhiều mà khàn
khàn không ra tiếng, chỉ có thể vô lực nghênh hợp, nước bọt trong suốt theo
khóe miệng chảy xuống má.

Tống Hạo Nhiên nheo mắt, thấy biểu tình cực kỳ * mĩ, tiêu hồn thực cốt của
cậu, chỗ đó vừa nhuyễn lại ngẩng đầu, tinh thần phấn chấn. Hắn mạnh bạo bóp
trụ cái miệng nhỏ nhắn của thiếu niên, điên cuồng chiếm đoạt, khi buông ra còn
lưu lại một sợi chỉ bạc dài. Liếm sạch chỉ bạc trên má cùng cổ cậu, hắn áp
thân lên người cậu, ma sát phân thân cứng rắn nóng rực của mình lên bụng và
đùi cậu, hòng giảm bớt dục vọng đang kêu gào trong lòng.

Ba người giao triền cùng một chỗ, tứ chi dây dưa, tuy hai mà một, trong không
khí phiêu đãng một cỗ xạ hương nồng đậm, vô luận thế nào cũng không thể che
lấp.

Sáng hôm sau, mở đôi mắt vẫn còn mơ màng, chưa thấy rõ tình cảnh trên giường,
nhưng chóp mũi trước hết đã ngửi được mùi vị bất thường, đôi mắt màu vàng kim
nhạt sa sầm, nhìn qua thiếu niên người đầy hồng ngân, mày khẽ nhíu, hai mắt
nhắm nghiền đang nằm trên khuỷu tay hắn, thấy bụng cậu dính đầy vật thể màu
trắng, sớm đã khô thành từng khối khả nghi, giữa hai chân cũng hỗn độn một
mảnh, đầu óc hắn như bị búa đập vào, hoàn toàn không có cách nào tự hỏi.

Đợi khi cảm giác trời đất xoay chuyển qua đi, từng màn từng màn tối qua bắt
đầu quay về trong đầu hắn, thiếu niên lắc đầu la không được, miệng ngậm lấy
chỗ đó của mình, khóe mắt chảy từng giọt nước mắt, mỗi khi nhớ tới một màn,
mặt hắn lại tái nhợt thêm một phần, thân thể cũng từng chút mất đi độ ấm, như
xuất hiện vết nứt.

Tống Hạo Nhiên nằm dưới giường rên rỉ một tiếng, cũng từ trong mộng cảnh tỉnh
táo lại, chậm rãi ngồi dậy, nhìn thấy hai người ôm nhau trên giường, sau đó
ngây dại. (cớ sao a lại nằm dưới giường -_-||| )

Biểu tình trên mặt đầy ngạc nhiên, một chốc nhìn trên giường, một chốc lại
nhìn xuống hạ thể hỗn độn của mình, thất thần nửa ngày vẫn chưa thể hồi thần.
Lâm Văn Bác lẳng lặng nhìn hắn, thấy đôi mắt màu đỏ của hắn đậm dần, lúc này
mới thấp giọng mở miệng,”Có chuyện gì thì qua phòng cậu nói, tiểu Hân bị chúng
ta ép buộc một đêm, để em ấy nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Cẩn thận rút cánh tay khỏi người thiếu niên, ôn nhu vỗ lưng thiếu niên dường
như có dấu hiệu tỉnh lại, thấy mày cậu giãn ra, an tĩnh lại, lúc này Lâm Văn
Bác mới xuống giường, vội vàng mặc đồ vào, qua phòng Tống Hạo Nhiên chuẩn bị
nói chuyện.

Phòng Tống Hạo Nhiên cách vách phòng Lâm Văn Bác. Hạ thân hai người dính đầy
trọc dịch, sớm đã ngưng kết thành khối, rất không thoải mái. Cho nên, sau khi
vào phòng, hai người cái gì cũng chưa nói, đầu tiên đi xử lý đống hỗn độn trên
người, cũng thừa lúc này nhanh chóng sắp xếp lại tâm tình.

Xử lý sạch sẽ xong, hai người một ngồi ở mép giường, một ngồi trên ghế hai mặt
nhìn nhau, đều không biết phải mở miệng thế nào.

Sau một lúc lâu, vẫn là Tống Hạo Nhiên mất kiên nhẫn trước, đập mạnh lên
giường, âm ngoan hỏi,”Tối qua cậu hẳn là còn chút lý trí đi? Tại sao không
ngừng lại?”

“Tại sao tôi phải dừng lại?” Lâm Văn Bác cười lạnh, ngữ khí không chút bình
tĩnh,”Là tôi ôm tiểu Hân trước, em ấy là của tôi!”

“Cậu ôm trước thì sao? Người đầu tiên có được em ấy là tôi! Cậu rút lui đi,
quên tất cả mọi chuyện tối qua.” Chuyện tối qua mỗi một chi tiết đều khắc sâu
trong đầu, tra tấn thần kinh yếu ớt của Tống Hạo Nhiên. Mâu sắc hắn đỏ bừng,
trong giọng nói chất chứa đầy thống khổ. Hắn không hề nghĩ tới mình và bạn tốt
thế nhưng lại cùng làm ra chuyện như vậy với thiếu niên bọn họ thích, quả thật
là không bằng cầm thú.

“Từ nhỏ đến lớn, đều là tôi nhường cậu, dựa vào cái gì? Tiểu Hân là mạng tôi!
Tôi tuyệt đối không nhường, trừ khi tôi chết!” Lâm Văn Bác đứng thẳng dậy, nắm
lấy cổ áo Tống Hạo Nhiên dữ tợn mở miệng nói từng câu từng từ. Đây là lần đầu
tiên hắn mất bình tĩnh trước mặt bạn tốt.

“Hừ, tôi cũng thế! Muốn tôi buông tay Lê Hân, trừ phi bước qua xác tôi.” Hai
mắt Tống Hạo Nhiên phiếm hồng, lời còn chưa dứt đã mạnh tay đánh qua một
quyền, làm má Lâm Văn Bác lệch qua một bên.

Lâm Văn Bác lau đi vết máu bên khóe miệng, cánh tay lấp lánh một tầng kim
quang, dùng “Thiết quyền” đánh trả, Tống Hạo Nhiên không cam tâm yếu thế, nắm
tay ‘oanh’ một tiếng hừng hực liệt diễm, nghênh đón lấy. Hai người trong căn
phòng nhỏ hẹp đánh thành một đoàn, không ai nhường ai, vách tường cùng nền nhà
yếu ớt vì hai người ra lực không kiêng nể mà nứt một khe nhỏ, tro bụi rơi đầy
xuống đất.

Đánh khoảng mười phút, chỉ nghe ‘oanh’ nổ một tiếng, mặt sàn bị “thiết quyền”
của Lâm Văn Bác đánh xuyên thành một lỗ lớn, dưới chân hai người trầm xuống,
rơi xuống phòng bên dưới, vài tiếng kêu chấn động trời cao trước sau vang lên,
Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên lúc này mới khôi phục lý trí, không hẹn mà cùng
thầm nghĩ : Không xong! Sẽ không đè người bên dưới chứ? —


Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành - Chương #106