104


Người đăng: Nhi_Cherry

Đám Hạ Cẩn rời đi chưa quá hai ngày, Bào Long và Khang Chính Nguyên trước sau
đã thăng lên cấp ba trung giai và cấp ba đê giai điên phong. Dường như muốn
xác định địa vị lãnh đạo của mình không bị dao động, sau khi thăng cấp, hai
người đã hợp tác chuẩn bị một bữa tiệc long trọng, mời tất cả các cấp dưới để
chúc mừng. Đây là một loại khoe khoang, cũng như thị uy, không khó nhìn ra,
hai người vẫn canh cánh trong lòng lời châm chọc hôm đó của Cung Lê Hân.

Lâm Văn Bác, Tống Hạo Nhiên, Cung Lê Hân cũng nhận được lời mời. Khi Đàm Minh
Viễn đến khu Đông thông báo cho ba người, mặt hắn đầy lo lắng.

“Lão đại, buổi tối cậu cẩn thận một chút, nghe nói Bào Long và Khang Chính
Nguyên muốn đối phó cậu đấy.” Vết sẹo trên mũi Đàm Minh Viễn thoáng vặn vẹo,
thấp giọng mở miệng,” Lần trước cậu nói như vậy, một thuộc hạ của Khang Chính
Nguyên đã chuyển đầu khiêu chiến với hắn ta. Người nọ thực lực ở cấp hai cao
giai điên phong, thân thủ rất giỏi, Khang Chính Nguyên không dám đấu, hiện tại
chuyện đó đã biến thành trò cười trong căn cứ, mọi người sau lưng đều nói
Khang Chính Nguyên là một tên nhuyễn đản. Thuộc hạ Bào Long cũng có vài người
rục rịch, không phục Bào Long lắm. Đây đều là do lời cậu nói, hiện tại hai gã
khẳng định vô cùng hận cậu, nói không chừng đêm nay chính là Hồng Môn yến.” (
: nhuyễn là mềm, đản là trứng; nhuyễn đản chính là… :v khụ…ý là yếu đuối, nhát
gan đó, còn mng muốn hiểu theo nghĩa kia thì cũng ko khác là mấy =]]]]])

“Không sao, lấy bất biến ứng vạn biến là được.” Nhớ đến lời chỉ bảo của cha,
Cung Lê Hân lặp lại, sắc mặt đột nhiên thanh lãnh, bổ sung,”Nếu bọn họ thật sự
muốn đối phó tôi, cùng lắm giết hết toàn bộ là được. Đó là do tình thế bức
bách, papa sẽ không trách tôi.”

“Ai~ Cung thủ trưởng thật sự rất mềm lòng, nếu là tôi, thì sẽ trực tiếp mang
người trực tiếp giết hết bọn chúng! Gì mà xúi giục, dung nhập, châm ngòi li
gián linh tình thật quá phiền toái!” Đàm Minh Viễn nghĩ gì nói nấy mở miệng.

Nhìn biểu tình không kiên nhẫn y chang nhau của hai người, Lâm Văn Bác và Tống
Hạo Nhiên có chút buồn cười. Quả nhiên là vật họp theo loài, thuộc hạ Lê Hân
phần lớn đều là phần tử bạo lực tính tình thẳng thắn, tính đi tính lại, tao
nhã, bình tĩnh, lý trí cũng chỉ có mỗi Lý Đông Sinh, ngay cả tiểu Tôn Kiệt
cũng càng ngày càng giống một tên du côn.

Lâm Văn Bác áp chế tiếu ý sắp tràn ra khóe môi, ôn nhu trấn an,”Kiên nhẫn một
chút, hiện tại không cần chúng ta động thủ, tự nhiên sẽ có người không kiềm
chế được. Chờ bọn chúng lưỡng bại câu thương, đó chính là lúc chúng ta ra mặt
chiếm tiện nghi.”

“Ân, như thế sẽ tiết kiệm không ít lực cho chúng ta.” Tống Hạo Nhiên phụ họa.
Mấy người ngồi xuống hàn thuyên một hồi về tình hình căn cứ và thế cục bên
ngoài, khi mà Cung Lê Hân nghe đến nỗi đầu não sắp choáng váng, bóng đêm thâm
trầm đã bao trùm cả bầu trời, tiệc tối bắt đầu.

Để tránh người nghi ngờ, Đàm Minh Viễn đã đi trước. Tống Hạo Nhiên, Lâm Văn
Bác, Cung Lê Hân ngồi chừng mười phút mới không nhanh không chậm đi về phía
nhà giam chính.

Khi bước vào đại sảnh, mọi người sớm đã tới đủ, đang ăn uống linh đình. Tất cả
bia rượu thu thập được từ thành phố ngày thường bị niêm phong đều được đem ra,
tùy ý uống, còn có dưa góp, đậu phộng, khoai lang khô để nhấm nháp với rượu,
bày đầy ra bàn.

Tiếng thủy tinh thanh thúy vang lên.

Mùi rượu nồng đậm xông thẳng vào mũi, có người thấp giọng trêu đùa, có người
chơi phạt rượu, tình cảnh vô cùng náo nhiệt khiến ba người vừa bước vào có cảm
giác như đã qua mấy đời.

“A! Ngồi đây này!” Đàm Minh Viễn đang uống rượu thấy ba người liền vội vàng
ngoắc tới. Ba người đi qua, ngồi xuống cạnh hắn. Chỗ ghế chủ tọa, Bào Long và
Khang Chính Nguyên vẫn chưa đến.

Thấy ly rượu đặt trước mặt, Tống Hạo Nhiên liền dời nó đi, không có ý muốn
uống. Cung Lê Hân vì chuyện luyện công, xưa nay không uống rượu, Lâm Văn Bác
cũng không có thói quen uống rượu, huống chi đã qua hai năm, rượu này khẳng
định không còn đảm bảo chất lượng nữa.

Đàm Minh Viễn thấy ba người ghét bỏ ly rượu được đưa đến trước mặt thì kéo về
phía mình, cười hì hì nói,”Các người không uống thì đưa tôi! Tuy rằng hương vị
có kém chút nhưng vẫn còn chút vị cồn, lão tử chính là thích loại khoái cảm
nhiệt khí xông đầu này!”

“Cho cậu hết đây!” Cung Lê Hân hai mắt cong lên, hào phóng phất tay.

Khi mấy người đang nói nói cười cười, Bào Long và Khang Chính Nguyên rốt cục
cũng thong dong đi tới. Hai người thấy Cung Lê Hân đang buông mi mỉm cười vui
vẻ, mâu sắc đều thoáng âm trầm, khuôn mặt căng chặt lộ ra vài tia âm ngoan.

Nhanh chóng thu lại cảm xúc không nên lộ ra, Bào Long ha ha cười, nói đơn giản
vài câu liền vỗ tay ý bảo bữa tiệc bắt đầu. Một đám nữ nhân ăn mặc hở hang,
dáng người nóng bỏng thướt tha đi đến các chỗ trống quanh bàn, theo điệu nhạc
phát ra từ chiếc radio cũ kỹ bắt đầu nhảy múa.

Nếu có năng lực sống sót ở nơi ngục giam trọng hình này, chứng tỏ mấy nữ nhân
này không phải là đèn cạn dầu, nay vì sinh tồn, dĩ nhiên là bỏ đi tất cả tôn
nghiêm, chỉ vì muốn lọt vào mắt xanh của cường giả, được ăn ngon no đủ. Các cô
ra sức phô bày thân thể xinh đẹp của mình, bày ra đủ loại tư thế nóng bỏng gợi
cảm, cuối cùng cởi xuống từng cái từng cái quần áo trên người, múa may tùy
tiện trước mặt mỗi một nam nhân, mị nhãn như tơ.

Khi nữ nhân đầu tiên cởi áo, dùng tư thái liêu nhân đến cực điểm xoa nắn bộ
ngực căng đầy của mình, tình hình đã bắt đầu sôi trào, các nam nhân ngồi sau
bàn dài lớn tiếng vỗ tay tán thưởng, liên thanh thúc giục, còn có người đã đưa
tay vào trong quần, nhìn nữ nhân trước mặt tự mình an ủi.

Đến khi toàn bộ nữ nhân trần truồng, tình cảnh cuối cùng đạt tới đỉnh điểm.
Bào Long và Khang Chính Nguyên là người đầu tiên không kìm chế được, đỏ mặt
thở hổn hển kéo hai nữ nhân vào ngực, ngón tay thâm nhập vào hạ thể các cô rút
cắm, móc gảy, tiếng * thủy phát ra chậc chậc. Hai nữ nhân không chút e thẹn,
lớn tiếng rên rỉ.

Bị hình ảnh * đãng trước mắt kích thích, mấy cô còn lại cũng bị các nam nhân
khác kéo vào lòng loạn. Người thì gấp gáp trực tiếp cởi khóa quần, kéo ra
cự vật cứng rắn để nữ nhân của mình khẩu giao, thậm chí có người đã ngay tại
chỗ trừu động, hình ảnh phóng đãng ** loạn hết sức khó coi.

Mặt Đàm Minh Viễn ửng hồng, cũng có chút động tình, nhưng thấy ba người Cung
Lê Hân, Tống Hạo Nhiên, Lâm Văn Bác mặt không chút thay đổi, trong mắt tỏa ra
hàn khí, hắn chỉ đành gắt gao kìm lại, ngoan ngoãn ngồi yên.

“Thật nhàm chán! Em có thể rời đi trước không?” Loại bữa tiệc y chang như Tiêu
Lâm tổ chức đời trước này, Cung Lê Hân nhìn đã muốn chán ngấy, lại không có
hứng thú với nữ nhân, chân mày cậu nhíu lại, thấp giọng hỏi Lâm Văn Bác ngồi
cạnh mình.

“Được, em đi trước đi, anh và Hạo Nhiên ngồi một lát sẽ rời đi.” Lâm Văn Bác
mỉm cười, xoa nắn vành tai trắng nõn của thiếu niên nói. Vừa rồi hắn còn lo
lắng thiếu niên sẽ bị mê hoặc, nhưng thấy trong đôi mắt thanh triệt trong sáng
của thiếu niên ngoại trừ không kiên nhẫn vẫn là không kiên nhẫn, không có một
chút ánh nước động tình, tâm treo cao lúc này mới thả lỏng.

Cung Lê Hân khẽ gật đầu, không thèm hướng Bào Long và Khang Chính Nguyên cáo
tứ, tự động đứng dậy rời đi.

Tống Hạo Nhiên thấy cậu rời đi, gân xanh trên trán lúc này mới chậm rãi giãn
ra, thoải mái dựa vào lưng ghế, cùng Lâm Văn Bác ghé sát nhau thấp giọng nói
chuyện. Từ sau khi hai người hiểu rõ tình cảm đối với Cung Lê Hân, thì đã
không còn nổi chút hứng thú nào với người khác, cho dù đối mặt với cảnh tượng
quần ma loạn vũ, kích tình bắn ra bốn phía, hai người vẫn có thể mặt không đổi
tâm không loạn, khiến cho Đàm Minh Viễn bị kích thích đến lông tóc dựng đứng
bội phục không thôi.

Bào Long tuy rằng vùi đầu liếm lộng bộ ngực căng đầy của nữ nhân trong lòng,
nhưng dư quang khóe mắt vẫn chú ý đến Cung Lê Hân, thấy cậu chẳng những không
bị mê hoặc, ngược lại còn đứng dậy bỏ đi, vội vàng âm thầm thủ thế với một
thuộc hạ bên người. Tên kia hiểu ý, lập tức theo sát phía sau Cung Lê Hân.

“Cung thiếu, xin dừng bước.” Hai người đi đến một góc ngoặc của ngục giam
chính, thấy chung quanh không có người lui tới, người nọ vội vàng gọi Cung Lê
Hân đi phía trước.

“Có chuyện gì?” Cung Lê Hân dừng bước, khẽ nghiêng người nhìn người phía sau
bước tới, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng nhàn
nhạt trong suốt, đẹp tới nỗi có chút hư ảo.

Hai mắt người nọ lóe lên, thầm nghĩ khó trách lão đại tình nguyện đắc tội Cung
Viễn Hàng cũng muốn bắt người này về tay mình, đây thật đúng là cực phẩm!

Trải qua hai năm sinh hoạt ở mạt thế, mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân, khuôn
mặt đều già hơn nhiều so với tuổi, làn da cũng do dầm mưa dãi nắng lâu ngày mà
trở nên ngăm đen thô ráp, thiếu niên trắng hồng phấn nộn, oánh nhuận như nước
như Cung Lê Hân tựa như trân châu rơi vào đống sỏi cát, đặc biệt gây chú ý.

Người nọ nhìn nhìn trong lòng lại có chút ý niệm, thầm nghĩ, để lão đại thượng
xong, chơi đủ rồi, có lẽ gã có thể ôm thiếu niên về. Ôm ý nghĩ như vậy, người
nọ tùy ý đánh giá thân thể thon dài của Cung Lê Hân, đồng thời vươn tay sờ
soạng mặt cậu.

Cung Lê Hân nhíu mày tránh né, mâu quang lãnh lẽo liếc người nọ một cái, cuối
cùng nén xuống sát ý trong lòng, xoay người rời đi.

“A, cậu đừng đi! Lão đại chúng tôi muốn mời cậu qua phòng ngài ấy ngồi một
lát.” Nam nhân cười cười mở miệng, động tác nhanh như điện, lấy một ống chích
trong túi ra hướng về phía cổ cậu.

Nếu như đánh cận chiến, các dị năng giả hệ khác không thể chiếm được chút ích
lợi nào trước mặt dị năng giả hệ cường hóa. Bào Long vẫn tưởng rằng Cung Lê
Hân là cường hóa hệ, để thần không biết quỷ không hay bắt đi, gã cố ý phái một
thuộc hạ là dị năng giả hệ cường hóa đến bắt người, còn chuẩn bị thuốc giãn
cơ, kế hoạch cũng khá chu đáo. Chỉ tiếc, gã tưởng người mình bắt là một tiểu
bạch thỏ, thực tế lại là bá vương long khoác da thỏ, người gã phái tới nhất
định sẽ bi kịch.

Động tác Cung Lê Hân nhanh hơn người kia, giơ tay nắm lấy cổ tay gã, khẽ dùng
lực, tiếng ‘răng rắc’ làm da đầu người ta phát run vang lên, xương cổ tay
người nọ đứt đoạn, ống chích trong tay cũng rớt xuống đất.

Người nọ đã ở cấp hai cao giai điên phong, tự cho là có thể chế phục thiếu
niên dễ như trở bàn tay, lại không ngờ tới thực lực thiếu niên cao hơn gã
nhiều như thế. Ban đầu gã kinh hãi, lại há miệng muốn hét lên, nhưng bị Cung
Lê Hân nhanh tay lẹ mắt bóp chặt cổ gã, nhẹ nhàng vô thanh vô tức kết thúc
sinh mệnh gã, từ đầu đến cuối chưa tới nửa giây.

Tùy ý buông ra nam nhân đã chết trong tay, Cung Lê Hân búng ngón tay, ném ra
một hỏa cầu nhỏ màu trắng lên người gã. Hỏa diễm nhanh chóng bao lấy thi thể,
nháy mắt thiêu thành một đống tro tàn. Đứng cạnh hỏa diễm, Cung Lê Hân nhặt
lên ống chích dưới đất, để dưới ánh trăng quan sát chất lỏng vàng nhạt bên
trong ống, lại đảo mắt nhìn qua một góc tối trong nhà giam, thản nhiên
hỏi,”Anh xem đủ chưa?”

Một thân ảnh cao lớn chậm rãi bước khỏi bóng tối, lộ ra gương mặt mười phần dã
tính. Người tới rõ ràng chính là Đậu Hằng được Cung Lê Hân đặc biệt chú ý.
Cung Lê Hân sớm đã nhận ra sự hiện diện của người này, cũng từ tần suất hô hấp
đặc hữu của hắn mà nhận ra thân phận. Bởi vì người tới là Đậu Hằng, cho nên
Cung Lê Hân mới có thể tùy ý cho hắn nhìn từ đầu đến đuôi, đổi thành người
khác, đã sớm bị giết người diệt khẩu.


Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành - Chương #104