Người đăng: an12345
** Ai thừa Kim Phiếu hay đậu ủng hộ mình một chút với, chưa có ai ủng hộ
nản quá @@
Còn lại sáu con quái vật, một con đuổi theo mọi người chạy lên tầng trên từ
lâu, còn lại năm con, chúng như không hề có cảm giác sợ hãi khi nhìn thấy
đồng loại bị giết mà như trở lên điên cuồng hơn.
Năm con Gobin như kẻ săn mồi khát máu, chúng vung móng vuốt kêu gào “
gào....gừ....khè...khè..” nhảy bổ về phía ba người Lý Thần, chỉ thấy chúng di
chuyển cực nhanh, cả người như có khói trắng bốc lên, huyết dịch chúng như
thiêu đốt để tăng tốc độ bản thân lên.
Ba người Lý Thần sắc mặt kịch biến ,tốc độ chúng quá nhanh rồi, vài giây thôi
, không đợi ba người có hành động gì chúng đã áp sát người, thậm chí ba người
có thể ngửi được mùi huyết tinh tanh hôi phát ra từ miệng chúng.
Không kịp nghĩ ngợi Lý Thần ngã ngửa về đằng sau, cây dáo trong tay giơ lên
chín mươi độ chĩa thẳng vào người con quái vật.
Mặc dù sẽ khá đau nhưng sẽ tạo thêm khoảng cách cận chiến một cách nhanh nhất,
đối phó bọn quái vật với tốc độ nhanh này bảo trì khoảng cách là nhân tố trọng
yếu.
Con Gobin đó kì dị vặn vẹo người từ trên không, tránh né được một xiên chí
mạng của Lý Thần, nó nhanh nhạy tiếp đất, rồi bật lên cao, mục tiêu mới là
phía bên phải Lý Đại.
Lý Đại lúc này khá chật vật, hắn đủ sức mạnh nhưng linh hoạt không đủ, đã bị
hai con quái vật cận thân, thậm chí còn bị một con nhảy lên người đang khắp
nơi cắn xé, hắn như nổi điên kêu gào xoay quanh, búa trong tay liên tục chém
về con Gobin đang ở trước mặt, tay còn lại vung vẩy muốn ném văng con Gobin
đang bấu trên người.
Tình cảnh đã khá nguy hiểm mà một con khác lúc này lại tấn công vê phía hắn ,
tùy thòi Lý Đại có nguy hiểm tính mạng.
Nhìn bên cạnh Ngô Phúc mặc dù cũng rất chật vật nhưng khá hơn một tí, Lý Thần
không nghĩ nhiều, lăn mình sang bên phải về phía Lý Đại, ngắm chuẩn một mâu
đâm ra.
“ Xoẹt” dao nhập thịt, máu phun ra . Con quái vật đang chú ý né tránh cái búa
của A Đại nên rất dễ dàng làm cho Lý Thần đắc thủ.
Mặc dù chỉ đâm trúng bụng nó, chưa đâm chết hẳn nhưng ít ra giải tỏa một phần
nào nguy cơ.
Lý Đại đinh vung rìu lên xử quyết nó ,thì con Gobin lúc trước đã xông lại, nó
nhảy lên cắn vào tay Lý Đại.
“ aaa...” Lý Đại đau đớn, “ Chết cm chúng mày hết đi “, gã bỏ cái rìu trong
tay ra, vung tay thật mạnh về phía bức tường sát bên.
“ Uỳnh” “ Rầm”, sức mạnh kinh người đến mức làm rung cả bức tường, con Gobin
đang cắn trên tay gã giờ đã óc phun tung tóe, chết không thể chết lại.
Cơn đau đớn kịch liệt ở tay làm gã càng nổi điên hơn, gã nhảy lên va cả phần
lưng về phía cái bàn làm việc ở phía sau.
“ Rầm...toạc...” cả cái bàn không chịu nổi trọng lượng khủng bố của gã mà chia
năm sẻ bảy, con quái vật đang nhảy nhót bấu víu trên người gã tránh không kịp
bị va gãy hai chân.
Con quái vật nằm tại chỗ kêu gào thảm thiết, nó mà có suy nghĩ, lúc này có
khi đang nghi hoặc sinh vật trước mắt có phải là một con quái vật thực thụ ,
quá dã man rồi.
Lý Thần chớp lấy thời cơ đứng lên thật nhanh, mâu ra nhanh như chớp, đâm về
phía con quái vật xấu số này.
“ Phụt “ máu tung tóe, mâu đâm xuyên óc, lũ quái vật này một khi đã mất đi
tốc độ thì chẳng khác nào lũ cừu non chờ làm thịt, thân thể chúng quá yếu
đuối rồi.
Quay đầu xem phía Ngô Phúc, tình hình quá nguy cấp rồi, trên mặt Ngô phúc
giờ đang chảy máu be bét, ba vết cào rõ ràng trên mặt.
Lý Thần cùng Lý Đại xông lên, người cầm mâu ,người cầm búa, cả hai đã sớm cả
người nhuốm máu như hai sát thần đang liệp sát quỷ dữ.
Lý Thần vung cây mâu trong tay ném về phía con Gobin đang định nhảy lên đầu
Ngô Phúc, động tác trôi chảy liền mạch, y đã từng chơi bộ môn ném dáo từ thời
sinh viên thậm chí còn đi thi qua ở tỉnh.
“ Vụt “ “ Xoẹt “ “ AAA..gào....gừ” lần này thần may mắn đã mỉm cười, một mâu
xuyên ngực, kéo cả người con quái vật bay về một phía, chúng quá nhỏ bé rồi
, tạo hóa là công bằng đã cho chúng tốc độ thì sẽ cướp đi một vài thứ của
chúng.
A Đại đã tiếp cận Ngô Phúc ,cả hai phối hợp khá ăn ý, mâu đâm, rìu chém, dễ
dàng giết nốt con còn lại.
Cả ba mệt mỏi ngồi xuống thở hồng hộc, mệt cả thể xác lẫn tinh thần, cuộc
chiến sinh tử là thứ giúp trưởng thành nhanh nhất.
Cả ba mặc dù từng đi lính, thậm chí Ngô pHúc từng giết người, nhưng sống
trong thời bình rất lâu rồi đã làm hao mòn phần nào huyết tính của nhân loại.
Nhìn khắp nơi là huyết, cùng các bộ phận thân thể của cả nhân loại và quái
vật, ba người có chút không khỏe nhưng trải qua một cuộc huyết chiến làm tâm
linh của ba người mạnh mẽ hơn, ý chí sắt đá là điều không thể thiếu nến muốn
sống sót trong mạt thế này.
Khi tưởng chừng như đã kết thúc, một con quái vật bị xuyên thủng bụng đã lặng
lẽ bò dậy, nó nhanh chóng vung mống vuốt sắc nhọn đâm về phía cổ họng Lý Thần
.
Quá đột nhiên rồi, nó sát người nhanh đến mức cả ba đều không kịp phản ứng
lại, Lý Thần thậm chí cảm thấy cổ họng mình sắp bị xuyên thủng, huyết quản
đang run rẩy chờ tử vong
Con quái vật ra tay quá đúng lúc rồi, trong lúc ba người đang trong giai đoạn
hồi phục không đề phòng, Ngô Phúc và Lý Đại trơ mắt nhìn thảm cảnh đang diễn
ra mà bất lực.
Đúng lúc này “ Xoẹt “ “ Phụt “ một mũi tên đâm vào mắt con quái vật xuyên vào
đầu của nó, quái vật dừng lại ngã xuống đất, Lý Thần như vừa từ trong nước
vớt ra, cả người y ướt sũng mồ hôi, thậm chí cổ họng y còn hơi dổ máu, móng
vuốt đã cào phá da y.
“ Fuck ! Quá nguy hiểm rồi “
Nhìn lại hướng mũi tên, là Vũ băng băng đang run run tay cầm cái nỏ của y ,
bên cạnh cô chính là khuôn mặt sợ hãi của Chu Nhã.
Mẹ kiếp, tay run lợi hại như thế còn bắn trúng mắt được, nếu bắn trúng nới
khác hiệu quả sẽ không cao vì tên tự chế chỉ xuyên vào được tầm 4,5 cm thịt ,
cái này cũng quá “ chó ngoáp phải ruồi rồi”, tạ ơn trời đất đã mang may mắn
đến cho Vũ Băng Băng nếu không giờ đây Lý Thần đã chết rồi.
Cảm kích nhìn Vũ Băng Băng :
“ Cảm ơn cô ! Cái nỏ đó từ nay thuộc về cô, tôi vẫn sẽ nợ cô một ân tình”
“ không...không...không có gì” cô vẫn còn rất run, cô phải cố gắng nắm mới có
dũng khí ra tay, bên cạnh cô Chu Nhã lúc đầu thậm chí còn ngu ngơ cầm trong
tay cái nỏ mà chả biết làm gì.
Lý Đại lúc này hùng hùng hổ hổ, hành xác con quái vật xấu số, đúng là thật
không nỡ nhìn, từng đấm roi xuống con quái vật như quả cà chua bị đạp nát ,
quá thảm rồi.
Đóng kín cửa sắt lại, năm người vội vàng chạy lên tầng trên, vẫn còn một con
quái vật nữa, không biết lũ nhát gan kia có giải quyết nổi không.