Người đăng: an12345
Bỏ lại đằng sau cửa sắt tiếng kêu gào, cào cửa của bọn gobin ba người Lý Thần
đi lên trên lầu tìm mọi người, nhân loại thôi gặp tai nạn thường họp lại
thành bầy đàn không ai muốn sống một mình ở hoàn cảnh thế này quá khó khăn,
quá cô đơn rồi.
Tầng bảy như cũ rỗng tuếch, có lẽ mọi người đã lên tầng trên, dọc theo cầu
thang ba người đi tiếp lên trên, tầng tám là tầng mà trực thăng Mi-8 va vào
cũng không có người vậy tất cả có lẽ đã tập chung lên tầng chín nơi làm việc
của giám đốc.
Đến gần phòng giám đốc ở tầng chín đúng như dự đoán có tiếng nói chuyện vọng
ra:
“ Cái chocolate này là của tôi sao anh dám cướp”
“ Của mày, giờ nó là của tao, còn tại sao thì nhìn cái rìu của tao”
“.....”
Lý Thần cười lạnh trong lòng, mới có nửa tiếng mà sự xấu xa của loài người đã
dần bộc lộ, y càng thêm cảm tháy may mắn vì lựa chọn của mình, sờ hai khẩu
súng dấu trong y phục Lý Thần cảm thấy yên tâm hơn. Suy nghĩ một chút y quay
sang nói với Lý Đại:
“ Đại ! Cất rìu chữa cháy vào góc kia đi, sau cái thùng rác đấy”
Hiện nay chưa phải lúc bộc lộ thực lực để làm cái đinh cho mọi người chỉ
trích, người thường có cái tính ỷ lại vào cường giả mà không muốn trả giá bất
kì cái gì.
Mở cửa phòng ra, trong phòng cả đứng và ngồi khoảng hai mươi người nam mười
hai, nữ tám tất cả quần áo đều hơi lam lũ, Cường Béo tay cầm một cái rìu
chữa cháy đứng chống lạnh quơ rìu quát lạnh một thanh niên, đứng sau hắn là
hai tên tay chân luôn như hình với bóng, nghe nói là dân xã hội nhờ Cường Béo
mới vào làm bảo vệ ở công ty.
Ở bàn làm việc của giám đốc Vũ Băng Băng mặt như sương lạnh nhìn tất cả mọi
chuyện nhưng không mở miệng nói câu nào, cô ta là người thông minh tất nhiên
hiểu rõ tình thế trước mắt.
Cao Ngụy cùng ba đồng nghiệp nữ cùng phòng của Lý Thần cũng ở trong này đang
co ro một góc xì xào bàn tán, Cao Ngụy thấy là ba người Lý Thần cất tiếng chào
hỏi:
“ Ồ Lý Thần vừa nãy chạy đâu vậy mau vào đi cùng ngồi đây đợi cứu viện”
Theo tiếng mọi người đều quay đầu ra cửa nhìn ba người bọn họ, Cường Béo cũng
nhìn lại, thấy là Chu Nhã mặc quần áo hơi rách lộ ra một ít phần áo lót màu
trắng viền ren bên trong, ánh mắt hắn lập tức ánh lên vẻ dâm tà nhưng khi
nhìn thấy bên cạnh đứng Lý Thần cầm dao găm cùng Lý Đại to con cao tận hai mét
hắn che dấu đi vẻ thèm muốn, quay đầu nhìn thanh niên mình vừa cướp chocolate
cười nhạo:
“ Cút sang một bên, đợi cứu viện đến tao đền cho mày cả trăm cái”
Trong mười hai nam nhân, một người Lý Thần rất quen cũng như quan hệ khá tốt
đang ngồi một mình một góc, đó là Ngô Phúc một người đàn ông trung niên tầm
34,35 tuổi đầu gần như cao trọc mặc bộ quần áo bảo vệ vóc dáng tuy không bằng
Lý Đại nhưng khá đô con.
Ngô Phúc không như tên hắn khá vô phúc, gia đình ở quê từng bị bọn côn đồ ức
hiếp đến mức làm tức chết cha mẹ hắn nên hắn nổi điên lên giết một thằng ,
ngồi tù tám năm hắn ra ngoài vì có tiền án lên xin việc rất khó
Trong một lần tình cơ quen gã và thấu hiểu hoàn cảnh của Ngô Phúc nên Lý Thần
giúp gã vào làm bảo vệ ở đây, vì thân thủ khá tốt nên được Vũ Băng Băng để mắt
cho làm bảo vệ trên tầng giám đốc nhưng ơn nghĩa của Lý Thần, Ngô Phúc không
bao giờ quên.
Nhìn thấy Lý Thần, Ngô phúc hơi gật đầu tỏ vẻ chào hỏi, tính tình hắn khá
trầm mặc rất ít nói, tuân thủ nguyên tắc “ làm nhiều chứ không nói nhiều”
Nhìn quanh phòng thấy một chiếc tivi ,Lý Thần sực nhớ chiếc tivi này có thể
bắt sóng trực tiếp từ vệ tinh, liền cầm điều khiển trên bàn bật tivi lên, nhìn
thấy tivi sáng cả phòng nhân đều quay đầu chăm chú xem.
Vũ băng Băng hơi kinh ngạc nhìn Lý Thần, chuyện xảy ra bất ngờ làm cô bối rối
quên cả chiếc tivi phòng mình có thể bắt tin hiệu từ vệ tinh, không ngờ Lý
Thần bình tĩnh đến vậy
“ zè Zè zè....”
Sau những tiếng rè rè tivi lên hình, đập vào mắt là một khung cảnh phải nói là
đổ nát thê lương khắp nơi sụp đổ, người chết ,người bị thương, xe đụng nhau
, khói bụi, tiếng kêu khóc ầm ĩ,..
Người dẫn chương trình là một cô gái tóc ngắn khá xinh đẹp mặc quần áo cũng
khá chật vật, thời kì phi thường cũng đâu kịp chỉnh trang.
“ Xin chào người dân thành phố HP, tôi là người dẫn chương trình Liễu Nham
,tôi đang có mặt tại trước tòa nhà chính phủ thành phố”
“Như quý vị đã thấy tòa nhà chính phủ đã biến mất thay vào đó là một hố sâu
không đáy có bán kính khá lớn, ai theo dõi bầu trời thì chắc hẳn cũng biết
nguyên nhân của tai nạn do thiên thạch”
“Theo thông tin mới nhất trước khi tín hiệu toàn cầu sụp đổ từ hơn hai trăm
quốc gia là toàn bộ hệ thống chính trị của tất cả các nước, các căn cứ quân
sự chủ yếu đều gặp phải hủy diệt chỉ có số ít quan chức thoát nạn, các đầu đạn
hạt nhân cũng bị vô hiêu hóa hoàn toàn”
“ Một số nhà khoa học nghi đây là một vụ tấn công có tổ chức của người ngoài
hành tinh nhằm vào trái đất”
“ Chỉ có thể phát sóng vài phút nữa là mọi thông tin sẽ bị cắt đứt .Tôi mong
mọi người có thể cố gắng tự cứu bản thân và gia đình, lực lượng chính phủ đã
hoàn toàn bất lực..”
Đúng lúc này từ trong hố sâu trên hình bò lên những sinh vật kì lạ nhảy nhót
xông loạn vào đám người cắn xé, huyết tung khắp nơi ,tàn chi bay toán loạn ,
mọi người kêu gào chạy trốn
“ Chạy mau...Quái vật ăn thịt người”
“aaaaaa....nó đến, nó đến ,cứu cứu..”
“ Cảnh sát đâu, quân đội đâu,...aaaa”
Có người chạy trốn va vào ống kính máy quay, đến đây màn hình tivi mất tín
hiệu quay lại đen trắng.
Mọi người trong phòng chết lặng nhìn tất cả, có nguời nội tâm tan vỡ ngồi xổm
xuống khóc nức nở
“ Hết, hết....”
“ Nhân loại sẽ bị nô dịch thôi..”
“ Nô dịch .. ahaha có khi sẽ bị ăn hết”
Vũ Băng Băng khuôn mặt cũng trắng bệch, không còn biết nói gì, lơ ngơ nhìn
xung quanh . Cường Béo cũng mặt trắng bệch, mọi quyền lực trước kia của y
cũng kết thúc, không có cứu viện, haha không có cứu viện. Nhìn tất cả mọi
người đều bất lực như hi vọng còn sống đã tắt, Lý Thần mặc dù tâm cũng hoảng
loạn nhưng có lẽ do cường đại nội tâm làm y bình tĩnh lại nhanh chóng
Lý Tuyết giờ ở thủ đô không biết thế nào, may mắn mong rằng lực lượng quân đội
thủ đô vẫn còn xót lại, Lý Thần cũng chỉ còn biết cầu nguyện thôi. Lý Thần
đứng ra nói chuyện:
“ Hi vọng cứu viện đã tắt, chúng ta phải tự cứu lấy mình thôi, mọi người phải
phấn chấn lên đứng dậy tìm kiếm thức ăn và nước uống chúng ta mới sinh tồn
được”
Có người thấy Lý Thần dõng dạc nói, hừ lạnh:
“ Chỉ là thằng nhân viên quèn cũng đòi học giọng quan”
Lý Đại nghe vậy cái thứ nhất không đáp ứng:
“ mày nói cái dm gì vậy, anh tao cũng chỉ muốn tốt cho mọi người”
Vũ Băng Băng cũng tỉnh táo lại đứng ra nói:
“ Mọi người bình tĩnh, chúng ta phải đoàn kết lại, Lý Thần nói có lý chúng
ta phải khẩn cấp tìm thức ăn và nước uống để sinh tồn”
Uy giám đốc của Vũ Băng Băng vẫn còn mọi người không nói gì nữa, có vài người
miễn cưỡng đứng lên đi tìm đồ ăn.
Cường Béo thấy vậy cười lạnh trong lòng ,cũng không đi tìm đồ ăn mà xúm lại
với hai thằng người hầu xì xào bàn tán cái gì đó.
Lý Thần lôi kéo hai người Lý Đại cùng đi tìm kiếm đồ ăn, mạt thế đồ ăn là quan
trọng nhất, nó còn quý hơn vàng, vàng ư mang theo người ở bây giờ chỉ là
gánh nặng cắn cũng không cắn được, còn tiền thì chỉ là giấy chùi đít còn ngại
rát- từ lúc nhìn thấy chương trình phát sóng đó ai trong căn phòng này cũng
hiểu điều đó.
Giờ có thể lục xoát chỉ là từ tầng sáu đến tầng chín nên đồ ăn sẽ rất hữu hạn,
mọi người lười biếng chỉ muốn lục xoát ở tầng tám, chín cho gần. Thấy vậy Lý
Thần kéo hai người đi thẳng xuống tầng sáu tìm kiếm.
Sau cánh cổng sắt số lượng gobin từ hai con thành mười con, có lẽ chúng ngửi
thấy mùi nhân loại ở đây nên tập chung lại ,nhất quyết không chịu bỏ đi.
Nhìn những con quái vật đáng nhẽ chỉ nên xuất hiện trong chuyện cổ tích này
đang chân thật hiện ra trước mắt ,tuy từng chiến đấu với chúng ba người vẫn
còn hơi rùng mình, ngoại hình chúng thật không dám khen quá dữ tợn.
Chúng không ngừng quơ tay cào cửa sắt, mở miệng máu của mình kêu gào, gầm
thét, nhìn ba con mồi trước mặt chúng thèm thuồng chảy nước dãi, dù nhìn thấy
thi thể đồng loại ngay trước mặt vẫn không thèm quan tâm.
Cả tầng sáu chỉ có ba phòng, một phòng họp chắc chắn không có thức ăn nhưng
ba người lý Thần vẫn sưu tầm được vài chai nước khoáng, vào phòng làm việc
chỉ thấy đồ đạc lộn xộn nhưng vẫn chưa đến mức không lục xoát được, ba người
phân công nhau tìm kiếm
Lý Thần mở một ngăn kéo ra không có gì ngoài đồ dùng ,tiếp tục tìm tiếp không
có, tìm tiếp không có,..
Cuối cùng ngoài vài cái kẹo ra không có một cái gì ,ba người không biết nên
khen nhân viên phòng này tuân thủ đúng nội quy không ăn quà vặt khi làm việc
hay mắng cả lũ ngu như heo, bủn xỉn đến lỗi gần như chả có cái gì bỏ vào mồm.
Phòng làm việc thứ hai cũng thế chỉ được vài gói bim bim, ba người thất vọng
hoàn toàn rồi. Đúng lúc này Lý Thần sực nhớ ra ở đây còn có phòng chứa đồ của
lao công và người trực đêm chắc hẳn có chút thức ăn.
Mở cửa cái tủ to bằng một cái két sắt nhỏ ra, Chu Nhã kêu gào:
“A.. được mùa thu hoạch lớn ..anh Thần có thật nhiều đồ ăn..”
“ Ồ toàn đồ chứa nhiều năng lượng...chocolate, bích quy ,mì tôm”
“ Nêu phân cho ba người ăn cũng đủ ba ngày nhưng xét sức ăn Lý Đại chắc đủ hai
ngày thôi”
Lý Đại không có ý tứ xoa bụng cười ngây ngô, giờ hắn cũng hơi đói rồi.